*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by Dalia _ Wattpad
*******
Okas bị sự nghiêm túc trong mắt Hạ Dương làm cho sửng sốt, không biết từ khi nào Hạ Dương lại có tình cảm và sự ỷ lại sâu sắc như vậy với mình, nhưng loại tình cảm thuần khiết này lại khiến anh có chút không chịu nổi, sau đó chuyển chủ đề nói: "A Dương lần này cũng bị thương, em cũng không phải là người có lỗi, tại sao còn đi xin lỗi anh Nick, em ấy đánh đầu em bị thương, em không tức giận sao?"
"Không tức giận, em làm gãy chân anh Dainick, hơn nữa đầu của em chỉ bị thương một chút đã rất đau, anh Dainick chân gãy phải nằm lâu trên giường sẽ càng đau." Dương phồng mặt bánh bao, giọng nói trẻ con chưa rõ chữ.
Mặc dù bây giờ cậu quả thực là một đứa trẻ, nhưng nói bằng giọng điệu này vẫn cảm thấy có chút khó xử.
Cậu hy vọng rằng mình có thể cư xử ngoan ngoãn và ngoan ngoãn hơn trước mặt chú Orcas.
Okas không để ý, đưa tay nhéo nhéo gò má phúng phính của bảo bối, nói: "Nếu như anh Dienick không thích đồ chơi yêu thích của em, chúng ta làm sao bây giờ?"
"Vậy chúng ta nên làm như thế nào?" Hạ Dương nhất thời sửng sốt, dùng một đôi mắt vô tội khẩn trương nhìn hắn.
Biết Okas đang dùng những lời trêu chọc trẻ con để trêu chọc mình, Hạ Dương vẫn phải giả vờ bị anh trêu chọc, cho dù bị anh ta chọc ghẹo, cũng là bởi vì cậu là một đứa trẻ dễ thương khả ái nên chọc cho người ta muốn trêu đùa. Đứa trẻ không dễ thương, ai sẽ nguyện đến chọc chứ?
Hạ Dương thành thật an ủi trong lòng.
"Không sao, may mắn có chú Orcas giúp đỡ! Em không cần lấy bảo bối của mình ra, sau này chú Orcas sẽ phái người đưa đồ vật cho em, ngày mai em có thể mang đến cho Dienick, anh Dienick nhất định rất hạnh phúc, được chứ?" Okas đột nhiên cảm thấy rằng nuôi nấng một đứa trẻ để cứu mạng không phải là một điều không thể chịu đựng được.
"Tốt! Tốt! Okas thật tuyệt vời! Chú Okas là người tốt nhất trên thế giới." Hạ Dương nhìn Okas với ánh mắt ngưỡng mộ khiến anh ấy thực sự cảm thấy mình như thể là người quyền lực nhất trên thế giới.
Vào đúng thời điểm....
Hạ Dương luôn cảm thấy rằng kỹ năng diễn xuất giả làm trẻ con của mình đã có thể chạy nước rút để giành giải Oscar.
Okas ôm Hạ Dương trên đầu gối, đưa tay ra muốn sờ đầu cậu lần nữa: "A Dương giỏi quá!"
"Đừng chạm vào đầu của cháu, cháu sẽ không cao, hơn nữa sẽ bị hói... Cháu không muốn bị hói đâu..." Hạ Dương nhìn thấy Okas ôm chặt lấy mình trong ngực, cậu không muốn anh chạm vào đầu mình.
Loại phương thức sờ chó nhỏ này cậu thực sự là chịu đủ rồi.
Okas thấy cậu bé trông đáng yêu nên không xoa đầu nữa mà nhéo cái mặt bánh bao của cậu: "Nếu không cho chú xoa đầu, chú sẽ nhéo mặt em đấy."
Hạ Dương khóc không ra nước mắt: "......"
Lúc đó cậu mới nhận ra rằng mình đã từng bị chú Okas hành hạ theo cách này khi còn nhỏ.
Trong lúc vô ý ngẩng đầu lên, Hạ Dương nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu cưng chiều quen thuộc của Okas hiện lên trên khuôn mặt còn rất trẻ của anh, mũi cậu cảm thấy đau, cậu vùi đầu vào ngực Okas, nếu như chú Okas thích mình thật lòng mà không phải ép buộc thì thật tốt biết bao.
Orcas là người thân duy nhất của Hạ Dương, và tình yêu của Orcas dành cho cậu là nguồn ấm áp duy nhất của cậu ấy, Hạ Dương không muốn mất Orcas một lần nữa, ngay cả khi cậu chỉ là một đứa cháu trai.
Kiếp này, cậu sẽ không còn là hoàng hậu của chú Okas trên danh nghĩa nữa, mà thực sự là một người cháu trai hiếu thuận và ngoan ngoãn nhất, không còn cố chấp, dù chỉ là bất lực buộc phải giữ lấy tình cảm gia đình này.
