Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 95:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: MinHy
Thẩm Đại bình tĩnh nhìn Cù Mạt Dư: "Tôi biết cậu sẽ tức giận nhưng tôi không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Tôi muốn nhắc nhở Cù tổng một chút, vấn đề giữa chúng ta không phải do anh ấy gây nên, thậm chí có thể nói là anh ấy không có liên quan gì cả. Thời điểm tôi khó khăn nhất, anh ấy đã giúp tôi và Khâu Khâu, nếu cậu "giận chó đánh mèo" với anh ấy, về công hay tư đều không hợp lý."
Khí thế của Cù Mạt Dư lập tức vụt tắt. Ngày đó, những gì Bạch Hưỡng Vãn nói với hắn đã tra tấn hắn nhiều đêm. Omega của hắn mang thai con của hắn, thời điểm gian nan nhất hắn đang làm gì? Hắn đính hôn, hắn bận rộn với sự nghiệp của mình, hắn ở trên đỉnh cao nghĩ cách làm sao để ngày càng bành trướng. Tuy rằng hắn cũng nhớ Thẩm Đại nhưng lại không biết Thẩm Đại đã phải trải qua những gì. Thẩm Đại nói đúng, nếu không có Bạch Hướng Vãn giúp đỡ, Omega và con của hắn sẽ càng khó khăn, càng khổ sở. Quả thực hắn rất muốn tìm một người để "giận chó đánh mèo", để giảm bớt áy náy và hối hận không ngừng "tẩm độc" vào trong lòng hắn.
Hắn căm ghét Bạch Hướng Vãn. Không chỉ bởi Bạch Hướng Vãn đánh dấu tạm thời Thẩm Đại mà còn bởi Bạch Hướng Vãn với khả năng của mình, tại thời điểm nào đó đã thay thế vị trí của hắn trở thành Alpha của Thẩm Đại, cha của Khâu Khâu. Hiện tại hắn dù có trả giá như thế nào cũng không thể lấy lại vị trí ấy.
Hắn biết người đáng trách nhất là chính mình.
Cù Mạt Dư cúi đầu trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói: "Anh nói đúng, anh ta giúp đỡ anh, cho nên em nợ anh ta ân tình này."
Thẩm Đại có chút không ngờ, khi anh quyết định nói những lời khi nãy, anh đã chuẩn bị thật tốt để chấp nhận lửa giận của Cù Mạt Dư.
Lời tiếp theo càng khiến Thẩm Đại kinh ngạc hơn, Cù Mạt Dư nói: "Anh yên tâm, em sẽ không làm gì hắn, dự án ở Lan Thành do hắn dẫn dắt, em luyến tiếc người tài, công ty cũng cần hắn, em công tư phân minh, em cũng không muốn làm anh khó xử."
Thẩm Đại ngẩn người, anh nhanh chóng liếc Cù Mạt Dư một cái, biểu cảm có chút phức tạp.
"A Đại, hôm nay em tới là muốn nói cho anh biết, ngày đó em muốn đánh dấu anh, không phải vì bị Bạch Hướng Vãn kích thích, cũng không phải bị tình dục làm cho xúc động." Cù Mạt Dư chăm chú nhìn Thẩm Đại, ánh mắt thâm thúy và nặng nề, "Em muốn cưới anh, muốn đánh dấu anh, muốn bù đắp những tổn thương của anh, muốn hứa hẹn với anh tất cả những gì em có thể làm, muốn gia đình một nhà ba người chúng ta mãi mãi ở bên nhau."
Gót chân Thẩm Đại lặng lẽ lùi về sau một bước, ánh mắt anh bất an, chuyển biến bất thình lình của Cù Mạt Dư khiến anh sửng sốt, anh không khỏi tự hỏi Cù Mạt Dư lại đổi chiêu thức gì mới, khó phát hiện hơn, khiến con người ta mềm lòng.
Alpha đỉnh cấp quá kiêu ngạo, sẽ không ngụy trang được lâu đâu.
Thẩm Đại rất nhanh trở nên lãnh đạm, anh rũ mắt, không đáp lại.
Cù Mạt Dư cũng không hy vọng nhận được phản hồi, hắn nói: "Em có thể xem Khâu Khâu không, em không tới gần, nhìn xong sẽ đi."
