Buổi triển lãm nước hoa lần thứ hai sắp bắt đầu.
Khương Lâm Tình và đồng nghiệp bên phòng thiết kế đang ở trung tâm thương mại.
Cũng là kiểu bốn mùa, phương án lần này là tiếp tục kéo dài cảm nhận bốn mùa.
"Chủ đề của chúng ta là không gian thuần túy tự nhiên, ví dụ như những thứ ánh đèn của khoa học kỹ thuật này đều cần được xử lý." Khương Lâm Tình đi phía trước.
Đồng nghiệp bên phòng thiết kế nói: "Chúng tôi đã nghĩ ra hai phương án sửa chữa."
Mọi người thảo luận cực kỳ sôi nổi.
Khương Lâm Tình nhìn thấy một người đàn ông đang đi tới, hơi ngẩn người một chút.
Mà người đàn ông kia cũng nhận ra ánh nhìn chăm chú của cô, nên xoay đầu lại.
Trong khoảnh khắc hai người nhìn thấy nhau đó, cô bất ngờ nên cũng không kịp đề phòng. Sau khoảng thời gian ngạc nhiên ngắn ngủi, hai người họ nhìn nhau gật đầu, coi như là chào hỏi.
"Khương Lâm Tình?" Đồng nghiệp phòng thiết kế gọi cô.
Khương Lâm Tình cười cười, che giấu sóng gió đang dâng lên trong lòng: "Xin lỗi, gặp phải bạn học cũ."
Mấy đồng nghiệp khác cũng nói lên ý kiến của mình.
Khương Lâm Tình lấy lại tinh thần, nhưng nghe vào tai trái lại đi ra khỏi tai phải.
Đồng nghiệp phòng thiết kế lại hỏi: "Khương Lâm Tình, thế có được không?"
Khương Lâm Tình cố gắng lấy lại tinh thần: "Về cách sửa đổi, mọi người mới là người hiểu rõ, tôi nghe theo ý kiến của mọi người."
Cô quay đầu lại.
Người đàn ông kia đã đi xa.
Anh ta là bạn học cấp hai của cô, tên là Tiền Vĩnh An.
Khương Lâm Tình rất ít khi liên lạc với các bạn học cấp hai của mình, năm đó trong lớp không có quen biết nhiều, nhóm bạn học cấp hai cũng đã giải tán từ lâu. Cô và Tiền Vĩnh An cũng chẳng thân thiết gì, đến tận bây giờ cũng chưa từng liên lạc.
Điểm kết nối duy nhất giữa hai người là việc Tiền Vĩnh An là bác sĩ.
Là anh ta, kéo dài thời gian trong sinh mệnh này của cô.
Khương Lâm Tình nhớ về những ngày tháng đó, nhưng những ngày gần đây cô thường hay phớt lờ nó.
Đây là do cô muốn trốn tránh, giống như nếu như cô không nghĩ đến nữa, cô cũng chỉ thường hay lo lắng nhiều hơn người thường một chút mà thôi.
Tiền Vĩnh An xuất hiện đã phá nát chút ảo tưởng đó của cô.
Người này đến đã làm thay đổi suy nghĩ của cô. Từ khi gặp Tống Khiên ở quán bar, đến bây giờ chỉ có Trì Cách. Cô tự nhủ, mình đã rất may mắn rồi.
Trì Cách không có cảm tình với cô. Sau này cô đi, anh sẽ đau lòng một chút, nhưng anh có thể sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn.
Cô không muốn làm trễ nãi anh, không muốn liên lụy anh, không muốn cản trở cuộc đời anh. Chỉ cần Trì Cách hạnh phúc, thì cô chẳng còn gì hối tiếc nữa.
Khương Lâm Tình bỗng ngẩng đầu lên.
Chưa nói đến có tiếc nuối hay không, nhưng khóe mắt cô bỗng nóng lên. Từ ngày Quốc tế thiếu nhi, ánh mắt cô như bắt đầu mở chốt điện, cực kỳ dễ rơi đồ.
Cô có chút oán trách, nếu như cô không quay đầu lại, nếu cô không gặp Tiền Vĩnh An, có lẽ cô sẽ không khổ sở như thế này.
Tiền Vĩnh An đã gợi cho cô nhớ về khoảng thời gian trong quá khứ.
Đột nhiên cô muốn nói chuyện với Trì Cách.
