Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 84:




Edit: Mon
Thẩm Đại ngồi trong quán cà phê đối diện tòa nhà trụ sở Tinh Châu, đợi thầy và Trình Tử Mai.
Cuộc tranh chấp vào buổi sáng kết thúc bằng việc Cù Mạt Dư đóng sầm cửa và rời đi, nhưng cảm xúc của anh chưa bao giờ rời khỏi "tâm bão", phải nói rằng kể từ giây phút anh bị buộc phải quay lại Cù gia thì cơ thể và tinh thần của anh đã trong bãi bùn lầy, càng giãy giụa càng chìm sâu.
Cảm xúc của hôm nay anh không thích hợp để gặp bất kì ai, nhưng sau khi anh gửi luận văn cho thầy mong thầy chỉ dẫn, thầy vừa tan làm, cũng không thèm bàn bạc thời gian với anh nên anh mới vội giao Khâu Khâu cho bảo mẫu rồi chạy tới đây.
Khi anh ngồi đây nhâm nhi tách cà phê xay bằng tay và nhìn ra những ô cửa sổ lớn kiểu Pháp, ngắm nhìn dòng người hối hả qua đường, anh nhận ra lợi ích của việc có người chia sẻ gánh nặng nuôi dạy con cái cho mình.
Khi Lưu Tức và Trình Tử Mai đến, Thẩm Đại đứng dậy, lần đầu tiên trong những ngày qua, anh nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Ánh mắt Lưu Tức ngũ vị trần tạp: "Ngồi đi."
Ba thầy trò ngồi xuống, không ai bắt đầu câu chuyện, trong không khí chỉ có yên tĩnh.
Trình Tử Mai không thể chịu nổi bầu không khí này, vì vậy cô ấy giả vờ thoải mái và hỏi: "Khâu Khâu có khỏe không?"
"Khá tốt, mập hơn một chút rồi."
"Bây giờ đúng là thời điểm một tháng lại thay đổi một chút." Lưu Tức ho nhẹ một tiếng, "Lúc này ai đang trông nó?"
"Bảo mẫu." Thẩm Đại biết họ muốn hỏi cái gì nên anh liền chủ động nói, "Bảo mẫu do Cù Mạt Dư thuê, hiện tại em đang ở nhà cậu ta."
Lại có một sự im lặng.
Thần Đại hiểu rất rõ sự khó xử của bọn họ, về quan hệ của anh với Cù Mạt Dư, về thân phận của anh và Khâu Khâu. Đây không phải là chủ đề hay ho gì, đổi lại là anh thì anh cũng không tiện mở miệng hỏi, nhưng thầy và bạn bè của anh thật lòng quan tâm đến anh, vì vậy anh chỉ có thể chủ động thành thật nói: "Em vốn muốn đến chỗ của Bạch sư huynh làm việc, nhưng cậu ta không cho em mang Khâu Khâu đi, tạm thời em sẽ ở lại thủ đô." Thẩm Đại cúi đầu, "Về luận văn của em..."
"Vậy em trở lại làm việc đi." Lưu tức nói.
Thẩm Đại kinh ngạc mà nhìn thầy của chính mình.
"SCI* của em vẫn còn rất nhiều chỗ có thể phát triển. Nếu em có một môi trường thực nghiệm tốt, em có thể phân tích nhiều số liệu đáng tin cậy hơn. Bây giờ nó vẫn chưa đạt đến trình độ mà thầy mong em đạt được, em nên quay lại và hoàn thiện nó."
(*SCI (Science Citation Index): Danh mục Trích dẫn Khoa học)
"Em... " Cánh môi Thẩm Đại khẽ run, sao anh có thể không muốn trở về với nghề nghiệp mà mình yêu thích được, nhưng cuộc sống của anh đã rối rắm vậy rồi, anh cảm thấy mình vô phương cứu chữa, "Em không biết...làm thế nào để quay trở lại."
