Edit: Mei
Cù Mạt Dư như bị sét đánh ngang tai, nhất thời không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
Nhìn Thẩm Đại đang cố gắng dùng tay che gáy giúp hắn chắc chắn hơn rằng hắn không nghe nhầm, Thẩm Đại không cần kí hiệu của hắn, thậm chí còn lấy việc phá hủy tuyến thể ra để uy hiếp.
Thẩm Đại không cần kí hiệu của hắn.
Kí hiệu của Alpha đỉnh cấp tượng trưng cho lời hứa hẹn tối cao của hắn, điều này nghĩa là hắn đang đem quyền khống chế chính bản thân mình và quyền sinh sản độc nhất giao phó cho đối phương, nói là giao phó tính mạng của mình cũng không quá. Mà hắn quyết định trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, hắn biết rằng vì việc này hắn sẽ lâm vào khó khăn, hắn biết hắn đã mạo hiểm đến nhường nào, nhưng hắn vẫn quyết định đem thứ quý giá nhất cuộc đời đặt vào trong tay người mình thích, vậy mà đối phương lại vứt đi như vứt chiếc giày rách.
Cù Mạt Dư cả người mềm nhũn, ngồi ngã xuống giường, ngẩn ngơ nhìn Thẩm Đại co rúm lại, tay che gáy, ký hiệu của Alpha đỉnh cấp người người tranh đoạt, lại bị ghét bỏ đến mức này ư?
Cho tới giờ, hắn vẫn không thể tin rằng những lời này do chính Thẩm Đại nói ra "Tôi không muốn bất cứ thứ gì từ cậu, tôi chưa bao giờ cần cậu." Hắn vẫn luôn tự phụ cho rằng, Thẩm Đại chỉ là oán giận hắn, chỉ là đang không hài lòng với tình cảnh của hắn hiện tại, chỉ cần hắn đối xử tốt với bọn họ, cho hai người một danh phận, sớm muộn gì Thẩm Đại cũng sẽ mềm lòng. Rõ ràng Thẩm Đại đã từng thích hắn như vậy, rõ ràng là hắn có thể cho Thẩm Đại một cuộc sống như mơ.
Vốn dĩ Thẩm Đại không muốn bên cạnh hắn. Omega của hắn trốn đi trong kỳ phát tình, tình nguyện dính pheromone của người khác, mà không chịu cho hắn kí hiệu.
Đó không phải Omega của hắn, Thẩm Đại không chịu trở thành Omega của hắn.
Hắn cho rằng những điều này sẽ làm hắn nổi trận lôi đình, nhưng hắn không còn chút sức lực nào, cả đại não trống rỗng, cảm giác duy nhất hắn có thể cảm nhận được lúc này là đau đớn từ trái tim.
Tại sao? Hắn và Thẩm Đại tại sao lại trở nên như vậy, hắn đã làm gì khiến cho mọi thứ rối tung lên như thế?
Cảm xúc hóa thành ngôn ngữ, trào lên cuống họng, rồi nghẹn lại không thể phát ra thành câu. Hắn cố gắng kiểm soát bản thân bằng lí trí, áp chế đi pheromone mãnh liệt trong cơ thể, nhốt bản thân mình lại trong một chiếc lồng sắt vô hình. Hắn cần phải làm như vậy, chỉ cần có một chút sơ hở sẽ không thể tưởng tượng được hậu quả.
Cù Mạt Dư xuống giường, im lặng mặc quần áo, nhắn tin cho tài xế đỗ xe qua trước cửa, rồi chia sẻ vị trí cho chú Hằng, để chú đưa dì Lan tới. Một là để giải quyết hậu quả, hai là để đón Khâu Khâu về. Xong xuôi, hắn bỏ điện thoại xuống, mặc quần áo cho Thẩm Đại.
Thẩm Đại đã sớm không còn chút sức lực nào, chỉ mãnh liệt run lên lúc Cù Mạt Dư đụng tới, rồi dần lả đi.
Cù Mạt Dư bọc lấy Thẩm Đại bằng khăn trải giường, bế ngang lên đi ra cửa.
