Kẹo Thủy Tinh

Chương 19: Quần




Tay trong tay, chỉ là tay trong tay.
Hai người mới quen biết nhau không được bao lâu, coi như nửa người xa lạ. Nhưng sau khi ăn cơm xong, anh nắm tay cô đầy tự nhiên, cô cũng tự nhiên mà đi theo anh. Cả hai đi cực kỳ giống hai con Garfield in trên quần áo.
Trong trung tâm thương mại khắp nơi toàn là cửa kính thủy tinh, kính thủy tinh không phải gương, không thấy sắc mặt người ta được. Cô chỉ nhìn thấy được hình bóng hai người tay trong tay thời thời khắc khắc mà thôi.
Cô hỏi anh rằng, có phải gần đây anh lại hôm nay ở bên đông, ngày mai ở bên tây hay không.
“Nay ở đằng nam, mai ở đằng bắc. Vậy thì những ngày lưu lạc thiên nhai càng thêm rộng lớn hơn.” Trì Cách cười ngả ngớn, bạc tình.
Cô gật đầu: “Không còn sớm nữa, tôi phải về đây.”
Trì Cách buông tay cô ra.
Tay cô không còn người nắm. Điều kỳ lạ chính là, mãi đến lúc này, cô mới cảm thấy lòng bàn tay mình chảy mồ hôi.
“Kim chủ, vậy đêm nay cho tôi nghỉ phép được chứ?”
“Anh nghỉ đi. Tôi cũng chẳng phải quá mức cần anh.” Khương Lâm Tình quay người muốn đi.
“Muộn quá rồi, đừng đi tàu điện ngầm.” Trì Cách gọi một chiếc taxi lại.
Khương Lâm Tình lên xe, ngồi nghiêm chỉnh: “Tạm biệt.”
Anh đứng ở bên cạnh cửa xe, lại không chịu đi, cũng không đóng cửa lại.
Cô quay đầu lại nhìn anh.
Trì Cách nâng cằm lên, nói: “Vào bên trong ngồi đi, tôi cũng lên xe.”
Cô khẩn trương: “Anh… Anh đi cùng tôi sao?”
“Không đi cùng, mà là tiện đường.” Trì Cách tựa một tay ở cửa xe, cúi người, “Giữa đường thì tôi xuống.”
“Thế à.” Cô dịch người, chuyển sang ngồi bên trái của hàng phía sau.
Trì Cách ngồi vào, nói địa chỉ cho tài xế, đúng thật là tiện đường.
Khương Lâm Tình cảnh cáo anh: “Tôi nói cho anh biết, một khi đã lên thuyền của tôi thì anh không được đi đến chỗ những người khác.”
Giống như chủ tiệm cà phê người đầy châu báu kia vậy.
Nhưng chẳng phải người tham tiền là vì tiền mới đi sao. Một bộ quần áo của chủ tiệm cà phê kia còn có thể so với một năm tiền lương của Khương Lâm Tình.
Khương Lâm Tình không có tự tin.
Trì Cách nói: “Tôi chỉ nộp sơ lược lý lịch cho một mình cô, yên tâm đi.”
Tiếng chuông mười hai giờ còn chưa vang lên, vẫn là ngày Cá tháng Tư.
Dẫu biết rõ người này không nói thật, vậy mà cô lại tin.

Cuối tuần, Khương Lâm Tình ngủ dậy lúc chín giờ, cô đói bụng, muốn ăn bún tại quán bún xào ở giao lộ.
Lúc ra khỏi nhà, cô ngước lên liếc nhìn ban công một cái.
Hôm nay trời sáng sủa hơn hôm qua. Tầng mây bị kéo ra một khoảng lớn, làm lộ ra ánh sáng phía chân trời.
Trời tháng tư hầu hết đều nhiều mây. Cô cầm ô, lại liếc nhìn ban công một lần nữa.
Lúc trước cô cảm thấy bộ quần áo Garfield đang phơi kia đáng yêu, hiện tại lại càng đáng yêu hơn nữa.
