Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 51:




Edit: Mon
Thẩm Đại vượt qua mấy ngày gian nan ở Cù Gia, hai lần từ chối mong muốn đi thăm bệnh của thầy và Trình Tử Mai, mọi người bắt đầu cảm giác được có chuyện gì đó không ổn.
Hôm nay, giáo sư Lưu gọi cho Thẩm Đại, Thẩm Đại nhìn thấy dãy số này liền chột dạ, anh căn bản không muốn lừa dối thầy, nhưng anh cũng không dám không nhận điện thoại.
"A Đại, thân thể khá hơn chút nào không? Châu Lam nói em hỏi em ấy một vài số liệu phản ứng, có thể làm việc được rồi sao?"
"Ah, tốt hơn nhiều rồi, em mấy ngày nay không đến viện nghiên cứu được, nên ở nhà viết luận văn."
Giáo sư Lưu "Ồ" một tiếng thật dài: "Em rốt cuộc là có vấn đề gì, xin nghỉ lâu như vậy."
"Kỳ phát tình qua rồi nhưng có chút vấn đề về nội tiết, đầu óc choáng váng không sức lực, bác sĩ yêu cầu em nghỉ ngơi."
"Cụ thể là bệnh gì, em chụp bệnh án cho thầy xem, để thầy hỏi bạn thử."
"Rất phức tạp......"
Giáo sư Lưu trở nên nghiêm khắc: "A Đại, em rốt cuộc xảy ra chuyện gì, em đang nói dối."
Cách điện thoại nhưng Thẩm Đại vẫn cảm thấy xấu hổ, anh nhỏ giọng nói: "Thầy, thực xin lỗi, em không phải cố ý, em hiện tại không thể đi làm được."
"Liên quan đến tiểu Cù tổng à?"
Thẩm Đại trầm mặc.
"Thời điểm thầy ở Nam Phi, em nói với thầy rằng em và tiểu Cù Tổng muốn cùng nhau đến khảo sát, hơn nữa còn muốn thầy giữ bí mất, sau lại không thể đi vì Cù lão gia qua đời. Thầy về nước chưa được bao lâu, nhưng có nghe một vài tin đồn liên quan đến hai người, bệnh của em là giả, thầy đã tìm nhân viên của viện nghiên cứu hỏi, em căn bản không có cung cấp bệnh án gì chứng minh mình bị bệnh, là phía bên tập đoàn đặc biệt phê chuẩn." Giáo sư Lưu phân tích một cách rõ ràng, "Thầy mới vừa nói chuyện với Trình Tử Mai, từ đó mới biết được em và tiểu Cù Tổng đang yêu đương, em ấy bảo thầy hỏi phần còn lại."
Thẩm Đại cảm thấy hai chữ "Yêu đương" như một cái tát vang dội vào mặt mình, bọn họ căn bản không phải là "Yêu đương", tình cảnh hiện tại của anh so với bạn giường còn không bằng. Từ trước đến nay, lòng ngưỡng mộ của anh dành cho Cù Mạt Dư chỉ có thể âm thầm, sau đó lại thêm hiệp nghị hôn nhân không thể để lộ ra ngoài, bây giờ ký hiệu cũng không được lộ ra ánh sáng. Giữa họ, nhìn như càng ngày càng lún sâu cùng nhau, nhưng thật ra, chỉ cần Cù Mạt Dư xoay người, bọn họ chẳng là cái gì cả. Anh gian nan mở miệng, thấp giọng nói: "Thầy, em đã ký hiệp nghị bảo mật, không phải cố ý nói dối thầy."
"Kỳ phát tình của em trùng hợp với kỳ mẫn của tiểu Cù tổng, sau đó lập tức xin nghỉ bệnh, em đừng xem thường chỉ số thông minh của mọi người, hiện tại trong công ty tin đồn nhảm nhí rất nhiều, nói thật với thầy đi, em có phải đang mang thai không?"
"...... Còn chưa xác định được."
Giáo sư Lưu nặng nề thở dài: "Thầy cũng không biết có nên vui thay em hay không, nhưng từ ngữ khí cùng trạng thái của em, cảm giác không được tốt lắm."
