Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 128:




Edit: Mon
Khi Thẩm Đại tan làm, anh không ngạc nhiên khi thấy Cù Mạt Dư đúng giờ đứng chờ trước cửa văn phòng mình mặc dù hồi trưa Cù Mạt Dư vừa mới đáp ứng anh sẽ không thể hiện chuyện tình cảm riêng tư ở công ty. Nhưng tên đỉnh cấp Alpha này luôn có chiến lược làm việc của riêng mình, hắn cảm thấy có thể tiến thêm một bước thì chắc chắn sẽ không chịu dậm chân tại chỗ.
Thẩm Đại thu dọn đồ đạc, khoác ba lô lên vai, đi tới: "Không phải tôi đã nói..."
"Đón anh tan làm không phải là chuyện gì quá riêng tư nhỉ?" Cù Mạt Dư thản nhiên mà nói: "Các cặp vợ chồng và các cặp tình nhân bình thường cũng thế mà."
"Cậu là ông chủ của công ty, sao có thể so sánh như vậy được." Thẩm Đại không nhịn được mà liếc sang bên cạnh, nhưng thật ra các đồng nghiệp trong viện nghiên cứu nhìn mãi cũng thành quen, bọn họ vẫn gọi Cù tổng, sư huynh như bình thường, không có gì gượng gạo cả.
"Ông chủ cũng là con người, cũng phải yêu đương, kết hôn, sinh con chứ." Cù Mạt Dư thành thục kéo tay Thẩm Đại, đồng thời đón lấy ba lô của anh: "Công việc của chúng ta bận rộn như vậy, tan làm cũng không có thời gian rảnh rỗi, nếu không tranh thủ thời gian ở bên nhau thì khi nào anh mới chịu gả cho em."
"Để tôi tự cầm." Thẩm Đại nhìn Cù Mạt Dư một thân tây trang sang quý, trên tay lại xách chiếc ba lô sờn vải đã dùng nhiều năm của anh, một sự kết hợp cực kì quái dị.
"Không sao đâu." Cù Mạt Dư cười nói: "Nếu sớm biết chiếc ba lô công ty phát anh dùng nhiều năm như vậy thì năm đó em đã chọn loại tốt hơn rồi."
"Lúc ấy cậu còn chưa tới công ty." Thẩm Đại vươn tay: "Đưa cho tôi đi, nó không hợp với cậu chút nào."
"Anh đi cùng với em là được." Cù Mạt Dư nắm tay anh đi ra ngoài.
Thẩm Đại vẫn không thể thích ứng được với việc gần gũi với Cù Mạt Dư ở nơi công cộng như vậy. Đi trên từng viên gạch men thuộc về Cù gia, anh luôn có cảm giác mình đã làm sai điều gì đó.
Hai người đi ra khỏi viện nghiên cứu, Thẩm Đại nhìn thấy xe của Cù Mạt Dư đậu ở ven đường, nói: "Cậu về nhà đi, tôi muốn đi bộ về, đi bộ chỉ tốn mười lăm phút thôi, xem như là tập thể dục mỗi ngày."
"Được." Cù Mạt Dư nhìn Tiểu Ngô từ trên xe đi xuống, nói: "Cậu về trước đi, tôi đi bộ về cùng anh ấy."
"..."
Cù Mạt Dư mỉm cười nhìn Thẩm Đại: "Đi thôi, chúng ta cùng nhau về nhà."
Hai người nắm tay nhau đi về phía chung cư. Đây chỉ là một con đường bình thường, bên trái có dòng xe di chuyển, bên phải có các cửa hàng, có thể ngắm hoàng hôn qua những khe hở giữa những tòa nhà cao tầng được xây san sát nhau. Những người đi ngang qua thỉnh thoảng sẽ ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Cù Mạt Dư và dừng mắt trong giây lát, nhưng khi đi ra khỏi phạm vi công ty, hầu hết mọi người đều không để ý đến bọn họ, xem bọn họ như những người xa lạ khác. Họ chỉ là một cặp đôi nắm tay nhau đi làm về, không khác gì muôn vàn chúng sinh khác.
