Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 65:




Edit: Mei
Ngày hôm sau, Tiểu Điệp và Bạch Hướng Vãn quay trở lại.
Tiểu Điệp hưng phấn khoe với Thẩm Đại ảnh chụp chung của cô và Yến Minh Tu rồi đi nấu cơm.
Bạch Hướng Vãn qua chỗ Khâu Khâu, Khâu Khâu cảm nhận mùi hương bạch du ôn hòa đang tiến tới thì ngoan hẳn, cong mắt lên cười khanh khách, hai tay bé con múa may không ngừng, miệng ê a bắt chuyện hóng hớt.
Bạch Hướng Vãn bế Khâu Khâu một lúc thì thấy Thẩm Đại ngồi một góc, ánh mắt thất thần nhìn hai người bọn họ, ngơ ngẩn cả người. Thấy vậy Bạch Hướng Vãn duỗi tay quơ quơ trước mặt Thẩm Đại, nhẹ giọng nói: "Tối hôm qua lại không ngủ được sao?"
Thẩm Đại phục hồi lại tinh thần, phối hợp ngáp một cái, cười khổ nói: "Quen giấc rồi."
"Vẫn chưa tìm được bảo mẫu trông đêm à?"
"Người môi giới đã giới thiệu ba người, định hôm nay đi gặp xem sao."
"Có bảo mẫu là được rồi, em không thể cứ thức như vậy, rất có hại cho sức khỏe."
Thẩm Đại gật đầu: "Chờ bảo mẫu đến là ổn rồi, sau khi sinh thằng bé, luận văn của em vẫn chưa tiến triển chút nào."
Bạch Hướng Vãn lấy tay chọc chọc lên người Khâu Khâu, nói: "Nhóc đã 3 tháng rồi, ngoan đi đừng quấy để ba còn kiếm tiền mua sữa cho nhóc."
Thẩm Đại cười: "Có pheromone của anh, Khâu Khâu đã ngoan hơn nhiều rồi."
Bạch Hướng Vãn nhìn chăm chăm vào Khâu Khâu, đôi mắt sáng chớp nhẹ như đang do dự điều gì đó, một lúc lâu sau, anh mở miệng nói: "Pheromone của người cha Alpha kia không dùng được đúng không?"
Thẩm Đại ngẩn ra.
Bạch Hướng Vãn quay đầu nhìn về phía Thẩm Đại, ánh mắt trầm tĩnh bình thản, không chút nghi ngờ, không chút tò mò, cũng không lấm lét nhìn trộm, mà tự nhiên như bọn họ đang nói chuyện thường ngày: "Mới bước vào phòng anh đã ngửi thấy rồi, là Cù Mạt Dư đúng không?"
Dù cho Bạch Hướng Vãn đã dùng thái độ và dẫn dắt câu chuyện một cách rất khéo léo để người đối diện không bị khó xử, nhưng Thẩm Đại vẫn khổ sở cúi đầu.
"Anh có nghe qua, cũng sớm đoán được rồi. Ừm, nhưng lần này hắn đến anh mới dám khẳng định."
"Sư huynh, ngại quá, phiền phức cho anh rồi."
"Không có gì." Bạch Hướng Vãn nhún nhún vai: "Cậu ta là sếp, chỉ xem qua khúc đầu rồi nói anh hai câu, không sao cả, hạng mục đó cũng không phải của anh."
Thẩm Đại thấp giọng nói: "Em không hi vọng mối quan hệ giữa Khâu Khâu và cậu ta được làm sáng tỏ, Khâu Khâu cũng bài xích pheromone của cậu ta."
"Còn cậu ta thì sao?"
Thẩm Đại trầm ngâm một lát, nói: "Tụi em kết thúc lâu rồi, cậu ấy cũng đã đính hôn với người khác rồi."
