Edit: MinHy
Thẩm Đại lo lắng chờ Khâu Khâu trở về, anh tưởng tượng Khâu Khâu sẽ phản ứng thế nào khi đối mặt với cha con họ Cù, Cù Thận sẽ đối xử với Khâu Khâu ra sao. Mọi việc anh đều không thể nhìn thấy được nên rất khó chịu.
Đột nhiên, di động vang lên, Thẩm Đại cầm lên thì thấy Tiểu Điệp đang gọi video đến, anh tính cúp máy, nhưng ngón tay phản ứng trước đại não, động tác quen thuộc anh đã làm nhiều lần, vuốt sang phải để mở.
Màn hình điện thoại không chỉ có Tiểu Điệp mà còn có Bạch Hướng Vãn.
"Thầy Thẩm, chào buổi sáng, Khâu Khâu đã dậy chưa ạ." Tiểu Điệp cười vui vẻ nói, "Chúng em đang ở phòng thí nghiệm, thầy Bạch nói nhớ Khâu Khâu."
Bạch Hướng Vãn cười nói: "A Đại, Khâu Khâu tỉnh ngủ chưa?"
Thẩm Đại cười ngượng ngùng: "Nhóc vừa uống sữa, bây giờ lại ngủ rồi."
"Để chúng em nhìn một chút đi ạ." Tiểu Điệp dí sát mặt vào màn hình, "A, thầy Thẩm, anh quay lại khách sạn à? Nơi này không phải nhà bạn anh."
Thẩm Đại không muốn nói dối, lại không biết giải thích sự việc hoang đường phát sinh trong hai ngày nay như thế nào, chỉ có thể "tránh nặng tìm nhẹ", nói: "Ừm, anh không ở chỗ cô ấy nữa, Khâu Khâu sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô ấy, anh với Khâu Khâu đang không ở cùng phòng, lát nữa chúng ta gọi lại sau nhé."
"Vâng, được ạ." Tiểu Điệp lại hỏi, "Thầy Thẩm, khi nào anh trở về? Thầy Bạch sắp xếp cho anh một căn phòng có ánh nắng đẹp lắm, hôm nay em cho người đến quét dọn, anh muốn thả bể cá không? Một đồng nghiệp nghỉ việc nên cho em bể cá của anh ấy."
"Anh..."
Bạch Hướng Vãn nhìn ra sự khác thường của Thẩm Đại, anh nói: "Tiểu Điệp, em làm việc trước đi, anh có chuyện muốn nói với A Đại."
"Vâng, chờ Khâu Khâu dậy chúng ta sẽ gọi video."
Vừa tắt video, điện thoại của Bạch Hướng Vãn gọi tới.
Thẩm Đại thở dài: "Bạch sư huynh."
"A Đại, em làm xong thủ tục từ chức, giải quyết xong chuyện gia đình chưa?"
Thẩm Đại lúng túng nói: "Bạch sư huynh, rất xin lỗi, hiện tại em không thể rời đi."
Bạch Hướng Vãn ngừng lại một chút, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Sao vậy? Bên này anh đang rất cần nhân lực, tiền lương trả cho em cũng sẽ không thấp."
Thẩm Đại ấn tay lên trán, nhỏ giọng nói: "Hiện tại em đang ở... Cù gia."
Điện thoại bên kia trầm mặc một lát, Bạch Hướng Vãn kiềm chế ngữ điệu, không dao động nói: "Ý em là, em với Cù Mạt Dư làm hòa rồi à."
"Không phải." Vốn dĩ Thẩm Đại không muốn đem chuyện của mình nói cho bất kỳ ai, nhưng bây giờ ngoại trừ nói thật anh không biết nói gì cả, "Quyền nuôi dưỡng Khâu Khâu giữa bọn em có một chút... tranh chấp."
Hô hấp của Bạch Hướng Vãn trở nên nghiêm trọng hơn, anh trầm giọng nói: "Đây không phải là chèn ép người quá đáng à." Anh biết Thẩm Đại khổ sở như thế nào để sinh ra Khâu Khâu, hiện tại Cù Mạt Dư muốn cướp đi con của em ấy?