Cù Mạt Dư hỏi Thẩm Đại hôm nay làm cái gì, Thẩm Đại nói với hắn rằng anh đang nghiên cứu việc xuất bản các ấn phẩm SCI, Trình Tử Mai và một người bạn khác đang giúp đỡ anh với tư cách là cố vấn. Cù Mạt Dư hỏi anh có cần hắn hỗ trợ hay không, anh nói không cần, hai người lại tiếp tụctrò chuyện về các dự án.
Khi đi ngang qua siêu thị, Thẩm Đại muốn vào mua đồ.
"Anh cần gì à? Nói với chú Hằng một tiếng chú ấy sẽ phái người đi mua."
"Chỉ là một ít rau tươi và nhu yếu phẩm hàng ngày thôi." Thẩm Đại bất đắc dĩ nói: "Thiếu gia, chuyện nhỏ như vậy mà cần phải huy động lực lượng lớn sao?"
Cù Mạt Dư cười nói: "Anh đang châm chọc em à, em chỉ hy vọng cuộc sống của anh sẽ thuận tiện hơn một chút."
"Cuộc sống bây giờ của tôi rất thuận tiện, có người chăm sóc con, ở gần công ty, về nhà có người chuẩn bị bữa ăn, tôi cảm thấy như vậy đã rất tốt rồi." Thẩm Đại nhìn Cù Mạt Dư: "Không cần đặc biệt quan tâm tới tôi đâu, tôi nghĩ gần gũi với cuộc sống sinh hoạt chút... sẽ phù hợp với tôi hơn, tôi cũng hy vọng Khâu Khâu sẽ lớn lên trong một môi trường tự lập."
"Nghe theo anh, để em đi mua cùng anh."
Thẩm Đại vào siêu thị, dựa theo danh sách anh đã liệt kê lúc sáng, anh muốn mua một ít rau dưa và thịt, thêm một gói đường phèn và một chai nước tẩy toilet. Hai người đẩy xe đi qua các kệ trưng hàng, tìm kiếm những sản phẩm mình cần. Biểu hiện của Cù Mạt Dư giống như đây là lần đầu tiên hắn đi siêu thị, nhìn cái gì cũng thấy rất mới mẻ, hắn sẽ ngẫu nhiên nhặt một số thứ không thể hiểu nổiném vào xe đẩy.
"Cậu mua cái này làm gì, cái đầu lau nhà này không phù hợp với cây lau nhà ở nhà."
"Ồ, em còn tưởng là giẻ lau." Cù Mạt Dư cầm lên một vật có hình dáng kỳ quái: "Đây là cái gì?"
"Cây lau nhà thông minh." Thẩm Đại không nhịn được bật cười: "Cậu hoàn toàn không có chút kinh nghiệm sinh hoạt sao? Đã từng đi siêu thị chưa?"
"Đã đi rồi, khi còn nhỏ."
"Lúc đi học thì sao? Ở nước ngoài không phải chăm sóc bản thân sao?"
"Dì Lan dẫn theo mấy người cùng đi học với em." Cù Mạt Dư buông tay: "Em phải dành thời gian cho việc học và xã giao. Em đã hoàn thành chương trình đại học và thạc sĩ sáu năm trong hai năm rưỡi."
Thẩm Đại nhìn Cù Mạt Dư với ánh mắt không thể tin nổi.
"Chuyện này là bình thường, mọi người đều như vậy." Cù Mạt Dư tự nhiên mà nói: "Thời gian có hạn nên phải phân bổ cho việc quan trọng hơn."
"Cậu đừng lấy bừa nữa." Thẩm Đại đặt cây lau nhà thông minh lại chỗ cũ, nhịn không được thở dài: "Bây giờ tôi cảm thấy mệt mỏi thay Khâu Khâu rồi."
