Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 123:




Edit: Mon
Khi đối mặt với sự chia ly vĩnh viễn với một người quan trọng, mỗi người đều sẽ tự hỏi về ý nghĩa của sự sống và cái chết, cố gắng sử dụng những cách giải thích ở chiều hướng cao hơn để xoa dịu nỗi đau ly biệt.
Thẩm Đại nhớ lại lúc ông ngoại qua đời, anh ngồi ở cầu thang bệnh viện khóc lóc thảm thiết. Lúc đó anh không chỉ khóc vì sự ra đi của người thân mà còn khóc vì những biến cố gia đình đã mang đến đau khổ cho anh, anh khóc vì sắp phải đối mặt với một tương lai đầy áp lực.
Đã gần mười năm trôi qua, một số câu hỏi sẽ không có đáp án tốt hơn chỉ vì tuổi tác và kinh nghiệm của anh tăng lên, nhưng cũng không cần đáp án nữa, thời gian quả thực có thể khiến con người trở nên mạnh mẽ hơn.
Khi Thẩm Tần khóc đến mức không đứng vững nổi nữa thì phản ứng đầu tiên của Thẩm Đại là tê dại. Anh như đã luyện tập hàng ngàn lần, bình tĩnh chấp nhận sự thật rằng bà ngoại đã qua đời, anh cảm ơn các bác sĩ và y tá, nhưng anh lại không nói lời tạm biệt với bà ngoại, bởi vì trước đó, mỗi một lần bà ngoại tỉnh lại, họ đều đã nói lời tạm biệt.
Cù Mạt Dư mặc áo bệnh nhân, vẫn luôn im lặng ở bên cạnh Thẩm Đại.
Sau khi Thẩm Đại hoàn tất giấy chứng tử, không biết là do buồn ngủ, đói hay mệt, tóm lại là trong lòng khó chịu nên anh ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Đột nhiên có một tách trà nóng được đưa tới trước mặt anh, anh sửng sốt một lúc, anh như thể vừa mới hoàn hồn thoát ra khỏi thế giới của riêng mình, anh nhìn thấy Cù Mạt Dư.
"A Đại, anh không sao chứ?" Cù Mạt Dư lo lắng hỏi. Hắn biết tình cảm giữa Thẩm Đại và bà ngoại rất sâu đậm, đó là tình cảm bền chắc nhất và nặng sâu nhất trên thế gian này. Công ơn nuôi dưỡng cao hơn trời, nhưng lúc này đây Thẩm Đại lại hành động quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức bất thường.
Thẩm Đại nhận lấy trà rồi uống một ngụm, chất lỏng ấm nóng thơm nhẹ theo cổ họng chảy vào dạ dày, toàn thân anh lập tức ấm lên, anh nói: "Vẫn ổn, bà ngoại bị bệnh năm, sáu năm rồi. Tôi đã chuẩn bị cho ngày này từ rất sớm."
"Anh đã cố gắng hết sức, cố gắng hết sức để chăm sóc bà ấy, cố gắng hết sức để chữa trị cho bà ấy. Đáng tiếc bệnh của bà ấy không thể chữa khỏi, chuyện này không liên quan gì đến việc anh có tiền hay không, cũng không liên quan đến việc anh có tận tâm hay không."
Thẩm Đại nói: "Tôi hiểu."
Cù Mạt Dư nhíu mày nhìn Thẩm Đại: "Nếu muốn khóc thì không cần phải kìm nén bản thân."
Thẩm Đại cúi đầu nhìn giấy chứng tử trong tay, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Còn rất nhiều việc phải làm, cậu nhìn Thẩm Tần đi, từ nhỏ ông ta đã được cưng chiều, chỉ có thể làm được một số việc cơ bản. Ngoại trừ những việc đó ra, ông ta không có nhiều kỹ năng sống, chỉ biết khóc khi gặp chuyện... Tuy nhiên, một năm tôi rời đi, ông ta có thể chăm sóc khá tốt cho bà ngoại."
