Việc đầu tiên khi Diệp Thường Phi vừa rời khỏi máy bay, ấy là mở điện thoại nhắn tin báo Đàm Thanh: Tớ về rồi, Thanh Thanh ơi!
Hẳn cậu thấy tình cảm chưa thể hiện đủ, tin nhắn đã gừi, cậu còn gọi điện trực tiếp cho y.
…
“Thuê bao…”
Diệp Thường Phi khẽ cau mày.
Chẳng lẽ điện thoại Thanh Thanh không có sóng? Hay là y đang lái xe?
Hay là y đã tới rồi?
Cậu lấy hành lý, đi thẳng ra ngoài sảnh, vẫn chưa nhận được phản hồi từ y.
Cậu nép mình vào một chỗ, nhăn mày, chuẩn bị gọi điện thoại thì vai cậu bị ai vỗ vào.
Lòng cậu phấn chấn, quay đầu, nhìn lại. Người kia cũng là một người mà lâu rồi cậu không gặp.
Giang Dã.
So với lần gặp lại hắn hồi hai năm trước, nay trông khác đi nhiều, trông chững chạc hơn… Dường như hắn cũng hơi do dự, mãi mới lên tiếng:
– Tiểu Phi à.
Diệp Thường Phi hơi ngại, hắng giọng:
– Anh đến đón tôi à… Thanh Thanh đâu?
Hai người đã-tuyệt-giao-một-thời-gian gặp lại nhau, chủ đề trò chuyện đành dời lên cậu bạn trung gian kia, như thế tình huống mới không quá xấu hổ.
Giang Dã trả lời:
– Hôm nay cậu ấy tăng ca đột xuất, nên anh đến đón em.
Thì ra là y đang tăng ca, hèn chi y chưa phản hồi gì.
Diệp Thường Phi thầm thở phào, đồng thời cậu cảm thấy có gì là lạ.
– Giờ hai chúng ta đến quán trước à?
Đôi chân mày của Giang Dã chưa giãn ra, hình như hắn đang nghĩ gì đó, trầm giọng trả lời:
– Ừ. Thanh Thanh đặt chỗ xong xuôi cả rồi.
Diệp Thường Phi cắn môi dưới, ngón tay lơ đãng siết chặt ba lô, tựa như vừa túm được cọng rơm giữa thế giới trống rỗng này vậy.
Chắc không có gì sai sót đâu ha.
Trong ba lô… ấy là đồ cậu chuẩn bị từ lâu rồi – niềm vui lớn cho Thanh Thanh.
Cả chặng đường đi, cậu chẳng nói gì với Giang Dã.
Trước khi về, cậu cứ nghĩ mãi. Về nước rồi, ba người cậu, y với hắn gặp lại nhau, lỡ hắn còn thích cậu thì chuyện sẽ khó xử lắm. Có điều, cậu khá thạo việc nhìn mặt đoán lòng, từ lúc gặp hắn đến giờ, cậu thấy hắn không còn nhiệt tình lưu luyến cậu như trước.
Trái lại, hắn cứ cau mày nãy giờ, tựa đang nghĩ gì căng thẳng lắm.
Điều này khiến lòng cậu nhẹ nhõm.
Tình yêu nồng nhiệt thuở thanh xuân, tuy khá hoài niệm, nhưng không đáng để con người ta tự đạp lên vết xe đổ ấy. Cậu biết thừa tính hắn không hợp nết cậu, đến cuối cũng chẳng có kết thúc tốt lành gì cho cam.
May mà vật đổi sao dời, thoạt trông, đoạn duyên giữa cậu và hắn tàn thật rồi.
Giá cùng Thanh Thanh, tốt biết mấy.
Diệp Thường Phi ngẩn người suy tư. Nhiều năm rồi cậu không gặp Thanh Thanh, cậu rất nhớ ánh mắt dịu dàng của y, dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe người khác tâm sự của y… cơ bản là mỗi lần gọi video, cậu nom y mãi, vẫn không thấy đủ.
Giang Dã lái đến quán, dường như quán vừa sửa sang xong. Hắn mở cửa cho Diệp Thường Phi.
Cậu nhìn quán ăn, hơi ngạc nhiên:
– Ơ, chỗ này…
– Sao?
Diệp Thường Phi quay đầu, nhìn Giang Dã, hỏi:
– Anh không nhớ chỗ này sao?
Thấy vẻ mặt hắn hoang mang, cậu bất đắc dĩ nói:
– Chỗ này là cái chỗ mà… bữa ăn cuối cùng anh với cậu ấy mời tôi trước khi tôi ra nước ngoài ấy, chẳng qua người ta vừa tân trang lại quán thôi.