Bạch Hướng Vãn không nghĩ vậy, đều là Alpha, một số hành động có thể không giống nhau, nhưng anh có thể hiểu một ít. Cù Mạt Dư cố ý tìm tới tận cửa, lại có địch ý lớn như vậy với mình, điều đó cho thấy rằng trong lòng Cù Mạt Dư hai người chưa thể "kết thúc". Nhưng nhìn vành mắt thâm quầng đầy mệt mỏi của Thẩm Đại, trong lòng anh nặng trĩu, không biết nói gì, ngẫm nghĩ một lúc liền mở lời: "Còn tương lai, em đã có tính toán gì chưa?"
"Em định bắt đầu tìm việc trước."
"Đừng tìm, em về từ chức, rồi đến chỗ anh làm đi."
Thẩm Đại nhìn Bạch Hướng Vãn, muốn nói lại thôi.
"Em lo rằng Cù Mạt Dư gây khó dễ cho em, làm anh khó xử sao?"
"Sư huynh, anh giúp em nhiều rồi, đừng vì chuyện này mà khiến bản thân bị liên lụy."
"Bảo liên luỵ thì hơi nặng, anh thấy em lo xa rồi. Tốt xấu gì thì Cù Mạt Dư cũng là giám đốc của cả một tập đoàn, làm khó dễ một nhân viên bé nhỏ như em thì quá nhỏ mọn. Chi nhánh công ty bên Lan Thành này là hoạt động độc lập, cậu ta sẽ không quan tâm đến việc tuyển nhân sự của công ty này, cũng sẽ không vì lí do này gây khó dễ cho anh đâu." Bạch Hướng Vãn chớp mắt: "Mỗi năm anh kiếm cho cậu ta nhiều tiền như vậy mà."
Cù Mạt Dư sẽ làm khó mình như nào, Thẩm Đại thực sự không thể tưởng tượng nỗi. Mỗi lần hai người xảy ra mâu thuẫn, anh lại lĩnh hội được thêm một mặt xấu xa, ác liệt của hắn. Nhưng anh thấy Bạch Hướng Vãn tự tin cũng đúng, khu vực khai thác mỏ ở Lan Thành hiện tại là nguồn thu nhập chủ yếu của tập đoàn, trong tay Bạch Hướng Vãn còn nắm giữ hạng mục lớn, thuê người thì cũng được thôi, nhưng dù sao thì nhân viên tạm thời cũng sẽ đem lại không ít khó khăn bất lợi, còn nhân tài cao cấp như Bạch Hướng Vãn có thể tự tin "Không ở chỗ này thì ở chỗ khác", chỉ có công ty sợ Bạch Hướng Vãn chuyển đi, không có chuyện Bạch Hướng Vãn sợ bị chèn ép.
Thẩm Đại rất ngưỡng mộ Bạch Hướng Vãn, nếu nói thầy của anh là hình mẫu lý tưởng để anh phấn đấu cả sự nghiệp, thì Bạch Hướng Vãn chính là hình mẫu cho mục tiêu của anh trong giai đoạn này.
"Em nói đi?" Bạch Hướng Vãn thấy Thẩm Đại dao động, nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Em chủ động từ chức, cùng lắm mất chút để bồi thường. Đến chỗ anh, anh sẽ cho em đãi ngộ tốt, cũng sẽ cho em môi trường thuận lợi để phát triển, em là nhân tài mà anh muốn bồi dưỡng."
Thẩm Đại cảm kích nhìn Bạch Hướng Vãn: "Sư huynh, lời này của anh đối với em có ý nghĩa rất lớn, em vẫn luôn không muốn bản thân bị đối xử khác đi vì chuyện giới tính. Lúc quyết định giữ lại Khâu Khâu, em cũng đã chuẩn bị tinh thần rằng sự nghiệp sẽ bị đình chỉ vài năm, thậm chí là bị ngay từ lúc đó, nhưng mà, không ngờ rằng chuyện này còn khó hơn em tưởng tượng. Một năm nay, không phải em kiên trì viết xong được luận văn thì chắc em sẽ thật sự có cảm giác bản thân thật vô dụng."
Anh cười khổ một chút, hồi tưởng lại, có lẽ đây là khoảng thời gian khó khăn nhất, mệt mỏi nhất, lo âu nhất, tự ti nhất trong cuộc đời anh, "Anh cảm thấy em hữu dụng, đã cổ vũ cho em rất nhiều."