"Cái gì mà làm thế nào để quay trở lại, cứ bình thường trở về thôi." Lưu Tức nói: "Việc từ chức của em chưa được phê chuẩn, em vẫn còn là nhân viên của Viện nghiên cứu Tinh Châu, em chỉ là nghỉ ốm dài ngày, hiện tại em đã khỏi bệnh thì trở lại thôi."
Trình Tử Mai ở bên cạnh gật đầu mạnh mẽ: "Đúng vậy, cậu quay lại làm việc sau khi nghỉ ốm dài ngày, hợp tình hợp lý."
Trong lòng Thẩm Đại tràn đầy cảm động, dưới áp lực của Cù Mạt Dư nhưng họ vẫn tận lực giúp đỡ anh, họ chưa bao giờ từ bỏ anh thì anh làm sao có thể từ bỏ chính mình. Nhưng liệu mọi chuyện có thực sự đơn giản như vậy?"
Lưu Tức dùng ánh mắt bình tĩnh mà kiên quyết nhìn Thẩm Đại: "A Đại, hiện tại em đã sinh con xong rồi, sẽ có người cho em thấy rằng đã đến lúc đi làm trở lại, cho dù như thế nào, sự nghiệp là của chính em, em tuyệt đối không thể bỏ cuộc".
"Đúng vậy."
"Thầy không thể hỏi về chuyện tình cảm giữa em và Cù tổng, thầy cũng không phán đoán được. Thầy biết rằng em cũng rất bối rối và bất lực. Thầy chỉ có thể nói với em rằng nếu em nếu không thấy con đường phía trước, hãy đi con đường dưới chân mình. Em làm những gì em phải làm, đừng quan tâm người khác nghĩ gì."
Trình tử Mai cũng nói: "A Đại, đừng gánh vác quá nhiều gánh nặng. Thầy nói rất đúng. Cậu phải quay lại làm việc và viết luận văn cho tốt. Không ai có thể lập tức giải quyết tất cả các vấn đề trong cuộc sống cùng một lúc. Bây giờ cậu có thể làm cái gì thì cứ làm cái đó."
Một luồng dũng khí tràn vào ngực Thẩm Đại. Không có một ngày nào mà anh không nhớ đến khoảng thời gian bản thân tập trung vào sự nghiệp, anh có sự tự tin, có lý tưởng và mục tiêu, anh cảm thấy cuộc sống viên mãn và tràn đầy hy vọng, anh không hối hận khi sinh ra Khâu Khâu, nhưng cũng rất mong có thể tìm lại bản thân anh lúc ban đầu mà không phải là thể xác và tâm hồn bị mắc kẹt trong cái lồng do Cù Mạt Dư xây dựng, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh chỉ biết chìm sâu trong oán hận và đau đớn.
Cho dù một ngày nào đó anh có cơ hội đưa Khâu Khâu rời đi thì anh cũng phải có việc làm.
Hai tay đặt ở đầu gối của Thẩm Đại lặng lẽ nắm chặt thành quyền, dùng sức gật đầu: "Thầy, em cảm ơn thầy."
Lưu Tức vỗ vai Thẩm Đại: "A Đại, em là một đứa trẻ mạnh mẽ, thông minh lại chăm chỉ, thầy tin tưởng em có thể đưa cuộc sống của mình trở lại quỹ đạo ban đầu."
Thẩm Đại gượng cười một chút: "Hy vọng sẽ không phụ tấm lòng của thầy."
Khi Thẩm Đại trở lại Cù gia, dì Lan và bảo mẫu đang đẩy xe nôi và đưa Khâu Khâu đi tắm nắng ở trong vườn. Anh vốn lo lắng anh đi cả buổi trưa thì Khâu Khâu có khóc hay không, nhưng hóa ra Khâu Khâu ăn ngủ chơi đùa không bỏ lỡ thứ gì, làm gì có chuyện khóc, Thẩm Đại tuy nhẹ nhõm nhưng cũng có chút mất mát.