"Không sao đâu, chúng ta sẽ không dễ dàng cảm thấy mệt mỏi đâu, chỉ cần có thể ngủ bốn tiếng một ngày và ăn no là có thể." Cù Mạt Dư đột nhiên nhớ tới điều gì đó, thân hình cao lớn lập tức hơi cong xuống, giọng điệu trở nên trầm lắng hơn: "Nhưng tuyến thể của em bị tổn thương nên bây giờ em rất dễ mệt mỏi, giống như giữa trưa hôm nay vậy đó. May mắn là có anh ở đây."
Thẩm Đại liếc hắn một cái.
Mua được hai bao đồ, hai người mỗi người xách một bao. Cù Mạt Dư nhất quyết muốn nắm tay Thẩm Đại, Thẩm Đại cảm thấy mình rất dễ rung động trước những cảnh tượng tràn đầy hơi thở cuộc sống này. So với việc ra vào những nhà hàng cao cấp, hẹn hò cùng với siêu xe đồ hiệu, anh thích hai người họ sống với nhau một cuộc sống bình dị hơn.
Khi đến gần khu dân cư, Thẩm Đại bước vào một cửa hàng bán hoa, chọn ra vài bó hoa tươi. Chủ cửa hàng hoa là một cô gái Omega trẻ tuổi đáng yêu, cô ấy đã rất quen thuộc với Thẩm Đại. Khi nhìn thấy Cù Mạt Dư, cô ấy đã ồ lên một tiếng hơi khoa trương. Khi bọn họ thanh toán hóa đơn, cô ấy tặng một chậu bạc hà, nói đây là quà gặp mặt cho lần đầu tiên cô nhìn thấy Alpha của Thẩm Đại.
Hai người bước vào nhà với bốn tay bận rộn và cơ thể đẫm mồ hôi.
Bảo mẫu nhìn thấy bọn họ thì rất kinh ngạc, vội vàng chạy tới đón: "Tiểu Ngô đâu? Sao cậu ấy lại không giúp các ngài?"
"Chúng tôi đi dạo về." Cù Mạt Dư vốn tưởng rằng hắn sẽ không thích làm những chuyện tưởng chừng như vô nghĩa này, nhưng khi bọn họ cùng nhau tan làm, đi mua rau hoa rồi cùng nhau về nhà, chỉ có mấy chục phút đồng hồ – một khoảng thời gian ngắn trải nghiệm đời thường đã mang đến cho hắn một sự ấm áp khó tả. Sau khi vào nhà, Thẩm Đại lập tức chạy tới bế con của họ lên, hôn và dỗ dành nó, Khâu Khâu ê a vài tiếng. Thẩm Đại xoay người ôm đứa bé, nắm lấy bàn tay nhỏ bé chỉ về phía hắn, một lớn đứa nhỏ đồng thời mỉm cười nhìn về phía anh, khoảnh khắc đó, cảm giác thoả mãn và trọn vẹn khiến hắn cảm thấy tự hào hơn bất kỳ thành tựu nào hắn từng đạt được trước đây.
Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm nhận được rõ ràng sự hài lòng mà mình nhận được ngoài việc "chiến thắng". Hóa ra thế giới không chỉ ban thưởng cho người chiến thắng. hắn không thể diễn tả được những gì hắn có được từ Thẩm Đài. Nếu bắt buộc phải dùng ngôn ngữ thế tục để miêu tả thì có lẽ là - hạnh phúc đời thường.
Thẩm Đại chơi với Khâu Khâu một hồi, sau đó giao đứa bé cho Cù Mạt Dư, anh đi cắt tỉa hoa mới mua cắm vào bình, sau đó lại vào bếp giúp bảo mẫu chuẩn bị bữa tối.
Cù Mạt Dư ôm Khâu Khâu đi vào bếp xem họ nấu ăn, nhưng bị Thẩm Đại đuổi ra ngoài với lý do "trẻ con không nên hít mùi khói dầu nhiều".
Trong bữa ăn, Thẩm Đại và bảo mẫu thảo luận về việc Khâu Khâu bị phát ban quanh miệng và công việc chăm sóc hằng ngày. Cù Mạt Dư lén lút tra điện thoại và tích cực tham gia thảo luận.
