Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 47:




Edit: MinHy
Thẩm Đại ngủ một giấc rất dài. Anh quá mệt mỏi, thời điểm kỳ động dục kết thúc, nồng độ bất thường của pheromone trở về bình thường, thể lực bị tiêu hao quá mức không được hồi phục mà trái lại trở nên cạn kiệt, huống chi anh còn phải chịu đựng dục vọng không đáy của Alpha trong kỳ mẫn cảm.
Khi tỉnh lại, rèm cửa trong phòng đã đóng chặt, Thẩm Đại không biết là ngày hay đêm, xoay người theo thói quen vươn tay sang bên cạnh: "Mạt Dư..."
Khoảng không im lặng.
Thẩm Đại mở mắt, chỉ thấy bên cạnh trống rỗng, lòng bàn tay đặt trên giường, chỉ còn chút hơi ấm, hẳn là có người đã rời đi từ lâu. Dù biết Cù Mạt Dư đã tỉnh nhưng trong lòng anh vẫn không khỏi cảm thấy mất mát, dù sao thì cả tuần qua Cù Mạt Dư luôn bám lấy anh từng giây từng phút, dù là ăn cơm, đi ngủ hay tắm rửa, không có một giây nào không cần anh, không có một khắc nào ánh mắt rời khỏi anh.
Thẩm Đại đối với tất cả những gì đã xảy ra đều có một cảm giác không chân thật, anh vươn tay sờ sờ gáy của mình. Miếng dán cầm máu đã được cởi bỏ, vết cắn trên tuyến thể đã đóng vảy, lưu lại vết tích không thể nào bị xóa bỏ cả đời. Anh có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của pheromone gỗ hắc đàn, thể xác và tinh thần không còn thuộc về một mình anh. Nhưng cho dù có nhiều bằng chứng chân thực như vậy, anh vẫn cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ.
Cù Mạt Dư đã đánh dấu anh.
Cù Mạt Dư đã đánh dấu anh?
Thẩm Đại không nhịn được đặt tay lên cái bụng phẳng lì của mình. Ở nơi này có phải là đã có bé con của họ rồi không? Tỷ lệ mang thai trong thời kỳ động dục là cực cao, chỉ cần không áp dụng các biện pháp tránh thai thì khả năng không thụ thai là rất nhỏ. Đứa con của anh và Cù Mạt Dư... chỉ nghĩ đến thôi đã khiến lòng anh tràn đầy ấm áp.
Anh đắm chìm trong cảm xúc hồi lâu, rốt cục đầu óc cũng trở nên thanh tỉnh, lý trí dần trở về. Anh biết mình bị ép phát tình, bác Hằng chắc hẳn sẽ giúp anh xin nghỉ làm, Omega đột nhiên phát tình là chuyện thường gặp, luật pháp không quy định đây là hành vi vi phạm luật lao động. Mấy ngày nay bà ngoại có liên lạc với anh không, nhỡ đâu... Đợi đã! Thẩm Đại đột nhiên nhớ đến điện thoại của mình bị Cù Mạt Dư bóp nát.
Thẩm Đại từ trên giường ngồi dậy, trong đầu hiện lên tất cả những chuyện phát sinh đêm đó, anh không tài nào nghĩ được nhạc chuông kỳ quái cùng Cù Mạt Dư đột nhiên thay đổi có liên quan gì đến nhau, chuyện này dù sao cũng nằm ngoài nhận thức hiện tại của anh. Anh ôm đầu vò tóc, quyết định đi tắm để có thể tỉnh táo càng sớm càng tốt.
Hai chân và thắt lưng đau không thể tưởng tượng nổi, căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ vẫn nồng đậm mùi vị tình dục, nghĩ tới chuyện hoang đường mấy ngày nay, mặt Thẩm Đại nóng lên.
Anh chầm chậm bước tới phòng tắm, lúc cởi quần áo, nhìn trong gương cơ thể chi chít dấu vết của chính mình, quả thực... quả thực khó coi. Anh nhanh chóng nhìn chỗ khác, bước tới vòi hoa sen.