Không hiểu sao hai mắt Thẩm Đại nóng lên, anh điều chỉnh lại hô hấp lần nữa, cố gắng bình tĩnh nói: "Bạch sư huynh, rất xin lỗi, em lại khiến anh thất vọng, nếu như em có thể xử lý tốt chuyện của mình..." Anh đột nhiên không có tự tin nghĩ tới "nếu như", đối mặt Cù Mạt Dư, anh có bao nhiêu phần thắng? Anh run giọng nói: "Có lẽ em thực sự không có cách nào quay lại Lan Thành. Nói với Tiểu Điệp giúp em, em không biết phải nói chuyện này với em ấy như thế nào."
"A Đại, nếu là vấn đề tiền bạc, anh có thể giúp em."
"Bạch sư huynh, cảm ơn anh, không cần đâu." Thẩm Đại cực kỳ xấu hổ, anh muốn nói không phải chuyện tiền bạc, nhưng suy cho cùng, hình như đúng là chuyện tiền bạc, nếu như anh có rất nhiều tiền, anh sẽ dám đệ đơn giành quyền nuôi con với Cù Mạt Dư, nhưng thật đáng tiếc khi quy tắc cơ bản của thế giới này là ỷ mạnh hiếp yếu, kẻ mạnh đưa ra quy tắc, kẻ yếu tuân theo quy tắc.
Cách một bức tường, Thẩm Đại nghe thấy tiếng Khâu Khâu khóc, anh vội vàng chạy ra mở cửa phòng, Cù phu nhân bế Khâu Khâu đang khóc không ngừng đi vào, đi phía sau là Cù Mạt Dư với khuôn mặt đen xì.
Thẩm Đại vội vàng đón lấy Khâu Khâu, vừa đung đưa vừa dỗ con.
"Mẹ, mẹ về đi." Cù Mạt Dư thẳng thắn nói.
Bà Cù luyến tiếc nhìn Khâu Khâu, "Hai ngày nữa mẹ sẽ quay lại chơi với em bé."
Cù phu nhân đi rồi, Thẩm Đại ôm Khâu Khâu cách xa Cù Mạt Dư, nhưng căn phòng không quá lớn, chỗ xa nhất cũng chỉ có thể là đứng bên cửa sổ.
Cù Mạt Dư cầm một chiếc lục lạc nhỏ trong tay, lén lút lại gần. Sự chú ý của Khâu Khâu bị thu hút bởi tiếng kêu leng keng, nhóc con ngây người nhìn món đồ chơi nhỏ đầy màu sắc, trong giây lát quên cả khóc.
Thẩm Đại lắc đầu với Cù Mạt Dư, ý bảo hắn đừng tới gần, nhưng Cù Mạt Dư không bỏ cuộc, hắn bước tới chỗ hai người. Khi pheromone của Alpha đến gần, Khâu Khâu như khôi phục tinh thần, nhìn Cù Mạt Dư, miệng bẹt ra, lại bắt đầu khóc.
Cù Mạt Dư thất vọng buông lục lạc xuống, tâm tình rất phiền muộn. Hắn vừa bị cha dạy dỗ, bây giờ lại bị con ghét bỏ, hắn thực sự rất khó chịu. Hắn lui về phía sau vài bước, ngồi trên ghế sô pha, nhìn Thẩm Đại yên lặng dỗ đứa nhỏ, tâm tình rất nhanh bình tĩnh lại, trong lồng ngực dâng lên cảm giác ấm áp. Hắn cảm thấy đây chính là hình ảnh hắn muốn nhìn thấy cả đời, vì thế hắn bằng lòng giải quyết mọi trở ngại. Càng nhìn Thẩm Đại, hắn càng muốn độc chiếm Thẩm Đại, càng muốn dốc sức để làm anh mỉm cười. Hắn thừa nhận hắn đã xem nhẹ sức nặng của tình cảm, xem nhẹ sức hút của Thẩm Đại.
