Kế Hoạch Trưởng Thành Của Chiến Thần Đế Quốc

Chương 9: Anh là Omega của tôi




Hạ Dương vào cung hơn một năm, ngoại trừ Okas, cậu không chịu gần gũi với bất kỳ ai, suốt ngày chỉ quấy rối và gây sự với Okas, giờ cậu sẵn sàng kết bạn với Dienick, đó là một điều tốt.
Nhưng không biết vì sao, Okas đột nhiên cảm thấy mất mát.
"Không, chú Okas, mặc kệ cháu kết bạn với ai, cháu cũng sẽ không buông chú Okas." Hạ Dương nhìn Okas nói như vậy.
Trước đó, là Hạ Dương đã không suy nghĩ cẩn thận.
Chỉ cho rằng chân tay của Dienick không thoải mái và cần người đi cùng, nếu không hắn sẽ cô đơn, nhưng cậu không nghĩ rằng chân tay của chú Okas bị thương bởi Hạ gia sẽ luôn không thuận tiện, và anh ấy chắc cũng sẽ cô đơn và cần một người đi cùng.
"Nếu, chú Okas không muốn, cháu sẽ không đi chơi với Dainick nữa, mỗi ngày cháu sẽ đi cùng chú..." Hạ Dương rất nghiêm túc nhìn Okas, ai xa ai gần, cậu vẫn phân chia rõ ràng.
Mặc kệ Okas có cần hay không, chỉ cần anh ấy nói đồng ý, Hạ Dương sẵn sàng ở bên cạnh khi anh ấy cần.
Orcas không coi trọng lời nói của cậu, cười hỏi: "Thật sao?"
"Thật." Hạ Dương không chút nghĩ ngợi đáp.
Okas vô thức sờ lên cái chân đang hôn mê của mình, cười lắc đầu, nhưng cũng không coi trọng lời nói của Hạ Dương: "Em có lòng như vậy là tốt rồi, chú không cần em làm bạn, chú thấy em có thể chơi với Dainick như vậy là rất tốt, chú rất hạnh phúc... Nếu em muốn chơi với em ấy thì cứ đi đi."
"Được ——" Hạ Dương đáp ứng, cũng không có phản bác ý kiến ​​của hắn.
Cậu biết sự tồn tại của mình đối với Orcas không quan trọng như vậy, có thể chú Orcas sẽ thầm nghĩ trong lòng cậu là thứ phiền phức chướng mắt, nhưng hắn sẽ không nói ra.
Bây giờ Okas đã nói như vậy, Hạ Dương cũng không cố chấp nữa, ngày nào nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi nên như thường lệ, ngày nào cậu cũng đến chơi với Dainick, cãi nhau vài câu là giải sầu.
Thật bất ngờ, vào ngày này, Hạ Dương đã gặp một người không ngờ tới trong cung điện của Dainick.
"Bác.... Bác nhỏ." He Yang không ngờ lại gặp được Hạ Cẩn Du trong cung điện của Dainick, cậu sửng sốt một lúc, sau đó gọi to.
Thật không ngờ, Hạ Cẩn Du và Dainick lại gặp nhau sớm như vậy.
Hạ Cẩn Du năm nay mười ba tuổi, lớn hơn Dainick bảy tuổi, Hạ Dương tám tuổi. Hắn sớm không còn giống một đứa trẻ nữa mà là một thanh niên hiền lành, thực sự không giống đứa con út được Hạ Côn yêu thích nhất mà ngông cuồng, ngược lại có vẻ rất dễ gần. Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Dương, hắn đã sửng sốt, bàn tay đang đút nho cho Dainick ngừng lại, ngập ngừng nói: "Hoàng hậu bệ hạ?.... Tên người là Dương Dương, phải không?"
Hắn có chút không chắc chắn.
Hạ Dương mặc dù là cháu trai của hắn, nhưng hắn không quen thuộc lắm, mặc dù Hạ Côn có sáu người con trai, nhưng ông ấy chỉ coi Hạ Hành và Hạ Cẩn Du, những người con được sinh ra từ quả trứng của người yêu và t*ng trùng của hắn thì hắn mới coi như con đẻ của mình. Còn những đứa trẻ còn lại thì đều bị ghẻ lạnh.
Đặc biệt, cha của Hạ Dương là Hạ Đạt và bác của cậu là Hạ Vĩ lại càng không được Hạ Côn yêu thích.
Bởi vì, anh em sinh đôi họ khác với hai người con Hạ Vĩ. Họ được sinh ra bằng cách kết hợp t*ng trùng của Hạ Côn với trứng của vợ hắn trong ngân hàng trứng, theo ý muốn là người con Hạ Côn yêu thương. Còn bà của Hạ Dương đã dụ dỗ Hạ Côn bằng tình một đêm và sinh ra cặp anh em Hạ Vĩ. Vì thế, Hạ Côn rất ghét họ, vì sự tồn tại của họ, Hạ Côn cảm thấy rằng bản thân đã phản bội tình yêu đích thực của mình.