Tắm xong, anh vừa chải đầu đi ra, trong phòng vẫn tối om, chỉ có ánh đèn từ phòng tắm hắt ra mờ nhạt, anh định đi đến bên giường bật đèn thì đột nhiên thấy một bóng người ngồi trên ghế sô pha trong góc, một bóng đen cao lớn xuất hiện từ lúc nào.
Thẩm Đại sửng sốt, anh nhìn đôi chân dài miên man: "Mạt Dư? Tại sao không bật đèn?"
Một bàn tay vươn tới đèn trên bàn trà, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhấn công tắc, động tác chậm rãi mà tao nhã, giống như bàn tay lướt trên phím đàn dương cầm, khuôn mặt không chút biểu cảm của Cù Mạt Dư đột nhiên sáng lên dưới ánh đèn lập lòe, làm người ta không thể nhìn ra cảm xúc, nhưng ánh mắt lại thâm trầm nặng trĩu, con ngươi giống như một vòng bánh răng nghiến chặt, đồng tử như hố xanh Bahamian không đáy, mọi thứ rơi vào trong đó sẽ bị nuốt chửng.
Cái lạnh thấu xương chạy dọc sống lưng truyền đến đỉnh đầu, Thẩm Đại khẽ run lên, anh có thể cảm giác được cảm xúc của Cù Mạt Dư đã thay đổi, anh so với lúc trước dễ chịu ảnh hưởng bởi tâm tình của hắn hơn.
Anh cảm thấy sợ hãi.
Anh ôm một chút mong chờ, "giãy giụa" gọi một tiếng "Chồng ơi" như để nịnh nọt, mong rằng Cù Mạt Dư sẽ đáp lại mình bằng sự nhiệt tình và yêu thương như những ngày qua.
Cù Mạt Dư đáp lại bằng cái nhíu mày không hề che giấu sự chán ghét, hắn lấy từ trên bàn trà một chiếc túi nilon trong suốt, bên trong có một chiếc điện thoại đã bị bóp nát: "Anh có biết cấu tạo của thứ này không?"
Thẩm Đại ngây người nhìn điện thoại của mình, anh không biết mình có hiểu được câu hỏi của Cù Mạt Dư hay không.
"Có một thiết bị có thể phát ra sóng âm bên trong. Tiếng chuông đặc biệt là cơ chế kích hoạt. Mọi người chỉ có thể nghe thấy tiếng chuông chứ không thể nghe thấy sóng siêu âm, nhưng loại sóng siêu âm này có thể ảnh hưởng tới pheromone." Cù Mạt Dư mỉa mai nói, "Sao, Cù Thừa Trần không nói cho anh về cấu tạo của nó à? À, quả thực không cần thiết lắm. Đây là phát minh của quân đội, chuyên dùng để đối phó với Alpha đỉnh cấp, tra tấn, quấy nhiễu, công kích, tương đối lợi hại, người bình thường cả đời cũng không bao giờ có cơ hội tiếp xúc."
Đầu óc Thẩm Đại trống rỗng, trong cuộc đời anh, hiếm có thời điểm anh không nghĩ được gì cả, hầu hết, vấn đề càng phức tạp, anh càng coi đó là thử thách, nhưng không phải bây giờ, bây giờ anh rất bối rối.
Cù mạt Dư đứng dậy, từng bước một đi về phía Thẩm Đại.
Cái lạnh thấu xương khiến Thẩm Đại lảo đảo lui về phía sau hai bước, sau đó không thể động đậy - Cù Mạt Dư không cho phép anh động đậy.