"Giao cho em xử lý, được không?" Cù Mạt Dư nhẹ nhàng xoa đầu Thẩm Đại: "Khoảng thời gian này anh căng thẳng quá rồi, về nhà nghỉ ngơi một lát đi."
Thẩm Đại lắc đầu: "Việc này tôi phải tự mình xử lý, tư liệu của bà ngoại đều ở chỗ tôi, buổi chiều còn phải đến Cục Cảnh Sát, rồi còn phải liên hệ với nhà tang lễ. Có rất nhiều việc phải làm, nhưng đây cũng là việc cuối cùng mà tôi có thể làm cho bà."
"A Đại." Tay Cù Mạt Dư đặt lên gò má của anh, nhẹ nhàng quay mặt anh về phía hắn, hắn dịu dàng nhìn anh: "A Đại, anh có thể dựa vào em, anh không đơn độc, cũng không cần phải một mình đối mặt với tất cả mọi chuyện, anh phải biết điều này, hiểu chứ?"
Thẩm Đại gật đầu.
Cù Mạt Dư cúi người hôn lên tóc Thẩm Đại.
Thẩm Đại ngửi thấy mùi thuốc trên người hắn, khi thấy áo bệnh nhân sọc xanh trắng thì anh mới giật mình nhớ tới vết thương của Cù Mạt Dư: "Cậu có thể xuống giường được sao?"
"Ngày mai sẽ xuất viện." Cù Mạt Dư sờ gáy, nói: "Miệng vết thương đã khép lại rồi." Khi nói những lời này, vẻ mặt của hắn không hề thoải mái như đã khỏi bệnh, mà ngược lại là chút cô đơn.
"Chức năng của tuyến thể..."
"Cần có thời gian, trị liệu phối hợp phục hồi mới có khả năng dần dần khôi phục." Cù Mạt Dư nhún vai: "Đừng lo lắng, em nhất định sẽ bình phục."
Thẩm Đại nhìn chằm chằm Cù Mạt Dư: "Được, tôi tin tưởng cậu có thể làm được."
"Tại sao?"
"Bởi vì cậu... luôn có thể hoàn thành được việc mà cậu muốn làm."
"Đa số thì đúng là vậy." Cù Mạt Dư mỉm cười nhìn Thẩm Đại: "Nhưng số ít thì còn phải dựa vào anh."
Thẩm Đại cúi đầu.
"Em để tài xế đi theo anh, anh muốn làm gì thì cũng sẽ thuận tiện hơn." Cù Mạt Dư không đợi Thẩm Đại lên tiếng đã tiếp tục nói: "Khâu Khâu vẫn đang đợi anh ở nhà. Anh cũng muốn tiết kiệm thời gian, đúng không nào?"
"...... Được, cảm ơn."
Những ngày sau khi bà ngoại qua đời, Thẩm Đại rơi vào trạng thái khó tả. Anh xử lý hậu sự một cách bình tĩnh và lý trí, năm đó cũng là anh xử lý hậu sự cho ông ngoại nên đã có kinh nghiệm, mọi việc đều diễn ra có trật tự, nhưng dù anh nói gì hay làm gì cũng đều có cảm giác tách rời mãnh liệt, như thể... Giống như thể cơ thể anh đang hành động và linh hồn anh đang theo dõi, hoặc anh đang được bao vây trong một lớp màng trong suốt, phơi bày ra thế giới bên ngoài, nhìn như ở đây nhưng thực ra lại không ở đây.
Trong khoảng thời gian này, anh không còn tâm sức để ý quá nhiều đến chuyện bên ngoài, nhưng anh cũng biết vào ngày xuất viện Cù Mạt Dư đã đến công ty ngay lập tức. Hắn hình ảnh khỏe mạnh, ổn định của mình để xua tan nhiều tin đồn. May mắn thay, ngày nay những miếng dán pheromone đã có nhiều chức năng hơn, chỉ cần không đứng gần thì sẽ không có ai nhận ra rằng hắn không có pheromone. Sự trở lại của Cù Mạt Dư có nghĩa là vấn đề của Cù Thừa Trần sẽ phải được giải quyết.
