Edit: Mon
Khi bảo mẫu bế Khâu Khâu đến cho anh, Khâu Khâu ngửi thấy mùi pheromone của Thẩm Đại lập tức kêu ê a. Sau khi được Thẩm Đại ôm trong lòng, đôi mắt lưu ly của bé con nhìn thẳng vào ba ba của mình, như thể bé con sợ rằng chỉ cần liếc mắt một cái thì người sẽ biến mất. Trong mắt bé con có một tầng sương mù bao phủ, cái miệng nhỏ nhắn đỏ ửng cũng chùng xuống, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Thẩm Đại đau lòng tự trách, hôn lên mặt bé con mấy cái, dịu dàng dỗ dành.
Cù phu nhân ở bên cạnh sờ sờ mặt Khâu Khâu: "Khâu Khâu ngoan, bảo bối thật đáng yêu." Cảm xúc thoáng qua trong mắt bà rất phức tạp, Khâu Khâu khiến bà nhớ đến Cù Mạt Dư khi còn bé, cũng không biết có phải là ảnh hưởng của tâm lý hay không. Sau khi biết nồng độ pheromone của Khâu Khâu cũng là cấp S, bà cảm thấy hai bố con ngày càng giống nhau, có thể ăn có thể ngủ, giống như nghé con, yêu ghét rất rõ ràng. Đôi khi, nhưng hành động nhỏ của Khâu Khâu không khác gì so với Cù Mạt Dư hồi nhỏ.
Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Khâu Khâu có hơi không khỏe, bà sẽ cảm thấy đau lòng. Sao năm đó bà lại nỡ lòng nào đối xử với con ruột của mình như vậy? Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi đã khiến bà cực kỳ khó chịu.
Thẩm Đại ngửi mùi sữa tắm yến mạch và sữa trên cơ thể Khâu Khâu, hơi thở ấm áp của bé con có thể tạm thời vuốt phẳng nếp uốn của cuộc đời. Thẩm Đại cảm thấy cơ thể mình lại có thêm một ít năng lượng.
Cù phu nhân nói: "A Đại, tạm thời cậu cứ sống ở đây trước đi, nơi này cũng gần công ty, buổi trưa cậu có thể về ăn trưa và nghỉ trưa, như vậy ban ngày Khâu Khâu sẽ không nhớ quá cậu."
"Được." Loại an bài này đối với anh và Khâu Khâu mà nói thì đều tốt, mặc dù không thoát khỏi thế lực của Cù gia nhưng ít nhất anh cũng không cần lo sợ bất an khi ở chung một mái nhà với Cù Mạt Dư. Nghĩ đến Cù Mạt Dư, anh muốn nói lại thôi.
"Yên tâm đi, nó không có mật khẩu của ngôi nhà này." Ngón tay của phu nhân sờ tóc trên đỉnh đầu của Khâu Khâu, mềm mại như lông bụng mèo con, nhẹ giọng nói: "Có lẽ tôi không thể cản ngăn cản nó tới đây, nhưng cậu có thể không mở cửa cho nó."
Thẩm Đại cũng không có quá lo lắng, bởi vì lo lắng là dư thừa, thật sự có rất ít vật có thể ngăn cản được một đỉnh cấp Alpha.
Ngày thứ hai đi làm, Thẩm Đại dán hai lớp miếng dán pheromone sau gáy, lại bỏ thêm một miếng thuốc dán vào túi, mùi cây bạch du dần nhạt đi theo thời gian, bây giờ đã hoàn toàn bị che giấu.
Khi đến viện nghiên cứu, anh phát hiện bầu không khí khác hẳn so với lúc mà anh vừa mới trở về, anh ngửi thấy mùi xu nịnh trong lời nói và việc làm của một số đồng nghiệp.
Tin tức Cù Mạ Dư và Chu Hiểu Sơ hủy bỏ hôn ước cũng không phổ biến trên mạng xã hội lắm, dù sao Cù Mạt Dư cũng là một doanh nhân chứ không phải người nổi tiếng trên mạng. Mặc dù giá cổ phiếu có tác động nhất định nhưng biên độ không lớn, thuộc phạm vi điều chỉnh bình thường. Phần lớn sự chú ý của mọi người tập trung vào việc Cù gia đã lợi dụng Chu gia để thúc đẩy chuyện hợp tác với ngân hàng X. Bây giờ cuộc hôn nhân đã thất bại, động thái này có phần giống như qua cầu rút ván, không biết có ảnh hưởng đến nguồn vốn hay không.
Con bên trong tập đoàn Tinh Châu, Thẩm Đại đương nhiên trở thành tâm điểm đàm tiếu, từ tin đồn của hai người hai năm trước, đến việc Thẩm Đại nghỉ ốm hơn một năm sau đó đột ngột trở về, cũng đã có tin đồn được truyền đi rộng rãi rằng anh đã sinh hạ một đứa con Alpha cho Cù Mạt Dư. Sau đó Cù Mạt Dư đã chủ động mang bữa trưa đến để thể hiện tình cảm, cũng đã giải trừ hôn ước. Lúc trước bọn họ lấy Thẩm Đại ra làm trò cười sau lưng anh, bây giờ thấy Thẩm Đại thật sự có khả năng "Tiến vào Đông Cung", bọn họ không khỏi có suy nghĩ khác.
