Kẻ Tình Nghi Số Một

Chương 93:




Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Tối nay không trăng, toàn bộ thành phố chìm trong màn đêm hắc trầm. Như thể bao bọc trong tấm màn sân khấu khổng lồ, không lọt vào một chút ánh sáng.
Tư Ngang cực kỳ hoảng hốt, cảm giác bất an chưa từng có xâm nhập toàn thân, nó không khỏi tăng tốc bước chân, một chân nặng một chân nhẹ đến ngã trái ngã phải, khi xuyên qua hẻm nhỏ, thậm chí suýt chút thì té ngã.
Đừng đi.
Ngàn vạn lần đừng đi.
Cố Chuẩn em xin anh, xin anh đừng đi, nhất định phải chờ em.
Nó có rất nhiều lời muốn nói với Cố Chuẩn, còn có rất nhiều lời xin lỗi…
Dọc theo đi, Tư Ngang đều không ngừng gửi tin nhắn cho Cố Chuẩn.
【Anh đừng đi, chờ em trở lại.】
【Em biết sai rồi, anh chờ em, được không…】
Từ nhỏ nó đã là một đứa bé thích khóc, từ khi đi theo bên cạnh Cố Chuẩn, có hắn dỗ. Sau này, không biết bắt đầu từ khi nào, khoảng cách giữa bọn họ liền càng ngày càng xa, mỗi lần đều chỉ có thể lén thấy mặt trong đêm khuya thanh vắng.
Thậm chí càng nhiều lúc, là nó ngủ thiếp đi, Cố Chuẩn mới trở về xem nó một cái, lại rời đi.
Nó không biết Cố Chuẩn rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng nó thật sự không muốn tiếp tục cuộc sống thế này.
Nó muốn quay lại trước kia, trở lại thuở thiếu niên có thể sớm chiều làm bạn, ngay cả khi khổ một chút, nghèo một chút, nhưng mà rất hạnh phúc, bởi vì bọn họ ở bên nhau.
Nó rất sợ, rất sợ có một ngày Cố Chuẩn sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của nó.
Nếu như vậy, nó nhất định sẽ điên.
Cách nhà càng lúc càng gần, Tư Ngang không khỏi tăng nhanh bước chân, có chút gấp không chờ nổi muốn đi tìm hắn.
Hy vọng hắn vẫn chưa rời đi.
Tay mở cửa có chút run, Tư Ngang tay nắm không vững chìa khóa, trực tiếp rơi trên mặt đất.
Nó cúi người nhặt chìa khóa, dư quang lại thoáng thấy bóng ma rơi xuống bên cạnh, nó lập tức kinh hỉ nói: “A Chuẩn.”
Nhưng cảm xúc vui sướng còn chưa kịp bộc phát, liền lập tức chuyển sang kinh ngạc.
“Mày là… Ưm…” Lời còn lại còn chưa kịp ra miệng, đã bị gã đàn ông thân hình cường tráng bịt kín mũi miệng, túm nó phải rời đi.
Tư Ngang biết không ổn, liền lập tức giãy giụa.
Nó đã cao hơn một mét bảy, lại liều mạng một hơi, gã đàn ông nhất thời mất kiểm soát, thế mà thật sự để nó tránh thoát.
Nó cất bước liền phải chạy, trong lòng thầm nghĩ ngàn vạn lần không thể bị bắt. Nhưng gã đàn ông phản ứng cũng mau, một tay túm tóc nó, đột nhiên kéo về phía sau, lại một chân thô bạo đá văng cửa phòng, ấn Tư Ngang hung hăng đẩy nó đi vào.
“Mày là ai, mày mau thả tao ra, tao sẽ gọi người, mày mau thả tao ra.”
Tư Ngang rống to, muốn hù dọa đối phương.
Lại không ngờ, người nọ trực tiếp hô to một tiếng: “Cố Chuẩn, đi ra.”
Tư Ngang đại kinh thất sắc, trên mặt cắt không còn giọt máu.
Nó biết, chính mình lại gặp rắc rối.
Nó cắn chặt môi, khống chế lại cảm xúc của mình, không dám hé răng nói thêm câu nữa, sợ con đường tà đạo này có liên quan gì đến Cố Chuẩn.
