Ngày hôm sau, Khương Lâm Tình xin nghỉ phép đến bệnh viện. Hôm nay cô lấy số của một chủ nhiệm lớn tuổi. Ba thế hệ trẻ trung già cô đều muốn hỏi một lần.
Bác sĩ này đẩy kính lão, xem đi xem lại báo cáo của cô. Ông ấy cực kỳ chăm chú khi so sánh ảnh chụp lần đầu tiên và lần thứ hai.
Trái tim của Khương Lâm Tình vẫn luôn treo lơ lửng.
Chủ nhiệm già không nói.
Cô không dám hỏi.
Chủ nhiệm già nói: “Thế này đi, cháu đi làm một ảnh chụp CT tư thế nằm.”
Khi báo cáo ra thì trời đã về chiều, lần này không giống bình thường, còn có gai hoặc là thùy*.
*Một số dấu hiệu để chẩn đoán u phổi khi chụp CT dựa trên sự phát triển khối u.
Chủ nhiệm già thấy cô đứng bèn nói: “Cháu ngồi đi.”
Khương Lâm Tình đờ đẫn ngồi xuống, không nhúc nhích.
Chủ nhiệm già: “Cháu hút thuốc hả?”
Khương Lâm Tình: “Không ạ.”
Chủ nhiệm già: “Có tiền sử gia đình không?”
Khương Lâm Tình: “Có ạ.”
Chủ nhiệm già: “Bao nhiêu người trong nhà có bệnh án này?”
“Cháu chỉ biết mẹ cháu.” Khương Lâm Tình đột nhiên nhớ đến, hình như dì nhỏ cũng có? Nhưng đó là nhiều năm trước rồi.
“Chẩn đoán bằng hình ảnh gọi là đánh giá. Cháu biết đấy, chỉ dựa vào hình ảnh thì rất khó xác định.” Chủ nhiệm già nói: “Chú kiến nghị cháu làm bệnh lý học để kiểm tra, để có thể chẩn đoán chính xác.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Người ta thường nói bệnh lâu thì thành bác sĩ, Khương Lâm Tình không phải bác sĩ, nhưng cô đã ở bên mẹ cho đến cuối đời. Cô biết căn bệnh này chẩn đoán chính xác thế nào, điều trị thế nào.
Bệnh viện là một nơi giày vò con người. Thứ bị giày vò không chỉ là mạng sống của người bệnh, mà còn có trái tim của người nhà.
Bác sĩ đến nói mấy lời động viên.
Điều mà bệnh nhân và người nhà cảm nhận được chính là, hết cách xoay chuyển, lúc nào cũng rơi vào thời kì đếm ngược khủng hoảng.
Khi đó Khương Lâm Tình đã gầy đi hơn mười cân, cực kỳ lo lắng, giơ tay gãi đầu một cái đã có thể kéo xuống một túm tóc lớn.
Đối với sự tuyệt vọng của bệnh tật, cô đã từng cảm nhận một lần. Bây giờ đến lượt bản thân cô.
*
Vào những ngày lễ ngày tết, mẹ với người bên ngoại cũng chỉ gọi cuộc điện thoại, người cũng không về.
Ấn tượng của Khương Lâm Tình với người bên ngoại cũng nhạt nhòa vô cùng. Cũng may, cô có lưu số của dì nhỏ.
Bên kia điện thoại đổ chuông rất lâu, có một người đàn ông nhấc máy: “Alo.”
Khương Lâm Tình không biết anh ta là ai: “Xin chào, xin hỏi dì nhỏ có đấy không?”
Anh ta sửng sốt một chút: “Dì nhỏ? Cô là ai?’
Cô tự giới thiệu bản thân.
Người đàn ông: “À, dì nhỏ của cô nằm viện, vừa rồi đi làm kiểm tra.”
“Dì nhỏ bị bệnh sao?” Khương Lâm Tình bình tĩnh hỏi.
Người đàn ông: “Phổi có bóng mờ. Đúng rồi, mẹ cô không phải cũng là…”
Khương Lâm Tình nói mấy câu khách khí, chúc dì nhỏ sớm khỏe lại.
