Edit: MinHy
Thẩm Đại sửng sốt, Khâu Khâu cũng bất an, anh ôm chặt con mình, trấn an lẫn nhau, anh nghe được tiếng tim đập thình thịch, mới đầu anh tưởng là tiếng của Khâu Khâu, rất nhanh phát hiện ra đó là của mình.
Khâu Khâu còn chưa bình tĩnh lại, một người mặc đồ đen đã đi vào thúc giục Thẩm Đại thu dọn đồ đạc, lập tức rời đi. Thẩm Đại không dám lề mề cũng không dám cãi lại. Cù Thừa Trần, kẻ điên này xuất hiện khiến anh thực sự sợ hãi.
Khi biết trước việc bị bắt cóc, Thẩm Đại cũng không quá lo lắng cho an toàn của bản thân, dù là Vưu Hưng Hải hay Cù Thừa Trần, đều là kiếm tiền, chỉ cần thương lượng cái giá hợp lý với Cù Mạt Dư thì bọn họ có thể được thả.
Trước khi Cù Thừa Trần bước vào căn phòng này anh đã nghĩ vậy, nhưng sự việc vừa phát sinh khiến anh thấy được ý hận của Cù Thừa Trần đối với Cù Mạt Dư - điều được ẩn giấu dưới cuộc đua danh lợi. Cù Thừa Trần là Alpha đỉnh cấp nhưng hơn hai mươi năm qua, hắn luôn bị áp chế trên mọi mặt trận, lòng ghen ghét cùng oán hận, thậm chí còn đổ lỗi cho Cù Mạt Dư về cái chết của chị gái mình. Chính bởi thế, hắn luôn cạnh tranh với Cù Mạt Dư, lúc nào cũng muốn cướp đồ của Cù Mạt Dư, không chỉ để chứng minh năng lực của mình, mà còn vì... trả thù!
Trong mắt Cù Mạt Dư, người luôn mang ý cười bên miệng kia có lẽ chỉ là người em trai ngỗ ngược và đầy tham vọng. Thực tế, sau lưng hắn luôn có một con dao, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm người ta một nhát.
Cù Thừa Trần làm tất cả điều này không chỉ vì quyền lực và tiền tài, hắn còn muốn Cù Mạt Dư đau khổ. Ý thức được điều này, Thẩm Đại mới thấy được tình thế của mình nguy hiểm đến nhường nào.
Anh không dám chắc Cù Mạt Dư yêu mình bao nhiêu, nhưng chiếm hữu đã trở thành bản năng của Alpha. Khi Châu Lam bày tỏ tình cảm với anh, khi Cù Mạt Dư cho rằng anh và Bạch Hướng Vãn ở bên nhau và sinh con, khi Bạch Hướng Vãn đánh dấu anh tạm thời, Cù Mạt Dư đều thể hiện sự hung hãn tột độ. Đều là Alpha đỉnh cấp, Cù Thừa Trần biết rất rõ cách sỉ nhục, công kích tàn nhẫn nhất mà dễ dàng thực hiện, đó là đánh dấu Omega của anh ta.
Thẩm Đại lạnh sống lưng, ghê tởm và sự sợ hãi xâm chiếm từng tế bào trong cơ thể, anh nhớ lại những lời Cù Thừa Thần thì thầm bên tai mình, pheromone ác ý được phóng ra khi hắn ngửi tuyến thể của anh, cùng ánh mắt sắc bén nham hiểm đủ để cho anh tin, Cù Thừa Trần nói được làm được. Từ đầu đến giờ, anh đều là vật hi sinh giữa xung đột hai anh em bọn họ, tuy mục đích khác nhau nhưng giống nhau ở chỗ tùy tiện giẫm đạp lên người khác.
Anh sẽ không bao giờ cho phép mùi của Cù Thừa Trần xuất hiện trên người mình, không bao giờ cho phép mình đầu hàng một con thú như vậy, có lẽ tuyến thể thực sự chỉ là gánh nặng của anh, anh đã vô số lần nghĩ, nếu anh sinh ra là một beta, không có pheromone trói buộc, không có giới tính kìm kẹp, cuộc sống sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nơi Cù Thừa Trần hẹn vốn là một câu lạc bộ tư nhân mà bọn họ đều quen thuộc, cách đây không lâu, Cù Mạt Dư đã sử dụng khoang chống áp, khiến thiết bị tân tiến của Du Phong Thành bị thiệt hại nghiêm trọng, cũng khiến cho bản thân bị tổn thương đến mức phải vào bệnh viện.