Cù Mạt Dư đi đến trước mặt Thẩm Đại, cúi đầu, cẩn thận nhìn khuôn mặt thanh tú trắng nõn này, trái tim không tự chủ được đập loạn nhịp, dù sao trong bảy ngày qua, họ đã trải qua tình yêu nồng cháy nhất trên đời, để lại vô số ký ức nóng bỏng. Trong thời kỳ mẫn cảm, hắn có thể chiến đấu đến chết mà không do dự để bảo vệ omega của mình, nhưng thời kỳ mẫn cảm kết thúc và hắn đã tỉnh dậy. Hắn nhấc chiếc điện thoại trong túi nilon đến trước mặt Thẩm Đại, nhắc nhở bản thân nhìn thẳng vào thực tế, không phải bộ mặt này giỏi ngụy trang này, lạnh giọng nói: "Anh muốn giải thích cái gì?"
Thẩm Đại lắc đầu, thấp giọng nói: "Tôi không biết." Anh không biết Cù Mạt Dư đang nói cái gì, điện thoại di động làm sao có thể có sóng âm... Anh đột nhiên nhớ tới buổi chiều hôm phát sinh sự tình. Thẩm Tần nói với anh bà ngoại không khỏe, lấy lý do gọi anh về nhà, sau đó Thẩm Tần ra ngoài mua đồ, cầm điện thoại di động của anh đi hơn một giờ đồng hồ, Thầm Tần... Không, Thầm Tần không có khả năng đó, đó là Cù Thừa Trần!
Đồng tử Thẩm Đại co rút mãnh liệt, nhưng trong mắt Cù Mạt Dư, anh chỉ đang tìm cách biện hộ.
Thẩm Đại ngẩng đầu nhìn Cù Mạt Dư, hoảng sợ nói: "Không phải tôi, tôi cũng không biết điện thoại xảy ra chuyện gì... Ngày hôm đó tôi về nhà, ba tôi cầm điện thoại của tôi đi, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, tôi không biết sóng âm là gì!"
Bản thân Thẩm Đại cũng biết rằng lời giải thích như vậy đầy lỗ hổng, nhưng đây là toàn bộ sự thật. Thấy vẻ mặt của Cù Mạt Dư dần trở nên u ám, anh ôm cánh tay của hắn, giải phóng pheromone để trấn an Alpha của mình, nhẹ nhàng nói: " Mạt Dư, nghe tôi nói, hiện tại tôi cũng rối lắm, cậu nghe tôi..."
Trong mắt Cù Mạt Dư lộ ra vẻ hung ác, hắn hất cánh tay của Thẩm Đại ra, dùng bàn tay to lớn siết chặt chiếc cổ trắng nõn, mảnh khảnh của Thẩm Đại, hung hăng đẩy anh vào tường, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một: "Anh, tính, kế, tôi." Bị người bên gối phản bội, oán hận khiến hắn tức giận sinh sát khí, hắn bị bộ dạng ôn hòa của Omega này mê hoặc, nhiều lần phá lệ, phát sinh ý tốt cùng sự cưng chiều. Hắn chưa bao giờ quan tâm đến Omega nào nhiều như vậy, thậm chí còn có ý nghĩ muốn giữ anh ở bên cạnh mình thật lâu, lại vừa vặn chính là Omega này, kẻ âm thầm cùng kẻ địch gài bẫy hắn!
Dáng vẻ lạnh lùng, dáng vẻ tươi cười, dáng vẻ tình cảm của Thẩm Đại không ngừng hiện ra trước mắt hắn, những hình ảnh đẹp đẽ khi họ ở bên nhau biến thành thước phim không lời chiếu trong đầu hắn, không ngừng chồng lên hình ảnh Thẩm Đại trước mặt. Không, trong trí nhớ, tất cả là giả dối, Omega này thật tham lam, thật đáng khinh, thật xảo quyệt!
Trái tim của hắn giống như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, hắn không thể hiểu được tại sao đau đớn đến vậy, cả đời chưa từng gặp phải sự sỉ nhục như vậy, hắn hận đến mức muốn giết người!
"Ưm..." Thẩm Đại cố gắng dùng mũi chân đứng lên, đau đến hít thở không thông làm cho anh khẽ nức nở. Anh mở to hai mắt, khó tin nhìn người đàn ông với đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt hung ác, trong mắt hiện lên sự hận thù với mình. Chính là Alpha của anh, người ôm anh ngày hôm qua, người đã hết mực cưng chiều anh, Alpha anh yêu nhất, đây là Alpha của anh!