Hơn mười phút Thẩm Đại mới có thể dỗ Khâu Khâu ngủ, anh nhẹ nhàng đặt Khâu Khâu vào nôi em bé, chỉnh tư thế xong mới đứng thẳng dậy, xoa xoa cánh tay nhức mỏi.
Cù Mạt Dư đứng lên, vừa định nói gì đó, Thẩm Đại hừ một tiếng, ra hiệu cho hắn đi ra ngoài nói chuyện.
Hai người đi đến phòng khách bên cạnh, Cù Mạt Dư kéo Thẩm Đại ngồi trên đùi mình, xoa xoa bả vai anh, đồng thời hỏi: "Anh không hỏi tại sao ba tôi tới đây sao?"
Thẩm Đại không muốn hỏi cũng không muốn biết.
"Bọn họ đến gặp Khâu Khâu." Cù Mạt Dư dè dặt nói, "Thực ra ba tôi còn muốn gặp anh, nhưng ông ấy thấy anh thì sẽ nói lời không hay, nên tôi cản lại."
Thẩm Đại châm chọc nghĩ, chẳng lẽ còn muốn anh cảm ơn hắn?
"Nhưng mà sớm muộn gì anh cũng phải gặp ông ấy, đến lúc đó đừng sợ, có tôi ở đây." Cù Mạt Dư kéo một cánh tay Thẩm Đại, đặt trên bả vai mình, anh mắt chăm chú nhìn môi Thẩm Đại.
Thẩm Đại bị Cù Mạt Dư nhìn đến mất tự nhiên, da đầu dường như có dòng điện chạy qua.
Một tay Cù Mạt Dư nâng gáy Thẩm Đại, ngậm lấy môi anh, chậm rãi hôn lên. Thẩm Đại căng thẳng, theo bản năng muốn lùi lại nhưng không thể lùi.
Cù Mạt Dư vòng tay qua eo Thẩm Đại, xuyên qua chất liệu quần áo, mơ hồ vuốt ve vòng eo thon thả, khẽ thở dài: "Cuối cùng thì anh cũng đã trở về." Không ai biết câu nói này đối với hắn có ý nghĩa gì, là lời linh tinh hay là thốt lên theo cảm tính. Chỉ có hắn biết khi kìm nén và nhớ nhung một ai đó suốt ngày đêm đau đớn đến như thế nào, cảm giác không có được pheromone mà mình khao khát trong thời kỳ mẫn cảm khủng khiếp ra sao. Hắn có thể dùng lý trí để kiềm chế tình cảm, một lần, hai lần, ba lần, nhưng lò xo uốn cong cuối cùng cũng sẽ mạnh mẽ phản công lại, hắn chịu đủ rồi. Khi nhìn thấy Thẩm Đại, ôm Thẩm Đại vào trong ngực, hắn biết mình chỉ muốn người này, ai cũng đừng hòng ngăn cản hắn.
Bị ảnh hưởng bởi pheromone Alpha, cơ thể Thẩm Đại bắt đầu nóng lên, sau khi trải qua một loạt "dày vò" như xóa ký hiệu, mang thai, sinh con, đã lâu anh không còn ham muốn. Có lẽ là do tuyến thể đã bị tổn thương. Có lẽ là anh quá mệt mỏi, thân thể không có chỗ để suy nghĩ về chuyện này. Mỗi lần Cù Mạt Dư đến gần, lại làm anh không ngừng run rẩy, pheromone xâm nhập đánh thức hormone đã ngủ say. Nhưng mà, anh không cảm thấy hưng phấn, chỉ cảm thấy sợ hãi, anh dùng hai tay yếu ớt đè lại bả vai Cù Mạt Dư, nghiến răng nghiến lợi: "Cậu đã nói sẽ không ép buộc tôi."
Cù Mạt Dư hôn lên sườn má và vành tai, dán lên lỗ tai anh: "Em chỉ thả một chút pheromone, anh cũng có cảm giác, sao lại không thừa nhận."
Thẩm Đại run rẩy nói: "Tôi, tôi không muốn."
"A Đại, chừng nào anh mới muốn đây." Cù Mạt Dư vén quần áo Thẩm Đại lên, bàn tay to luồn vào, vuốt ve làn da trơn mượt, đột nhiên vỗ một cái trên mông anh, âm thanh mê hoặc, "Anh hiện tại muốn."
