Edit: Mon
Vừa vặn hai ngày nay Thẩm Tần đi du lịch, Thẩm Đại lập tức mang theo Khâu Khâu về nhà. Bà ngoại đứng một bên nhìn Khâu Khâu, còn anh dành cả ngày thu dọn ra bảy thùng lớn. Trong đó phần lớn là sách, tài liệu, nhật ký, giải thưởng, cùng nhiều bức tranh và đồ thủ công mà anh và ông ngoại đã làm cùng nhau.
Những đồ vật cũ này mang theo rất nhiều kỷ niệm, kỳ thực anh cũng có thể không cần mang đi, nhưng căn nhà quá nhỏ. Để cất đồ của mình mà nhiều đồ quan trọng của anh đã vị Thẩm Tần chất đống qua loa trên ban công, về sau không chừng sẽ trực tiếp bị ném đi. Rõ ràng đây là nhà của anh, rõ ràng những đồ vật kỷ niệm của ông ngoại cũng là cha của Thẩm Tần mà. Có đôi khi anh rất hâm mộ những người như Thẩm Tần, ích kỷ chỉ biết nghĩ cho mình dường như sẽ sống thoải mái sung sướng hơn, ý thức đạo đức thấp sẽ không dễ cảm thấy áy náy với người khác nên đương nhiên sẽ sống nhẹ nhàng hơn.
Thu dọn đồ đạc xong thì trời đã tối, Thẩm Đại hẹn sáng mai với công ty hậu cần đến lấy hàng. Bà ngoại nhờ bảo mẫu mua rất nhiều đồ ăn Thẩm Đại thích, tự mình xuống bếp nấu một bàn đồ ăn. Đã lâu không được nếm thử món bà ngoại nấu, về sau không biết còn bao nhiêu cơ hội được ăn, nghĩ đến đây anh khổ sở đến mức muốn rơi lệ.
Buổi tối, anh và Khâu Khâu ngủ ở nhà. Căn phòng của anh sớm đã bị Thẩm Tần chiếm lấy, trong phòng tràn ngập hương hoa cam. Khi Omega lớn tuổi thì mùi pheromone sẽ càng ngày càng mờ nhạt, họ sẽ lựa chọn sử dụng mùi nước hoa tương tự để trang trí cho bản thân và không gian sống, điều tiết cảm xúc và sức khỏe của bản thân cũng rất cần thiết.
Nhưng anh từ nhỏ đã không thích mùi hương này. Nói như vậy cũng không chính xác lắm, tất nhiên anh ỷ lại rất nhiều vào pheromone hoa cam, giống như Khâu Khâu ỷ vào pheromone của anh. Nhưng sau khi anh đã hiểu chuyện một chút, vô số lần cố gắng gần gũi với cha mình nhưng lại bị lạnh nhạt thờ ơ, lúc đó anh còn nhỏ tuổi ngây thơ nhưng cũng nhận ra rằng cha mình không thích mình, anh dần dần không thích hoa cam nữa. Bây giờ, dựa vào ác cảm với Thẩm Tần, anh thậm chí còn cảm thấy chán ghét hơn.
Giống như tâm linh tương thông, Khâu Khâu dường như cũng không thích mùi này, nháo không chịu ngủ. Thẩm Đại bế bé con đến phòng khách thông thoáng, đi dạo một giờ, dỗ Khâu Khâu khoảng một tiếng đồng hồ thì đứa nhỏ mới chịu chìm vào giấc ngủ. Trải qua một ngày bận rộn, Thẩm Đại đã mệt mỏi đến mức không thẳng eo nổi, ngã người xuống giường lập tức thiếp đi.
Sáng hôm sau, Thẩm Đại dậy sớm làm hoành thánh nhỏ cho bà ngoại, bà ngoại cũng dậy sớm nhưng bà không ăn cơm mà đút cho Khâu Khâu trước, thỉnh thoảng còn bị những hành động nhỏ của Khâu Khâu chọc cười. Thẩm Đai đã lâu không trải qua bầu không khí như vậy, trong lòng có rất nhiều bất đắc dĩ.