Giang Dã sực tỉnh:
– Không ngờ Thanh Thanh lại đặt bàn ở chỗ này.
Cứ thế, bầu không khí không quá xấu hổ như cậu lo.
Diệp Thường Phi thở dài, chán nản: Giang Dã vẫn kém tinh tế như xưa.
Cậu tháo đai an toàn, xuống xe.
Tuy nhiên, sao Thanh Thanh lại hẹn chỗ này nhỉ?
Lòng cậu dao động mạnh, song cậu tự thấy cậu suy diễn quá lên, bước đến cửa, đứng chờ hắn.
Hắn tìm chỗ đỗ xe, rồi đến quán, thấy cậu đứng ngoài cửa, do dự mãi chẳng vào, hắn đành đẩy cửa vào trước, để cậu đi theo hắn.
Nhân viên tiếp tân hỏi hai người họ đã đặt bàn trước chưa.
Hắn thoải mái gật đầu, thần thái tự nhiên đáp:
– Đặt rồi, người đặt mang họ Đàm – Đàm Thanh, đặt chỗ cho ba người.
Nhân viên tiếp tân lịch sự đáp “chờ một chút”, rồi cúi đầu dò danh sách đặt chỗ. Ấy thế mà dò mãi không có vị khách nào họ Đàm đã đặt, cô ngẩng đầu xin lỗi:
– Thật ngại quá. Có khi nào quý khách nhớ nhầm không ạ? Trong danh sách khách đã đặt chỗ trước, không có vị nào họ Đàm ạ.
Cả Diệp Thường Phi lẫn Giang Dã đều ngẩn người.
– Thế còn Giang Dã? Hoặc là Diệp Thường Phi? – Giang Dã hít sâu, cố không để sự nóng vội thể hiện hết trong giọng điệu của hắn.
Nhân viên tiếp tân lại dò danh sách, rồi nhanh chóng phản hồi:
– Có rồi ạ. Mời anh Giang Dã qua lầu hai bên này, bàn đặt trước là bàn số…
Chợt Diệp Thường Phi hỏi ngang:
– Cho hỏi chỗ đặt trước cho bao nhiêu người?
Nhân viên tiếp tân khựng lại. Chàng thanh niên vừa hỏi quá đỗi xinh đẹp, khiến con tim cô rung động… nhưng vẻ mặt chàng chẳng vui vẻ gì mấy.
Cô lại dò danh sách, rồi trả lời:
– Hai người ạ.
Đúng rồi nhỉ, đặt trước cho hai người, trước mặt cô vừa đủ hai người. Nhưng sao cô vừa trả lời, vẻ mặt họ trở nên khó chịu đến thế?
Diệp Thường Phi nghĩ, dự cảm sai sai lúc nãy của cậu đúng rồi. Thanh Thanh… không định đến.
Vì sao chứ?
Ma xui quỷ khiến cậu quay đầu nhìn Giang Dã vừa cau mày vừa gọi điện thoại, bỗng một luồng suy nghĩ thoáng qua đầu cậu.
Chẳng lẽ, Thanh Thanh tự thấy y là kẻ thừa thãi.
Nên lại ghép cậu và hắn về với nhau?
Không thể nào.
Hai năm qua, bất kể ngày đêm, cậu vẫn luôn giữ liên lạc với y, chúc nhau ngủ ngon, tâm sự mỗi ngày. Thanh Thanh là nơi cho cậu dựa vào, là bến về của cậu, là người khiến cậu nỗ lực thích nghi với một môi trường xa lạ. Cậu tự thấy thỉnh thoảng cậu có lỡ tỏ ra mập mờ trước lời nhắn ấm áp của Thanh Thanh, thậm chí cậu còn cố soi vết y qua những cuộc gọi video xuyên lục địa.
Chẳng hạn như, cậu tình cờ phát hiện Thanh Thanh hoảng hốt che giấu vài bộ đồ đôi.
Cậu cố ý tỏ vẻ như cậu chẳng biết gì cả.
Chờ tớ về nước, cậu nghĩ.
Một năm qua cậu nhận ra cậu thích Thanh Thanh rồi. Thế nên cậu dồn sức đi thực tập nhiều thêm, thuyết phục ba mẹ cậu cho cậu về nước ngay sau khi cậu vừa tốt nghiệp.
Cậu còn vòng vo hỏi kích thước ngón tay của Thanh Thanh nữa, nửa năm trước bỏ tiền thuê người làm nhẫn đôi cho cậu với y. Rất nhiều lần cậu mơ, Thanh Thanh thấy niềm vui lớn này của cậu, y thất thố, ngơ ngác, thẹn thùng…
Cậu cảm thấy cậu và y thích nhau.
Nhưng vì sao chứ…
Cậu đoán sai rồi ư?
Còn tiếp