Thẩm Đại thở hổn hển, đẩy tay Cù Mạt Dư: "Buông tôi ra."
Cù Mạt Dư chăm chú nhìn thẳng vào mắt Thẩm Đại, giống như muốn nhìn thật sâu vào từng chút cảm xúc của Thẩm Đại, hắn nói rõ ràng từng chữ: "Em hủy hôn."
Thẩm Đại sửng sốt.
"Cho nên mới sáng sớm cha em đã tới tìm em." Cù Mạt Dư rút tay ra, xoa xoa mặt Thẩm Đại, "Ông ấy không đồng ý, Chu gia chắc cũng sẽ không đồng ý, có rất nhiều rắc rối phải giải quyết, nhưng em nói được làm được. Em sẽ hủy hôn với Chu Hiểu Sơ." Hắn đột nhiên luống cuống hít một hơi thật sâu, "Sau đó em sẽ cưới anh."
Thẩm Đại cứng đờ người nhìn Cù Mạt Dư.
"A Đại, em vốn cảm thấy giữa chúng ta không cần hôn nhân, quan niệm hôn nhân bình thường khác với quan niệm của em. Đối tượng kết hôn của em chỉ là cộng sự, sẽ không có quan hệ và tình cảm gì cả, anh mới là người em thích. Nhưng nếu anh không chấp nhận được chuyện không có danh phận, em sẽ cho anh thứ anh muốn. Lần này không phải hợp đồng gì cả, là em thực sự muốn cưới anh, muốn anh và Khâu Khâu ở bên cạnh em."
Thẩm Đại chậm rãi đẩy Cù Mạt Dư ra, đứng lên.
Cù Mạt Dư không hiểu, ngơ ngác nhìn người trước mặt. Hắn tưởng tượng được Thẩm Đại sẽ rất kinh ngạc, cũng rất bất ngờ, có lẽ sẽ cảm động vô cùng, nhưng biểu cảm trên mặt Thẩm Đại lúc này khiến hắn không nhìn ra.
Thẩm Đại cúi đầu, nhanh chóng khôi phục lại cảm xúc, làm cho bản thân bình tĩnh, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Cù Mạt Dư với ánh mắt dò hỏi: "Cù tổng, tôi sẽ không kết hôn với cậu."
Cù Mạt Dư cho rằng mình nghe lầm.
"Cậu nói rất đúng, người cậu muốn tìm chính là cộng sự, tôi không có thực lực hợp tác với cậu."
Cù Mạt Dư trừng mắt: "Anh biết mình đang nói gì không?"
"Tôi biết." Thẩm Đại hỏi ngược lại, "Cậu biết không?"
"Anh..."
"Có lẽ bởi vì đã từng đánh dấu, cho nên cậu ở kỳ mẫn cảm khó giải quyết, cho rằng bản thân cần tôi, tôi đề xuất cậu nên đi trị liệu, đừng biến nhu cầu trở thành tình cảm, cậu quên rồi sao, cậu là người không có tình cảm." Thẩm Đại vô cảm nói, "Nghe cậu nói, có vẻ như người cậu "thích" quan trọng hơn đối tượng kết hôn của mình? Mọi người đều là người lớn, không ai có thể lừa được ai. Người kết hôn với cậu, trước sau gì cũng có tất cả mọi thứ thông qua con chung của hai người. Còn tình nhân và con riêng chỉ có thể cả đời bị người đời phỉ nhổ, chỉ có thể nhận vài phân tiền của cậu. Ngay từ đầu cậu cảm thấy để tôi làm tình nhân là đã có lời cho tôi. Ai bảo tôi thích cậu cơ, ai bảo tôi không có cái gì cả. Nhưng sau đó, cậu phát hiện ra tôi không đồng ý, cậu lại dùng quyền nuôi dưỡng để uy hiếp tôi, lại lấy hôn nhân ra dụ dỗ tôi, cậu cảm thấy tôi nên mang ơn cậu sao? Nếu tôi thực sự muốn kết hôn với cậu, tiền kết hôn trong hợp đồng so với trước kia chắc chắn không ít hơn, tôi không sinh ra alpha cấp S cậu sẽ tìm người khác sinh. Cù tổng không hổ là người làm ăn, chia bài cho từng người một, tính toán rất rõ ràng."
