Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 45:




Edit: Mon
Cù Mạt Dư ăn một lần hết sáu bát mì, thực sự doạ Thẩm Đại sợ rồi. Anh biết Alpha sẽ thèm ăn vào đêm trước khi kỳ mẫn cảm bắt đầu, nhưng từ nhỏ đến lớn bên cạnh anh không có ai thân thiết là Alpha, anh không có nhiều kiến thức về mặt này.
Cơm nước xong, hai người nắm tay nhau đi dạo xung quanh trường tiểu học. Cù Mạt Dư chỉ vào từng góc phố và nói cho Thẩm Đại biết con đường này dẫn đến nơi nào, kể cho anh nghe về tiểu khu và các kiến trúc đối diện. Cứ như đang giải thích cho Thẩm Đại, nhưng thật ra mỗi một nơi đều là hồi ức.
Thẩm Đại rất hứng thú lắng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi hắn một ít chuyện thời thơ ấu, anh chưa từng gặp qua thiếu niên Cù Mạt Dư, ở trong lòng tự phác họa ra một hình ảnh.
Anh cảm thấy khoảng cách giữa anh và Cù Mạt Dư — khoảng cách giữa hai trái tim, đã được rút ngắn rất nhiều.
Nhân lúc tâm tình của Cù Mạt Dư đang tốt, Thẩm Đại khuyên hắn không nên dùng thuốc để rút ngắn kỳ mẫn cảm. Thuốc ức chế trải qua hàng trăm năm thay đổi, lúc bình thường tiêm vào tác dụng phụ khá nhỏ. Nhưng ở kỳ phát tình hoặc kỳ mẫn cảm, thuốc ức chế sẽ rút ngắn được thời gian nhưng tác dụng phụ khá lớn, nó vẫn luôn là một loại thuốc mạnh. Anh thật sự không hy vọng Cù Mạt Dư dùng phương pháp tổn hại cơ thể chỉ để đổi lại mấy ngày.
Cù Mạt Dư trầm giọng nói: "Trong khoảng thời gian này tôi có rất nhiều hội nghị quan trọng, phải đi công tác, còn có một số người phải gặp, rất nhiều việc, tôi cũng không muốn dùng thuốc ức chế, nhưng phải xem xét lịch trình."
"Cậu có thể dự đoán kỳ mẫn cảm là ngày nào không? Rồi sắp xếp lại lịch trình của cậu."
"Khoảng ba bốn ngày nữa, tức là tuần sau, không biết thời gian chính xác, không sắp xếp được lịch trình."
Thẩm Đại rất bất đắc dĩ, anh âm thầm nắm chặt tay Cù Mạt Dư, anh thầm nghĩ, ở thời điểm như này Cù Mạt Dư lại đi ăn mì với anh, còn cùng anh tản bộ. Chắc chắn là áp lực quá lớn, cần ít thời gian tiếp thu mọi chuyện. Anh cũng muốn giúp đỡ người mình yêu giống như Cù Mạt Dư đã từng giúp đỡ anh. Nhưng anh lại chỉ có thể nói một câu yếu ớt: "Mọi chuyện đều sẽ qua thôi."
"Chờ những việc này giải quyết xong, tôi sẽ nghỉ ngơi thật tốt." Cù Mạt Dư hỏi, "Anh còn muốn đi Nam Phi không?"
"Tạm thời không đi, thầy sắp về nước." Thẩm Đại cười nói, "Ông ấy không ở lại được nữa, nói thức ăn bên đó khó ăn."
"Cũng tốt, chờ giáo sư Lưu trở lại, tôi sẽ mời ông ấy một bữa cơm."
Thẩm Đại giấu không được vui sướng: "Được thôi." Giáo sư Lưu đối với anh mà nói vừa là thầy, vừa là cha. Cù Mạt Dư muốn mời thầy của anh ăn cơm, loại cảm giác này giống như là muốn đi gặp ba mẹ anh, anh sao có thể không hạnh phúc.
