Bộ phận lên kế hoạch triển lãm cho rằng, bầu không khí kiến trúc của “Trường Duyệt” rất có khuynh hướng cảm xúc. Bốn mùa, phân chia khu vực, làm bốn bức tường sẽ không bị lẫn lộn mùi hương.
Không ai xem trọng phương án dự phòng.
Nhưng mà, vào thứ Hai, Trương Nghệ Lam mở một cuộc họp bộ phận, nói rằng: “Buổi chiều Bành Dần vừa trả lời tôi, ông ta lựa chọn Tiệm cà phê Hữu Quang.”
Khương Lâm Tình trố mắt hai giây.
Trương Nghệ Lam: “Danh tiếng trên mạng của “Hữu Quang” rất tốt. Chúng ta tìm một vài điểm phù hợp với nước hoa, rồi đưa ra một số phương án đi. Tiểu Khương, cô đàm phán với bên tiệm cà phê thế nào rồi?”
Khương Lâm Tình: “Chị Trương, tuần trước tôi nói chuyện với người phục vụ bên đó, ông chủ của bọn họ ra nước ngoài rồi, không biết lúc nào mới trở về. Hơn nữa, tiệm cà phê là kinh doanh cá nhân, nếu muốn ký hợp đồng, cần lấy danh nghĩa cá nhân mới được.”
Trương Nghệ Lam: “Cô trưng cầu ý kiến của phòng pháp lý một chút, rồi soạn thảo trước một bản hợp đồng. Không có bất kỳ phương thức liên lạc nào với ông chủ của bọn họ sao?”
Khương Lâm Tình: “Có một người quản lý, anh ta nói quản lý hết tất cả công việc.”
Trương Nghệ Lam: “Có giấy nhượng quyền của ông chủ không?”
Khương Lâm Tình: “Tôi tiếp tục nói chuyện với anh ta xem sao.”
Trương Nghệ Lam: “Vất vả rồi. Giai đoạn đầu của phương án sẽ do Tiểu Khương phụ trách, Tiểu Lưu phụ trách giai đoạn triển khai. Những đồng nghiệp khác, Tiểu Châu và Tiểu Khương một tổ. Những người còn lại đều theo Tiểu Lưu. Cố lên, tan họp.”
*
Khương Lâm Tình có bài học lần trước.
Cuộc họp kết thúc, cô lập tức đổi thành giày thể thao chạy ra khỏi công ty. Gọi được một chiếc xe ở trước cửa công ty.
Giờ cao điểm, đường xá đông nghịt.
Cô hối hận vì không lưu phương thức liên lạc trước. Trên mạng có điện thoại của tiệm cà phê, cũng gọi qua rồi nhưng cuối cùng không ai nghe máy.
Xe kẹt trên cầu.
Khương Lâm Tình lo lắng đến mức xuống xe trước. Cô liều mạng chạy về phía tiệm cà phê, sợ rằng bản thân không có cách nào tới đó trước bảy giờ.
Cô tới nơi lúc bảy giờ một phút.
Quán cà phê đã đóng cửa rồi.
Khương Lâm Tình thở phì phò từng ngụm lớn, cầm lấy tay nắm cửa.
Bên trong cửa kính thuỷ tinh không có bóng người.
Cô đột nhiên lo lắng, có phải do lệnh cấm mở cửa sau sáu giờ tối nên tiệm cà phê dứt khoát đóng cửa luôn?
Trên cửa có lưu lại một số điện thoại, là số không có người bắt máy khi nãy.
Làm gì có tiệm cà phê nào đóng cửa sớm như thế chứ? Nhưng thời gian mở cửa đến bảy giờ tối, dòng chữ to như vậy.
Ánh sáng của “Hữu Quang” đã tắt.
Những ngọn đèn loé lên ánh sáng vàng nhạt. Đèn đường tương đối tối, thứ sáng lên chính là cây, từng chùm đèn huỳnh quang nối tiếp nhau được dán quanh cành cây cổ thụ trăm năm.