Cù Mạt Dư vừa tới đã thấy Cù Thừa Trần vừa mới "vận động" xong, hắn mắc áo polo và quần đùi thể thao, tóc đã khô một nửa, vừa tắm xong, cơ thể tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
"Anh." Cù Thừa Trần tươi cười ngồi đối diện Cù Mạt Dư, "Nghe anh Thành nói, lần trước sức công phá của anh rất khủng khiếp."
Cù Mạt Dư trầm mặc nhìn Cù Thừa Trần, khuôn mặt căng chặt, không lộ chút biểu cảm.
"Hôm nay em mới nghe được chút chuyện, nghe nói nơi này anh Thành mở cho bạn trai mình, đối phương hình như là đồng đội cũ, trong tổ chức có kỷ luật rất nghiêm, anh ấy giấu rất kỹ, không cho biết là ai." Cù Thừa Trần cười cười, "Anh tưởng tượng được không, khi có người hỏi về đối tượng của Du Phong Thành, anh ta chỉ nói: "Chờ đơn đăng ký kết hôn được phê duyệt rồi sẽ biết".
Cù Mạt Dư hơi nheo mắt: "Thẩm Đại và Khâu Khâu đang ở đâu?"
Cù Thừa Trần vẫn đang mải mê tự nói một mình: "Thật khó hiểu. Một Alpha đỉnh cấp là đặc công cấp cao nhất, được coi như một cỗ máy chiến đấu, có thể chịu được cả thuốc pheromone mạnh nhất. Người như vậy, thế mà cũng động lòng sao? A, còn có Yến tổng của tập đoàn Long Khoa nữa, coi trọng một Beta." Hắn liếc nhìn Cù Mạt Dư, "Nhìn lại anh, nhiều năm như vậy tôi vẫn chưa tìm được sơ hở, thế mà anh lại chìm đắm với một Omega cấp B, vì sao vậy? Dựa vào cái gì vậy? Tình yêu?" Hắn cười châm chọc.
"Hai, người, họ, đang, ở, đâu?" Cù Mạt Dư gằn từng tiếng đầy cảnh cáo và nguy hiểm.
"Anh đừng vội." Cù Thừa Trần giơ hai tay lên giả đầu hàng, "Tôi khởi động trước, bởi vì sợ xảy ra xung đột với anh, chúng ta nói chuyện đoàng hoàng được không, anh trai."
"Tôi muốn đảm bảo họ an toàn." Cù Mạt Dư lạnh lùng nói, "Tôi muốn gọi video."
Cù Thừa Trần nhún vai, lấy điện thoại ra gọi video: "Chị dâu và cháu trai em đều ổn, Khâu Khâu rất đáng yêu, mũm mĩm, giọng lớn đến mức dọa người." Hắn âm thầm nhìn Cù Mạt Dư, "Thật ngưỡng mộ anh, đứa nhỏ đầu tiên đã là người thừa kế hoàn hảo."
Video vừa nhận, Cù Thừa Trần đã nói với người mặc đồ đen: "Để anh ấy trả lời, một phút." Sau đó ném điện thoại cho Cù Mạt Dư.
Trái tim Cù Mạt Dư đột nhiên treo lơ lửng, màn hình rung lắc một hồi, cuối cùng khuôn mặt Thẩm Đại cũng hiện lên: "A Đại."
Trong nháy mắt Thẩm Đại thấy Cù Mạt Dư, hai mắt anh sáng lên, theo bản năng tiến lên một bước nhận điện thoại, người áo đen lùi lại: "Ngồi yên, tôi cầm."
"A Đại, anh không sao chứ, Khâu Khâu có sao không?" Cù Mạt Dư nắm chặt điện thoại, ước mình có thể xuyên qua màn hình, chạm vào khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Đại.
Thẩm Đại ngồi dựa vào lưng ghế, chăm chú nhìn Cù Mạt Dư, hít một hơi thật sau: "Tôi không sao, Khâu Khâu vẫn ổn, chúng tôi đã chuyển sang chỗ khác."
Cù Mạt Dư thầm thở dài, tiến bộ mới nhất trước khi hắn đi gặp Cù Thừa Trần là đã xác định được người đi mua đồ dùng trẻ em, hơn nữa thông qua nhận dạng khuôn mặt biết được người này từng có tiền án, lần theo manh mối, hắn có hi vọng tìm được Thẩm Đại, nhưng hiện tại bọn họ đã chuyển đi, nhưng mà có thể khoanh vùng được kẻ tình nghi cũng là một cái lợi lớn.