Cù Mạt Dư nhìn đồng hồ, sau đó liếc nhìn sân thể dục của trường tiểu học qua hàng rào. Một lát sau, hắn mới nói: "Chúng ta trở về thôi, buổi tối tôi còn một cuộc họp trực tuyến."
Thẩm Đại hai ngày nay đi làm luôn có chút thất thần, chủ yếu là vì lo lắng cho Cù Mạt Dư. Trong lòng anh cứ có "dự cảm không tốt", trong lòng thấp thỏm bất an.
Buổi chiều, Thẩm Đại đột nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Tần, nói bà ngoại không thoải mái, chóng mặt buồn nôn. Ngữ khí vô cùng lo lắng, bảo anh mau trở về, anh lập tức dừng công việc, bắt xe về nhà.
Bà ngoại thấy anh thì rất kinh ngạc: "Sao cháu lại về rồi? Hôm nay cháu không đi làm à?"
"Bà không phải bị ốm sao?" Thẩm Đại sờ trán của bà, "Sao vậy ạ, bà bị cảm à?"
"Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là hơi đau đầu thôi, có lẽ là bà xem TV nhiều quá. Đang làm việc chạy tới đây làm gì." Bà ngoại ngoài miệng tuy là nói như vậy nhưng trên mặt không giấu được ý cười, "Như vậy cháu có bị trừ tiền lương không?"
Thẩm Đại thở phào nhẹ nhõm: "Không sao ạ, giáo sư không có ở đây, cháu là người phụ trách phòng thí nghiệm, không ai trừ lương của cháu được."
"Bảo bối của bà giỏi quá, rất ưu tú." Bà ngoại nắm lấy tay Thẩm Đại, "Nếu cháu đã về thì ăn cơm xong rồi hẵng đi. Khoảng thời gian này cháu bận rộn, rất ít khi về nhà."
Thẩm Đại cảm thấy có chút áy náy, quả thật như bà ngoại nói, hiện tại anh càng ngày càng ít về nhà. Một là vì Cù Mạt Dư, hai là vì Thẩm Tần, hơn nữa, sức khỏe của bà ngoại đã ổn định, cuối tuần anh cũng không thường xuyên ở lại qua đêm. Anh an ủi: "Gần đây cháu bận quá, hôm nay sẽ chăm sóc bà thật tốt."
Thẩm Tần cầm túi đi ra: "Hai người trò chuyện đi, con đi mua đồ ăn."
Cả hai nói chuyện phiếm, đồng thời thảo luận xem buổi tối làm gì.
Một lúc sau, Thẩm Đại theo thói quen sờ di động, trong tổ công tác thường xuyên gửi đến nội dung quan trọng, anh phải thỉnh thoảng xem qua, nhưng tìm hồi lâu cũng không thấy di động đâu.
"Làm sao vậy?"
"Điện thoại cháu đâu rồi, bà có thấy không?" Thẩm Đại suy nghĩ một chút, "Lúc vào cháu đã để ở tủ giày hay bàn trà nhỉ?"
"Cháu nha, sao lại để đồ lung tung." Bà ngoại nói, "Chờ chút để bà về phòng lấy điện thoại gọi cho điện thoại cháu thử xem."
Thẩm Đại cầm điện thoại của bà ngoại bấm gọi số điện thoại mình, sau đó cầm di động đi tìm tiếng chuông. Tìm khắp trong căn nhà nhỏ này cũng không thấy, anh có chút lo lắng, chẳng lẽ làm mất rồi sao? Trên xe taxi? Nhưng anh nhớ rõ ràng có đem về nhà mà.
Thẩm Đại tiếp tục gọi điện thoại, gọi đến cuộc thứ ba, điện thoại mới được kết nối, anh vội vàng nói: "A lô, tôi... "
"A Đại?" Bên kia truyền đến lại là giọng của Thẩm Tần, ông ta hô nhỏ một tiếng, "Ôi, điện thoại của con sao lại ở chỗ này, lúc ra ngoài ba cầm nhầm rồi?
Thẩm Đại thở phào: "Không mất là được." Điện thoại cả hai là cùng một nhãn hiệu, chỉ khác kích cỡ, ngoại trừ camera khác nhau, vẻ ngoài thoạt nhìn khá giống.