**********
Okas hứa sẽ giúp anh dỗ dành DaiNick, Hạ Dương biết anh đang dỗ một đứa trẻ liền như nước đổ đầu vịt mà không để trong lòng. Nhưng không ngờ ngày thứ hai, rất nhiều đồ chơi được gửi đến để cậu cầm đi tặng cho Dainick, nói rằng Dainick sẽ rất vui khi nhận được.
Hạ Dương cảm thấy hơi hơi cảm thán một chút.
Chắc chắn rồi, thứ khiến những đứa trẻ sáu tuổi hạnh phúc chắc chắn không phải là bảo vật quý hiếm, mà là đồ ăn vặt và đồ chơi.
Ngay cả chú Okas của cậu cũng biết làm điều này, sau khi nhìn thấy đống đồ chơi ăn vặt, mặc dù Hạ Dương có chút bất lực nhưng anh vẫn để Annie đưa mình và đống đồ chơi ăn vặt đến cung điện của Dynick, nói rằng cậu sẽ xin lỗi anh Dainick, và lên kế hoạch học hỏi kỹ năng dỗ dành trẻ em của Orcas.
Ở kiếp trước, Hạ Dương thực sự có chút coi thường DaiNick, vì khi ấy Hạ Côn quyền thế quá lớn và cả hoàng thất bị áp bức, hắn rõ ràng học cái gì cũng không biết nhưng dựa vào khuôn mặt tuấn tú, hắn đã giành được trái tim của Hạ Cẩn Du, xem như cuộc sống của người thừa kế nhỏ nhất của gia đình hoàng gia Dias tốt hơn nhiều so với người chú Orcas...
Đúng vậy, omega kiếp trước của Dienick không ai khác chính là con trai út cưng của Hạ Côn, bác út của Hạ Dương là Hạ Cẩn Du, Dienick lớn lên rất đẹp trai, có thể nói ngoài khuôn mặt ưa nhìn ra thì hắn vô dụng, nhưng ông trời yêu thương hắn đến mức để đứa con trai út của Hạ Côn coi hắn như bảo vật, yêu hắn như điên, nhưng Dienick không yêu Hạ Cẩn Du mà lại yêu một nam omega khác, tuy hắn không yêu Hạ Cẩn Du, nhưng vẫn bị ép cưới do quyền lực và áp lực của Hạ Côn.....
Sau khi kết hôn, ở kiếp trước, vì bị ép gả cùng với ân oán giữa Hạ gia và hoàng thất, nên hắn đối với Hạ gia hận thù thấu xương, hắn đối với Hạ Cẩn Du rất tệ, hắn lừa hôn, yêu bạch liên hoa và thường bạo lực lạnh*, gia đình Hạ Cẩn Du không tốt khiến Hạ Côn rất bất mãn, nếu Hạ Cẩn Du không bảo vệ hắn như rót canh * thì hắn sớm đã chết hơn bảy tám lần. Vì Hạ Cẩn Dụ, Hạ Côn không tìm Dainick gây phiền phức nên quay sang tìm rắc rối với chú Orcas, buộc tội chú không thể kỷ luật em trai mình...
(*bạo lực lạnh: giống với chiến tranh lạnh là không quan tâm, để ý đến đối phương, coi đối phương như không khí.
Cẩn thận như rót canh: ý nói bảo vệ từng chút giống như rót canh sợ canh đổ ra ngoài.)
Chú Orcas đi thuyết phục hắn với tư cách là một alpha không nên đối xử với omega của mình như vậy, nhưng Dienick có vẻ còn ngang ngược hơn, ngược lại còn tố cáo chú Orcas đối xử tốt với người họ Hạ như vậy, đã quên hết cha mẹ huynh trưởng, vị hôn thê cũ và cái chân gãy, không xứng làm alpha, không xứng làm hoàng đế của Dias.
Vào thời điểm đó, mọi người đều nói rằng chính Hạ Côn đã làm quá nhiều điều ác, và mọi quả báo đều đổ lên đầu đứa con út mà ông yêu quý.
Chỉ khi đó mới có chuyện Dainick hành hạ Hạ Cẩn Du.
Tuy nhiên, đó đã là chuyện của kiếp trước, Hạ Dương không có ý định mang ân oán của kiếp trước đến kiếp này trước khi có chuyện gì xảy ra, vì chú Orcas, cậu sẽ cố gắng hết sức để hòa thuận với Dainick trong kiếp này cuộc sống, tạo thành mối quan hệ tốt đẹp.
Ngay cả khi cậu không thể làm điều đó, cậu cũng không muốn tiếp tục đối đầu với Dainick và làm tổn thương chú Okas.
Khi Dainick nhìn thấy cậu đến, hắn quay đầu lại khá kiêu ngạo, nhưng nói: "Cậu đang làm gì ở đây?"
Làm chân hắn bị gãy còn không biết xấu hổ mà đến đây gặp hắn.