Thẩm Đại không còn hứng thú với kết cục của Vưu Hưng Hải và Cù Thừa Trần nữa, ít nhất hiện tại cả người anh hoàn toàn trống rỗng, anh không muốn suy nghĩ gì, chỉ chuyên tâm xử lý hậu sự của bà ngoại.
Ngày đưa tang, mưa nhỏ.
Thẩm Tần ôm di ảnh của bà ngoại, Thẩm Đại ôm Khâu Khâu.
Người ta nói rằng trẻ con không nên xuất hiện trong hoàn cảnh như vậy, vì nó không may mắn và không tốt cho sức khỏe của trẻ,... nhưng Thẩm Đại không cho là đúng, khi Khâu Khâu lớn lên, có lẽ bé con sẽ không có chút ấn tượng nào với người bà cố này. Trong giao điểm ngắn ngủi của hai cuộc đời, tiễn đưa bà trên đoạn đường lần cuối cùng là điều duy nhất bé con có thể làm cho người đã nuôi nấng bố mình.
Cù Mạt Dư không có quan hệ gì nhưng hắn cũng đến. Khi Thẩm Đại từ nhà tang lễ đi ra, người đầu tiên nhìn thấy chính là Cù Mạt Dư đang mặc áo khoác dài màu đen, tay cầm một chiếc ô màu đen, hình như đã đợi dưới mưa rất lâu.
Mây mù đen kịt, bi thương, bầu không khí tràn ngập đau thương, nhưng trong suốt hành trình đó Thẩm Đại không khóc được, thậm chí anh không thể diễn tả được cảm xúc hiện tại của chính mình.
Thẩm Đại đi đến trước mặt Cù Mạt Dư: "Sao cậu lại tới đây?"
"Em ở đây để ở bên cạnh anh. Em có thể làm gì cho anh?"
Thẩm Đại nhìn Khâu Khâu đang duỗi tay túm lấy quần áo của Cù Mạt Dư: "Cậu giúp tôi đưa Khâu Khâu về đi, tôi có mấy người thân phải tiếp đãi." Anh vừa nói vừa dùng một tay tiếp nhận ô của Cù Mạt Dư.
Cù Mạt Dư không trả lời, cũng không ôm Khâu Khâu, hắn chỉ cúi đầu nhìn Thẩm Đại, ánh mắt dò xét mọi cảm xúc trên gương mặt anh, thậm chí một cái cau mày rất nhỏ cũng không bỏ qua.
Thẩm Đại cũng nhìn Cù Mạt Dư,, trong lòng nổi lên một trận run rẩy khó hiểu.
Sự im lặng bao phủ hai người họ.
Cù Mạt Dư đột nhiên mở vạt áo khoác, ôm Thẩm Đại và Khâu Khâu vào trong.
Thẩm Đại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khi có gió thổi qua quả thật có hơi lạnh, nhưng anh không hề để ý cho đến khi cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực ấm áp của Cù Mạt Dư.
Anh không hề nhận ra rằng mình đang nổi da gà vì lạnh, mà cái ôm của Cù Mạt Dư dường như là nơi an toàn nhất trên thế giới này.
Thẩm Đại sửng sốt hồi lâu, anh chợt nhận ra mình đang khóc, nước mắt không ngừng chảy dài trên má, lặng lẽ thấm ướt vạt áo, làm mờ tầm mắt của anh. Ngoài trời chỉ đang mưa nhỏ, sao có thể đối chọi với cơn mưa nặng hạt trong lòng anh.
Cù Mạt Dư hôn lên trán Thẩm Đại, giọng nói trầm khàn vây quanh ba người một nhà bọn họ: "Ngoan, anh còn có Khâu Khâu, anh còn có em."
Khâu Khâu nhẹ nhàng nói "ừm" một tiếng rồi cựa quậy thật nhẹ, như thể bé con cũng cảm nhận được nỗi buồn của bố mình.