"Ba đang mua đồ ăn không nghe máy được, con đợi chút, ba lập tức trở về."
Sau khi Thẩm Tần trở về, Thẩm Đại cầm điện thoại di động trong tay, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng khi mở ra thì không có gì không ổn. Có lẽ là do đồ vật riêng tư bị người khác đụng vào khiến anh không thoải mái. Trên thực tế, Thẩm Tần không thể mở khóa điện thoại di động của anh, hơn nữa, trong điện thoại của anh không có tiền cũng không có bí mật gì.
Bồi bà ngoại ăn xong cơm chiều, Thẩm Đại trở về Cù gia.
Cù Mạt Dư vẫn chưa trở về, dì Lan và chú Hằng đang đóng gói "hành lý" cho Cù Mạt Dư. Nói là hành lý, nhưng thật chất giống như chuyển nhà quy mô nhỏ, bốn cái vali to đùng, vừa thấy lập tức hiểu là chuẩn bị cho Cù Mạt Dư đến nhà an toàn để vượt qua kỳ mẫn cảm.
Thẩm Đại xem xét nhu yếu phẩm hàng ngày: "Có nhiều quá không?"
"Không nhiều, chỉ sợ đến lúc đó thiếu gia không có thứ mình cần, thiếu gia mấy ngày nữa cũng không thể gặp cậu." Hai người rất cẩn thận kiểm tra lại danh sách.
"Có cần cháu giúp không?"
"Không cần." Dì Lan lại nghĩ tới điều gì đó, "Khi thiếu gia trở về, cậu có thể hỏi ngài ấy xem có cần bỏ chút đồ của mình vào không. Pheromone của những người gần gũi với thiếu gia có thể an ủi ngài ấy, nhưng... Tốt hơn vẫn nên hỏi trước." Dì Lan vẫn còn nhớ lần trước bà để Thẩm Đại nấu ăn bị Cù Mạt Dư khiển trách.
Thẩm Đại cũng nghĩ tới: "Được ạ."
Nếu là lúc trước anh chắc chắn sẽ không hỏi, nhưng gần đây quan hệ giữa anh và Cù Mạt Dư đã gần gũi hơn, anh cũng tự tin hơn mấy phần.
Thẩm Đại tắm rửa xong còn giúp họ thu dọn một hồi, hai người thường xuyên ra vào phòng ngủ chính để tìm đồ, anh không thể đọc sách mà cũng không ngủ được.
Lúc này, Cù Mạt Dư đã về, hắn nói với dì Lan vài chuyện, hình như là do kỳ mẫn cảm đang đến nên có chút gấp gáp.
Đột nhiên, trong phòng vang lên tiếng chuông điện thoại, lúc đầu không có ai phản ứng lại, sau mấy hồi chuông cũng không có ai nhận, Thẩm Đại mới phát hiện ra là điện thoại của mình. Cầm lên xem thì thấy đó là một số lạ, nhưng nhạc chuông điện thoại di động của anh luôn là hệ thống mặc định, anh chưa bao giờ đặt nhạc chuông kỳ lạ này.
Cù Mạt Dư chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thẩm Đại, thần sắc ngẩn ngơ, ánh mắt cũng trở nên rối loạn.
Thẩm Đại nhận điện thoại, bên kia im lặng vài giây sau đó liền tắt máy. Thẩm Đại tràn đầy nghi hoặc, còn chưa kịp đặt điện thoại xuống, điện thoại lại vang lên, vẫn là một dãy số lạ, cùng một loại nhạc chuông.
Thẩm Đại lại bắt máy, đầu bên kia lại cúp máy. Thẩm Đại bực mình cho số đó vào danh sách đen, nhưng không lâu sau điện thoại lại đổ chuông, nhưng vẫn là số lạ.
Cù Mạt Dư đột nhiên phát ra một tiếng rên, hắn lảo đảo lui về phía sau hai bước.
Chú Hằng là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường: "Thiếu gia, ngài sao vậy?"