Nhưng bởi vì bọn họ đều là con đẻ của mình, hơn nữa Hạ gia quá ít nhân khẩu nên không thể không nhận bọn họ, sau đó Hạ Côn không mất nhiều thời gian để kết hợp trứng trong ngân hàng trứng với t*ng trùng của chính mình và sinh ra bác ba và bác tư không có chút cảm giác tồn tại nào của Hạ Dương.
Dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không để Hạ Đạt và Hạ Vĩ trở thành giọt máu duy nhất của mình.
Sau đó, lại có thêm Hạ Hành và Hạ Cẩn Du, bốn đứa trẻ đầu tiên đã mất đi cảm giác tồn tại trong mắt Hạ Côn.
Hạ Dương lập tức lên tiếng: "Đúng vậy, ta tên Hạ Dương."
"Nghe nói Hoàng hậu bệ hạ đã cùng Lục điện hạ giảng hòa, như vậy rất tốt, tôi rất mừng cho bệ hạ cùng điện hạ." Dainick là con trai thứ sáu của cố hoàng đế, Hạ Cẩn Du mỉm cười dịu dàng, nắm lấy một nắm nho, định đưa cho Hạ Dương: "Tôi mang theo một ít nho từ ngoài cung vào, Hoàng hậu bệ hạ mau tới ăn một chút đi."
"Được." Hạ Dương đáp ứng.
Mặc dù không có hứng thú với nho cho lắm, nhưng để giữ thể diện cho Hạ Cẩn Du, Hạ Dương vẫn định ăn vài miếng, vừa định vươn tay nhặt chùm nho trong tay Hạ Cẩn Du, còn chưa kịp nhận lấy, Denick hét lên: "Đừng đưa nó cho cậu ta!"
"Dani--"
"-- Đệ Lục Điện Hạ."
Hạ Dương và Hạ Cẩn Du đều giật mình, cả hai đều không biết chuyện gì đã xảy ra với vị lãnh chúa nhỏ này.
"Cẩn Du, anh không được đưa cho cậu ta, anh nói nho này đưa cho ta ăn, không được đưa cho Hạ Dương! Là cậu ta đánh gãy chân ta, cho nên ta không thể xuất cung ra ngoài tìm anh. Cho nên anh không được đưa cho cậu ta, anh không được đưa cho cậu ta..." Dainick không thèm nhìn Hạ Dương, nắm lấy ống tay áo của Hạ Cẩn Du, hành động nũng nịu như một đứa trẻ.
Hạ Dương đã quen với vẻ ngoài kiêu ngạo của Dainick, bị bộ dạng nũng nịu và ánh mắt ỷ lại của hắn khi nhìn Hạ Cẩn Du làm cho sửng sốt, không ngờ hắn lại thân thiết với omega này như vậy, kiếp trước rõ ràng nhìn cũng không muốn nhìn thấy.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Là bởi vì Hạ Cẩn Du và Dienick trước đây có quan hệ tốt như vậy, nhưng sau đó lại xích mích... Hay là do cậu tái sinh nên gây ra phản ứng dây chuyền gì?
Hạ Cẩn Du đưa tầm mắt xin lỗi nhìn Hạ Dương, cau mày và nhẹ nhàng buộc tội Dienick: "Điện hạ, không nên vô lý với Hoàng hậu bệ hạ như thế. Thù địch nên giải quyết chứ không nên trói buộc. Huống chi, Hoàng hậu còn là chị dâu của ngài, ngài cần phải thêm kính trọng mới phải."
"Cẩn Du, anh không thương ta nữa." Dainick nhếch miệng mếu máo.
So với omega còn muốn nũng nịu uỷ khuất hơn, hoàn toàn không giống alpha tí nào.
Hạ Cẩm Du nhẹ giọng an ủi: "Lục điện hạ, dựa theo bối phận, nên gọi tôi là chú."
Mặc dù Hạ gia bất chấp vương pháp và có rất nhiều người coi thường quyền lực hoàng gia, nhưng Hạ Cẩn Du là một omega truyền thống và bảo thủ, hiểu rõ các quy tắc, thậm chí Hạ Côn đã từng nói rằng tính khí của Hạ Cẩn Du không giống ông ta, mà giống như tình yêu chân thành đã mất của ông.
"Ta không muốn, ta không, ta không muốn gọi anh là chú. Khi ta lớn lên, ta muốn lấy anh làm omega của ta..." Dainick thề son sắt nhìn Hạ Cẩn Du, rất cố chấp.
Chẳng lẽ, hắn vẫn không hiểu, để Hạ Cẩn Du làm omega của mình là có ý gì?
Nhưng hắn đã có nỗi ám ảnh của riêng mình.
Cậu chỉ không biết liệu sau này khi lớn lên hắn có nhớ lời hứa hay không.
"Lục điện hạ....." Hạ Cẩn Du nhẹ nhàng kêu hắn một tiếng.