Khương Lâm Tình nhìn thấy có người dưới tán cây.
Một điếu thuốc cong vẹo bị anh ngậm trên môi. Khói thuốc được ánh đèn chiếu sáng, làm cho ánh sáng đèn cũng trở nên mơ hồ.
Hai tay anh đút vào trong túi áo khoác. Vừa hút vừa nhả khói, toàn bộ đều nhờ vào khả năng của miệng.
Anh không giống tất cả những người Khương Lâm Tình biết.
Hướng Bội cũng tự do, nhưng không biếng nhác ủ rũ như người đàn ông này. Anh tại thời điểm này, tựa như không mong không cầu.
Anh đang hút thuốc.
Cô nhìn anh hút thuốc.
Hai người cách nhau một khoảng cách không lớn không nhỏ. Khi nãy là cô nhìn thấy anh, nhưng anh không nhìn thấy cô.
Khi còn nửa điếu thuốc, không biết anh nghiên cứu được cái gì từ trên cây, cong khoé miệng, cầm điếu thuốc xuống, xoay đầu định đi.
Khương Lâm Tình lập tức xông tới: “Tôi tới rồi.”
Người đàn ông không dừng bước.
Cô chặn trước mặt anh: “Xin chào.”
“Ồ, là cô.” Một luồng khói trắng bay ra từ mũi anh, che đi nụ cười nơi khóe môi.
Làm cho cô nhìn thấy rõ, người đàn ông thường xuyên mang theo nụ cười, nhưng đôi mắt lại tối đen sắc bén.
“Chuyện lần trước, tôi báo với công ty rồi. Có thể lấy danh nghĩa người đại diện ký hợp đồng không?” Khương Lâm Tình lấy ra bản thảo hợp đồng.
Người đàn ông trả điếu thuốc trở về miệng: “Bản sơ thảo thôi mà đã dùng loại giấy này, lãng phí giấy.”
Khương Lâm Tình thu lại: “Khi nãy tôi gọi điện cho anh, không có người nhận.”
Anh gật đầu: “Tôi không nói số điện thoại cho cô.”
“Số dán trên cửa.”
“Đó là số điện thoại lừa người thôi.”
“Anh cho tôi một phương thức có thể tìm thấy anh đi.” Khương Lâm Tình nói: “Đây là cơ hội tốt để anh kiếm tiền mua nhà.”
Anh đột nhiên bị sặc khói một chút: “Cô vừa nhắc nhở tôi. Tối nay tôi còn chưa biết phải ngủ ở đâu.” Anh đưa mã QR cho cô.
Tên Wechat của người đàn ông là “CH”.
“Tôi tên Khương Lâm Tình, gọi anh là gì bây giờ?” Cô gửi tên của bản thân mình qua cho anh.
Người đàn ông đánh hai chữ trên điện thoại nhưng không gửi đi mà gửi một ảnh chụp màn hình cho cô xem.
Khương Lâm Tình gõ chữ lưu tên trên điện thoại của mình, nhưng chữ thứ hai, cô không biết.
“Hé.” Người đàn ông nói: “Có chí vượt bốn bể, giương cánh muốn bay cao.”
Khương Lâm Tình nghe nhưng không hiểu, ghi chú xong rồi, Trì Cách.
Hình đại diện Wechat của anh là một cái đầu tròn tròn không có ngũ quan. Hoặc cũng có thể là lỗ mũi, đầu là ấn tượng đầu tiên của Khương Lâm Tình. Nói không chừng chỉ là vẽ một vòng tròn mà thôi.
Vẽ tay, là một vòng tròn tương đối trơn tru.
Khương Lâm Tình: “Chúng ta bàn một chút về điều khoản chi tiết của hợp đồng đi. Anh thông báo với chủ của anh một chút.”
“Không liên lạc được.”
“Chủ của anh có đột nhiên về nước không? Nếu anh ta không biết chuyện…”
“Tất cả đều có tôi.” Anh nói với thái độ không tập trung như vậy, một chút đáng tin cũng không có.