"Sẽ đánh thức con."
Cù Mạt Dư bất đắc dĩ cười cười: "Vậy được rồi, hôm nào em lại đến thăm hai người."
Nhìn thấy Cù Mạt Dư ra khỏi cửa, Thẩm Đại có chút hoảng hốt, dường như không tin nổi Cù Mạt Dư không làm cái gì cả, có bình thản như vậy, nói với anh vài câu rồi rời đi.
Anh ở phòng khách đứng bất động nửa ngày, ánh mắt dừng lại ở hộp đồ chơi rút củ cải*, nghĩ thầm, dạo này Khâu Khâu đúng là đang tập cầm nắm.
*Đồ chơi cầm nắm cho trẻ sơ sinh:

Mấy ngày kế tiếp, Cù Mạt Dư tuy rằng không xuất hiện, nhưng Thẩm Đại vẫn có thể cảm nhận được hắn ở mọi nơi. Ví dụ như, viện nghiên cứu đột nhiên gửi đến một lô cây xanh mới, tất cả nhân viên đều thay ghế làm việc, dự toán tiền thiết bị của tổ bọn họ thuận lợi được thông qua, nhà ăn trong viện nghiên cứu truyền ra tin tức sẽ cải tiến, nghe nói các món ăn sẽ được cải thiện toàn diện, các đầu bếp ca đêm sẽ được giữ lại để phục vụ những người làm việc ngoài giờ.
Trong lòng mọi người đều biết rõ, tất cả hành động này đều vì Thẩm Đại.
Thời điểm nhà ăn bắt đầu cải thiện, Cù Mạt Dư còn tự mình qua đó, CEO của tập đoàn cũng đến chỉ đạo, dường như đang tiến hành một dự án lớn, nhưng thực tế chỉ là cải tạo đơn giản, thay một đợt bàn ghế và bộ đồ ăn mới. Công việc này có thể hoàn thành trong một, hai tuần, nhưng hắn đích thân đến, bọn họ phải đi cùng hắn.
Cù Mạt Dư ở trong đám người nhìn thấy Thẩm Đại, đôi mắt dường như dính chặt vào anh, nhìn chằm chằm tầm năm, sáu giây. Thẩm Đại mặc một chiếc áo khoác thí nghiệm màu trắng, giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy anh. Chiếc áo suông không cắt may cầu kì này, có người mặc trễ nải phập phồng, có người mặc thẳng tắp, nhưng chỉ có Thẩm Đại, với cốt cách thanh liễu, áo ôm sát da thịt vừa phải, dáng đi điềm tĩnh phác thảo một nét thanh lịch, nhẹ nhàng, màu trắng rất sống động, và "người" bên trong khơi dậy trí tưởng tượng vô hạn. Hắn đã nếm qua, hắn chưa nếm đủ.
Lưu Tức đi tới phía trước, cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm tới việc cải tạo nhà ăn, cũng hỏi lãnh đạo có chỉ thị gì mới.
Cù Mạt Dư: "Giáo sư Lưu, bộ phận hành chính đang thảo luận về thực đơn mới với nhà bếp. Lần này ngân sách rất lớn, thực phẩm bổ sung tăng lên, nếu mọi người có bất cứ yêu cầu nào, có thể trực tiếp đề xuất."
Lưu Tức cười nói: "Được. Viện nghiên cứu có rất nhiều người tăng ca, không ngờ Cù tổng có thể vì chúng tôi mở nhà ăn đêm, rất cảm ơn ngài."
"Chắc chắn rồi, viện nghiên cứu là một trong những bộ phận quan trọng nhất của tập đoàn, nhân tài trong và ngoài nước đều tụ tập ở đây, thời điểm mọi người chuyên tâm làm việc, tập đoàn tự nhiên cũng sẽ cung cấp cho mọi người điều kiện tốt nhất." Cù Mạt Dư vừa nói vừa nhìn về phía Thẩm Đại, "Đối với việc cải tạo nhà ăn, mọi người có bất kỳ ý kiến gì, cứ nói với bộ phận hành chính."
Mọi người sôi nổi nói: "Cảm ơn Cù tổng."
