Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 127:




Edit: MinHy
Nụ hôn này khiến Thẩm Đại choáng váng, đầu óc hỗn loạn, toàn thân được bao phủ bởi bầu không khí nhuốm màu tình dục, không gian tràn ngập hương vị của Cù Mạt Dư.
Hương gỗ lạnh lẽo này thuộc về Cù Mạt Dư, khiến cho con người ta như thể đang ở trong một rừng cây, những thân cây dây mây, những tán cây tươi tốt tạo thành một mạng lưới xanh trải dài khắp bầu trời. Ánh nắng không thể xuyên qua được tán lá rừng, chỉ có những bông hoa bé nhỏ, cỏ và rêu có thể tồn tại. Ở đây tối tăm và lạnh lẽo. Khi ngẩng đầu lên, ta sẽ thấy khu rừng rộng lớn này như là chủ nhân của thế giới, ta thật nhỏ bé, ngay cả oxi được giải phóng từ những tán thần mộc này cùng rót đầy hương thơm cay nồng và uy nghiêm.
Thể xác và linh hồn anh lúc này đang bị mùi hương ấy thống trị, anh quỳ rạp trên mặt đất, tôn sùng sinh mệnh cổ xưa, trầm mặc, lắng nghe âm thanh từ thiên đàng truyền xuống, can tâm tình nguyện hiến tế chính mình.
Đột nhiên, một âm thanh chói tai gõ vào màng nhĩ, Thẩm Đại đột nhiên mở mắt, đại não đang hỗn loạn bất ngờ thanh tỉnh.
Pheromone gỗ Hắc Đàn!
Thẩm Đại và Cù Mạt Dư bốn mắt nhìn nhau, người cứng đờ.
Cù Mạt Dư chộp lấy điện thoại ấn tắt tiếng, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi như thể muốn nuốt luôn điện thoại.
Thẩm Đại đẩy Cù Mạt Dư ra, xấu hổ ngồi dậy, phát hiện ra cúc áo của mình đã cởi một nửa. Trong không khí lạnh lẽo của văn phòng, hai luồng pheromone Alpha và Omega cuốn lấy nhau triền miên, ngập tràn ái muội, tạo thành sự tương phản rất lớn.
"Cậu, cậu có thể giải phóng pheromone." Thẩm Đại đột nhiên nổi giận, "Cậu lừa tôi!"
"Không phải!" Cù Mạt Dư lập tức giải thích, "Là do pheromone của anh đã kích thích tuyến thể của em nên em mới vô thức giải phóng được pheromone. Trong khoảng thời gian này ngày nào em cũng thực hiện hồi phục chức năng, chỉ có lần này mới thành công."
Thẩm Đại ngờ vực trừng mắt nhìn Cù Mạt Dư.
"Là sự thật, em vừa mới cảm nhận được chút cảm giác trước kia." Cù Mạt Dư hưng phấn cười nói, "A Đại, bác sĩ nói thật, chỉ có anh có thể giúp em, em vừa mới hôn anh, ngửi mùi pheromone của anh là đã có phản ứng."
Trong lòng Thẩm Đại thầm mắng Cù Mạt Dư, nếu không phải vừa rồi tiếng chuông điện thoại đánh thức anh, Cù Mạt Dư không biết sẽ làm ra chuyện gì, phải nói là, còn có chuyện gì mà Cù Mạt Dư không làm được. Anh nhúc nhích, kéo dãn khoảng cách với Cù Mạt Dư, nhanh chóng cài cúc áo, "Tôi về viện nghiên cứu".
Cù Mạt Dư nắm lấy cổ tay Thẩm Đại: "Đừng đi, khó khăn lắm em mới có chút tiến triển. A Đại, anh không muốn giúp em sao?"
Thẩm Đại hơi nheo mắt: "Nói thật đi, cậu đang lừa tôi đúng không? Tôi không dễ lừa như vậy đâu."