Thẩm Đại đã chuẩn bị rất nhiều lần nhưng vẫn bị bầu không khí quái dị này quấy rầy không yên, gần như cả buổi sáng anh đều trốn trong phòng làm việc.
Anh không về nhà vào giờ nghỉ trưa, mặc dù rất nhớ Khâu Khâu nhưng anh cũng hy vọng Khâu Khâu có thể dần bớt ỷ lại vào anh, quan trọng hơn là anh phải đến thăm bà ngoại.
Bà ngoại cũng rất nhớ Khâu Khâu, nhưng bà không đồng ý với việc Thẩm Đại đưa đứa trẻ đến bệnh viện. Trong bữa ăn bà đã mấy lần hỏi anh phải mấy ngày nữa mới có thể xuất viện, Thẩm Đại không đành lòng nói cho bà biết sự thật, đành phải nói dối an ủi bà mấy câu.
Hôm nay Thẩm Tần đặc biệt yêu thương và ân cần, không những không thuyết phục anh xin tiền Cù Mạt Dư như thường lệ nữa mà còn chủ động quan tâm đến Khâu Khâu và công việc của anh, đồng thời hứa với anh rằng sẽ chăm sóc bà ngoại thật tốt, để anh không phải lo lắng.
Thẩm Đại hiểu Thẩm Tần quá rõ, phản ứng này chắc chắn là một phiên bản khuếch đại của các đồng nghiệp "tinh tế"của anh, cho rằng anh đã trèo lên được một cái cây rất cao. Thẩm Đại không vạch trần, cũng không trả lời những lời dò hỏi của Thẩm Tần, ăn cơm trưa với bà ngoại xong liền rời đi.
Người ngoài cuộc luôn là người nhìn thấu được chân tượng thông qua các hiện tượng khác nhau, nhưng thực ra bọn họ chỉ đang trang điểm chải chuốt cho chân tướng mà bọn họ muốn thấy. Còn những người trong cuộc, sau tất cả chân tướng, vẫn không thể nhìn rõ được điều gì.
Thẩm Đại đã không thể nghĩ hết chuyện giữa bọn họ, anh giống như người rơi vào vũng bùn, mới đầu còn muốn bò lên, nhưng càng giãy giụa lại càng lún sâu, anh chỉ có thể từ bỏ việc tự cứu mình, chìm nổi tùy theo vận mệnh.
Mấy ngày cứ như vậy bình yên trôi qua, chỉ có Cù phu nhân đến thăm Khâu Khâu một lần, Cù Mạt Dư không có động tĩnh gì, nhưng càng như thế thì trong lòng Thẩm Đại càng thấp thỏm.
Buổi tối hôm nay, Thẩm Đại đang tắm cho Khâu Khâu. Bé con đang nằm trong bồn tắm ếch xanh nhỏ, vui vẻ đá chân, làm ướt vạt áo phía trước của Thẩm Đại.
Bảo mẫu ở bên cạnh cười nói: "Thật sự là hiếm khi có em bé mới hơn bốn tháng mà sung sức như vậy. Nhìn đứa nhỏ này giống nbuw cái chày thịt nhỏ, sau này lớn lên sẽ rất cao to cho mà xem."
Thẩm Đại nắm lấy mắt cá chân của Khâu, đưa lên miệng cắn một miếng khiến cho Khâu cười khúc khích không ngừng, anh cũng cười theo. Như thể chỉ cần đối mặt với con nhỏ thì anh có thể thả lỏng trong chốc lát: "Được rồi, không chơi nữa, một lát nữa lại phấn khích quá không ngủ được. Chị Trần, đưa khăn tắm cho tôi với."
Thẩm Đại vừa mới lau cho Khâu Khâu được một nửa thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Chị Trần thuận miệng nói: "Đã trễ thế này mà ai còn đến thế?" Chị đang định đi mở cửa.
Thẩm Đại đột nhiên như đoán được gì đó, anh vội vàng nói: "Chị Trần." Anh cầm khăn đuổi theo đến phòng khách, đưa khăn cho chị Trần: "Chị lau cho Khâu Khâu đi, lau khô rồi cho Khâu Khâu ngủ, để tôi đi mở cửa."
"Được."
Thẩm Đại đi tới cửa, từ mắt mèo nhìn ra ngoài, quả nhiên là Cù Mạt Dư. Anh dọ dự trong thời gian rất ngắn, sau đó mở cửa ra.
Cù Mạt Dư dường như không ngờ rằng cánh cửa sẽ được mở ra dễ dàng như vậy, hắn cầm một hộp quà sặc sỡ trong tay, ngơ ngác nhìn Thẩm Đại, dáng vẻ có hơi buồn cười.