Sau khi ăn sáng xong, có một cuộc số lạ gọi đến, Thẩm Đại còn tưởng là công ty hậu cần nhưng khi nhận điện thoại thì lại nghe thấy một giọng nói rất quen tai.
"Anh Thẩm, xin chào, anh còn nhớ tôi không? Tôi là luật sư Trần Uy."
Tim Thẩm Đại đập thình thịch, trong lòng có dự cảm không lành, anh trầm mặc mấy giây: "Nhớ kỹ, xin hỏi có chuyện gì?"
"Có tiện gặp mặt một chút không? Có một số việc cần thương lượng."
"Không tiện."
"Anh Thẩm, chuyện này có liên quan đến anh và con trai của anh, rất quan trọng, hi vọng anh... "
"Cù Mạt Dư lại muốn làm gì?" Thẩm Đại cắn răng nói.
"Bây giờ anh đang ở đâu? Tôi đi tìm anh được không?" Đối mặt với sự tức giận của Thẩm Đại, luật sư Trần vẫn rất bình tĩnh: "Xin hãy tin tôi, lần gặp mặt này rất quan trọng với anh và con của anh. Nếu anh kiên quyết không muốn gặp tôi thì cuối cùng anh cũng phải gặp Cù tổng, tôi nghĩ chúng ta gặp mặt trước thì tốt hơn."
Thẩm Đại chỉ cảm thấy lồng ngực phập phồng, nhất thời không thể bình tĩnh lại, anh không biết lại phải đối mặt với gì nữa. Cù Mạt Dư làm đủ chuyện, như thiên la địa võng nhắm vào anh, anh phải trốn ở đâu đây?
Nửa tiếng sau, Thẩm Đại gặp luật sư Trần tại một quán cà phê nhỏ gần nhà.
Nhìn thân hình mập mạp rõ ràng của luật sư Trần, xem ra một năm qua cậu ta đã có một cuộc sống viên mãn. Công việc của cậu ta là xử lý các vấn đề pháp lý cho công ty, nhưng có thể vì chuyện riêng tư của ông chủ mà đi theo làm tùy tùng, điều đó cũng phần nào chứng minh rằng cậu ta sẽ trở thành luật sư pháp lý đứng đầu tập đoàn.
Luật sư Trần vẫn mỉm cười khéo léo, còn cố ý nhìn về phía sau Thẩm Đại, đại khái là có ý "đứa trẻ đâu".
Thẩm Đại không định giải thích với cậu ta, sau khi ngồi xuống, mặt anh không chút biểu cảm nói: "Luật sư Trần, mời cậu nói."
Luật sư Trần đang cầm chiếc túi công văn của mình, hiến khi thấy cậu ta không lập tức lấy ra một xấp giấy tờ mà lại nhẹ nhàng gật đầu với Thẩm Đại, thậm chí còn cung kính. "Anh Thẩm, mặc dù tôi là người ngoài cuộc, nhưng mối quan hệ giữa anh và Cù tổng tôi coi như cũng là người chứng kiến, đứa nhỏ này đã đến..."
"Luật sư Trần." Thẩm Đại không muốn nghe tiếp, cắt ngang lời cậu ta, "Có chuyện gì nói thẳng."
Luật sư Trần không hề lúng túng, bắt đầu tiến hành các thao tác cơ bản – lấy tài liệu ra. Sau đó cậu ta đặt hai tay lên bàn, lộ ra một nụ cười có thể gọi là chân thành: "Anh Thẩm, Cù tổng đã làm xét nghiệm ADN với Thẩm Nhạc, chứng minh Thẩm Nhạc là con ruột của ngài ấy."
Sắc mặt Thẩm Đại đột nhiên thay đổi: "Cậu có ý gì? Tôi đồng ý làm xét nghiệm khi nào? Cậu ta muốn làm cái gì?!"