"Không, đây là lần đầu tiên sau khi bị thương em giải phóng pheromone thành công." Cù Mạt Dư nghiêm túc nói, "A Đại, anh có muốn xem không?"
Thẩm Đại ngẩn người, nhìn miếng băng y tế lớn hơn miếng dán pheromone trên gáy Cù Mạt Dư.
Cù Mạt Dư chậm rãi tự vào vai Thẩm Đại, cọ cọ cổ anh: "Chỉ cho anh xem thôi."
Thẩm Đại bị hành động giống như mãnh thú làm nũng này làm cho cảm động, anh lập tức mềm lòng, anh do dự một chút, gỡ lớp băng gạc xuống, một vết sẹo lớn nằm ngang trên tuyến thể. Vết sẹo vừa mới bong vẩy, da thịt hồng hồng có vết khâu, vết sẹo này khâu sáu mũi. Anh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt nhẹ vết sẹo, không biết có phải ảo giác không, da thịt non dường như rất ấm, ngón tay anh hơi nóng lên, anh nhẹ giọng hỏi: "Có phải rất đau không?"
"Lời này em cũng rất muốn hỏi anh, nhưng em không dám." Cù Mạt Dư ôm eo Thẩm Đại.
Thẩm Đại trầm mặc.
"Mỗi lần nghĩ đến, nghĩ đến buổi tối hôm đó, em đính hôn, anh nằm trên bàn mổ trong bệnh viện, anh chắc chắn rất sợ, rất đau, rất hận em..." Cù Mạt Dư siết chặt hai tay, gao gắt ôm lấy vòng eo thon chắc, run rẩy nói, "Em hiểu được vì sao anh không tha thứ cho em, em cũng không thể tha thứ cho chính mình."
"Chuyện này tôi thực sự không thể tha thứ cho cậu." Thẩm Đại nhỏ giọng nói, "Điều khiến tôi không thể tha thứ nhất đó chính là cậu sử dụng pheromone áp chế tôi, ép tôi phá bỏ Khâu Khâu."
"Thật xin lỗi." Cù Mạt Dư lẩm bẩm, trong lòng ngập tràn hổ thẹn cùng hối hận.
Thẩm Đại than nhẹ một tiếng: "Nhưng mà...Khâu Khâu đang lớn lên từng ngày, con sẽ cùng chúng ta đi đến tương lai, tôi cũng không thể ở mãi trong quá khứ được."
"Anh nghĩ đến một tương lai tốt đẹp có em sao?" Cù Mạt Dư ngẩng đầu, chăm chú nhìn Thẩm Đại.
Thẩm Đại cũng nhìn Cù Mạt Dư, nhìn thẳng vào tinh thể đầy ắp cảm xúc này, cuối cùng anh cũng dám nhìn thẳng vào tình yêu được chứa đựng trong đó, can đảm đối diện với trái tim mình. Không phải anh không thể rời khỏi Cù Mạt Dư, trên thực tế, anh đã vô số lần chuẩn bị tốt việc không gặp lại người này cả đời, vô số đêm anh tự thuyết phục chính mình, đau khổ là một phần không thể thiếu trong cuộc đời. Chỉ là, chỉ là anh vẫn vô số lần nghĩ, nếu Cù Mạt Dư có thể yêu anh thì tốt rồi, anh không thể buông bỏ chấp chấp niệm này cho dù bị sự thật tàn khốc dày vò, điều này khiến anh vô cùng xấu hổ, giận dữ và tuyệt vọng. Bởi vậy anh chỉ có thể đem hồi ức cùng trái tim mình chôn chặt. Thế nhưng thứ tình cảm này giống như một hạt giống, chẳng sợ bị đè chặt dưới đất đá, chỉ cần tìm thấy chút khe hở là sẽ chui từ đất lên nảy mầm, anh không thể không thể lừa chính mình, không thể làm như không thấy.
Anh chỉ có thể gật đầu.
Hô hấp của Cù Mạt Dư trở nên dồn dập, hắn kích động nắm lấy bả vai Thẩm Đại: "Đây là tin tức tốt nhất mà em được nghe trong suốt năm qua. A Đại, em sẽ cho anh thấy một tương lai tốt nhất."