Khương Lâm Tình dùng kẹp tóc lớn cuộn tóc lên, chân xỏ đôi giày dẫm gót vào rồi mở cửa.
Ngoài cửa, Hướng Bội đang đứng ở đó, nhai kẹo cao su: “Chào buổi sáng.”
Khương Lâm Tình kinh ngạc: “Dậy sớm thế?”
“Trên tầng bị rò nước còn chưa sửa, tớ cãi nhau với chủ nhà, thế mà vẫn không chịu bỏ tiền ra sửa. Bực hết cả mình.” Hướng Bội đi vào.
“Đứng ở đây bao lâu rồi? Sao không gọi điện thoại cho tớ?”
“Cuối tuần mà, để cho cậu ngủ nướng một chút.”
“Ăn sáng chưa?”
“Chưa ăn đâu.” Hướng Bội giơ giơ cái túi cầm trong tay, “Tớ mua hai suất bún xào ở giao lộ đây.”
“Tớ đang định đi mua.” Khương Lâm Tình cầm hai cái bát.
Hướng Bội tùy tiện mà ngồi xuống, nhai kẹo cao su hồi lâu, cảm thấy ê hết cả răng, cô ấy dùng khăn giấy gói kẹo cao su rồi ném vào thùng rác.
Khương Lâm Tình cho bún xào ra bát.
Hướng Bội nói: “À đúng rồi, tớ có giúp cậu để ý một chút, tớ có nghĩ đến một người, anh ta khá dịu dàng, mặt mày cũng đứng đắn, là người thành thật. Đây là người đứng đắn duy nhất trong số mấy tên bạn bè của tớ đấy. Có muốn gặp một lần không?”
Khương Lâm Tình nói thẳng: “Tớ bắt đầu qua lại với một người khác rồi.”
Hướng Bội lập tức phấn chấn tò mò: “Ai?”
“Người quen ở không gian triển lãm lúc trước.”
“À, quen biết do công việc à. Khá là đáng tin đấy.”
Khương Lâm Tình cũng ngại nói rằng mối quan hệ giữa cô và Trì Cách chỉ là “tình yêu mua bán”.
Hướng Bội chỉ cho rằng Khương Lâm Tình tìm được người đàn ông tốt: “Thế thì tớ yên tâm rồi. Lúc mà cậu đi quán bar, tớ lo lắng lắm đấy. Không phải là cậu không thể chơi, mà là cậu không thể chơi thắng được bọn họ. Tớ chỉ lo cậu gặp chuyện thôi.”
Khương Lâm Tình vô cùng may mắn, cô có một tòa núi lớn là Dương Phi Tiệp, mới có thể ngăn cản được những người đàn ông không có ý tốt tiếp cận mình.
Hướng Bội rửa sạch bát, nằm trên sô pha: “Dạo gần đây trên lầu cứ bị rỉ nước, mệt không chịu được. Tớ cũng muốn có một người đàn ông có thể đến giúp tớ.”
“Thế cái người mà cậu vừa bảo là đáng tin cậy đâu?”
“Không lọt mắt tớ.” Hai tay Hướng Bội giơ sang ngang.
Tính tình Hướng Bội ngang tàng, hồi cấp hai chính là chị đại trong trường. Khương Lâm Tình còn nhớ rõ, có bạn học nam đầu gấu nhất trong lớp, nhìn thấy Hướng Bội toàn phải đi đường vòng. Khi đó còn lan truyền rất nhiều tin đồn nhảm nhí về Hướng Bội.
Khương Lâm Tình chỉ nghe, lại cảm thấy đây đúng là một thiếu nữ truyền kỳ.
Mãi đến bây giờ gặp lại, cô mới phát hiện, đúng là Hướng Bội vẫn là một người luôn làm theo ý mình, lao nhanh, có sức sống.
Khương Lâm Tình: “Hướng Bội, trước đây cậu đã từng yêu ai chưa?”
“Tớ hả?” Hướng Bội nhắm mắt lại, lại mở ra, cô ấy ngồi dậy. “Cậu mà không nói thì tớ cũng quên luôn rồi. Hồi học cấp hai tớ từng thích một bạn nam trong lớp.”