Khương Lâm Tình: "Bạn trai của em."
Trì Cách chưa trả lời.
Bây giờ đang trong giờ làm việc, chắc anh đang bận ở công ty.
*
Trì Cách chỉnh điện thoại sang chế độ yên lặng.
Anh đi ra khỏi nghĩa trang, lên xe, ngồi yên một lúc lâu mới cầm điện thoại ra xem.
Khương Lâm Tình gửi tin nhắn cho anh. Chỉ cần hình ảnh cô xuất hiện trong đầu anh thì anh sẽ không tự chủ được mà nở nụ cười.
Bạn gái anh, kim chủ lớn của anh, Khương Lâm Tình của anh. Toàn bộ đều là của anh.
*
Khương Lâm Tình đợi chừng hai mươi phút.
Trì Cách nói: "Bạn gái của anh."
Cô lập tức nở nụ cười.
Cứ như thế nhàm chán nói nhảm mấy câu, nhưng cô lại nếm được vị ngọt. Cái này ít nhiều gì cũng làm vơi đi những cảm xúc tiêu cực do Tiền Vĩnh An mang lại.
Nhưng Khương Lâm Tình lại cảm thấy mình rất cô đơn.
Dù các đồng nghiệp đang la hét không biết phải đến chỗ nào ăn trưa?
Cô cũng không nghe vào tai.
Một đám người ăn cơm cùng nhau, chắc chắn phải nói chuyện phiếm. Cô muốn yên tĩnh một chút.
Khương Lâm Tình mượn cớ tình cờ gặp phải bạn học cũ, không đi ăn cùng với các đồng nghiệp khác.
Cô đi đến quán trà, gọi một phần cơm gà Hải Nam.
Lúc đầu óc mơ hồ thì không thể nghĩ ra được cái gì nữa. Cô bối rối đến mức bỗng nhiên chụp hình bữa ăn rồi gửi cho Trì Cách rồi phê bình: "Da mỏng, mỡ ít."
Giây tiếp theo, cô cảm thấy mình cực kỳ buồn chán.
Mà cũng may, sự buồn chán của bạn bè trai gái với nhau, gửi một lời mở đầu, bên kia cũng phối hợp, cũng chẳng thú vị gì.
Trì Cách cũng chụp hình bữa trưa --- Cua sốt tiêu đen tại nhà hàng Michelin.
Trì Cách: "Chiều nay có về công ty không, có muốn anh mang mấy con cua về cho em không?"
Khương Lâm Tình: "Phải họp với mấy đồng nghiệp khác nữa, buổi chiều không về công ty. Em chỉ ăn gà Hải Nam mềm mềm này thôi."
Trì Cách: "Lần sau kim chủ mời anh ăn gà Hải Nam đi."
Khương Lâm Tình: "Không thành vấn đề."
Đây cũng chính là nói cho cô nghe. Không thành vấn đề. Ít nhất là bây giờ không có vấn đề gì.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
*
Các đồng nghiệp tụ tập ăn chung, còn chưa được một tiếng, đã kết thúc cả rồi.
Khương Lâm Tình ăn xong rồi đi dạo khắp nơi.
Cô dạo vào một cửa hàng bán đồ cho nam, thì thấy một cái khuy măng sét.
Khuy tròn đơn giản, lớn cỡ mặt dây chuyền trên cổ của cô. Chợt nhìn lại, thì khuy măng sét này và mặt dây chuyền như cùng một kiểu.
Cô và Trì Cách bên nhau lâu như thế, nếu nói về món quà cô thật sự tặng anh, thì chỉ là một bó cỏ đuôi chó kia, lại còn là đồ thừa của buổi triển lãm nước hoa.
Trì Cách gọi cô một tiếng "kim chủ lớn", cô cũng thấy ngại.
Khương Lâm Tình mua một cái khuy măng sét. Cô cất giữ món quà này cẩn thận, nhanh chân bước ra ngoài.
Nhưng mà lại gặp Tiền Vĩnh An trước thang cuốn.
Cô đi xuống.
Anh ta đi lên.
Ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung, lại lần nữa gật đầu chào hỏi nhau.
Lúc sắp lướt qua nhau, Khương Lâm Tình vẫn muốn gọi Tiền Vĩnh An. Cô muốn nói lại thôi, bỏ lỡ mất cơ hội.
Vịn lấy thang cuốn.
Cô hoảng hốt xoay người.