"Bây giờ cảm xúc của em bị trùng xuống cũng là chuyện bình thường, em thực sự đã trải qua rất nhiều khó khăn. Nhưng anh tin rằng em có thể làm lại tất cả, nên em hãy mau chuẩn bị tốt hành trang cho mình đi." Ánh mắt Bạch Hướng Vãn tràn đầy sự chân thành mà nói: "Vì anh, đến làm đi."
Thẩm Đại thật ra đã tính trở lại thủ đô để tìm việc, một mặt vì anh nghĩ đến bà ngoại, nơi đó dù sao cũng là nhà của anh, mặt khác là ở bên đó anh có kinh nghiệm trong nghề, tiền lương, trình độ cũng cao, nhưng Bạch Hướng Vãn chỉ nói mấy câu ngắn ngủi đã làm anh thay đổi chủ ý.
Ở lại đây có thể cách xa Cù Mạt Dư, rời xa người làm tổn thương anh, nhục nhã anh rồi cướp lấy con của anh.
Ánh mặt Thẩm Đại trở nên kiên định: "Sư huynh, anh cho em chút thời gian, em về làm đơn từ chức, đón bà ngoại qua đây. Khi xử lý xong xuôi hết cả, em sẽ làm việc thật tốt, không để anh phải thất vọng."
Bạch Hướng Vãn mỉm cười nhìn anh, ánh mắt dịu dàng: "Anh tin tưởng em."
Cù Mạt Dư ngồi trong máy bay tư nhân của mình, thủ tục an toàn trước khi cất cánh đã được ổn thỏa, chỉ chờ đài quan sát cho cất cánh. Hắn chống cằm, im như tượng mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng thật ra lỗ tai đang vểnh lên hóng hớt Yến Minh Tu đang call video với vợ của mình.
"Ừm, một lúc nữa cất cánh, chắc cũng sẽ sớm tới nơi thôi."
"Đặc sản mua hết rồi, đủ cho anh đem chia đó."
"Anh còn muốn đóng phim ở khu khai thác mỏ? Anh có biết phải phơi mặt ra nắng, hoàn cảnh sống tệ như nào không? Đừng suốt ngày tự thách thức giới hạn của bản thân chứ." Giọng điệu Yến Minh Tu tuy có ý trách cứ, trong mắt lại là giấu không được ý cười ôn nhu.
Một lúc sau hai người lại nói chuyện phiếm hàng ngày, làm cho Cù Mạt Dư cứ thỉnh thoảng nhìn qua.
Cúp máy, Yến Minh Tu gỡ tai nghe Bluetooth, nhìn đồng hồ nói: "Chắc tầm 4 giờ về đến nơi nhỉ?"
"Ừm, chắc cũng tầm đó." Cù Mạt Dư trêu chọc nói, "Ân ái thế, ngày nào cũng phải nói chuyện như vậy à?" Hắn đã xem qua mấy bộ phim của Chu Tường, cũng gặp Chu Tường hai lần ở mấy buổi tụ họp. So với đủ loại tinh cách của nhân vật khi đóng phim, ảnh đế này bên ngoài rất hiền hòa, EQ cao, tính tình rất tốt.
Yến Minh Tu cười cười: "Gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, tôi thường xuyên đi công tác, anh ấy cũng thường xuyên ở nơi khác đóng phim."
Cù Mạt Dư chưa bao giờ tìm hiểu về chuyện riêng tư của người, không chỉ vì lịch sử mà hắn cũng không có hứng thú. Nhưng lúc này hắn nhịn không được hiếu kỳ nói: "Minh Tu, lúc cậu và anh ấy kết hôn, hai người...Không lo lắng sao, Chu Tường là một Beta, không thể đánh dấu được." Một đỉnh cấp Alpha cả đời phải đối mặt với rất nhiều cám dỗ, chỉ có đánh dấu mới có khả năng làm Alpha đó chung thuỷ với hôn nhân.