Thẩm Đại chua xót, đột nhiên muốn khóc, đối với anh, thầy như cha. Năm đó vào thời điểm anh khó khăn nhất, cũng là thầy đã giúp anh. Trong lòng tràn đầy buồn bã cùng bất bình, anh muốn tâm sự với người mình kính trọng nhất, nhưng anh không có tư cách đó, anh không muốn gây phiền phức cho người khác.
Sự im lặng của anh xác nhận cho một số suy đoán của giáo sư Lưu, ông ôn hoà nói: "A Đại, chuyện tình cảm của hai người, thầy không rõ lắm, cũng không tiện hỏi nhiều. Nhưng thầy phải nhắc nhở em, đỉnh cấp Alpha so với chúng ta rất rất khác, đừng dùng những giá trị quan và tình cảm của người bình thường để suy đoán về họ. Hy vọng em có thể tự bảo vệ mình, giữ đầu óc tỉnh táo và ghi nhớ mục tiêu của cuộc đời em là gì ".
Thẩm Đại nói bằng giọng khàn khàn: "Em hiểu rồi, giáo sư, cảm ơn thầy." Anh đương nhiên hiểu, nhưng biết và làm là khoảng cách chênh lệch như bức tường cao mà nhân loại suốt đời muốn vượt qua.
Trò chuyện với giáo sư Lưu không bao lâu, bác sĩ gia đình của Cù Mạt Dư tới lấy một ít máu của Thẩm Đại. Thẩm Đại trầm mặc phối hợp, chờ lúc bác sĩ chuẩn bị rời đi mới hỏi một câu: "Khi nào có kết quả?"
Bác sĩ nhìn Thẩm Đại, liếc mắt một cái, không có trả lời, chỉ lễ phép gật gật đầu, cầm hòm thuốc rời đi.
Thẩm Đại lấy ra một bản tin tài chính, tiếp tục đọc, đó là một bài viết về việc cổ phần của Tinh Châu gần đây vô cùng hỗn và phân tích ngành công nghiệp. Theo bài báo, do sự suy thoái của ngành công nghiệp đất hiếm trong vài năm qua và quỹ đầu tư cùng với những nghiên cứu khổng lồ, tham vọng thay đổi định hướng chiến lược tập đoàn của Cù Thừa Trần đã giành được sự ủng hộ của một số cổ đông. Trong tuần mà Cù Mạt Dư biến mất vì kỳ mẫn cảm, Cù Thừa Trần đã phát động một cuộc công kích rất mạnh bạo, mặc dù cuối cùng vẫn thất bại nhưng cũng khiến Cù Mạt Dư chịu tổn thất nặng nề, bên ngoài đối với trận chiến "Đoạt vị" này cũng có nhiều suy đoán và phân tích khác nhau. Một trong những quân bài quan trọng trong tay Cù Mạt Dư là thu mua lại Sang Hải, tuy nhiên, Sang Hải đang mắc nợ và việc thu mua quặng ngắn hạn rất khó sinh lời, hiện tại sự việc đang tràn ngập biến cố. Một khi việc sáp nhập thất bại, Cù Thừa Trần có thể được nhiều phiếu ủng hộ hơn từ hội đồng quản trị, và điều đang chờ đợi Cù Mạt Dư là mất quyền lãnh đạo.
Đây là một cuộc chiến tàn khốc không đổ máu.
Vào ban đêm, Cù Mạt Dư trở về sớm hơn mọi khi, ít nhất trong khoảng thời gian này đây là ngày hắn về sớm nhất, và cũng là lần đầu tiên hắn chủ động muốn gặp Thẩm Đại.
Thẩm Đại cảm thấy Cù Mạt Dư vẫn luôn kháng cự không muốn nhìn thất mình. Một là tức giận chưa tiêu, hai là lo lắng anh lợi dụng đánh dấu phóng pheromone làm ảnh hưởng hắn. Thẩm Đại cảm thấy Cù Mạt Dư lo thừa rồi, sau khi nghe những lời lẽ cay độc đó, anh cảm thấy không còn gì có thể ảnh hưởng đến mình.