Tiền Vĩnh An đã lên đến lầu, anh ta đi theo dòng người.
Cô chạy ngược lên.
Những người đứng trên cầu thang đều là người muốn đi xuống, cô phải đi ngược hướng của dòng người trong trung tâm thương mại, phải đi ngược hướng thang cuốn, cô khó khăn lên lầu.
Tiền Vĩnh An đã biến mất chẳng thấy đâu.
Thật ra thì, lần trước Tiền Vĩnh An đã nói với cô rồi, đến tận ngày hôm nay cô vẫn nhớ. Cô chưa có báo cáo kiểm tra mới, coi như cô có hỏi thì anh ấy cũng không trả lời được cho cô.
Khương Lâm Tình sờ mặt dây chuyền trên cổ mình.
Trì Cách nói "lần sau", nhưng hai người thật sự còn có lần sau à?
Cô bực bội, chỉ đành liều mạng vào công việc, ép buộc bản thân mình phải tỉnh táo lại.
*
Trì Cách đến công ty ngồi một hồi, lát sau cũng đến khu triển lãm.
Những đồng nghiệp khác đều rất ngạc nhiên.
Trì Cách chỉ nói: "Mọi người cứ nói chuyện đi, tôi nghe là được rồi."
Khương Lâm Tình cố gắng kéo dài khoảng cách thật xa với anh.
Khoảng bốn giờ rưỡi, các đồng nghiệp khác đã thống nhất ý kiến với nhau. Công việc cũng kết thúc, mọi người đứng tại chỗ mắt lớn trừng mắt nhỏ, đoán chắc là có thể tan làm trước hạn rồi. Nhưng ông chủ đang đứng đây, chưa đến giờ tan làm thì cũng chẳng ai dám rời đi cả.
Trì Cách liếc mắt đã nhìn thấu tất cả, nói anh có việc nên đi trước.
Anh vừa đi, mấy đồng nghiệp mới được thở phào nhẹ nhõm.
Đồng nghiệp tổ thiết kế nói: "Tổng giám đốc Trì cực kỳ để ý lần triển lãm lần này, mọi người nhất định phải cố gắng làm việc."
Sau đó, mọi người tan làm.
Khương Lâm Tình giống như ăn trộm, đợi đồng nghiệp đi hết rồi, cô vẫn còn nhìn đông ngó tây, rất sợ có người bỗng nhiên quay về. Cô đứng yên tại chỗ chừng năm phút, rồi đeo khẩu trang lên.
Trì Cách chờ ở trước cửa quán cà phê dưới lầu, cực kỳ đẹp trai, đương nhiên là tiêu điểm của mọi người.
Khương Lâm Tình lén lén lút lút, chạy đến bên cạnh anh. Cô cúi thấp đầu xuống, thuận tay kéo khẩu trang của anh lên nói: "Đeo lên."
Anh nói đùa hỏi: "Em sợ bị ai bắt gian hả?"
Cô gật đầu: "Đúng thế."
"Anh chỉ có một người bạn gái. Yên tâm đi, không có ai đâu." Tuy nói thế, nhưng Trì Cách vẫn đeo khẩu trang lên.
Cô nắm lấy tay anh: "Em nói cho anh một chút về thành quả ngày hôm nay của em nhé."
Trì Cách: "Nói đi."
Khương Lâm Tình: "Em nghĩ đến một đôi cánh. Có một loại nước hoa lưu hương rất lâu, em định cùng cánh để tản ra mùi hương."
Trì Cách: "Ừ."
Khương Lâm Tình: "Em đã bàn bạc qua với Bành Dần rồi, ông ấy không có ý kiến gì."
Trì Cách: "Làm đi, làm theo ý tưởng của em."
*
Những thứ nhỏ nhặt không dễ dàng cho đi như cỏ đuôi chó.
Đến khi về đến nhà, Khương Lâm Tình bỗng kéo túi quần của Trì Cách ra, nhét hộp quà nhỏ vào trong đấy.
Anh nhướng mày nói: "Thứ gì đó?"
"Anh đoán xem?" Cô học theo giọng anh.
Anh hỏi ngược lại cô: "Phần thưởng à?"
"Đúng rồi, kim chủ thưởng cho anh."
Trì Cách cầm chiếc hộp, một tay mở ra, thấy trong hộp là một khuy tay nhỏ, anh nhìn sang dây chuyền của cô.