Thẩm Đại tiếp nhận ánh mắt của Cù Mạt Dư, anh đứng ở trong đám người không muốn đi tới, nhưng đồng thời vẫn có thể cảm nhận rất nhiều người đang chú ý đến hành động của anh, anh đánh phải quay người về phía Trình Tử Mai, làm bộ đang thảo luận.
Trình Tử Mai nhướn mày, nhỏ giọng nói: "Đều nhờ cậu hết."
Thẩm Đại không biểu tình, cúi đầu. Bây giờ anh đã thích nghi được với môi trường làm việc mới, nói chính xác là hoàn cảnh mới của dư luận, anh đã thích nghi với những bình luận tiêu cực và thái độ trực diện của người khác, bất kể chúng là gì, anh đều phải thích nghi, nếu không anh sẽ không thể làm việc. Có lẽ theo cách nhìn của Cù Mạt Dư, một biểu hiện như vậy sẽ kín đáo, tinh tế hơn nhiều so với việc ngang nhiên đưa bữa trưa cho anh. Đối với anh, bất kể Cù Mạt Dư làm gì, đều sẽ không thay đổi hoàn cảnh của anh quá nhiều, vì vậy anh đã quen với điều đó, không sao cả.
Anh chỉ cần ngoan ngoãn chấp nhận những gì mà hắn sắp xếp, xem Cù Mạt Dư có thể kiên nhẫn chơi mấy trò chơi lấy lòng này đến mức nào, anh yên lặng quan sát và chờ đợi, trong cuộc sống hỗn loạn này, tìm cho anh và Khâu Khâu một không gian tương đối yên bình. Đến khi Cù Mạt Dư cảm thấy mệt mỏi với việc theo đuổi này, nhớ ra thứ hắn thực sự cần vẫn là một Omega đỉnh cấp có xuất thân ưu việt, có thể sinh ra một người thừa kế đỉnh cấp, có lẽ khó khăn của anh sẽ được hóa giải, anh và Khâu Khâu có thể có được tự do.
Lúc này, trong đám người truyền đến một giọng nói: "Nhà ăn này muốn cải tạo theo tiêu chuẩn gì, năm sao à?"
Âm thanh mang theo vài phần khinh thường, giễu cợt, dễ nghe nhưng ngữ khí làm người ta không thoải mái, nhưng không có ai phản ứng lại, bởi về người nói là Cù Thừa Trần.
Bả vai Thẩm Đại nhất thời cứng đờ, không quay đầu lại, anh hận Cù Thừa Trần đến tận xương tủy, nếu không phải Cù Thừa Trần hãm hại bọn họ, anh có lẽ sẽ bởi vì không thể yêu Cù Mạt Dư mà đau khổ, nhưng chỉ là thất tình mà thôi, có thể bắt gặp ở khắp mọi nơi trong cuộc đời. Vẫn tốt hơn nhiều so với việc nhìn thấy người mình từng ái mộ, bước xuống từ thiên đàng và tự tay đẩy mình vào vực sâu.
Trong đám đông vang lên vài tiếng thưa thớt "Cù tổng".
Cù Thừa Trần đi tới, cố ý dừng lại ở vị trí gần Thẩm Đại, mỉm cười nói: "Anh Thẩm, đã lâu không gặp, anh đã khỏe hơn chưa?"
Thẩm Đại lặng lẽ đút tay vào túi áo thí nghiệm, nắm chặt.
Ánh mắt Cù Mạt Dư lạnh lẽo, hắn đi tới, nhìn Thẩm Đại một cái, quay sang Cù Thừa Trần: "Sao cậu lại tới đây, không phải đi công tác sao?"
"Ngày hôm qua đã trở về." Cù Thừa Trần nhìn Cù Mạt Dư, hai người cao gần bằng nhau, ánh mắt chạm nhau đầy mùi thuốc súng, "Vừa về đã nghe tin anh trai kiên quyết muốn nâng cao các đãi ngộ của viện nghiên cứu, dự toán lần này chắc hẳn không ít đâu."
"Thành quả của viện nghiên cứu năm nay quả thực không tồi, đây không phải điều nên làm sao."
"Đúng nha, ý tôi chính là như vậy." Cù Thừa Trần cười nói, "Động thái này thật tốt, sản phẩm của viện nghiên cứu vẫn luôn là trụ cột cạnh tranh với các công ty khác của chúng ta, hi vọng mọi người có thể cảm nhận được sự quan tâm và thành ý của công ty đối với các vị."