Nước mắt lăn dài trên gò má, Thẩm Đại cảm nhận được cảm giác một bước từ thiên đàng rơi thẳng xuống địa ngục.
Cù Mạt Dư ném thẳng Thẩm Đại xuống đất khi anh sắp chết ngạt.
Thẩm Đại ôm cổ ho kịch liệt, trên mặt đỏ bừng đầy nước mắt, chậm rãi ngẩng đầu, khàn giọng nói: "Tôi không có, tôi không làm gì cả."
Cù Mạt Dư kéo ống quần âu, ngồi xổm xuống, nắm cằm Thẩm Đại: "Anh không làm cái gì? Là không trong thời kỳ mẫn cảm mà trèo lên người tôi, hay là không trong thời kỳ mẫn cảm mà cùng kẻ thù bày mưu tính kế tôi, trộm nhận lấy dấu ấn?"
Thẩm Đại đau đến nát lòng, anh không thể giải thích.
"Anh rất thông minh, ngụy trang cũng giỏi, đọc nhiều sách cũng không uổng." Cù Mạt Dư ác ý bóp cằm, "Bây giờ nghĩ lại, sao có thể có nhiều trùng hợp như vậy, có lẽ tai nạn bốn năm trước ở phòng thí nghiệm là anh gài bẫy, nhưng tôi đã chống cự được. Anh lại trong cuộc họp các nhà đầu tư mà phát tình, anh đoán chắc rằng tôi sẽ không mặc kệ anh, sẽ phải lòng anh, anh đúng là lao tâm khổ tứ."
Thẩm Đại run rẩy lắc đầu. Thời điểm Cù Mạt Dư cảnh giác anh nhất cũng chưa bao giờ nói ra những lời cay nghiệt, ác độc đến như vậy, Cù Mạt Dư cao cao tại thượng nhưng thái độ nhẹ nhàng, vốn dĩ không bao giờ nói những lời ác ý. Nhưng hiện tại, anh đã thấy được một mặt khác, không, có lẽ đây mới thực sự là Cù Mạt Dư.
"Anh có biết bảy ngày qua tôi đã tổn thất cái gì không? Tôi đã đánh dấu một Omega thấp kém, hoàn toàn không xứng đáng với dấu ấn của tôi, còn khiến hắn mang thai hạt giống của tôi." Đôi mắt sắc như dao của Cù Mạt Dư quét qua bụng Thẩm Đại, "Dưới ảnh hưởng của sóng âm, thời kỳ mẫn cảm của tôi sớm hơn dự đoán ba hoặc bốn ngày. Tôi chưa sắp xếp mọi việc trong tay. Cù Thừa Trần đã lợi dụng khoảng thời gian này để liên kết với nhiều thế lực bến ngoài để bán khống cổ phiếu sau đó mua một lượng lớn. Mọi thứ đã thay đổi, nhưng tôi trốn ở nhà như một con thú và không thể làm gì khác ngoài giao phối, nếu cha tôi không nỗ lực để ổn định tình hình, Cù Thừa Trần có thể đã nắm quyền!"
Thẩm Đại ngơ ngác nhìn Cù Mạt Dư, trong mắt tràn đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng.
Một giấc mơ ngọt ngào biến thành một cơn ác mộng.
Cù Mạt Dư đứng dậy nhìn Thẩm Đại đang nằm trên mặt đất không thể cử động, đôi mắt mới đây không lâu tràn đầy dịu dàng và yêu thương nhìn anh mà bây giờ như thể đang nhìn thứ gì đó bẩn thỉu: "Anh nghĩ rằng anh có được thứ mình muốn, anh nghĩ rằng anh có thể kiểm soát tôi bằng cách có được dấu ấn của tôi. Không ai có thể kiểm soát tôi, không ai có thể lừa dối tôi, anh sẽ phải trả giá."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.