Hai cái không phải cùng một hãng, nhưng lại có thiết kế tương tự nhau.
Anh đóng hộp lại: "Anh phục vụ kim chủ tốt như thế, cuối cùng cũng có phần thưởng."
Khương Lâm Tình: "Là do em chậm trễ."
Trì Cách tùy ý nhét vào trong túi quần, giống như không quá xem trọng nó. Nhưng khi bỏ vào túi rồi, anh đè lại mấy giây, bỗng nhiên ôm lấy cô: "Anh cũng thưởng cho em."
Phần thưởng của anh là nụ hôn. Lần này vừa nhẹ nhàng vừa triền miên.
Gặp Tiền Vĩnh An, Khương Lâm Tình cảm thấy giống như một mồi dẫn lửa. Cô thấy mình kéo Trì Cách đến vách đá, nơi nơi đều là vách đá cao chót vót và nứt nẻ.
Nhưng anh không biết.
Cô nhất định phải đẩy anh đến nơi an toàn trước khi bản thân cô đến nơi núi lở đất mòn. Nhưng cô đang lạc lối trong sự gần gũi với anh, chẳng biết khi nào khoảnh khắc hủy diệt sẽ đến.
Cô tham lam. Nếu như Trì Cách không nhắc đến, cô sẽ giả vờ quên mất ước hẹn của hai ngườ, cũng sẽ làm một con đà điểu như trước đây.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô trở thành con quỷ nhát gan, ôm chặt lấy Trì Cách, giống như ôm lấy một cây gỗ để nổi.
*
Thời hạn ba tháng, Khương Lâm Tình vẫn chẳng có triệu chứng gì. Trong lòng cô cảm thấy may mắn.
Trì Cách không nhắc đến ước hẹn ba tháng.
Hai người đều ăn ý quên mất chuyện này.
Hôm thứ bảy, Hướng Bội ở nhà nấu lẩu, mời Khương Lâm Tình.
Khương Lâm Tình theo lệ thường, xách theo cải thìa.
Hướng Bội mở cửa rồi nói: "Giới thiệu cho cậu đối tác mới của tớ."
Khương Lâm Tình liếc nhìn, ngạc nhiên.
Đối phương cũng có chút ngạc nhiên.
"Đây là tri kỷ tớ tình cờ gặp ở quán bar, Vưu Nguyệt Vũ." Hướng Bội vỗ vai Khương Lâm Tình: "Đây là bạn học cấp hai của tôi, Khương Lâm Tình."
Vưu Nguyệt Vũ gác chân ngồi trên sofa: "Hi."
Khương Lâm Tình: "Cô Vưu."
Vưu Nguyệt Vũ cười rạng rỡ: "Hai chúng ta lại gặp nhau rồi."
Hướng Bội ngạc nhiên: "Hai người quen nhau à?"
"Gặp trong quán bar." Khương Lâm Tình lời ít ý nhiều nói.
Hướng Bội: "Tớ thấy lạ lắm nha, trước kia ngày nào tớ cũng đến quán bar, nhưng mà không gặp được ai cả."
Khương Lâm Tình: "Cô Vưu học âm nhạc à?"
"Tôi tốt nghiệp trường nhạc viện." Vưu Nguyệt Vũ nói, cũng không thương cảm, thậm chí cô ấy có chút cười nhạo nói: "Sau đó, giọng hát có chút ngoài ý muốn, không thể trở về như trước đó, nên đành đi làm người mẫu."
Hướng Bội: "Tôi thích kiểu khàn khàn như thế."
Khương Lâm Tình tò mò: "Sao hai người quen biết thế?"
Hướng Bội: "Bọn tớ cùng nhau bắt cướp ở bar, lúc đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung thì có nói chuyện một chút, cực kỳ hợp ý."
Khương Lâm Tình cười: "Hai người quyết định cùng nhau đi thi à?"
Hướng Bội: "Đúng, bọn tớ báo danh rồi."
Khương Lâm Tình: "Hướng Bội, cô Vưu, hai người cố lên nha."
Lẩu ăn được nửa chừng.
Vưu Nguyệt Vũ có điện thoại gọi đến, giống như không thoải mái lắm nói: "Mạt chược? Tôi không biết chơi. Bây giờ học à? Tôi cũng chẳng phải Tước thần. Không đi, không đi, không đi."
Đối phương nói gì đó.