Điện thoại liên tục đổ chuông, cúp điện thoại cũng vô dụng, Thẩm Đại bị tiếng chuông kỳ quái này quấy rối đến khó chịu, anh nghe thấy tiếng của chú Hằng nên cũng nhìn về phía Cù Mạt Dư.
Cù Mạt Dư cúi đầu, sắc mặt ngày càng tái nhợt, trên trán nổi lên gân xanh, cơ mặt run rẩy, tựa hồ như đang chịu đựng cái gì đó.
Gần như ngay sau đó, pheromone gỗ Hắc Đàn mất khống chế bùng nổ, đại não của Thẩm Đại còn chưa kịp suy nghĩ, thần kinh giao cảm và hormone đã phản ứng trước, hai chân anh nhũn ra, ngã ngồi xuống đất.
Cùng lúc đó, tất cả thủy tinh và gốm sứ trong phòng vỡ tan tành! Những mảnh vỡ sắc nhọn văng khắp nơi, căn phòng hỗn độn như thể vừa trải qua một vụ nổ.
Pheromone bùng nổ mạnh mẽ tràn ngập khắp nơi, che trời lấp đất, như thể có một bàn tay đang bóp cổ Thẩm Đại, ném anh vào địa ngục lạnh lẽo, anh không thể cử động, khó thở, mở to mắt nhìn Cù Mạt Dư, nỗi sợ hãi lớn dần trong lòng. Cả đời anh chưa bao giờ bị pheromone áp chế như vậy, làm sao có thể diễn tả được cảm giác lạnh lẽo, đau đớn, sợ hãi và tuyệt vọng vào lúc này, anh chỉ muốn chết đi cho xong.
"Xong rồi, xong rồi." Chú Hằng gấp đến mức mắt đỏ hoe, "Chuyện gì thế này!"
Beta cũng không thể ngăn cản được pheromone của Alpha, chỉ là không mẫn cảm như Omega. Hai người tuy rằng cũng rất khó chịu, nhưng cũng không đến mức không động đậy được, nhưng họ chưa bao giờ trải qua tình huống khẩn cấp như vậy, hai người bọn họ cũng không biết làm sao —— Cù Mạt Dư đột nhiên tiến vào kỳ mẫn cảm!
Cù Mạt Dư quỳ phịch xuống đất, hai tay chống trên mặt đất, ý chí rõ ràng đang chống lại thân thể, hắn bò về phía trước hai bước, chộp lấy điện thoại di động của Thẩm Đại, bóp nát nó thành từng mảnh. Âm thanh lanh lảnh chói tai đột ngột dừng lại, hắn chậm rãi ngẩng đầu, dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Thẩm Đại.
Hung ác, đói khát, lạnh lẽo, khát máu, đó là đôi mắt của động vật đang tìm kiếm con mồi.
"Cút ——" Cù Mạt Dư gầm lên như sấm.
Chú Hằng và dì Lan vốn đã sợ đến phát run, hai người nhìn nhau, tiến lên kéo cánh tay của Thẩm Đại, định kéo anh ra khỏi phòng. Nhưng trên sàn nhà có rất nhiều mảnh kính vỡ rất khó tránh khỏi, cơ thể Thẩm Đại lại mềm nhũn như một vũng bùn, gần như mất tự chủ.
Cù Mạt Dư giống như một con thú đang đi săn mồi, hắn nằm trên mặt đất nhưng toàn bộ cơ bắp trên cơ thể đều căng cứng, ngón tay cào nát tấm thảm nhung thành từng mảnh, cơ thể kịch liệt run rẩy, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ thô bạo.
Ngay khi hai người cuối cùng cũng lôi được Thẩm Đại ra cửa, Cù Mạt Dư đột nhiên đã lao tới, một tay xách Thẩm Đại trở lại, thô bạo ném anh xuống đất, chân của Thẩm Đại bị thủy tinh vỡ cào xước, nhưng chút đau đớn đó đối với anh không đáng kể. Bây giờ, anh đang bị nỗi sợ hãi lấn át.
Theo tiếng kêu kinh hoàng của chú Hằng và dì Lan, Cù Mạt Dư phủ lên, một tay xé nát quần áo Thẩm Đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.