Chẳng lẽ, đến tìm lỗi, tiếp tục quyết định xem ai mới là cao thủ số một thế giới? Dainick rất kiêu ngạo, cho rằng dù có gãy chân cũng không được chấp nhận thất bại này.
"Em tới để xin lỗi, xin thứ lỗi cho em. Anh xem, em mang theo đồ ăn vặt cùng đồ chơi đến ăn cùng anh nè.... Anh Dainick." đồ chơi để dỗ dành lũ trẻ, đối mặt với khuôn mặt bánh bao đầy thịt của Dienick và gọi "anh trai" trong lòng đầy phản kháng.
"Ta không muốn tha thứ cho cậu, cậu cút ngay cho bản điện hạ!" Dainick tức giận, mặc dù tham ăn đồ ăn vặt cùng đồ chơi nhưng miệng vẫn cực kỳ cứng rắn, nhặt cái gối ném về phía Hạ Dương.
Dựa vào cái gì, hai người bọn họ đánh nhau, bị mắng thụ giáo huấn chỉ có một mình hắn?
"Điện hạ...."
Những người giúp việc nhìn thấy hành vi của Dainick đều giật mình, họ sợ rằng nếu Hạ Dương cũng bắt đầu gây chuyện, nếu hai tiểu quỷ này có vấn đề gì thì sẽ bị đổ tội chết. May mắn là, Hạ Dương vì chuyện bị thương ở đầu nên cậu đã biết nó đau như thế nào, cậu có vẻ biết sợ và ngoan ngoãn hơn rất nhiều, không còn độc đoán, ngang ngược bá đạo như trước nữa... xem phản ứng của Dainick, không chỉ cậu không nhặt thứ gì đó để đập vào người Dainick trong cơn tức giận nữa mà cậu bước đến gần Dainick nở nụ cười nịnh nọt, nói với giọng trẻ con: "Anh ơi, tha lỗi cho em đi mà!"
Nữ hầu nhóm còn không kịp thở phào một hơi, chỉ thấy Dainick đem Hạ Dương đẩy lên trên mặt đất.
Vừa rồi Hạ Dương ở rất xa, Dainick không thể bò dậy, đương nhiên không thể chạy tới đánh với cậu, chỉ có thể dùng gối ném vào người cậu, hiện tại Hạ Dương ở gần, Dainick đẩy ngã cậu ra mặt đất hầu như không suy nghĩ.
Hạ Dương bị hắn đẩy làm cho sững sờ.
Nhưng cậu không muốn so đo đến một đứa trẻ, cậu vỗ nhẹ vào bụi trên mông và đứng dậy.
Tiếp tục đi tới trước mặt Dinick: "Anh Dainick, tha lỗi cho em, được không?"
Nữ hầu nhìn trợn mắt hốc mồm.
Dainick không ngừng đẩy một lần nữa, đẩy một cú lộn nhào, Hạ Dương đứng dậy, vỗ nhẹ vào mông và chạy đến Dainick để cầu xin sự tha thứ, sau đó lại bị đẩy thêm một cú lộn nhào lớn.
Bằng cách này, sau nhiều lần lặp đi lặp lại, Dainick cuối cùng đã miễn cưỡng nhận đồ chơi và đồ ăn nhẹ do Hạ Dương gửi đến.
Tình bạn của trẻ con đôi khi thật tuyệt vời.....
Sau khi Dainick nhận đồ chơi và đồ ăn vặt của Hạ Dương, Hạ Dương đã sai Annie đến để cậu chơi với Dainick mỗi ngày, thực ra Hạ Dương sợ DaiNick không thể cử động chân nên đã đi cùng hắn để giải tỏa sự nhàm chán của hắn.Mặc dù Nick rất mong chờ cậu đến chơi, nhưng mỗi khi thấy cậu đến, hắn lại giả vờ trịch thượng và nói với cậu vài câu làm bộ làm tịch.
Cứ như vậy, trong hai bốn, năm ngày, mối quan hệ giữa Hạ Dương và Dienick nhanh chóng thay đổi từ trạng thái trước đây bạn tử chiến, bạn thua tôi thắng thành một người bạn tốt. Dainick còn gọi thẳng tên là Tiểu Dương, lúc nào cũng gọi là em trai hay gì gì đó, không quen lắm, nghiễm nhiên thành bộ dạng như người anh em tốt, ai có thể nhìn ra hai nhóc này trước đây từng long tranh hổ đấu.
Nhóm nữ hầu thấy tấm tắc lấy làm kỳ lạ, hô to: "Dainick điện hạ cùng với hoàng hậu bệ hạ đây là không đánh không quen biết a."
Ngay cả Okas cũng nhìn thấy, giả vờ tán thưởng, trêu chọc Hạ Dương: "A Dương bây giờ thân thiết với anh Dainick như vậy, em không muốn chú Okas, chú Okas sắp khóc rồi."