Lúc Khâu Khâu ở bệnh viện có làm một số kiểm tra nên đương nhiên cần phải rút máu, nhưng với tư cách là người giám hộ của Khâu Khâu, nếu anh không đồng ý thì bất kỳ ai tự tiện làm xét nghiệm ADN sẽ không có hiệu lực pháp luật.
"Lúc Thẩm Nhạc nằm viện, anh đã ký một số giấy tờ liên quan, có lẽ lúc đó anh vội vàng nên không đọc kỹ..."
Thẩm Đại hung hăng đập mạnh xuống bàn, vô thức nghiêng người về phía trước.
Luật sư Trần lập tức ngồi thẳng người, lặng lẽ lui về phía sau một tấc, nhìn thấy Thẩm Đại nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt hung ác, Trần Uy không ngờ có một ngày chính mình lại bị khí thế của một Omega dọa sợ.
"Các người biết tôi sẽ không đọc kĩ, đúng không?" Thẩm Đại lạnh lùng nói, "Cậu ta muốn làm gì?!"
Luật sư Trần sửa sang lại vạt áo, cẩn thận mà nói: "Cù tổng muốn quyền nuôi dưỡng Thẩm Nhạc."
Thẩm Đại như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ.
"Thư đồng ý xét nghiệm ADN là do chính anh ký, có video giám sát của bệnh viện làm bằng chứng. Nếu anh cho rằng anh trong tình huống không tình nguyện ký vào đó, anh có thể khởi kiện. Trong tay tôi có hồ sơ bệnh án của anh, chứng minh được thời gian anh thụ thai đứa trẻ nằm trong khoảng thời gian kết hôn với Cù tổng. Mặc dù xét rằng Thẩm Nhạc vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh, phán quyết về quyền nuôi con thường có lợi cho anh hơn, nhưng bản thân vụ kiện rất bất lợi cho anh. Tiền tài, sức mạnh, tinh thần, anh đều không có. Bây giờ thậm chí anh còn không có thu nhập." Luật sư Trần lần lượt vạch ra những nhược điểm của Thẩm Đại, giống như mổ bụng một con cá, túm lấy lôi tất cả nội tạng ra.
Thẩm Đại cả người phát run, bị ác ý tràn ngập làm cho thở không nổi.
Luật sư Trần không đành lòng nhìn dáng vẻ như mất hồn của Thẩm Đại, trong lòng lặp đi lặp lại câu "Bắt người tiền tài, thay người tiêu tai*", cậu khẽ thở dài nói: "Anh Thẩm, Cù tổng không có ở đây, tôi sẽ không nói chuyện pháp luật với anh, tôi nói cho anh hiểu rõ vài điều. Trong hoàn cảnh hiện tại của anh, anh không có lợi thế nào cả. Ngoài những gì tôi vừa nói, anh còn ký vào thỏa thuận tiền hôn nhân, anh đã vi phạm hợp đồng mà sinh hạ con cho Cù tổng, số tiền bồi thường rất khủng khiếp. Chưa kể anh có còn nhớ rằng anh hiện là người đại diện theo pháp luật của một công ty con được tách ra từ Sang Hải không? Chỉ cần Cù tổng muốn, ngài ấy tùy tiện phất tay một cái là có thể khiến anh phải gánh khoản nợ hơn trăm triệu. Tại sao anh cứ một hai lấy cứng chọi cứng với Cù tổng, chọc giận ngài ấy."
(*Bắt người tiền tài, thay người tiêu tai – đại khái là nhận tiền của người khác thì phải giải quyết vấn đề của người đó.)
Thẩm Đại nắm chặt hai tay thành quyền, móng tay ngắn ngủn cắm sâu vào da thịt, dùng đau đớn để đổi lấy sự tỉnh táo, anh hung ác trừng mắt nhìn luật sư Trần, nước mắt lưng tròng hỏi: "Tôi chọc cậu ta chỗ nào chứ? Cậu ta muốn ly hôn tôi lập tức ly hôn, cậu ta muốn xóa ký hiệu tôi lập tức xóa ký hiệu, cậu ta không cần con tôi lập tức rời xa quê hương. Đời này tôi cũng chưa bao giờ định cho cậu ta biết, tôi sợ cậu ta, tôi phục tùng cậu ta, tôi biết không thể trái lời cậu ta, tôi dám chọc giận cậu ta cái gì?"