"Nếu là trước kia gặp được anh ấy, tôi cũng sẽ có câu hỏi giống như cậu. Nhưng gặp được anh sau này, tôi cảm thấy điều đó không thành vấn đề." Yến Minh Tu thản nhiên và bình tĩnh trả lời. Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên hắn trả lời vấn đề này, mà mỗi một lần trả lời hắn đều nói những lời tự đáy lòng.
Cù Mạt Dư trong lòng ngũ vị trần tạp, vì sao Yến Minh Tu có thể cùng một beta kết hôn, mà hắn đến cả Omega mà mình đã từng đánh dấu cũng không đối phó được? Hắn chưa bao giờ trải qua thất bại ê chề như lần này.
Hắn không quên nổi gương mặt Thẩm Đại, phẫn nộ, hoảng sợ, rơi nước mắt, sự kháng cự của Thẩm Đại làm hắn rất phiền muộn. Hắn thực sự không nhớ nổi khuôn mặt của Thẩm Đại khi luyến mộ, sùng bái, vui sướng, động tình đã từng đẹp như thế nào.
Chính miệng Thẩm Đại nói thích hắn, rồi lại nói hận hắn. Nghĩ đến đây, trái tim Cù Mạt Dư đau nhói.
Thẩm Đại đã nói như vậy, hắn cũng đã làm mấy chuyện ngu xuẩn để kích thích anh mà đến chính mình còn thấy khinh thường, quả thực như trò hề. Tự tôn của hắn không cho phép hắn tới tận cửa năn nỉ, không cho phép một Omega làm ảnh hưởng đến tâm trạng và công việc của hắn. Thẩm Đại không biết tốt xấu như thế, chẳng nhẽ hắn thiếu người sao!
Lúc này, tiếp viên bưng hai ly nước soda đi tới, khom lưng đặt ở bàn trà giữa hai người, cung kính nói: "Cù tổng, Yến tổng, máy bay sắp cất cánh, dự tính là 4h sẽ đến nơi."
Cù Mạt Dư định thần lại: "Được rồi, cho tôi một ly nước khoáng, cảm ơn."
Tiếp viên quay lại đổi một ly nước khoáng.
Cù Mạt Dư lấy ra một lọ thuốc, uống ngụm nước rồi nuốt trọn hai viên thuốc.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad SoneAmi1234, mọi trang web khác đều là re-up. Mọi người hãy nhìn kỹ địa chỉ web mình đang đọc và tìm đọc ở trang chính chủ để tôn trọng công sức của editor ạ, chúng mình cảm ơn mọi người rất nhiều)
Yến Minh Tu nhìn lọ thuốc trông quen quen, nhíu mày nói: "Đây là thuốc làm chậm kỳ mẫn cảm đúng không, nghe nói không tốt đâu."
Cù Mạt Dư thản nhiên nói: "Này không phải do có việc gấp sao."
"Hạng mục cần phải ký hợp đồng có thể có thể lùi lại, dù sao đều quyết định hết rồi, cậu hà tất phải dùng thuốc ảnh hưởng đến sức khoẻ." Đôi mắt Yến Minh Tu thâm thúy nhìn qua Cù Mạt Dư, mấy ngày không gặp, Cù Mạt Dư đã gầy đi.
"Tôi không ăn nhiều, dùng thuốc chống đỡ chút thôi, về tới nhà là được." Cù Mạt Dư ra vẻ thoải mái mà cười cười: "Lịch trình đã sắp xếp từ trước."
Hắn sẽ không nói cho bất kì ai, hắn làm chậm lại kỳ mẫn cảm là bởi vì sợ hãi. Kỳ mẫn cảm không mấy gian nan, lẽ ra là Alpha hắn phải sớm quen. Nhưng bây giờ đã khác xưa, một năm này trong lòng hắn không ngừng khao khát một người, loại khát vọng này chưa bao giờ dừng lại. Đến kỳ mẫn cảm loại này dục vọng sẽ bị phóng đại vô hạn.
Không quan trọng, một đời người chính là chiến đấu với dục vọng. Hắn không tin mình sẽ bị một Omega không chế. Hắn thích Thẩm Đại, nhưng thích cũng không quan trọng, nếu hắn bị loại tình cảm này trói buộc, thì còn là đỉnh cấp Alpha gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.