Trong lòng Thẩm Đại vẫn còn có một tia vọng tưởng, hy vọng cùng Cù Mạt Dư giải trừ hiểu lầm, ngoại trừ việc phát sinh lần đó, bọn họ vẫn rất tốt. Anh mang theo đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa anh và Thầm Tần, đi tới thư phòng Cù Mạt Dư. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy luật sư Trần ngồi trên ghế sô pha, trái tim anh trở nên lạnh lẽo. Đối với chuyện sắp xảy ra, anh có dự cảm không lành.
Thái độ của Cù Mạt Dư đã không còn hung ác và tức giận, trên mặt duy nhất chỉ còn vẻ vô tình, ánh mắt lãnh đạm.
Thẩm Đại nhìn Cù Mạt Dư, lại nhìn luật sư Trần, từ lầu hai đi đến lầu ba chỉ là một đoạn ngắn ngủi. Anh đã suy nghĩ vô số lần nên nói gì, làm thế nào để bào chữa cho mình, và làm thế nào để Cù Mạt Dư tin rằng anh thực sự vô tội. Nhưng bây giờ anh không thể nói lời nào, bởi vì anh biết rằng mình được gọi đến căn phòng này để nhận phán quyết.
"Ngồi đi." Cù Mạt Dư nói.
Thẩm Đại không ngồi, anh ép bản thân nhìn thẳng Cù Mạt Dư, hỏi đến vấn đề khiến anh run sợ: "Đã có kết quả xét nghiệm máu?"
Cù Mạt Dư nhíu màu, hắn theo bản năng không muốn trả lời vấn đề này, nhưng đây là chuyện hắn phải trả lời, hắn liếc nhìn bụng Thẩm Đại, gật đầu.
Trong nháy mắt kia, Thẩm Đại cảm thấy trước mắt choáng váng, bị cuốn vào thế giới vô tận, điên cuồng xoay tròn, bị ném lên trời cao, rồi lại đập mạnh xuống đất, nhờ sự thống khổ mà lấy lại tinh thần. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, biết đây là khả năng xảy ra rất cao nhưng khi xác nhận mình thực sự có con, anh vẫn bị chấn động dữ dội.
Anh không cách nào hình dung được tâm tình mình vào giờ phút này, ngũ vị trần tạp, cái gì cũng có. Điều đáng buồn nhất là anh đã có con với người mình yêu, nhưng tương lai anh hướng tới, không có niềm vui đón chào cuộc sống mới, chỉ có một mớ hỗn độn đau khổ.
Thẩm Đại yên lặng nhìn Cù Mạt Dư, ánh mắt kia có thống khổ, có cầu xin, có một tia mỏng manh mong đợi, anh đang chờ đợi phán quyết dành cho chính mình, rồi lại hy vọng xa vời đao phủ sẽ thương xót.
Cù Mạt Dư cảm nhận được nội tạng đau đớn kỳ lạ, hắn âm thầm điều chỉnh hơi thở, cự tuyệt nhìn vào mắt Thẩm Đại
Luật sư Trần rất giỏi quan sát lời nói và biểu cảm, dù sao tiền anh ta kiếm được cũng là từ việc giải quyết vấn đề cho ông chủ, anh ta ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Thẩm tiên sinh, tôi là người đã soạn thỏa thuận tiền hôn nhân giữa ngài và Cù tổng. Tôi tin rằng tất cả chúng ta đều nhớ rằng hợp đồng có điều khoản rất rõ ràng, ngài tuyệt đối không được phép mang thai con của Cù Tổng, ngài đã vi phạm hợp đồng.
Vi phạm hợp đồng.
Thẩm Đại lục lọi trong trí nhớ, nhưng dường như không tìm được từ nào tàn khốc hơn những từ này, "Vi phạm hợp đồng" – những từ được dùng để miêu tả một mầm sống nhỏ bé đang đâm chồi nảy lộc. Thẩm Đại chậm rãi nắm chặt nắm đấm, hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Cù Mạt Dư: "Đây là trách nhiệm của tôi sao?"
Cù Mạt Dư nheo mắt lại.