Bạch Hướng Vãn đã đi rồi, khi đi xuống cũng không gặp ai. Cù Mạt Dư nhanh chóng đem Thẩm Đại đặt lên xe, để tài xế đưa Thẩm Đại đến bệnh viện tư nhân.
Tài xế thấy Cù Mạt Dư không định lên xe, bèn hỏi: "Thiếu gia, ngài muốn đi đâu?"
Cù Mạt Dư chỉ để lại một câu "Chăm sóc cậu ấy cho tốt", liền đóng cửa xem lại, xoay người nhảy lên taxi.
Cù Mạt Dư tới một trung tâm do người bạn mở, đó là một trung tâm rất đặc biệt, chỉ tiếp đãi Alpha, hay nói đúng hơn là Alpha đỉnh cấp.
Giám đốc biết hắn, nhưng nhất thời không nhận ra hắn, vì giám đốc chưa bao giờ nhìn thấy hắn uể oải sa sút như vậy bao giờ.
"Cù tổng, chào mừng ngài, sao ngài không nói trước với tài xế một câu, để chúng tôi chuẩn bị cho tốt......"
"Đưa tôi vào." Cù Mạt Dư âm trầm phát ra tiếng.
Giám đốc sợ hãi, ông biết Cù Mạt Dư đứng bên cạnh đang vượt quá giới hạn cảm xúc, sợ gặp phải tay bay vạ gió, vội khách sáo nói: "Bên này ạ."
Cù Mạt Dư đi theo giám đốc xuyên qua bóng tối, sau một hành lang dài, mở ra cánh cửa nhỏ hẹp làm bằng kim loại lạnh đến kinh người. Cù Mạt Dư không chút do dự đi vào căn phòng tối om.
Khi cửa đã khoá, Cù Mạt Dư đứng yên một lúc, rồi bộc phát giận dữ bằng tiếng rít gào.
Không biết đã bao lâu, bóng tối dường như cắn nát tất cả, bao gồm cả thời gian.
Cánh cửa kim loại dày nặng mở ra, một thân ảnh cao lớn đứng chắn ở giữa, ánh sáng vốn đã hiu hắt còn bị che mất hơn phân nửa.
Người nọ phát ra âm thanh châm chọc: "Bật đèn."
Căn phòng đột nhiên sáng lên, Cù Mạt Dư quay đầu, nhắm chặt hai mắt, đau đớn chậm rãi thích ứng với ánh sáng.
Chiếc phòng này thực ra chỉ là một hộp kim loại hình vuông, chỉ có thể hình dung như vậy, bởi vì bên trong chẳng có gì ngoài bóng đèn mờ hiu hắt, chiếc công tắc và một chiếc nút cầu cứu trong tình thế khẩn cấp.
Kim loại trên vách tường bị sơn thành màu xanh biển, ngụy trang cho một đống hình ảnh lớn nhỏ không đồng nhất, giống như dấu vết của người khổng lồ đấm loạn xạ để lại, người ta sẽ không thể tưởng tượng nổi thứ sức mạnh khủng khiếp nào có thể phá hủy đến như vậy, thật sự nhìn rất ghê người.
Người nọ nhìn vào trong góc, thấy Cù Mạt Dư quần áo rách nát, tấm tắc hai tiếng: "Cậu trả thiếu tiền rồi, khoang này vừa về hôm qua, chế tạo từ một loại hợp kim mới được phát hiện, vừa cứng rắn vừa mềm dẻo, cực kỳ quý hiếm."
Cù Mạt Dư chậm rãi quay qua.
Người tới là một người bình thường mặc quần jeans áo phông đen, thân hình cao lớn chững chạc, quần áo đơn bạc không thể che giấu được đường cong trên bắp tay, chỉ bước đi đơn giản mà cánh tay như đang báo động, mái tóc ngắn ngủn và nước da nâu khỏe mạnh. Người nọ có một đôi mắt chim ưng uy lực, cả người toát ra sự nguy hiểm, đây là một người đàn ông vừa đẹp trai vừa có khí chất khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Xuất thân của người vừa đến là gia đình quân nhân, bộ đội đặc chủng, Alpha đỉnh cấp, tên là Du Phong Thành.
Cũng chỉ người có hậu thuẫn như vậy mới được cấp phép sử dụng loại hợp kim đặc thù này.