Thẩm Đại thở dài một hơi: "Vậy thì trước tiên, đừng làm một số... việc riêng ở công ty."
"Được, nghe anh hết." Cù Mạt Dư vui vẻ nói, "Anh nói gì, em cũng nghe anh."
Thẩm Đại trầm mặc mấy giây: "Tôi không muốn cậu đánh dấu tôi."
Cù Mạt Dư sửng sốt, cảm thấy giống như đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh vào người, nhíu mày thật sâu: "Tại sao?"
"Tôi không muốn trải qua cảm giác mất đi chính mình, cũng không muốn..." Thẩm Đại lắc đầu, anh không muốn mạo hiểm thêm nữa.
Cù Mạt Dư chậm rãi cúi đầu, trong lòng cảm thấy đau đớn khó tả. Hắn đột nhiên cười khổ, không biết là đang nói với Thẩm Đại hay với chính mình, "Không nghĩ tới sẽ có ngày này." Trước kia gặp Thẩm Đại, hắn từng kiên định mà đưa ra nguyên tắc "cả đời này nhất định sẽ không đánh dấu", đây cũng là kiên quyết lớn nhất trong cuộc đời các Alpha đỉnh cấp, nhưng hiện tại hắn muốn đánh dấu Omega hắn yêu, đối phương lại không muốn, cự tuyệt hắn một lần, rồi lần một lần nữa.
"Cậu nghe tôi nói." Thẩm Đại chậm rãi nói, "Có lẽ cậu cho rằng Alpha đánh dấu Omega là mục đích cuối cùng và là hình thức cao nhất của một mối quan hệ. Tuy nhiên, dấu ấn vẫn có thể xóa bỏ, mối quan hệ vẫn có thể bị chấm dứt. Đối với tôi, dấu ấn là một lời hứa mà tôi và người mình yêu sẵn sàng trao cho nhau khi chúng tôi có mối liên hệ mật thiết về mặt tinh thần, thay vì bị ràng buộc bởi quan hệ thể xác, điều này là không có trước sau."
Trong mắt Cù Mạt Dư hiện lên một tia kinh ngạc, những lời này một lần nữa tác động đến nhận thức của hắn.
"Vì vậy, tôi hi vọng rằng với tư cách là hai người trưởng thành và độc lập, cậu sửa lỗi sai của mình, tôi với sự trưởng thành của tôi, chúng ta sẽ tự chữa lành chính mình, thử một lần nữa tạo lập niềm tin cùng tình cảm, không phải dựa vào đánh dấu để giải quyết mâu thuẫn."
Cảm xúc của Cù Mạt Dư dần lắng xuống. Thẩm Đại có một khả năng kì diệu có thể xoa dịu sự hấp tấp cáu kỉnh trong tâm hồn hắn. Hắn chạm nhẹ vào má Thẩm Đại, khẽ cười: "Em hiểu rồi, điều anh nói cũng giống như những lời mẹ nói với em, tình yêu quan trọng hơn đánh dấu."
Thẩm Đại gật đầu: "Vậy..."
"Cho nên, em sẽ đợi đến khi nào anh tin tưởng em, để cho em đánh đấu, bằng lòng làm Omega của em." Cù Mạt Dư nghiêng người hôn lên trán Thẩm Đại, "Vợ của em."
- --
MinHy: Hi mọi người, xin lỗi đã để các bạn chờ lâu. Đợt này cả team mình đều khá bận, Mon thi ĐH, mình và Mei bận công việc nên không thể ra chương liên tục. Chúng mình sẽ không drop, team sẽ cố gắng hoàn thành các chương cuối trong thời gian sắp tới. Cảm ơn các bạn đã chờ đợi và ủng hộ tụi mình. Yêu các bạn rất nhiều!!! Nhớ đọc truyện trên Wattpad SONAEmi1234 nhaaa!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.