“Cấp hai hả? Trong lớp bọn mình á?”
“Ừ, cái cậu ở trong lớp chúng mình ấy. Từ lâu lắm rồi, tớ còn quên luôn tên cậu ta rồi. Cao cao gầy gầy, tao nhã tuấn tú. Là một tên con trai bốn mắt.”
Khương Lâm Tình cũng không nhớ ra được người này là ai. “Sau đó thì sao?”
“Sau đấy thì tốt nghiệp cấp hai, tớ với cả cậu ta lại không học cùng cấp ba. Xong rồi tớ quên cậu ta luôn.” Hướng Bội cười ha ha.
“Thế bây giờ cậu đã từng yêu ai chưa?”
“Bây giờ hả? Cứ nhìn quen mấy tên đàn ông ở trong quán bar xong, tớ cũng tuyệt tình tuyệt ái rồi.” Hướng Bội vuốt cằm, “Cậu mà không hỏi tớ câu này thì tớ cũng không nhận ra được rằng là, thế mà tớ chỉ nảy sinh tình yêu thiếu nữ hồi cấp hai.”
“Cậu to gan lớn mật như thế, hồi cấp hai có tỏ tình với cậu ta không?”
“Không tỏ tình. Lần đầu tiên mà tớ nhìn thấy cậu ta thì đã biết là không thể ở bên nhau rồi.” Hướng Bội tách ngón trỏ cùng ngón giữa ra, “Hai người ở hai thế giới khác nhau. Ây dà, thích thì cũng chỉ là việc của một người thôi, cho nên tớ cũng không nói với cậu ta.”
Khương Lâm Tình gật đầu: “Đúng là thích là chuyện của một người.”
“Tớ khác cậu, tớ mà tỏ tình một cái là chắc chắn sẽ nếm mùi thất bại, cơ bản là người ta xem thường loại người như tớ.” Hướng Bội lại nằm xuống, “Đúng rồi, kể cho tớ nghe về cái tên mà cậu thích xem nào.”
“Cậu ấy? Tớ với cậu ấy không có duyên phận với nhau.” Khương Lâm Tình thản nhiên, “Cậu ấy học xong cấp ba thì đã đi du học luôn rồi.”
“Nhưng mà cậu vẫn luôn kiên trì nhiều năm như vậy sao?”
“Ừ, thích là chuyện của một người. Lúc học cấp ba cậu ấy giúp đỡ tớ rất nhiều, tớ có thể đỗ đại học cũng là có công lao dạy kèm của cậu ấy.”
“Thế à, đến bây giờ vẫn không liên lạc với nhau à?’’
Khương Lâm Tình lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Hướng Bội nằm trên sô pha, ngủ từ buổi chiều tới buổi tối. Quy luật giờ giấc của cô ấy lúc nào cũng đảo lộn ngày đêm.
Buổi tối cô ấy mới dậy, đặt cơm hộp thịt nướng, mời Khương Lâm Tình ăn một bữa thịt no nê.
Ăn xong rồi đi ngủ, Khương Lâm Tình chuẩn bị nghỉ ngơi.
Vừa mới nằm xuống thì nhận được điện thoại của Trì Cách.
Trì Cách: “Kim chủ, đêm nay tôi không có chỗ nào để đi. Cô không thể cho tôi tá túc một đêm sao?”
Khương Lâm Tình ngồi dậy: “Cái gì?”
“Nếu mà cô không cho tôi tá túc thì tôi không thể không đi tìm người khác.”
Ba chữ “không thể không” được nói ra với đầy sự không tình nguyện.
“Nhà của tôi không đủ chỗ ngủ.”
“Thế à.”
“Anh đến khách sạn ngủ đi.”
“Cô chưa đưa tiền cho tôi.”
“Tôi chuyển khoản cho anh.”
Anh đòi hỏi đầy tốn tiền: “Tôi muốn ở khách sạn năm sao.”
“Đến cả tôi còn không ở được.”
“Tôi không ở khách sạn khác được.”