Lời buộc tội sắc bén khiến mặt Cù Mạt Dư tái mét, ánh mắt hắn nguội lạnh, trái tim đau đến mức không thở nổi. Hắn chưa từng nghĩ, việc mà mình trằn trọc bao nhiêu đêm, chịu đựng biết bao áp lực để thực hiện lời hứa với Thẩm Đại, lại bị Thẩm Đại gạt đi, hạ thấp như một sự tính kế.
Không đợi hắn mở miệng, Thẩm Đại tiếp tục nói: "Tôi nói lời này, không phải cùng cậu ra điều kiện, không phải để nâng giá, không phải lạt mềm buộc chặt, không phải ép buộc cậu đặt cược. Tôi vẫn luôn nói, từ đầu đến cuối, tôi không cần bất cứ thứ gì của cậu."
Hắn nắm chặt nắm tay, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, hắn rất muốn đè Thẩm Đại xuống đất, làm tất cả những gì hắn muốn làm, trói buộc người này ở bên cạnh mình, chinh phục, khống chế, chiếm hữu. Hắn chỉ cần thả một chút pheromone là có thể khiến omega nhiều lần cự tuyệt này, lần nữa biến thành dâm phụ quỳ bên gối hắn. Hắn có thể không tốn chút sức lực làm được, sao phải khiến bản thân chật vật như vậy?!
Chỉ là hắn... hắn không nỡ, chỉ là hắn sợ Thẩm Đại lại sợ hãi, lại dùng ánh mắt uất hận nhìn hắn.
Hắn hung ác nói: "Thẩm Đại, rốt cuộc anh muốn cái gì, anh nói đi, anh dám nói, tôi dám cho anh." Anh muốn hôn nhân sao, muốn tài sản, muốn hứa hẹn, muốn... đánh dấu sao.
Thẩm Đại nhìn Cù Mạt Dư với ánh mắt thương hại đã đạt đến tận cùng của sự thất vọng: "Cậu sẽ không bao giờ hiểu." Hắn coi mình là chân lý trong thế giới nhỏ bé, hắn không bao giờ quan tâm đến cảm xúc và tôn nghiêm của kẻ yếu. Dựa vào cảm xúc của bản thân mà cướp bóc và chà đạp bừa bãi, tính toán cẩn thận "tỷ lệ hoàn vốn" cho bản thân, đặt lợi ích lên hàng đầu, tin rằng tiền bạc và quyền lực có thể đổi lấy mọi thứ. Những người như hắn sẽ không bao giờ hiểu được.
Cù Mạt Dư đứng lên, một bước tới gần Thẩm Đại: "Anh muốn nói gì? Rốt cuộc anh muốn em như thế nào? Em thích anh, em thực sự rất thích anh."
Thẩm Đại nhìn thẳng Cù Mạt Dư: "Cậu đã từng nói thích không quan trọng."
Thích là thứ tình cảm rẻ tiền như vậy, sao có thể dùng làm vật trao đổi với Alpha đỉnh cấp.
Cả người Cù Mạt Dư chấn động, ngơ ngác nhìn Thẩm Đại. Không sai, chính miệng hắn nói, thích không quan trọng, thích chẳng qua chỉ là một trong vô vàn loại cảm xúc, bất kỳ Omega nào muốn dùng tình cảm lôi kéo hắn đều cực kỳ ngu xuẩn, chỉ là, chỉ là...
Chỉ là hắn thích Thẩm Đại, hắn thế mà thích Thẩm Đại đến như vậy.
Hắn thực sự đã phá vỡ những nguyên tắc và lý tưởng mà hắn đã sùng bái trong quá khứ, muốn cưới một Omega bình thường làm vợ, chỉ để có được "thích" mà hắn từng chế nhạo.
Hắn điên rồi, hay thế giới này điên rồi.