Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 122:




Edit: Mon
Cù Mạt Dư kéo Thẩm Đại về phía mình, dùng đầu ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve tay Thẩm Đại: "Nhìn xem, lông mày của Khâu Khâu bắt đầu hình thành dáng rồi, nhìn rất giống dáng lông mày của anh."
Lúc Khâu Khâu mới sinh ra, lông mày của nhóc con rất thưa thớt, bây giờ cũng chỉ như hai con sâu lông nhỏ, anh bất đắc dĩ nói: "Lông mày này mà còn có thể nhìn ra dáng à?"
"Có thể, càng nhìn càng cảm thấy Khâu Khâu giống anh. Lông mày, đôi mắt, miệng, thậm chí cả thần thái cũng giống." Cù Mạt Dư chạm nhẹ vào trán Khâu Khâu: "Hy vọng khi lớn lên tính cách của nó cũng sẽ giống anh."
Thẩm Đại lập tức phản bác: "Cậu sẽ không hy vọng nó giống tôi."
"Tại sao?"
"Các cậu ham muốn sẽ nuôi dưỡng Alpha trở thành..." Thẩm Đại nhìn Cù Mạt Dư nói: "Giống như các cậu."
"Giống như em, không phải cuối cùng cũng phải nhận thua trước anh hay sao." Cù Mạt Dư chớp chớp mắt với Thẩm Đại: "Mẹ em cũng thường nói, bà ấy hối hận vì đã không đồng hành cùng làm bạn trong quá trình em lớn lên, không dạy em cách yêu một người, cho nên em đã phải đi rất nhiều đường vòng. Con cái của chúng ta sẽ do chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng".
Thẩm Đại hoảng hốt mà nhìn Cù Mạt Dư, nhất thời không tin vào lời mình nghe thấy: "Cậu... thật sự nghĩ như vậy sao?"
"Đương nhiên, em biết anh không đồng tình với cách giáo dục của gia tộc em, cũng không hy vọng Khâu Khâu lớn lên giống em." Ánh mắt Cù Mạt Dư vừa dịu dàng vừa kiên định, rõ ràng không có chút tính công kích nào, nhưng vẫn rất mạnh mẽ: "Chúng ta cũng giống như những người bố người mẹ bình thường, chúng ta hãy cùng nhau đưa ra quyết định, được không?"
Thẩm Đại cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng mình đã được nhấc lên, anh vẫn luôn vô cùng lo lắng về phương pháp giáo dục mà Khâu Khâu sẽ phải đối mặt sau này. Không có ai không muốn con mình nhận được nền giáo dục ưu tú nhất, nhưng nếu cái giá phải trả là đào tạo một người sống thành một cỗ máy tranh giành quyền lực và lợi ích, vậy thì chi bằng làm một người bình thường.
Lời này của Cù Mạt Dư đã đánh trúng nỗi băn khoăn của anh.
"Vậy chúng ta có thể trở thành bố mẹ bình thường được không?"
Thẩm Đại còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, lúc anh phát hiện ra thì Cù Mạt Dư đã sắp dán lên mặt anh, anh giật mình, vừa quay đầu lại đã bị Cù Mạt Dư hôn lên.
"Ưm..." Một tay Thẩm Đại chống lên ngực Cù Mạt Dư, cơ thể lui về phía sau, nhưng lại bị Cù Mạt Dư ôm vào trong ngực. Tim anh đập loạn xạ, hiển nhiên là tuyến thể của Cù Mạt Dư bị thương, không thể giải phóng pheromone, nhưng anh có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương gỗ Hắc Đèn lạnh lẽo và áp bách. Có lẽ mùi hương này đã thâm nhập vào xương cốt của anh, đi sâu vào linh hồn. Khoảnh khắc Cù Mạt Dư từ trên trời giáng xuống cứu anh và cho anh một đánh dấu tạm thời thì cơ thể và linh hồn của anh đều có dấu ấn của gỗ Hắc Đàn. Dù đánh dấu tạm thời biến mất hay đánh dấu vĩnh viễn bị xóa bỏ, thì anh cũng không bao giờ quên được pheromone của Cù Mạt Dư, bất luận vào thời điểm nào khi ký ức liên quan đến người này được kích hoạt, trái tim của anh sẽ gợn sóng.