“Anh lại còn được đằng chân lân đằng đầu cơ à?” Dù anh trắng trẻo đẹp trai thì cũng không thể dung túng mãi được, “Không ở được thì không ở được, đi ra đường mà ngủ!”
Khương Lâm Tình lăn qua lộn lại, lại không ngủ được.
Không biết là liệu cái tên đẹp trai trắng trẻo này có chạy theo người khác không. Ví dụ như, bà chủ quán cà phê giàu có phú quý kia? Hay là còn có ai khác?
Khương Lâm Tình không cam lòng, không cam lòng cứ để cho người đàn ông mà mình mua về lại nhường cho người khác. Cô lại gọi điện thoại cho anh.
Trì Cách tiếp điện thoại rất nhanh. Đầu dây bên kia vô cùng ồn ào.
Cô còn nghe thấy được tiếng hét to: “Anh đang ở đâu?”
“Ăn BBQ.”
“Đêm nay anh ngủ ở đâu?”
“Ngoài đường. Cô bảo thế mà, tôi nói gì nghe nấy.” Vô cùng cà lơ phất phơ.
“Tôi đang nói chuyện nghiêm túc.”
Trì Cách cười: “Đi ăn khuya không?”
“Muốn tôi ra tính tiền cho anh chứ gì?”
“Đúng vậy. Kim chủ có đến hay không?”
“Nếu tôi không đến thì sao?”
“Thì tôi chỉ có thể dùng bao lì xì mà lần trước cô đưa cho tôi tính tiền thôi.” Nói tóm lại, tất cả đều tiêu tiền của cô.
Khương Lâm Tình lại nằm xuống: “Ngủ ở ngoài đường đi!”
Cô bật chế độ không làm phiền, không thèm phản hồi lại Trì Cách.

Ban đêm, đột nhiên trời đổ mưa to, tiếng mưa giông át đi mọi âm thanh ồn ào náo động.
Khương Lâm Tình bị đánh thức, không biết chính mình mơ thấy cái gì, rối tinh rối mù.
Trì Cách không gọi lại cho cô.
Trận mưa lần này to như đêm đầu tiên mà cô gặp anh. Nhìn từ cửa sổ ra, cô chỉ thấy ánh đèn neon bị nước mưa cắt đoạn.
Mưa rơi suốt đến ngày hôm sau.
Buổi sáng, mưa nhỏ, nhưng đập vào trên cửa kính vẫn vang lên những tiếng “thùng thùng”.
Hướng Bội ngủ một giấc ngon, ăn xong bữa sáng rồi mới trở về, trước khi đi có nói: “Tớ rất thích cái sofa ở nhà cậu, ngủ rất thoải mái.”
Trì Cách không nhắn tin. Vòng bạn bè của anh mới mở một tháng, chẳng có thông tin gì.
Giữa trưa, Khương Lâm Tình cảm thấy phải quan tâm một chút, gửi voice message.
Giọng nói Trì Cách vừa khàn vừa mất tiếng, giọng mũi rất nặng: “Alo.”
“Tối hôm qua ngủ ngoài đường à?” Khương Lâm Tình muốn học cái điệu nói ngả ngớn của anh, nhưng thất bại.
“Tôi tính rồi, cái số tiền lúc trước tôi để lại vẫn đủ để ở một đêm trong khách sạn năm sao.” Trì Cách lười nhác, “Có cần tôi chụp một tấm ảnh vừa mới ngủ dậy cho cô thưởng thức không?”
“Không có hứng thú.” Khương Lâm Tình hỏi. “Anh ngủ đến bây giờ?”
“A, giữa trưa rồi à? Đêm hôm qua gần hai giờ sáng mới đến đây.”
“Thôi được rồi, biết anh không hứng mưa ngoài đường thì tôi yên tâm rồi.”
“Kim chủ.” Trì Cách thấp giọng hỏi, “Đêm nay thì sao? Tôi chỉ trả được tiền thuê khách sạn một đêm thôi.”
“Thế không phải là anh có thể ngủ ở đông tây nam bắc đều được à? Đến đó ở đi.”