“Cố Chuẩn, mày còn không ra, tao liền giết nó.”
Khó trách Trần ca bảo gã nhìn chằm chằm Cố Chuẩn, hắn quả nhiên có vấn đề.
Nói không chừng lần trước thả chạy thằng quỷ nhỏ này cũng là Cố Chuẩn!
Hừ.
Lúc này đây, gã tuyệt đối phải bắt được nhược điểm của Cố Chuẩn, để ông chủ xem ai mới là người chân thành nhất với ông.
Tư Ngang không dám phát ra tiếng, chỉ có thể liều mạng lắc đầu, đầy mặt đều là nước mắt.
A Chuẩn, đừng ra, cầu xin anh đừng ra, em sai rồi, anh đi mau.
Em không muốn anh gặp chuyện.
Tư Ngang liều mạng vùng vẫy, bất chấp đau đớn trên người dùng cơ thể mình đâm gã đàn ông kia.
Nhưng gã đàn ông thân cao mã đại, nó gần yếu bất kham một kích, căn bản là lấy trứng chọi đá.
“Mày mau thả tao ra, rốt cuộc mày là ai, tao không quen biết mày, có phải mày lầm người không.”
Tư Ngang một bên khóc một bên la hét, muốn đánh thức hàng xóm xung quanh, tranh thủ một đường sống.
Nhưng giây tiếp theo, tất cả lời nói của nó liền nghẹn trong cổ họng, bàn tay của của gã đàn ông véo ở cổ nó không chút lưu tình, Tư Ngang khe khẽ kêu một tiếng, rồi rốt cuộc không thể thốt thành tiếng nữa, sắc mặt xoát một cái liền đỏ.
Cố Chuẩn ẩn ở nơi tối tăm lạnh lùng nhìn cảnh này, tay nắm thành quyền, trái tim đau muốn chết, bước chân ngăn không được tiến về phía trước.
Không được.
Hắn vẫn chưa thể bại lộ, như vậy chỉ biết gây thêm càng nhiều nguy hiểm.
Nhưng vì sao còn chưa đến.
Diêm Thập Nhị, thật sự muốn chết người.
Hắn thấp thấp thở dốc, đem hy vọng ký thác trên người Diêm Thập Nhị.
Nhưng thâm tâm lại biết đến rõ ràng, Tư Ngang căng không được bao lâu, kẻ đến là một tay tàn nhẫn, gã ti tiện đến chuyện gì cũng có thể làm được.
Có lẽ là đoán được hắn muốn kéo dài thời gian chờ viện binh, gã đàn ông căn bản không cho hắn cơ hội thở dốc, bắt đầu uy hiếp càng gấp gáp.
“Cố Chuẩn, tao đếm đến ba, nếu mày thật sự không để bụng thằng nhãi ranh này, tao đây không ngại thay mày chùi lại cái đít chưa khô.”
* Chùi đít: theo ngôn ngữ mạng là chỉ thu thập cục diện rối rắm.
“Ba!”
Dừng một vài giây, gã đàn ông tiếp tục: “Hai!”
Mỗi một tiếng, đều giống như bùa chú đòi mạng, chọc tâm can người ta run sợ.
Mà mỗi tiếng, sức lực trên tay gã liền sẽ tăng một phần.
Tư Ngang gần như không thể hô hấp, cả người bị kiềm chế chật vật, không thể động đậy.
“Oắt con, xem ra mày trong lòng Cố Chuẩn không quan trọng gì, căn bản không có phân lượng.”
Tư Ngang gắt gao trừng mắt gã, quật cường không rơi một giọt nước mắt nào.
Sắc mặt nó đã tím tái, đôi mắt sung huyết.
Nó biết tình cảm giữa mình và Cố Chuẩn, cho nên tuyệt đối sẽ không bị ảnh hưởng bởi lời của gã.
Nhưng vẫn rất khổ sở.
Nó không muốn trở thành trói buộc của Cố Chuẩn, không muốn để hắn bị thương tổn vì chính mình.
Thấy nó quật cường từng mắt nhìn mình, gã đàn ông trào phúng châm biếm: “Làm sao, tao nói sai à? Nếu nó thật sự để ý mày, làm sao nó còn không dám ra mặt?”
“Oắt con, mày xứng đáng rơi vào trong tay tao.”