Cù Mạt Dư mút lấy môi Thẩm Đại, sau đó cắn môi dưới của anh, dính chặt không chịu buông ra. Thẩm Đại biết Cù Mạt Dư sẽ không thật sự cắn mạnh anh, nhưng bản năng dự đoán nguy hiểm vẫn ngăn cản anh cử động, vì thế Cù Mạt Dư dùng răng nhẹ nhàng nghiền nát thịt môi mềm mại của anh, đầu lưỡi đảo qua lợi, với ý đồ xâm nhập vào khoang miệng ướt át kia.
Thẩm Đại có thể cảm giác rõ ràng rằng pheromone của mình có hơi hỗn loạn, ngay cả khi không bị pheromone của Alpha quyến rũ, nhưng nụ hôn huy động hormone nảy vẫn khiến anh sợ hãi. Anh đánh vào ngực Cù Mạt Dư, không nhẹ cũng không mạnh, đầy vẻ cảnh cáo.
Cù Mạt Dư chưa đã thèm buông Thẩm Đại ra, nhưng bàn tay to lớn của hắn vẫn đặt sau lưng anh, thấp giọng nỉ non nói: "Khi nào A Đại mới cho em và Khâu Khâu một gia đình hoàn chỉnh đây?"
Cái kiểu sơ hở là lấy Khâu Khâu ra làm lý do này chỉ đơn giản là xảo quyệt, nhưng Thẩm Đại không có lựa chọn nào khác bởi vì giữa bọn họ sẽ luôn có mối liên hệ không cách nào chém đứt này. Anh cúi đầu lén nhìn Khâu Khâu, đứa bé nhỏ không rành thế sự, không biết rằng trong lòng người lớn có muôn ngàn mâu thuẫn, chỉ biết rằng mình sẽ được an toàn và hạnh phúc khi ở bên người thân ruột thịt của mình.
Quỷ kế của Cù Mạt Dư cuối cùng đã thành công, sau khi Khâu Khâu hoàn toàn chấp nhận và ỷ lại người cha Alpha của mình, anh không thể không suy xét đến cảm xúc của Khâu Khâu khi đối mặt với gút mắc giữa hai người.
Thẩm Đại càng ngày càng không biết nên làm gì với Cù Mạt Dư, anh chậm rãi nói: "Tôi... thật sự phải đi, không thể để cảnh sát đợi được."
Cù Mạt Dư dịu dàng nói: "A Đại, em sẽ không ép buộc anh, nhưng em cũng sẽ không để anh trốn tránh em. Hôm nay anh có thể trả lời em một vấn đề đơn giản được không?"
"....Vấn đề gì?"
"Anh có nhìn thấy tình cảm của em không?"
Hô hấp của Thẩm Đại trở nên dồn dập.
"Nếu anh không thấy thì em sẽ nỗ lực hơn nữa để anh thấy được."
"Đây không phải lúc để chúng ta nói chuyện này." Thẩm Đại thấp giọng nói.
"Đây là một vấn đề rất đơn giản, không cần phải tìm thời điểm 'thích hợp' mới có thể trả lời." Cù Mạt Dư không chịu bỏ cuộc, đôi mắt sáng ngời luôn nhìn chằm chằm Thẩm Đại: "Em chỉ muốn biết, sau khi trải qua rất nhiều chuyện như vậy thì anh có tin rằng em thực sự thích anh, không lợi dụng anh để vượt qua kỳ mẫn cảm, hay là để có được một người thừa kế hoàn hảo, hay là vì những lý do khác. Em làm tất cả những điều này chỉ vì em yêu anh và muốn dành phần còn lại của cuộc đời em để ở bên anh. Vậy, anh có nhìn thấy tình cảm của em không?"
Đồng tử Thẩm Đại rung lên, anh mở miệng thở dốc, trong mấy giây im lặng anh như đã trải qua một thế kỷ giằng co, cuối cùng anh thở ra một hơi nhẹ nhõm, vẻ mơ hồ trong mắt anh đã được thay thế bằng sự thanh tỉnh. Anh nhìn thẳng vào mắt Cù Mạt Dư mà nói: "Tôi nhìn thấy."