“Bây giờ thì không thể so với ngày xưa được. Bây giờ tôi là người của cô, tôi có nhãn mác đàng hoàng và có người sở hữu, không thể lưu lạc khắp nơi được.”
Khương Lâm Tình đột nhiên nghĩ đến: “Không phải anh có thói ở sạch à?”
“Tôi nói tôi có thói ở sạch bao giờ?”
“Mấy bộ quần áo tôi mặc của anh thì anh toàn vứt.”
“Quần áo là đồ vật của “tôi”, tôi rất là hà khắc đối với đồ vật của “tôi”. Nhà cô cũng chẳng phải nhà tôi, tôi không ngại.”
“Chỗ ở của tôi chỉ có một gian phòng một cái giường.”
“Tôi ngủ dưới đất.”
“Nhỡ mai anh vừa giựt tiền vừa cướp sắc thì làm sao?”
“Nếu tôi muốn cướp tiền cướp sắc thì có một đống người khác ngoài kia để mà chọn kìa.”
Khương Lâm Tình mãi không trả lời lại. Cô nghĩ rằng sớm hay muộn thì cũng đến bước này. Ba tháng nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, không thể cứ lãng phí thời gian ở hai chữ “làm quen”: “Đến đây ở cũng được, nhưng phải nghe theo lệnh mệnh lệnh của tôi.”
Trì Cách: “Tuân mệnh.”

Căn hộ của Khương Lâm Tình không có món đồ dùng nào cho đàn ông, cô đi siêu thị, vội vàng mua đồ vật. Cô đặt đôi dép lê dành cho nam ở cửa ra vào, đặt cái cốc súc miệng mới song song với cái cốc của mình.
Khương Lâm Tình nghe được vài tiếng sấm.
Ngoài cửa sổ, mưa bụi trắng xóa bay tứ tung, toàn bộ sắc màu trên thế giới đều bị nhuộm màu bởi những đốm sương mù trắng.
Lúc sau, cô nghe thấy tiếng đập cửa.
Mọi thứ đều cực kỳ giống buổi tối ngày hôm ấy.
Tóc Trì Cách ướt, sợi tóc lung tung loạn xạ. Quần áo của anh cũng ướt, trên mặt có dấu vết của nước mưa. “Kim chủ, không chào đón tôi đi vào à?”
Khương Lâm Tình đứng ở cạnh cửa vài giây mới lui lại để anh đi vào.
Cô cảm thấy, vào lúc Trì Cách bước vào, tương lai đã thay đổi.
Trì Cách dùng tay chải tóc: “Tôi muốn đi tắm rửa trước.”
“Tôi chuẩn bị đồ dùng hàng ngày cho anh hết rồi.” Khương Lâm Tình cầm khăn lông, và áo quần, ho một cái, “Quần lót thì tôi mua loại dùng một lần, free size. Trước tiên thì anh cứ mặc tạm như thế đi đã.”
Anh đang định vào phòng tắm, đột nhiên kéo đai lưng quần đùi: “Quần này to thế cơ à?”
Đây là cái quần Khương Lâm Tình mua từ kệ để hàng mười chín tệ, XXXL, là cỡ siêu to. Cô giải thích: “Không sợ to, có thể mặc là được.”
“Tôi đã báo số đo ba vòng cho cô rồi, thế mà cô còn mua quần XXXL cho tôi?”
“Có dây thun đấy. Eo anh bé thì buộc chun chặt vào.”
“Quần rộng, buộc chun chặt thì cũng có ích gì.”
“Độ rộng vừa đủ để che cái “thiên phú dị bẩm” của anh đi.” Khương Lâm Tình đã suy nghĩ cặn kẽ. Cô lo lắng cái “thiên phú dị bẩm” của anh lúc nào cũng lắc lư trước mặt cô, vì thế nghĩ đến việc cho anh mặc quần rộng để giấu.
Mắt đào hoa của Trì Cách cong lên, tiến sát đến gần tai cô: “Tôi nói “thiên phú dị bẩm” là lúc nó cương. Mà một khi nó cương, quần XXXL cũng không che được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.