Sau khi ăn xong, Thẩm Đại đặt Khâu Khâu lên thảm trải sàn cạnh cửa sổ kính trong suốt, nhìn bé con tập bò, Cù Mạt Dư lập tức đi đến ngồi bên cạnh Thẩm Đại.
"A Đại, bên ngoài trời đang mưa." Cù Mạt Dư nhìn những giọt nước mưa chảy dài trên cửa kính trong suốt mới được thay.
"Đúng vậy, sao trời lại mưa rồi." Thẩm Đại thuận miệng đáp.
"Trời mưa, em không thể về nhà được, đêm nay em sẽ ở lại đây."
Sự chú ý của Thẩm Đại vẫn đang đặt ở trên người Khâu Khâu, nhất thời không thể định thần lại: "Hả?"
"Được, vậy sáng mai chúng ta còn có thể đi làm cùng nhau." Cù Mạt Dư vui vẻ nói.
Cuối cùng Thẩm Đại cũng phản ứng lại, anh cau mày nói: "Bảo Tiểu Ngô tới đón, dù sao cậu cũng sẽ không bị ướt."
"Cậu ta về nhà lúc sớm rồi."
"Cậu đừng kiếm cớ."
"Em phải kiếm cớ." Cù Mạt Dư chỉ ra ngoài cửa sổ: "Trời mưa là một cái cớ rất hoàn hảo."
"Cậu đừng chơi xấu!"
Cù Mạt Dư vòng tay ôm lấy Thẩm Đại, năn nỉ nói: "Cho em ở lại đây đi, em chưa ở lại đây lần nào, em sẽ ngủ ở phòng dành cho khách."
"Không được, cậu về nhà đi."
"Nơi này chính là nhà của em."
Thẩm Đại trừng mắt nhìn Cù Mạt Dư.
"Em thật sự chỉ ngủ ở phòng khách thôi, em đảm bảo sẽ không quấy rầy anh." Cù Mạt Dư chớp chớp mắt: "Ở đây có áo quần và đồ dùng của em rồi, anh không cần lo lắng cái gì cả, chỉ cần đừng đuổi em đi là được."
Đúng lúc này ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm chớp, mưa càng lúc càng lớn.
Toàn thân Thẩm Đại có chút căng thẳng: "Cậu ngủ ở phòng cho khách, nói được phải làm được."
"Nói được sẽ làm được." Cù Mạt Dư vỗ mông nhỏ của Khâu Khâu: "Có con trai của chúng ta làm chứng."
Buổi tối đi ngủ, Thẩm Đại khóa trái cửa. Tuy rằng anh cảm thấy Cù Mạt Dư sẽ không xông vào lúc nửa đêm, nhưng thêm một lớp bảo vệ sẽ khiến tâm lý anh cảm thấy an toàn hơn.
Kỳ thực là anh muốn làm tình, đặc biệt là nụ hôn giữa trưa hôm nay đã khơi dậy dục vọng bị đè nén bấy lâu trong cơ thể anh, nhưng anh lại lo Cù Mạt Dư sẽ nhân cơ hội đó để đánh dấu anh. Cho dù không phải là cố ý, nhưng khi sóng tình mãnh liệt, anh căn bản không thể khống chế được bản thân, có lẽ sẽ chủ động cầu xin được đánh dấu, anh không thể mạo hiểm như vậy được.
Trong lòng anh có quá nhiều vết thương khó lành. Dù đã chấp nhận cách tiếp cận của Cù Mạt Dư, nhưng đêm khuya chìm vào giấc mộng anh vẫn không thể quên được nỗi đau và sự tuyệt vọng mà mình đã trải qua. Nhưng nếu đã chọn tương lai thì anh phải chủ động giải phóng trái tim bị bủa vây của mình. Anh phải xác nhận rằng anh đã thực sự nhìn thấy sự thay đổi của Cù Mạt Dư và chấp nhận sự đền bù của Cù Mạt Dư. Anh phải tin từ tận đáy lòng rằng bọn họ sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn, anh phải dám đối mặt với tình yêu của mình dành cho người đã từng khiến anh tổn thương sâu sắc nhất. Tất cả những điều này phải là kết quả của sự tự cứu rỗi bản thân thành công của anh chứ không phải vì đánh dấu.