Cù Mạt Dư trầm giọng nói: "Anh đừng sợ, em sẽ đón anh và con về nhà sớm thôi, em thề."
Thẩm Đại hít một hơi thật sâu, rất nhiều lời anh không thể nói ra, cũng không thể biểu hiện sự sợ hãi: "...Được."
"A Đại..."
Đối phương ngắt điện thoại, Cù Mạt Dư sửng sốt, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, điện thoại bị bóp nát, hắn hung tợn trừng mắt nhìn Cù Thừa Trần.
Cù Thừa Trần dùng tay vuốt vuốt cằm, âm thanh có chút mơ hồ: "Vì sao vận khí của anh luôn tốt như vậy, có thể cùng một Omega cấp B sinh ra Alpha cấp S."
"** đừng nói nhảm nữa, cậu muốn thế nào mới có thể thả người."
"Chúng ta chênh lệch gen không lớn, hay là do Thẩm Đại có thiên phú khác người." Cù Thừa Trần nhếch môi cười, "Anh ấy thật ra rất thông minh, chỉ số IQ cao, khỏe mạnh, cũng rất xinh đẹp, nhìn thế nào cũng không giống Omega cấp B, có lẽ anh ấy có cái bụng hơn người. Anh, anh nói xem, anh ấy có thể sinh cho em một Alpha cấp S không, em thích con gái."
Pheromone bạo ngược của Cù Mạt Dư nhắm thẳng về phía Cù Thừa Trần, Cù Thừa Trần đã sớm có chuẩn bị, nháy mắt mở ra một tầng lá chắn. Hai luồng pheromone cường đại đánh nhau trong không khí, rất nhiều đồ vật trong phòng dần dần bị biến dạng dưới áp lực cực đại này. Cù Thừa Trần hẹn ở đây đều có dự tính, hầu hết đồ vật ở đây đều sinh ra để bị phá hủy.
Cù Mạt Dư thu hồi pheromone trước, máu dâng trào trong lồng ngực, sát ý nổi lên cuồn cuộn, nếu không tiết chế, hắn thực sự có thể sẽ chiến đấu tới chết với Cù Thừa Trần ngay tại đây, ngay lúc này, đặt dấu chấm hết cho cuộc chiến giữa hai người họ suốt hơn hai mươi năm qua.
Sắc mặt Cù Thừa Trần cũng tái nhợt, lồng ngực phập phồng kịch liệt, nhếch môi cười: "Có vậy mà anh cũng tức giận, lúc tôi cướp đi Tiểu Duyệt, cũng không thấy anh tức giận, Tiểu Duyệt kém anh ấy ở chỗ nào?"
"Mày rốt cuộc muốn thế nào." Cù Mạt Dư nghiến răng hỏi. Mỗi giây mỗi phút khi biết Thẩm Đại rơi vào tay Cù Thừa Trần, hắn đều sống trong lo âu hoảng sợ tột độ, hắn quá hiểu Cù Thừa Trần. Cù Thừa Trần đam mê cướp đoạt tất cả mọi thứ thuộc về hắn, quyền lực, tài nguyên, lợi ích, sự chú ý, đồ vật, thậm chí là người.
"Anh biết tôi muốn gì mà." Cù Thừa Trần nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Cù Mạt Dư, "Nhiều năm như vậy, chúng ta đều rất mệt mỏi, tôi không muốn sống mãi dưới cái bóng của anh, anh cũng không muốn tôi lúc nào cũng là mối đe dọa...Ngày trước, khi ông nội còn, ông muốn chúng ta phân chia tập toàn nhưng không thành, nên giải quyết mọi thứ ở đây đi."
"Nhiều cổ đông như vậy, mấy chục nghìn người, lại là công ty đã niêm yết, đây không phải việc một mình tôi quyết định."
"Anh có thể thúc đẩy." Cù Thừa Trần cười nói.
Cù Mạt Dư lạnh giọng nói: "Được, tôi đồng ý."
Cù Thừa Trần nghiêng người về phía trước, như muốn lại gần nhìn kỹ người anh trai mà mình đã quen biết hơn hai mươi năm nay. "Vì một Omega thấp kém mà tách một mảng kinh doanh? Anh thực sự để ý đến anh ta sao?" Hắn nói, khuôn mặt lộ ra nụ cười quái dị.