Dứt lời, gã không hề lưu tình, bàn tay dùng lực, bóp đến Tư Ngang không khỏi kêu rên.
“Một!”
Một con số cuối cùng rơi xuống, gã đàn ông cười cuồng tứ.
Trước mắt đột nhiên thoáng hiện bóng người, Cố Chuẩn một chân đá vào eo bụng gã đàn ông, đá gã văng ra sau, một phen cướp lại Tư Ngang.
Tư Ngang nửa khom người, ho mãnh liệt, ho đến phổi muốn trào ra ngoài.
Tấm lưng thiếu niên đơn bạc, rồi lại lộ ra cứng cỏi cùng dũng cảm.
Nó một tay nắm chặt cổ tay Cố Chuẩn, cố nén sự khó chịu, đẩy hắn ra xa, ý nghĩ trong đó quá rõ ràng: Anh đi đi, đi mau!
Nhưng Cố Chuẩn đã đi không được, nếu hôm nay hắn đã bại lộ, liền sẽ không còn đường lui.
Hắn giữ người, nói nhỏ bên tai Tư Ngang: “Đi tìm Diêm Thập Nhị, nghe lời anh ta, ngoan ngoãn bảo vệ chính mình.”
Hắn tin tưởng Diêm Thập Nhị, nhất định sẽ bảo vệ nó chu toàn.
Nhưng lời này rơi vào trong tai Tư Ngang, lại như là quyết biệt.
* Quyết biệt: ly biệt không ngày gặp lại.
“Không.”
Tư Ngang không màng cổ họng sưng đau, gắt gao nắm lấy tay hắn, hoảng hốt vô thố, lắc đầu cự tuyệt: “Không, em không đi.”
Nó không nỡ để lại Cố Chuẩn một mình.
“Nghe lời, anh sẽ không sao.”
“Lập tức đi.” Hắn đẩy Tư Ngang ra, xoay người đón lấy cú đấm vừa tàn nhẫn vừa mãnh liệt của gã đàn ông.
“Cố Chuẩn, mày quả thật là kẻ phản bội, ông chủ sẽ không bỏ qua cho mày.”
Cố Chuẩn cười lạnh, trách mắng: “Mày không nghe mệnh lệnh của ông chủ, mày cảm thấy ông chủ có thể buông tha cho mày?”
Theo sau đưa mắt nhìn Tư Ngang, Tư Ngang do dự, cuối cùng vẫn nghe lời hắn nói rời đi.
Cố Chuẩn thở phào nhẹ nhõm một hơi, gã đàn ông muốn đi bắt Tư Ngang, bị một đấm của hắn ngăn lại.
Gã đàn ông độc ác tàn nhẫn, Cố Chuẩn không quá nắm chắc, nhưng cũng chỉ có thể liều mạng.
Nếu may mắn thắng, đó chính là mạng của hắn chưa thể tuyệt.
Gã đàn ông trả lại một quyền, cùng hắn đấu nhau thành một đoàn.
Cuối cùng, gã gắt gao siết chặt bả vai Cố Chuẩn, còn Cố Chuẩn cũng một chân đạp trên đầu gối gã đàn ông.
Hai người thực lực ngang nhau, bất phân trên dưới.
Đúng lúc này, chỉ nghe gã đàn ông cười khẩy nói: “Cố Chuẩn, mày sẽ không ngây thơ đến độ cho rằng chỉ có một mình tao đến đi?”
“Nhãi ranh kia là người ông chủ cần, tao cũng sẽ không thật sự ngu mà giết nó, chỉ hù dọa mày thôi.”
Gã đàn ông phóng ánh mắt khinh miệt, giống như đang nhìn một người chết: “Chẳng qua hôm nay, bọn mày ai cũng đừng hòng trốn.”
Cố Chuẩn thầm than một tiếng không xong, biết mình bị lừa, liền không ham chiến, ra sức hất tay gã đàn ông, đuổi theo hướng Tư Ngang chạy đi.
Tư Ngang lúc này đã bị bắt bởi một người khác, đang tay đấm chân đá liều mạng giãy giụa.
Cố Chuẩn chạy như bay tới, chặn gã đàn ông lại, đôi mắt tràn ngập huyết sắc, đỏ ngầu một mảnh, rống với Tư Ngang: “Đi mau.”