Thẩm Đại dựa vào trong lòng ngực Cù Mạt Dư, anh nhắm mắt lại. Người này đã từng soi sáng anh trong bóng đêm, sau đó lại đẩy anh vào bóng tối, nhưng cuối cùng, cũng chính là người này đã nắm chặt tay anh, trao cho anh một cái ôm vững chắc và ấm áp, cuối cùng vẫn là người này.
Anh không biết vận mệnh rốt cuộc sẽ theo vòng tuần hoàn nhân quả nào, vì sao lúc thăng lúc trầm, lúc vui lúc buồn, một bên cho đi một bên cướp đoạt, cho người khác hy vọng rồi lại khiến họ tuyệt vọng, khiến con người đau khổ dày vò không biết bao lần trong hạnh phúc, cứ gập ghềnh như thế mà đi xong một cuộc đời. Anh không biết tương lai mình sẽ phải đối mặt với điều gì, nhưng anh có cảm giác mãnh liệt rằng anh và Cù Mạt Dư nhất định sẽ dây dưa với nhau một đời.
Dù thế nào đi nữa, vào thời điểm này, khi anh nhận ra rõ ràng rằng mình đã mất đi người thân đã nuôi nấng anh khôn lớn, anh cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn Khâu Khâu, và còn có... hắn.
Mấy ngày sau, Thẩm Tần gọi Thẩm Đại về nhà, nói muốn cùng nhau thu dọn di vật của bà ngoại.
Bà nội để lại không ít đồ vật, rất nhiều trong số đó đều kèm theo ký ức thời thơ ấu của Thẩm Đại, vốn dĩ anh muốn cho mình chút thời gian để bình tĩnh, cũng không muốn đối mặt với những ký ức đó sớm như vậy, nhưng anh cảm thấy mục đích của Thẩm Tần là gặp anh để xác nhận xem ông ta còn có thể sống trong căn hộ đó hay không, nên anh đồng ý.
Không ngờ Thẩm Tần lại không hề đề cập đến cuộc sống của mình mà chỉ thu dọn di vật của bà ngoại, khi gặp đồ vật có ký ức chung sẽ cùng Thẩm Đại nói chuyện quá khứ.
Lúc đầu Thẩm Đại có hơi kháng cự, nhìn vật nhớ người, thật sự rất đau lòng. Nhưng cuối cùng, anh vẫn cùng Thẩm Tần quay về quá khứ. Ý nghĩa của ký ức là để nối tiếp tình yêu và hồi tưởng người xưa, tuy anh có rất nhiều oán hận với Thẩm Tần nhưng Thẩm Tần cũng là người duy nhất còn sót lại trên thế giới mà anh có thể chia sẻ những kỷ niệm này.
Bà ngoại có rất nhiều đồ đạc nên bọn họ đã đóng gói một số, dự định sẽ số còn lại sẽ chọn ngày khác đến thu dọn tiếp.
Lúc Thẩm Đại rời đi, Thẩm Tần buồn bã nói: "Lúc ông ngoại của con rời đi ba đã không có ở nhà, ít nhiều gì thì ba cũng đã tiễn đưa bà ngoại của con đi, cũng coi như đền bù được một ít. Đời này của ba đã làm rất nhiều chuyện sai trái, tổn thương rất nhiều người, ba rất vui vì con đã có một cuộc sống hoàn toàn khác với ba."
Trong lòng Thẩm Đại cảm khái: "Hãy sống thật tốt quãng đời còn lại. Đây là sự đền bù lớn nhất đối với ông ngoại và bà ngoại."
Thẩm Tần mỉm cười: "Được."
Sáng hôm sau, Thẩm Đại nhận được điện thoại của Cù Mạt Dư về Thẩm Tần.
"...... Ông ta làm gì?" Thẩm Đại không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
"Thẩm Tần đã tập kích Vưu Hưng Hải khi ông ta đến Cục cảnh sát để báo cáo định kỳ, đâm vào tuyến thể của Vưu Hưng Hải."
Đầu óc Thẩm Đại nhất thời trống rỗng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.