“Như thế này đi, trên hợp đồng sẽ ghi rõ anh là người đại diện. Sau đó cần văn kiện tương quan từ phía ông chủ của anh, chứng minh thân phận người đại diện của anh.”
“Nói rồi, không liên hệ được.”
“Có văn kiện uỷ quyền không?”
“Không có.”
“Chỉ dựa vào lời nói một bên của anh, đây…”
“Tuỳ các cô.” Trì Cách ngậm thuốc ở ngoài miệng: “Tôi đi trước đây.”
Khương Lâm Tình suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến mười một phản phương án trước đó, nghĩ đến ngày mở triển lãm lửa sém lông mày, nghĩ tới,… Nếu như cô có thể buông tay mặc kệ thì tốt rồi.
Cô đuổi theo: “Anh Trì.”
Trì Cách lười quay đầu.
Khương Lâm Tình: “Lấy danh nghĩa chủ nhà thuê thứ hai của anh được không?”
Trì Cách đưa mắt qua; “Tôi được, không phải cô không được sao?”
“Được thôi, hạng mục rất gấp rồi.”
“Tại sao lại chọn nơi này?”
Bành Dần chọn. Khương Lâm Tình hoài nghi vì anh và Bành Dần có giao tình: “Về phần hợp đồng, tôi vẫn cần phòng pháp lý của công ty cố vấn.”
“Giá cả thì sao?”
“Nói thật với anh, dự toán của chúng tôi không cao.”
“Xem nơi này là đơn vị từ thiện?”
“Chuyện kinh phí tôi không làm chủ được, nhưng tôi sẽ tranh thủ cho anh một cái giá hợp lý. Đây là bản hợp đồng sơ thảo, nếu anh có ý kiến gì, chúng ta lại tiếp tục thương lượng.”
Trì Cách tuỳ tiện lật mở hợp đồng, liếc mắt nhìn giá một cái. Anh thở ra khói: “Tôi đi trước đây.”
“Anh Trì, thương lượng một chút đi.”
“Thương lượng cái gì?”
“Anh có thể…”
“Không thể.”
Anh thật sự rất cao, cô ngửa đầu mới có thể nhìn anh: “Anh biết ngài Bành Dần mà, là một nhà nghệ thuật lớn.”
“Sau đó thì sao? Lấy ân tình làm tiền dùng?” Trì Cách hút ngụm thuốc cuối cùng.
“Anh đi đâu vậy?”
“Ăn cơm tối.” Anh dụi tắt tàn thuốc rồi ném vào thùng rác.
“Tôi mời anh.”
Anh nghiêng đầu, cười lên: “Được thôi.”
Hai người không phải bạn bè, vai sánh vai, không có đề tài để nói.
Anh không quan tâm bầu không khí lạnh lẽo giữa hai người.
Cô lại vắt hết óc, không có chuyện thì tìm chuyện.
Trong nhóm làm việc trên Wechat, Trương Nghệ Lam tag tên Khương Lâm Tình: “Tiểu Khương, tối hôm nay tôi nói chuyện với bộ phận vận hành, thời gian triển lãm không thể tiếp tục kéo dài nữa.”
Khương Lâm Tình: “Được.”
Ngón tay không tự chủ, lại bấm vào nhóm bạn học.
Dương Phi Tiệp nói cuối tuần này phải chuyển nhà rồi.
Một bạn học hỏi anh thuê ở đâu.
Anh nói ra tên một khu vực.
Bạn học: “CDB? Quả là phú hào.”
*Khu vực trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố
Một bạn học lắm miệng chen vào một câu: “Khương Lâm Tình đi làm ở nơi đó.”
Dương Phi Tiệp: “Những ngày tớ buồn chán ở nhà thì có thể hẹn bạn học cũ ra ngoài ăn cơm rồi.”
Khương Lâm Tình vẫn luôn im lặng.
Một bạn học khác cũng nhảy ra: “Tớ cũng đi làm ở đó. Mời cơm bạn học cũ thì có phải tớ cũng có một phần không?”