Thấy Khâu Khâu thích nghi với môi trường mới quá nhanh và có thể chấp nhận sự chăm sóc của người khác, điều đó có nghĩa là anh có thể thoát khỏi một phần công việc nuôi dạy con cái và ra ngoài làm việc. Nhưng anh vẫn chưa nói với Cù Mạt Dư, cũng không biết Cù mạt Dư sẽ phản ứng như thế nào.
Trên thực tế, hôm nay khi Cù Mạ Dư nói câu "kết hôn với anh", anh đã rất cảm động, dù chỉ là trong chốc lát, đó dù sao đó cũng là khoảnh khắc mà anh đã từng mơ ước và khao khát, mặc dù bây giờ anh không còn muốn nữa. Anh không biết cuộc chiến với Cù Mạt Dư sẽ kéo dài bao lâu, anh đã mất hơn một năm nhưng vẫn không thể xua tan sự sỉ nhục và đau đớn mà Cù Mạt Dư đã mang đến cho anh, mà giờ đây mọi thứ lại ập tới một lần nữa. Trước đây, Cù phu nhân đã giúp anh thoát khỏi vực thẳm, nhưng bây giờ anh sợ rằng người duy nhất có thể cứu anh là chính bản thân anh.
Cù Mạt Dư không trở về ăn cơm chiều, thẳng đến khi Thẩm Đại lên giường ngủ, hắn mới mang theo một thân mùi rượu trở về.
Thẩm Đại vùi mặt vào gối đầu, không nói lời nào mà giả bộ ngủ.
Cù Mạt Dư đi đến mép giường, dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu tóc của Thẩm Đại, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.
Thẩm Đại lắng nghe tiếng bước chân, tiếng đóng cửa, tiếng nước chảy, trong bóng tối anh dựa vào lỗ tai để phân biệt được nhất cử nhất động của Cù Mạt Dư, không tài nào ngủ được.
Cù Mạt Dư từ phòng tắm đi ra, hắn giẫm lên tấm thảm nhung dày, hầu như không phát ra tiếng động nào, nhưng áp lực vô hình lại khiến Thẩm Đại cảm nhận rõ ràng hắn đang tiến lại gần mình, hắn vén chăn lên nằm xuống, bàn tay to ôm lấy eo Thẩm Đại, ôm Omega của mình vào lòng, nhỏ giọng nói: "Em biết anh tỉnh rồi, đừng giả bộ nữa."
Trên người Cù Mạt Dư vẫn còn thoang thoảng mùi rượu, trộn lẫn với hương thơm lạnh ráo của gỗ Hắc Đàn, tạo thành một loại hơi thở độc nhất vô nhị, cứng rắn, cẩn thận, lạnh lùng, như thể hòa quyện với bóng đêm hắc ám, tầng tầng lớp lớp bao vây Thẩm Đại.
"Buổi chiều đi đâu vậy?" Cù Mạt Dư vói tay vào áo ngủ Thẩm Đại.
Bàn tay lạnh lẽo làm Thẩm Đại run lập cập, anh nói: "Gặp thầy."
"Gặp thầy làm gì?"
Thẩm Đại chần chờ nói: "Tôi muốn đi làm lại."
"Được, anh muốn làm gì thì làm, chỉ cần không rời khỏi em là được." Cù Mạt Dư đặt chóp mũi lên tuyến thể của Thẩm Đại, mê muội mà ngửi, "A Đại, anh thơm quá."Thẩm Đại cũng không thể ngăn cản sự xâm chiếm của pheromone Alpha của Cù Mạt Dư, mùi vị này gợi cảm và bí ẩn, thật sự rất mê người, Alpha càng mạnh thì pheromone càng có tính mê hoặc, có thể khiến người ta chìm vào sự ảo tưởng vô tận, không chỉ ảo tưởng bình thường mà còn về tình dục, về tình yêu, về sắc đẹp, về sức mạnh, về quyền lực... Lý do tại sao những đỉnh cấp Alpha đứng trên đỉnh thế giới là bởi vì họ được sinh ra với tất cả những thứ trên, họ cũng có thể sử dụng pheromone để tạo ra những giấc mơ cho người khác.
Thẩm Đại tự nhéo bản thân mình, dùng đau đớn để đổi lấy sự tỉnh táo.