Du Phong Thành nhìn Cù Mạt Dư, gương mặt chán nản và chật vật kia làm anh có chút sửng sốt, anh ý thức được trạng thái của Cù Mạt Dư còn tệ hơn so với tưởng tượng, liền bỏ thái độ cợt nhả, hỏi thử: "Cậu làm sao vậy?"
Khoang chống áp, nhìn tên đoán nghĩa, chính là nơi Alpha phóng thích áp lực, dưới sự điều khiển của pháp luật và đạo đức. Thông thường, Alpha nếu không trong tình huống khẩn cấp thì không được làm tổn thương người khác bằng pheromone, đặc biệt là Alpha đỉnh cấp – người có được vũ khí sinh vật bậc nhất, Khi cảm xúc dồn nén đến mức độ nhất định, cần phải tìm chỗ để phát tiết, vì thế, khoang chống áp đã được sinh ra.
Thông thường khi tới nơi này, Alpha đều mang theo lửa giận, nhưng Cù Mạt Dư mang theo...... bi thương, điều này thật sự rất khác thường.
Cù Mạt Dư dựa vào tường, hai mắt trống rỗng nhìn phía trước, lẩm bẩm nói: "Anh ấy không cần kí hiệu của tôi."
"Cái gì?" Du Phong Thành không nghe rõ, hoặc là nghe được, nhưng là không tin vào tai mình.
"Anh ấy không cần kí hiệu của tôi." Cù Mạt Dư môi run rẩy, "Anh ấy nói, nếu tôi lại dám đánh dấu anh ấy, anh ấy sẽ phá bỏ tuyến thể." Lời Thẩm Đại như ma chú xoay quanh đầu, làm cho hắn muốn nổi điên. Hắn nói, nước mắt cứ thế lẳng lặng theo gò má chảy xuống. Hắn giơ tay bưng kín mắt, nước mắt liền chảy ra khe hở ngón tay, hắn ở khóc sao, hắn, thế mà lại khóc, bản thân hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, hắn cũng sắp đã quên nước mắt có vị gì rồi.
Trái tim quá đau, nước mắt tựa như một loại ngôn ngữ tàn nhẫn biểu đạt.
Du Phong Thành trầm mặc.
Đều là Alpha cấp S, kí hiệu của bọn họ có giá trị rất cao, có thể sánh ngang với sinh mệnh, tự tôn, tài sản. Tuy rằng anh không biết Cù Mạt Dư nói về ai, nhưng có thể làm người thừa kế ưu tú nhất – Thái Tử của tập đoàn Tinh Châu can tâm tình nguyện trao kí hiệu, chắc chắn là người được hắn cực kỳ yêu thương, vậy mà lại bị cự tuyệt một cách tàn nhẫn như vậy, khác gì tôn nghiêm và chân tình đều bị vứt dưới chân dẫm đạp.
Đổi lại là anh, anh cũng chịu không nổi.
Du Phong Thành hối hận vì đã hóng hớt, anh không biết cách khuyên người khác, đặc biệt là gặp đả kích. Anh do dự một lát, hỏi: " "lại" là sao'?"
Cù Mạt Dư há miệng thở dốc, nức nở nói, "Tôi đánh dấu anh ấy trong kỳ phát tình, sau đó bắt anh ấy xóa bỏ nó." Nghĩ lại chuyện ngu xuẩn mình từng làm, hắn hối hận đến nghiến răng nghiến lợi, tại sao hắn lại đối xử với Omega và con của mình như vậy, nếu hắn sớm hiểu được tình cảm của mình với Thẩm Đại...... Tiếc là đời này không có nếu, nghiệp hắn gây ra giờ hắn lại phải trả.
Du Phong Thành nhíu mày: "Tôi nghe nói nhà họ Chu muốn hủy bỏ hôn ước với anh, vì bên ngoài có người sinh cho cậu một đứa trẻ Alpha, là anh ấy sao."
Cù Mạt Dư không trả lời, cam chịu.
Du Phong Thành dựa vào tường, đau đầu: "Tôi đưa cậu tới phòng nghỉ trước, giờ cậu cần bổ sung chỗ năng lượng đã tiêu hao, mới có thể ra ngoài giải quyết vấn đề."