Anh nhìn thấy những nỗ lực, thay đổi, thỏa hiệp và trả giá của Cù Mạt Dư, đây là những điều anh chưa từng thấy ở vị Alpha đỉnh cấp này. Bất kể Cù Mạt Dư muốn lấy được gì từ anh nhất, anh tin rằng Cù Mạt Dư có tình cảm với anh, bởi vì vốn dĩ người đàn ông mạnh mẽ tuyệt đối này có thể ép anh phục tùng bằng cách dựa vào sức mạnh chênh lệch rất lớn mà không cần phải hạ thấp bản thân hay hy sinh.
Cho nên anh thấy được.
Trái tim Cù Mạt Dư nhất thời đập nhanh không ngừng, trong mắt hiện lên nhiều cảm xúc, giờ khắc này, hắn cảm nhận được niềm vui sướng và cảm giác khi mây mù tan biến và nhìn thấy mặt trời. Hắn bắt lấy tay Thẩm Đại, đưa lên môi hôn một cái: "Cảm ơn anh."
Đôi mắt sáng ngời của Thẩm Đại lóe lên, trong lòng hoàn toàn là choáng váng.
Cù Mạt Dư thấy được chuyển biến tốt nên dừng lại, hắn dịu dàng nói: "Anh đi làm việc của mình đi."
Thẩm Đại đứng lên: "Khâu Khâu......"
"Để con ở lại với em."
Thẩm Đại cúi đầu hôn lên đầu Khâu Khâu, dặn dò nói: "Nhớ ngoan ngoãn nhé."
"Tuân mệnh." Cù Mạt Dư mỉm cười đáp.
Thẩm Đại liếc mắt nhìn Cù Mạt Dư một cái, xoay người nhanh chóng rời đi.
Trên đường đến đồn cảnh sát Thẩm Đại luôn thất thần, trong đầu đều là Cù Mạt Dư và mọi thứ giữa bọn họ. Anh cũng không cần phải suy nghĩ sẽ nói gì khi gặp cảnh sát, Cù Thận đã sắp xếp một kịch bản cho anh, để lại một con đường sống cho cả Vưu Hưng Hải và Cù Thừa Trần, anh không biết bọn họ lấy cái gì để đổi lại kết quả thế này.
Thẩm Đại không vừa lòng với kết quả này, nhưng anh biết đây không phải là quyết định của một mình Cù Thận, chắc chắn có Cù Mạt Dư và thậm chí nhiều người trong gia tộc nhà họ Cù có cùng ý kiến như vậy, đồng thời phải có phần lớn cân nhắc đến công việc kinh doanh. Anh hoàn toàn không muốn đi sâu vào chuyện đó chút nào, anh chỉ muốn thoát khỏi những điều tồi tệ này càng sớm càng tốt. Về phần Vưu Hưng Hải, không có đủ bằng chứng để kết tội ông ta, Vưu Hưng Hải không còn sức lực để tự làm hại mình nữa, mục đích của ông ta đã đạt được.
Dựa theo Cù Thận yêu cầu và với sự hỗ trợ của luật sư, Thẩm Đại đã hoàn thành biên bản.
Khi anh bước ra khỏi đồn cảnh sát thì trời đã tối, luật sư nói với anh rằng Vưu Hưng Hải và Cù Thừa Trần sẽ sớm được bảo lãnh chờ xét xử, sau này anh còn phải đến đây nhiều lần để hợp tác điều tra vụ án, luật sư còn dặn dò anh cần phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm khi đến công ty.
Thẩm Đại không khỏi châm chọc mà nói: "Cho nên, bọn họ lập tức có thể về nhà."
Luật sư thận trọng nói: "Không phải hoàn toàn tự do, có rất nhiều hạn chế."
Thẩm Đại nghĩ đến đêm mưa đó, khuôn mặt điên cuồng vặn vẹo của Cù Thừa Thần, sự sợ hãi và nỗi căm ghét trong lòng anh đồng thời thức tỉnh, nhưng anh lại bất lực, anh chỉ hy vọng lần này Cù Thừa Trần có thể thật sự tránh xa cuộc sống của bọn họ.