Dương Phi Tiệp: “Đương nhiên rồi.”
Khương Lâm Tình đóng cửa sổ trò chuyện.
Trì Cách không biết đi xa từ lúc nào, đại khái là lúc cô đắm mình trong nhóm trò chuyện.
Cô tìm kiếm khắp nơi, nhưng không tìm bao lâu thì đã thấy anh ở quảng trường khiêu vũ.
Anh đứng ở nơi đó, không khiêu vũ, nụ cười tuỳ ý, dắt tay một bà lão đầu đầy tóc trắng.
Bà lão bị anh kéo lên cao cao, vẻ mặt hoà ái xoay tròn dưới tay anh.
Một vòng, hai vòng, bà lão vô cùng hưng phấn, làn váy hoa hoạt bát tung bay, làm thành một biển hoa.
Bà lão được khơi dậy hứng thú, kéo anh nhảy cặp.
Trì Cách hất cằm về hướng bên này, nói gì đó.
Bà lão nhìn Khương Lâm Tình cười, buông anh ra, làm một động tác lễ nghi của khiêu vũ, sau đó lại trở về bên trong đoàn người.
Trì Cách đi về hướng này.
Hai tay Khương Lâm Tình đút vào túi áo khoác, học theo anh.
Diện mạo muốn giấu cũng không giấu được, thường sẽ có người qua đường lui tới nhìn về phía anh.
Trong một phút phúc đến lòng bật sáng, Khương Lâm Tình cảm thấy Trì Cách phù hợp với yêu cầu cho mối nhân duyên chóng vánh của cô.
Dựa vào vẻ ngoài của anh, nếu không có bảy tám món nợ đào hoa trên đầu thì cô không tin.
Khí chất lang thang phong hững hờ của anh, chính là một người đàn ông không tim không phổi.
Trì Cách đứng trước mặt cô.
Anh mặc đồ đen, áo khoác đơn giản, bả vai rất thẳng, nhưng lại rộng, nhìn cực kỳ thoải mái.
Khương Lâm Tình bất giác học theo anh thả lỏng vai của mình.
Anh nhận ra động tác của cô, hơi nghiêng đầu, khoé môi cũng cong lên.
Môi Trì Cách tương đối mỏng, anh cười vì anh thật sự giương khoé miệng. Anh rất thích cười, bên trong nụ cười này có lịch sự, thân thiết, cũng có sắc bén.
Chỉ là không có thật lòng.
Cho dù là khi nãy đứng trước mặt bà lão.
Khương Lâm Tình hỏi: “Anh quen bà lão khi nãy sao?”
“Không quen.”
“Tại sao đột nhiên chạy đến khiêu vũ?”
“Bà ấy kéo tôi qua.”
“Đúng rồi, anh nói hiện tại anh nay đây mai đó, là đang ở nhà ai sao?”
“Cửa nhà nào rộng rãi, tôi sẽ đến nơi đó.”
Khương Lâm Tình chỉ về trung tâm thương mại phía trước: “Anh chọn một quán ăn đi.”
Trì Cách vừa định đi, đột nhiên nghe một cuộc điện thoại, nói mấy câu rồi anh nói: “Hôm nay có hẹn ăn cơm, tôi đi trước đây.”
“Vậy hợp đồng…”
“Cô gửi cho tôi.”
“Anh nhanh chóng trả lời tôi đó.”
“Tối hôm nay không rảnh.” Đầu Trì Cách không quay lại đã đi mất.
Về tới nhà, Khương Lâm Tình xem lại hợp đồng một lần nữa rồi gửi qua. Sau đó, cô nhấn vào trang cá nhân của Trì Cách.
Anh chỉ mở quyền hạn được xem là một tháng. Trong một tháng này anh chỉ đăng lên một dòng trạng thái. Là một bức ảnh, hoặc cũng có thể nói là một bức tranh.
Trong tranh là một người nho nhỏ bằng bút chì xoay đến xoay đi.
Phong cách vẽ tựa như con người của anh. Phân tán, viển vông.