Mọi người vội vàng phụ họa.
"Anh Thẩm?" Cù Thừa Trần cúi đầu, cơ thể tự nhiên nghiêng về phía Thẩm Đại, "Anh đã nghỉ phép hơn một năm, trở về có gì cảm thấy không thoải mái không? Tôi nói cho anh biết, ý kiến của anh đối với mọi người rất, quan, trọng."
Cù Mạt Dư hơi nheo mắt lại, ánh mắt có ý cảnh cáo, từ khi trở lại sau thất bại trong cuộc tranh đoạt với Cù Thừa Trần, cuộc chiến giữa hai người vẫn không ngừng căng thẳng, Cù Mạt Dư hiện tại đã nắm giữ tiềm lực của Cù Thừa Trần, muốn đẩy thế lực của chú hai ra khỏi công ty, Cù Thừa Trần tất nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết. Hiện tại Cù Thừa Trần biết Thẩm Đại đối với hắn rất quan trọng, chỉ sợ sẽ lại động tâm tư.
Thẩm Đại lạnh lùng nói: "Nghe lãnh đạo sắp xếp."
Cù Mạt Dư liếc Cù Thừa Trần một cái: "Thừa Trần, bộ phận hóa chất còn rất nhiều vấn đề chờ cậu xử lý. Giáo sư Lưu, anh Thẩm, chúng ta tới văn phòng nói chuyện."
Cù Thừa Trần mỉm cười không nói.
Ba người đi khỏi nhà ăn, tới văn phòng Thẩm Đại, Lưu Tức thức thời lấy cớ rời đi.
Cù Mạt Dư ngồi trên ghế sô pha, nhìn cảnh tượng quen thuộc, hắn nhớ rõ chính mình ở nơi này cố ý khiến Châu Lam phát hiện ra quan hệ của hắn và Thẩm Đại. Hắn coi một cậu nhóc chưa tốt nghiệp thành tình địch mà thị uy, bây giờ nghĩ lại chỉ thấy thật bản thân ấu trĩ và mất giá. Đáng tiếc lúc đó hắn không ý thức được, những hành động khác thường của mình là do rung động với Thẩm Đại, sinh ra dục vọng chiếm hữu chưa từng có.
Thẩm Đại dựa vào bàn làm việc, chờ Cù Mạt Dư nói chuyện.
"Khâu Khâu mấy ngày nay có khỏe không?"
"Vẫn tốt."
"Em biết giữa trưa anh sẽ ngẫu nhiên trở về nhà, nhưng đôi khi công việc bị trì hoãn khiến anh không thể về, anh vẫn phải ăn cơm ở công ty. Đương nhiên việc cải tạo lại nhà ăn cũng không hoàn toàn vì anh, mà còn vì cải thiện phúc lợi của nhân viên."
Thẩm Đại gật đầu: "Ừm."
"Còn có một việc." Cù Mạt Dư nói, "Em biết bà ngoại anh lại nằm viện, tình hình lần này không được tốt lắm."
Thẩm Đại ngạc nhiên: "Làm sao cậu biết được."
"Trợ lý Trình cách một khoảng thời gian sẽ liên hệ với bác sĩ điều trị của bà ngoại, tìm hiểu một chút tình trạng của bà." Cù Mạt Dư nói, "Em đã sắp xếp phòng chăm sóc đặc biệt dành cho người già, anh cũng có thể lựa chọn chuyển tới bệnh viện tư, điều kiện sẽ tốt hơn, nhưng chắc chắn không tốt bằng ba bệnh viện hàng đầu điều trị bệnh hiểm nghèo."
Thẩm Đại nhỏ giọng nói: "Không cần, cứ ở bệnh viện kia đi."
"Được, nhưng bất kể anh có việc gì, đều có thể nói với trợ lý Trình." Cù Mạt Dư dừng một chút, âm thanh muôn phần dịu dàng, "Đương nhiên, tốt nhất là trực tiếp nói với em, em sẽ vì anh xử lý mọi việc." Hắn dừng một chút rồi nói tiếp, "Vì anh làm tất cả mọi chuyện, chỉ cần anh nói."
Thẩm Đại mím môi, anh cúi đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Cù Mạt Dư, cho nên anh vẫn luôn cúi đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.