Ngày hôm sau, tin tức Vưu Hưng Hải được tại ngoại chờ xét xử được công bố, nhưng Cù Thừa Trần lại không hề được đề cập trong báo cáo, hiển nhiên Vưu Hưng Hải đã bị ném ra ngoài như một quả bom khói để chuyển hướng sự chú ý của dư luận. Trên thế giới này không có bức tường nào là kín gió, tin đồn về việc Cù Thừa Trần xảy ra chuyện đã lan truyền trên mạng, nhân viên quan hệ công chúng không còn cách nào khác là phải thí xe giữ tướng*.
(*thí xe giữ tướng: hi sinh cái nhỏ để bảo vệ cái lớn)
Tin tức truyền ra không bao lâu, Thẩm Đại nhận được điện thoại của Thẩm Tần, mặc dù cách ống nghe nhưng thể ngăn được sự cuồng loạn của Thẩm Tần, ông ta kích động hỏi Thẩm Đại vì sao Vưu Hưu Hải lại được thả ra.
Thẩm Đại giải thích: "Ông ta được tại ngoại chờ xét xử, không phải vì vụ án đã kết thúc, mà là..."
"Dựa vào đâu mà ông ta lại có thể ra ngoài? Ông ta bắt cóc con và Khâu Khâu, còn đâm vào tuyến thể của Cù tổng, ông ta phải ngồi tù, đáng chết, nên bị bắn chết!"
Trạng thái tinh thần của Thẩm Tần lúc này khiến Thẩm Đại đau đầu không thôi, nhưng anh không thể nói ra chân tướng, đành phải nói: "Đáng lẽ ông ta phải ngồi tù, nhưng... Những việc này không phải ông ta làm, cho nên không đủ chứng cứ."
Theo lý giải của Thẩm Tần, những lời nói này có nghĩa là "Vưu Hưng Hải không tự động thủ.", ông ta gầm nhẹ nói: "Có phải ông ta để thuộc hạ của mình chịu trách nhiệm không? Cái tên súc sinh này, ông ta dựa vào đâu mà được ra ngoài, dựa vào đâu mà được tại ngoại, tại sao ông ta tạo nghiệt nhiều như vậy vẫn sống mạnh khỏe!"
"Ông nghe tôi nói......"
Thẩm Tần cúp điện thoại.
Thẩm Đại mệt mỏi thở dài một hơi. Sự hận thù của anh đối với Vưu Hưng Hải ít hơn nhiều so với Thẩm Tần. Chẳng trách Thẩm Tần lại tức giận như vậy, không phải Vưu Hưng Hải không gặp báo ứng, chỉ là báo ứng này đối với bọn họ vẫn còn chưa đủ, nhưng ngoài việc thầm nguyền rủa Vưu Hưng Hải ra thì cũng không còn cách nào khác.
Thẩm Đại xin nghỉ phép một thời gian, gần đây anh gần như phải sống cuộc sống giữa bệnh viện và nhà.
Cũng không phải anh muốn đi thăm Cù Mạt Dư mỗi ngày, nhưng nếu anh không đi, Cù Mạt Dư sẽ liên tục gọi điện và gửi tin nhắn, đôi khi giả vờ đáng thương để anh thương tình, đôi khi lại lấy Khâu Khâu ra làm lý do, khi gặp mặt thì dùng hết mọi biện pháp để ngăn không cho anh rời đi, anh chỉ có thể thương lượng thời gian đi thăm cố định với Cù Mạt Dư, thời gian khác anh muốn đi chăm sóc bà ngoại.
Anh không thể không chấp nhận sự thật rằng bà ngoại thật sự sắp rời đi, anh vô cùng trân trọng mỗi khi bà tỉnh lại, dù bà chỉ có thể nói được vài lời.
Đêm trước khi Cù Mạt Dư xuất viện, Thẩm Đại bị tiếng chuông điện thoại trong lúc ngủ đánh thức, anh gần như mở mắt ra ngay lập tức, như thể cơ thể đã đưa ra một ám chỉ từ lâu, anh nhấc điện thoại lên, nhìn thấy tên người gọi là Thẩm Tần, trái tim anh như rơi từ trên cao xuống trong nháy mắt.
Ngón tay Thẩm Đại run rẩy chạm vào nút nhận cuộc gọi.
"Con mau tới bệnh viện." Thẩm Tần khóc lóc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.