Ngày hôm sau, khi Thẩm Đại thức dậy, Cù Mạt Dư đã dậy trước anh một lúc, hắn đang ngồi ở chỗ cũ và đút cho Khâu Khâu ăn.
"Sao cậu dậy sớm thế?"
"Sớm sao." Cù Mạt Dư cười nói: "Nếu không có chị Trần ở đây, em còn muốn thử buổi tối ngủ cùng Khâu Khâu."
"Cậu sẽ không muốn ngủ với nó đâu." Thẩm Đại đi tới hôn Khâu Khâu một cái, anh thấy Khâu Khâu đang chuyên tâm uống sữa, bé con chỉ đánh mắt nhìn anh một cái rồi lại tiếp tục bú sữa, điều này khiến anh cảm thấy hơi buồn cười.
"Ban đêm bé con sẽ khóc, rất mệt mỏi, em biết." Cù Mạt Dư hôn Thẩm Đại: "Anh đã trải qua loại mệt mỏi này nhiều rồi, đó cũng là trách nhiệm không thể từ chối của em."
"Hiện tại không cần, phần lớn nó ngủ rất ngoan, trước kia ban đêm thường khóc là vì..." Thẩm Đại dừng lại. Trước đây, Khâu Khâu luôn khóc vào ban đêm vì thiếu cảm giác an toàn vì không có pheromone từ người bố Alpha của mình.
Cù Mạt Dư biết nguyên nhân, trong lòng hắn áy náy, ánh mắt dịu dàng mà nhìn Khâu Khâu: "Từ nay về sau bố đều sẽ ở đây."
Hai người cùng nhau ăn sáng, cùng nhau tạm biệt Khâu Khâu rồi cùng nhau đi làm.
"Tiểu Ngô không tới đón cậu sao?" Thẩm Đại rời khỏi khu dân cư rồi cũng không thấy xe của Cù Mạt Dư đâu.
"Em nói với anh ta là không cần đến đón em, chúng ta đi bộ cùng nhau."
Thẩm Đại đột nhiên cảm thấy đau đầu: "Có nhất thiết phải để cho tất cả mọi người nhìn thấy không?"
"Có cái gì không nên để người khác nhìn thấy?" Cù Mạt Dư vô tội mà nói: "Chúng ta yêu đương bình thường, có vấn đề gì sao?"
Thẩm Đại nghiêm túc nói: "Nhiều ít gì cậu cũng sẽ gây sự chú ý. Công ty là nơi để làm việc, không phải là nơi để yêu đương."
"Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, bọn họ làm quen sớm cũng tốt." Cù Mạt Dư cười khanh khách nhìn Thẩm Đại: "Hơn nữa, mọi người đều biết cũng là chuyện tốt, trách cho sư huynh sư đệ gì gì đó để ý anh. Tại sao anh lại độc thân nhiều năm như vậy dù thường ngày phải tiếp xúc với một đám Alpha khoa học và kỹ thuật – những người thường không tiếp xúc với các Omega?" Môi trường làm việc của Thẩm Đại chồng chất Alpha, anh giống như cừu trong hang sói, mỗi một lần nghĩ đến hắn đều rất không vui.
"Nợ nần chồng chất, nào dám yêu đương." Thẩm Đại tức giận mà nói.
Cù Mạt Dư cười nhẹ: "Cho nên, ông trời đã định là anh phải đợi em."
Thẩm Đại muốn phản bác, nhưng ngẫm lại từ lần đầu gặp mặt cho đến hôm nay, rất nhiều chuyện có vẻ hơi huyền học. Dù là duyên lành hay nghiệt duyên, tóm lại vẫn là số phận đã định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.