Dainick gần như trào phúng: "Ta mặc kệ, ta mặc kệ, ta muốn anh lớn lên làm omega của ta, đến lúc đó ta sẽ cao hơn anh, cao hơn anh trai hoàng đế của ta, ta sẽ trở thành một người đàn ông bất khuất sẽ bảo vệ cho anh."
"Miễn điện hạ thấy vui là được...." Hạ Cẩn Du bất lực.
Nhưng Denick kiên trì nắm tay hắn: "Anh không tin ta sao? Ta nói đều là sự thật. Sau này ta sẽ càng cao lớn, cao lớn càng cường tráng. Anh nhất định phải là omega của ta, không thể lấy người khác." Dainick thao thao bất tuyệt.
Hà Cẩn Du chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói: "Thật là trẻ con."
Hai người bọn họ nói chuyện với nhau, anh một câu em một câu, quên hết sạch mọi thứ xung quanh. Hạ Dương bất đắc dĩ chỉ có thể là không khí trong một thời gian dài và cuối cùng không thể không nói, gọi Hà Cẩn Du: "... Bác."
"Hoàng hậu bệ hạ." Hạ Cẩn Du lúc này mới lấy lại tinh thần, dự định cùng Hạ Dương nói mấy câu.
Nhưng hai người còn chưa kịp nói lời nào với nhau, Dainick đã mắng Hạ Dương: "Đi, cậu mau đi đi! Đừng đến chơi với tôi nữa, cậu cướp anh trai tôi, giờ lại muốn cướp Cẩn Du của tôi, cậu là người xấu, tôi không muốn cậu chơi với tôi!"
Mong muốn độc chiếm Hạ Cẩn Du của hắn rất mạnh mẽ.
Hạ Dương lập tức bó tay rồi: "......"
"Lục điện hạ, sao có thể nói chuyện như vậy với hoàng hậu bệ hạ?" Hạ Dương còn chưa kịp phản ứng, Hạ Cẩn Du đã ra tay trước, gay gắt mắng Dainick.
Dainick lập tức rơm rớm nước mắt nhìn Hạ Cẩn Du, dịu dàng gọi: "Cẩn Du à....."
Hạ Cẩn Du nhìn thấy hắn như thế liền mềm lòng, vì vậy anh không nói gì nữa, chớp mắt nhìn Hạ Dương, như thể anh coi mình là cha mẹ của Dainick, thay hắn xin lỗi: "Thật xin lỗi, Bệ hạ, Lục hoàng tử điện hạ không hiểu chuyện lắm, cho nên tôi thay mặt ngài ấy xin tội, mong ngài thứ lỗi, dù sao ngài cũng là chị dâu của ngài ấy."
Hạ Cẩn Du bày tỏ lời xin lỗi hoàn toàn, hoàn toàn quên mất rằng anh ta thực sự là bác nhỏ của Hạ Dương, không phải cha mẹ của Dainick, và Hạ Dương nhỏ hơn Dainick một tuổi.
Trong lúc nhất thời, Hạ Dương cảm thấy không thể tiếp nhận được, cậu vô cùng shock trước hai người họ, vì vậy cậu trực tiếp định tìm cớ che chắn, không làm bóng đèn nữa, cậu cũng quên mất rằng tuổi thân thể của mình thực ra còn nhỏ hơn Dainick: "Không có chuyện gì, anh ấy còn nhỏ, ta cũng không trách anh ấy, chiều nay chú Okas còn có chuyện muốn gặp ta, bác nhỏ nếu như không có việc gì, ta đi trước một bước..."
Cậu thật là không tiếp tục chờ được nữa.
"Được, xin chuyển lời chào của tôi tới Hoàng đế bệ hạ." Hạ Cẩn Du nhẹ giọng đáp lại, làm ra lễ nghi hoàn mỹ.
Hạ Dương nhìn anh, đột nhiên cảm thấy như mình lần đầu tiên được làm người lớn kể từ khi sống lại: "Được, ta sẽ chuyển lời lại cho chú Orcas."
Hai người trao đổi vài câu khách sáo, Hạ Dương lập tức chạy đến thư phòng nơi Okas đang ở mà không quay đầu lại.
Thỉnh thoảng truyền đến cuộc trò chuyện giữa Hạ Cẩn Du và Dienick: "Lục điện hạ, người không thể nói chuyện với hoàng hậu bệ hạ như thế này được nữa, người đã lớn rồi, và người không hiểu chuyện như hoàng hậu gì cả. Hoàng hậu bệ hạ so với ngài còn nhỏ hơn một tuổi, ngài khi nào mới lớn đây!"
"Ta rất nhanh sẽ lớn, chỉ cần anh mỗi ngày đều tới xem ta, Cẩn Du, hiện tại ta không thể ra ngoài gặp anh, anh mà không tới, ta sẽ không lớn nữa...."
"Hết nói nỗi, ngụy biện....."
Hạ Dương để lại những cuộc trò chuyện qua lại của họ, và không biết cặp đôi ở kiếp trước như thế nào, cậu chỉ hy vọng rằng mối quan hệ giữa họ sẽ tồn tại mãi mãi ở thời điểm này.
Cậu và chú Orcas cũng vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.