"Aizz, chuyện tình cảm......"
"Giữa chúng tôi không có quan hệ gì cả!" Thẩm Đại trong lòng tràn đầy hận ý, "Cậu ta không có tình cảm, cậu ta chỉ có nhận thức đáng kinh ngạc, cậu ta nhất định phải đạt được thứ cậu ta muốn. Ở trong mắt cậu ta, con của tôi và tôi không phải là con người!"
Chỉ là một công cụ để thỏa mãn nhu cầu của Cù Mạt Dư.
Luật sư Trần cúi đầu trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: "Anh Thẩm, có lẽ anh nói đúng, nhưng điều này cũng không thay đổi được gì cả. Sau vài lần tiếp xúc, tôi thấy anh là một người có tính cách rất quật cường, phân biệt rõ ràng giữa yêu và ghét. Thực ra, khi Cù tổng tỏ ra yếu thế với anh, nếu anh cho ngài ấy một bậc thang thì đã không đến mức đi đến bước đường này. Cuộc sống vốn dĩ đầy rẫy những điều miễn cưỡng, bốn chữ 'nhẫn nhục chịu đựng' tôi đã thấu từ lâu, anh nếm thử đi."
Hốc mắt Thẩm Đại đỏ lên, cơ bắp trên mặt khẽ giật giật, tràn đầy tức giận cùng thống khổ.
Luật sư Trần bất đắc dĩ xoa xoa lông mày, hòa nhã nói: "Anh còn trẻ, để tôi chia sẻ với anh một số quan điểm xã hội học. Trong xương cốt đỉnh cấp Alpha rất thú tính, chỉ là bọn họ khoác lên mình lớp áo văn minh bên ngoài, rất nhiều logic người bình thường của chúng ta không thể áp dụng với cho họ. Họ dường như rất thông minh và hiểu bản chất con người. Đó là để săn mồi nên họ phải tìm hiểu con mồi và hoàn cảnh vồ mồi. Trong mắt họ, cuộc sống là một trò chơi săn bắn quy mô lớn, mọi thứ trên thế giới là vì con mồi. Nếu anh ngăn họ làm một việc nào đó, khiến họ không vui, anh sẽ là kẻ thù của họ, và họ sẽ đối phó và chinh phục anh, không từ thủ đoạn, đây là phản ứng căng thẳng của họ khi ở trong trạng thái chiến đấu lâu dài. Khi bản năng họ cảm thấy bị tổn thương, họ sẽ làm một hành động gọi là phản kích, thay vì giao tiếp, thỏa hiệp, giải thích những hiểu lầm và thấu hiểu lẫn nhau như những người bình thường chúng ta." Luật sư Trần lắc đầu, "Ít người có thể vượt qua được những cảm xúc khép kín của họ. Nếu trong quá trình trưởng thành không có tình cảm thì họ sẽ rất khó để có được tình yêu trong cuộc sống này, mà vừa lúc có nhiều người giáo dục những đỉnh cấp Alpha là khiến họ trở thành những cỗ máy vì quyền lực và lợi ích. Đây là lý do tại sao hầu hết các đỉnh cấp Alpha đều không muốn đánh dấu. Mặt ngoài là kiêu ngạo, kỳ thật là sợ hãi, sợ rằng luật rừng mà mình dựa vào sẽ bị điên đảo."
Thẩm Đại nhìn Trần luật sư, ánh mắt càng ngày càng trống rỗng.
"Mặc dù không hợp lý, nhưng đáng tiếc bởi vì bọn họ quá mạnh cho nên chúng ta phải thích ứng với bọn họ." Luật sư Trần đưa ra một tuyên bố kết luận, "Tôi chỉ có thể khuyên anh nên suy nghĩ kỹ."