Ánh mắt Vưu Nguyệt Vũ sáng lên: "Được, cái này thì đến."
Cô ấy để điện thoại xuống: "Tối nay tôi kiếm được một khoản lớn, đi trước đây." Người đẹp điên đảo chúng sanh, nói đi là đi.
Khương Lâm Tình hỏi: "Từ Trọng Quang biết cậu tìm được đồng đội chưa?"
Hướng Bội: "Cậu ấy biết, cậu ấy phản đối."
Khương Lâm Tình: "Vì sao?"
Hướng Bội: "Cậu ấy phân tích theo góc độ chuyên nghiệp, giọng của Nguyệt Vũ có chút thiếu sót. Theo như cậu ấy giải thích, vừa nghe là biết hút thuốc nên hư giọng."
Khương Lâm Tình: "Nếu như cô ấy hát nữa, có phải cổ họng sẽ hư luôn không?"
Hướng Bội: "Tớ hỏi rồi, Nguyệt Vũ nói ca hát cũng không sao. Sở dĩ cô ấy rời khỏi vòng âm nhạc, bởi vì có người nói giọng cô ấy không dễ nghe."
Khương Lâm Tình: "Từ Trọng Quang có còn giúp cậu giới thiệu người nữa không thế?"
Hướng Bội lắc đầu: "Không có. Tớ và cậu ấy không cùng một vòng, người mà cậu ấy giới thiệu rất giỏi, sao tớ có thể với đến được chứ?"
Khương Lâm Tình: "Cậu có liên lạc với cậu ấy nữa không?"
"Thỉnh thoảng thôi. Tớ bận lắm, không rảnh, tớ còn phải chuẩn bị chiến đấu vì cuộc thi." Hướng Bội có chút che giấu.
Khương Lâm Tình không hỏi nữa, chỉ nói: "Con người của Từ Trọng Quang rất yên tĩnh, có thể cậu ấy biểu hiện bằng hành động nhiều hơn lời nói."
"Có thể." Hướng Bội không muốn nói về Từ Trọng Quang nữa, lập tức chuyển đề tài: "Đúng rồi, cậu và "kẻ lang thang" của cậu đã ngủ cùng nhau chưa?"
Bỗng nhiên mặt Khương Lâm Tình đỏ bừng lên.
Hướng Bội hiểu ngay, chớp mắt nói: "Ngủ rồi."
Khương Lâm Tình không nói gì.
Hướng Bội cười: "Nếu còn chưa ngủ, tớ sẽ nghi ngờ anh ta không được đó."
Khương Lâm Tình cúi đầu: "Ôi, thịt gà chín quá rồi này. Mau vớt lên ăn hết đi."
*
Trì Cách lên sân thượng lấy quần áo đã phơi khô vào.
Quần áo của anh phần lớn đều không thể giặt nước được. Những thứ có thể phơi được ở đây đều là đồ rẻ tiền mà cô mua.
Từ khi anh đi làm, anh cần thêm rất nhiều quần áo, chiếm hết tủ chứa đồ của cô. Cô sửa sang lại từng cái một, lật từng cái xem dòng chữ "CH" thêu trên đấy.
Tiếng mở cửa vang lên, Trì Cách trở về.
Khương Lâm Tình ôm chặt quần áo: "Mỗi một bộ quần áo của anh đều thêu chữ, ngay cả đồ lót cũng có."
Anh đi đến: "Em nhắc anh, em cũng là của anh. Có muốn anh cũng thêu lên người em không?"
"Tào lao."
Anh đi đến trước mặt cô: "Chữ cũng chỉ ở nơi có mỗi anh nhìn thấy."
"Không phải cái gì anh cũng không quan tâm sao? Sao cứ để ý đồ của "anh" như thế?"
"Anh đối với "người khác" không có vấn đề gì, anh chỉ để ý "của anh"." Trì Cách nói: "Đương nhiên, phải là thứ mà anh nhận định là của "anh"."
Khương Lâm Tình ngẩn người. Cô bỗng nhiên nghĩ đến một số chuyện mình đã không để ý đến.
Hình như anh... Cực kỳ thích nhấn mạnh chữ cô là "của anh" kia.
Trì Cách vỗ mặt cô: "Sao nào? Mất hồn mất vía à."
Cô lấy lại tinh thần, chỉ có thể nói: "Nghĩ đến hình xăm liền thấy đau, em sợ đau."