"Chúng ta không thảo luận về việc quy kết trách nhiệm, bởi vì điều này không nằm trong phạm vi của hợp đồng, chúng ta chỉ thảo luận về sự thật trước mắt." Luật sư Trần nói.
Thẩm Đại không khống chế được run lên, hấp hối giãy giụa: "Tôi có đoạn ghi âm với Thẩm Tần, tôi không có tính kế cậu, tôi cũng có thể đối chất với Cù Thừa Trần, tôi...."
"Không quan trọng." Cù Mạt Dư lạnh lẽo, "Có phải do anh làm hay không không quan trọng, nhưng những chuyện tiếp theo anh hoàn toàn phải làm theo lời tôi."
Không quan trọng? Sự trong sạch của anh không quan trọng, nhân cách của anh không quan trọng, tôn nghiêm của anh không quan trọng?!
Luật sư Trần lấy từ trong cập chồng tài liệu dày đến đáng sợ: "Hôm nay hy vọng Thẩm tiên sinh có thể phối hợp hoàn thành việc kí kết ly hôn và phân chia tài sản, chỉ cần ngài phối hợp, việc ngài vi phạm hợp đồng Cù tổng sẽ không truy cứu."
Nước mắt Thẩm Đại theo gò má lăn xuống, trái tim giống như bị một đao đâm vào, anh hơi cong eo, đau đến sắp không đứng được.
Cù Mạt Dư âm thầm nắm chặt tay vịn ghế, hắn cảm giác được pheromone của chính mình đang loạn. Hắn cần phải dùng toàn bộ tâm trí để khống chế cổ lực lượng này. Khống chế pheromone của chính mình là việc mà Alpha đã được rèn luyện qua, nhưng khi nhìn thấy nước mắt của Thẩm Đại, hắn suýt nữa liền mất khống chế. Hắn muốn luật sư Trần câm miệng, hắn muốn omega của mình đừng khóc nữa, hắn muốn mọi thứ trở lại như cũ. Cùng lúc đó, đại não hắn phát ra âm thanh, hắn sẽ không mềm lòng, sẽ khó chịu, sẽ không tha, tất cả đều là vì đánh dấu quấy phá, chỉ cần không còn đánh dấu, hắn không có lý do gì bị một kẻ Omega hèn mọn ảnh hưởng.
"Ký xong những thỏa thuận này, ngày mai tôi sẽ thu xếp cho ngài đi..." Nhân tính đã vượt qua tính chuyên nghiệp, Luật sư Trần không thể thốt ra những lời tàn nhẫn, "Xử lý việc vi phạm hợp đồng và xoá bỏ kí hiệu cùng một lúc."
Thẩm Đại từ đầu đến cuối nhìn Cù Mạt Dư, anh muốn tận mắt nhìn xem Alpha của anh sẽ như thế nào, xem người anh yêu, người đã từng cứu vớt anh trong những lúc nguy nan, người cho anh hy vọng, có thật sự nhẫn tâm đem anh đẩy mạnh xuống địa ngục.
Đáng tiếc, anh từ trên mặt Cù Mạt Dư, nhìn không ra chút tình cảm gì. Người đã từng trìu mến đối xử dịu dàng với anh có khuôn mặt giống y đúc người trước mặt.
Cù Mạt Dư bị ánh mặt tuyệt vọng của Thẩm Đại làm hoảng hốt, nhưng càng cảm nhận được lực ảnh hưởng của Thẩm Đại đối với mình, hắn lại càng muốn phản kháng, hắn ghét nhất bị Omega dùng ký hiệu hoặc tình cảm cưỡng ép, không ai có thể khống chế được hắn, không ai có thể cưỡng ép được hắn, không một ai!
Cù Mạt Dư cưỡng bách chính mình nhìn về phía Thẩm Đại, pheromone mạnh mẽ của Alpha kích thích cảm xúc làm hắn trở nên kiên định mà quyết tuyệt, hắn trầm giọng nói: "Ký đi, làm theo lời tôi nói, tôi sẽ bồi thường kinh tế cho anh."
Thẩm Đại chống đỡ thân thể lắc lư, đi tới, không chút do dự cầm bút lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.