Ngón tay của Cù Mạt Dư lần theo vị trí trong trí nhớ, tìm thấy vết sẹo để lại vì sinh mổ ở bụng dưới của Thẩm Đại, nhẹ nhàng lần theo vết sẹo nhô lên.
Cơ thể Thẩm Đại căng thẳng.
"Đau không?" Cù Mạt Dư ghé vào tai Thẩm Đại hỏi. Hắn nghĩ đến việc Thẩm Đại phải trải qua những chuyện này sẽ đau đớn và bất lực như thế nào khi không có hắn ở bên cạnh, trong lòng hắn cảm thấy áy náy vô cùng. Chính là bởi vì hắn vắng mặt nên Thẩm Đại mới phải tiến hành sinh mổ, nếu không có pheromone Alpha hỗ trợ, Omega sinh tự nhiên sẽ rất nguy hiểm.
Thẩm Đại không trả lời, đương nhiên là đau, nhưng ít nhất anh được dùng thuốc mê.
"Sau này em sẽ không làm tổn thương anh nữa, em sẽ tìm cho anh bác sĩ và điều dưỡng tốt nhất, hơn nữa em sẽ luôn ở bên cạnh anh" Đôi môi Cù Mạt Dư như đã chạm vào vành tai Thẩm Đại, "A Đại, sinh cho em thêm mấy đứa nữa đi." Hai lời này nghe rõ giọng mũi, nhưng những câu ngắn gọn như cố ý nhấn mạnh để che đậy việc mình uống nhiều quá.
Thẩm Đại cảm thấy da đầu tê dại, đồ vật sau lưng càng ngày càng cứng, anh hoảng sợ giãy giụa.
"Đừng nhúc nhích." Cù Mạt Dư gắt gao ôm lấy eo Thẩm Đại, hắn chịu đựng sự trướng đau, không cam lòng mà đâm tới trước mấy lần, cả đời hắn chưa bao giờ phải nghẹn như vậy, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn dám động nữa thì em sẽ làm chết anh, để anh lập tức mang thai đứa con của em."
Quả nhiên, Thẩm Đại không dám cử động nữa, hai tay khẩn trương nắm chặt lấy ga trải giường.
Hơi thở của Cù Mạt Dư càng lúc càng nặng nề, hắn nhắm mắt lại, ôm chặt mùi hương hoa quỳnh khiến hắn ngày đêm mất ngủ vào lòng, hắn bị rượu làm say, dục vọng cũng mạnh hơn so với bình thường, hắn có năng lực muốn làm gì thì làm, nhưng hắn vẫn chọn kiềm chế.
Qua một hồi lâu, Cù Mạt Dư mới kìm nén được ham muốn, hắn hôn lên tuyến thể của Thẩm Đại: "Em nghiêm túc đấy, chúng ta sẽ không chỉ có Khâu Khâu, tốt nhất nên có thêm một đứa nhỏ Omega, giống như anh."
Thẩm Đại nhắm chặt hai mắt, đại khái là trong ý thức của anh một loại đền bù, bởi vì anh không cách nào bịt kín lỗ tai, giờ khắc này anh thật muốn đóng tất cả các giác quan lại, ngăn cản mọi xâm nhập từ Cù Mạt Dư.
"Chúng ta sẽ kết hôn, sẽ có một gia đình, sinh mấy đứa con, như vậy không tốt sao." Âm thanh Cù Mạt Dư trở nên khàn khàn, lộ ra đau thương dày nặng, "A Đại, như vậy không tốt sao."
Hốc mắt Thẩm Đại nóng lên, trái tim như bị búa bổ nặng, đau đớn khiến anh cảm thấy choáng ngợp. Vì sao, một chữ người này nói anh cũng không còn tin, nhưng tại sao vẫn giật mình giống như trước?
______
Mon: từ chương này chúng mình đổi xưng hô nhé. Vì Cù tổng truy thê nên sẽ đổi thành em - anh, còn A Đại vẫn giữ nguyên tôi - cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.