Tư Ngang lau nước mắt, nó cất bước đi không được, nhưng trong lòng không ngừng vùng vẫy, biết chính mình nên rời đi.
Nó không thể trở thành gánh nặng cho Cố Chuẩn, nó cần phải đi.
Nước mắt đã tràn ngập, ngực rát rát đau.
“Đi!” Cố Chuẩn dùng hết sức hét lên tiếng này, sau đó đột nhiên bị gã đàn ông đuổi theo sau một quyền nện vào đầu, hai người cùng nhau kiềm giữ hắn, chế ngự hắn.
Mắt thấy một trong số đó muốn đi bắt Tư Ngang, Cố Chuẩn hung hăng nghiến răng, gân xanh trên cổ đều nổi lên, liều mạng đem hai người kia sâu vào con hẻm.
Tư Ngang cũng không dám quay đầu xem một cái, xoay người liền chạy.
Nó một đường chạy vội, dưới chân không dám chậm trễ một khắc. Chờ đến nơi bên ngoài có ánh sáng, nó mới nhớ tới phải gọi cho Diêm Thập Nhị.
Dưới chân nó mềm nhũn từng đợt, cả người như bị nướng trong liệt hỏa, nháy mắt điện thoại kết nối, nó ngồi quỳ trên mặt đất.
Vừa mở miệng, đã kìm không được mà khóc nức nở: “Cảnh sát Diêm, cầu xin anh cứu Cố Chuẩn.”
Diêm Thập Nhị từ cục cảnh sát đi ra đang gọi điện cho Thời Dã, nhưng người vẫn không tiếp máy, trong lòng anh lại lo lắng cho Tư Ngang, liền đành chạy đến khu phố cũ trước.
Khi nhận được điện thoại của Tư Ngang, anh đang mở cửa xuống xe, sau khi bắt máy liền lập tức dẫn người đi tìm.
Tư Ngang ngã xuống ven đường, dấu tay xanh tím một vòng quanh cổ nhìn đặc biệt rợn người.
Người đã hôn mê bất tình, Diêm Thập Nhị đã lo lắng cho Tư Ngang, lại không yên tâm Cố Chuẩn, dặn dò Thiên Phàm lập tức đưa Tư Ngang đến bệnh viện, liền chạy đến hướng nhà Tư Ngang.
Đáng tiếc chờ khi anh chạy đến nơi, ngõ nhỏ chỉ còn một đống hỗn độn, không còn bóng dáng bất cứ kẻ nào.
Thái dương Diêm Thập Nhị hung hăng nhảy, trong lòng tụ tập bực bội, cảm xúc hơi có chút khó thể kiểm soát.
“Điều tra tất cả theo dõi phụ cận một lần, tra tìm người và xe có thể ra vào.”
Diêm Thập Nhị rảo bước tiến vào sân nhà đổ nát của nhà Tư Ngang, thấp giọng nói với Mục Tây Thành.
“Đã biết, lão đại.”
Buổi tối gây ra động tĩnh rất lớn, đánh thức không ít hàng xóm, tự nhiên cũng có người chính mắt chứng kiến sự việc xảy ra phía trước.
Điều tra triển khai đâu vào đấy, Diêm Thập Nhị đến bệnh viện.
Tư Ngang không có việc gì, chỉ là do đã chịu kinh hách lớn, thời gian bị bóp cổ cũng hơi lâu, cho nên lập tức ngất đi, ngủ một đêm là có thể tỉnh lại.
Mấy ngày nay Diêm Thập Nhị thường xuyên ra vào bệnh viện, gần như sinh ra miễn dịch với mùi thuốc sát trùng.
“Lão đại, anh đã làm việc mấy ngày liên tục, hay là về nghỉ ngơi sớm đi, bên này có tôi trông.” Thiên Phàm thấy sắc mặt anh khó coi, quầng thâm dưới mắt rõ ràng, không khỏi nói.
Diêm Thập Nhị không đáp lại, như là không nghe được hắn nói, ánh mắt thâm am dừng trên di động, thật lâu không mở miệng.
Cảm xúc xao động trong ngực như bị người mở ra một miệng cống, gần như muốn phun trào ra.
Anh đã… không liên lạc được với Thời Dã cả ngày.
======

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.