Trên mặt Thẩm Đại không có cảm xúc, ngay cả ánh mắt cũng rất bình tĩnh. Khi mọi đấu tranh đều vô ích, im lặng chính là sự lựa chọn cuối cùng.
Cù Mạt Dư vô cớ cảm thấy hơi căng thẳng, hắn đưa đồ vật trong tay cho anh: "Em mua cho Khâu Khâu. Em đọc trong sách thấy nói rằng hiện tại là thời điểm để bé con tập cầm nắm."
Thẩm Đại nhận lấy, là một món đồ chơi được bao phủ bằng bông, bảng trò chơi nhặt củ cải dành cho trẻ sơ sinh từ ba đến sáu tháng tuổi tập cầm nắm. Anh khó có thể tưởng tượng rằng Cù Mạt Dư - người đang mặc một bộ vest đặt may có giá trị sáu con số lại xuất hiện với những đồ vật lòe loẹt như vậy.
Cù Mạt Dư thuận thế định vào nhà, nhưng khi một chiếc giày da bước qua ngưỡng cửa thì hắn liền dừng lại, thật cẩn thận mà nhìn Thẩm Đại: "A Đại, em có thể vào được không?"
Thẩm Đại đang muốn tìm cơ hội nói về chuyện của Bạch Hướng Vãn với Cù Mạt Dư, cho nên lúc này chỉ có thể để cho hắn vào.
Được Thẩm Đại cho phép, hai mắt Cù Mạt Dư sáng ngời, hắn không ngờ lại có thể thuận lợi vào nhà như vậy. Lúc đi ngang qua người anh, hắn lập tức nâng cao năng lực nhận biết pheromone, ngửi thấy trên người Thẩm Đại đã không còn mùi vị đáng chết khi bị đánh dấu tạm thời kia, tức khắc tâm trạng hắn rất tốt. Mấy ngày nay hắn không kìm được mong muốn được gặp Thẩm Đại, nhưng lại sợ ngửi thấy mùi pheromone kia trên người Thẩm Đại sẽ không chịu nổi, đành phải nhẫn nhịn.
Ngay khi Cù Mạt Dư bước vào phòng, hắn quét mắt qua phòng khách, tức khắc thở phào nhẹ nhõm. Không phải là hắn không muốn gặp con trai mình mà hắn chỉ sợ rằng trước đó vất vả lắm mới tạo dựng được chút lòng tin với đứa nhỏ, ngày đó không thể khống chế được nên phóng thích pheromone, hắn sợ rằng mọi thứ sẽ quay trở lại điểm ban đầu, hoặc thậm chí tệ hơn. Hắn hỏi: "Khâu Khâu đâu?"
"Ngủ rồi."
Cù Mạt Dư muốn đi xem một chút, nhưng hắn lại rụt rè, nếu đánh thức nhóc con kia Thẩm Đại lại trách hắn: "Được, để nó ngủ đi."
Thẩm Đại đặt đồ chơi lên bàn, đứng cách Cù Mạt Dư không xa không gần, chờ hắn nói chuyện.
"A Đại." Cù Mạt Dư nhẹ giọng nói, "Thực xin lỗi, là em thất hứa, ngày đó em không nhịn được, em bị Bạch..." Hắn thậm chí ghen ghét đến mức không muốn nhắc tới cái tên kia.
Thẩm Đại thấp giọng nói: "Tôi muốn nói chuyện với cậu về việc của Bạch giáo sư."
Cù Mạt Dư cau mày: "Nói cái gì."
"Ngày đó, sự xuất hiện của Bạch giáo sư là ngoài ý muốn. Tôi nhờ Tiểu Điệp chăm sóc cho Khâu Khâu. Khi cô ấy thấy tôi có vẻ ốm yếu nên cô ấy rất lo lắng và gọi cho thầy của mình. Bạch giáo sư chỉ vì lòng tốt mà giúp tôi thôi." Thẩm Đại nhìn mặt đất: "Đây là lời giải thích của tôi cho chuyện này."
Không cần Thẩm Đại nói thù Cù Mạt Dư cũng có thể đoán được đại khái sự việc, nhưng chuyện đã qua không còn quan trọng nữa. Quan trọng là Bạch Hướng Vãn đánh dấu tạm thời Thẩm Đại, quan trọng là Omega của hắn bị nhiễm pheromone của Alpha khác. Tim hắn đập mạnh vài nhịp vì tức giận, nhưng hắn vẫn kiềm chế bản thân, trầm giọng nói: "Cho nên?"
"Sau sự việc này, chúng tôi sẽ không còn liên quan gì nữa, giáo sư Bạch là một nhân tài hiếm có, tôi hy vọng rằng cậu sẽ không gây khó xử trong công việc của anh ấy."
Cù Mạt Dư nghiến răng hàm: "Đây là điều mà anh muốn nói với em?" Hắn có rất nhiều điều muốn nói với Thẩm Đại, nhưng Thẩm Đại chỉ nhắc đến Bạch Hướng Vãn!