Cô thở ra một hơi thật sâu, gọi xe đi lên chùa. So với việc ngồi ở bệnh viện, chẳng bằng quỳ dưới Phật Tổ.
Bệnh hoặc là không bệnh, chỉ có hai khả năng này.
Cô đã sớm đón nhận việc có thể bị bệnh rồi.
Có lần, cô nghe đồng nghiệp nói đùa rằng “Sống mà không thể yêu”, trái tim cô đau nhói. Có khoảng thời gian, cô thường tưởng tượng bản thân lúc sắp chết.
Đáng tiếc là, khi buông tay khỏi thế giới rồi cũng không ai nhặt xác cho cô. Cô có uống thuốc cũng không khỏi bệnh. Ngược lại, sự xuất hiện của Trì Cách lại thành ánh sáng của hy vọng.
Nếu như không bị bệnh, cô sẽ tiếp tục ở bên Trì Cách. Hai người không có tình cảm, liệu có thể đi được bao lâu.
Cuối cùng vẫn là một người.
*
Khương Lâm Tình cầu một lá bùa bình an ở chùa.
Bùa bình an ở nơi này không cần ngày sinh tháng đẻ, chỉ cần họ tên.
Người chủ trì nâng bút viết hai từ “Trì Cách”.
Khương Lâm Tình nâng túi đỏ nho nhỏ. Ở bên ngoài chùa cô nhìn thấy một người phụ nữ bán bánh xốp đường ngọt.
Khương Lâm Tình mua một kg, còn chụp hình gửi Trì Cách: “Tối nay ăn cái này.”
Qua rất lâu Trì Cách mới trả lời cô: “Phần anh một suất nhé.”
Khương Lâm Tình: “Anh đi công tác ngày mai mới về, cũng không ngon nữa.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trì Cách: “Ăn em. Anh bận ở bên này, không nói trước được.”
Đồng nghiệp công ty có câu nói mới, vị Thái tử gia này rất quyết đoán. Mỗi lần Khương Lâm Tình nghe thấy, không nhịn được bật cười, giống như là cô được khen ấy.
Ở trong vòng tròn bạn bè, Vưu Nguyệt Vũ đăng một tấm ảnh tự sướng.
Nhìn qua trong ảnh chỉ có một mình cô ấy. Có điều Khương Lâm Tình nhìn thấy được bên mặt của Tống Khiên từ ống kính. Có lẽ là Vưu Nguyệt Vũ cố ý…
Trên tấm ảnh cô ấy kèm thêm mấy từ: “Thời tiết hôm nay nóng thật đấy.”
Ngắm nhìn trai xinh gái đẹp này, Khương Lâm Tình bình luận: “Răng long đầu bạc, sớm sinh quý tử.”
Vưu Nguyệt Vũ trả lời rất nhanh: “Xui xẻo.”
Vưu Nguyệt Vũ còn nói: “Cô cũng kết bạn với Tống đại thiếu gia nhỉ, cẩn thận anh ta nhìn thấy bình luận của cô rồi ghi thù trong lòng.”
Quả nhiên Tống Khiên trả lời trong bình luận: “?”
Khương Lâm Tình không trả lời.
Vưu Nguyệt Vũ: “Chúc Tống đại thiếu gia và vợ tương lai, răng long đầu bạc, sớm sinh quý tử.”
Tống Khiên cũng nhàm chán đáp: “Vợ tương lai của tôi ở đâu?”
Vưu Nguyệt Vũ: “Thiên kim hào môn lúc này ở đâu được chứ?”
Vưu Nguyệt Vũ là một người phụ nữ tỉnh táo.
Sự tỉnh táo của cô ấy đã nhắc nhở Khương Lâm Tình. Tống Khiên, Trì Cách đều là đại thiếu gia mà người bình thường không trèo cao nổi. Tình cảm của bọn họ đều phải buộc chặt với lợi ích của nửa kia.
Khương Lâm Tình nghĩ như vậy, giữa đường đột nhiên bóc một cái bánh.
Bánh xốp đường ngọt hay còn gọi là bánh đường trắng, cắn một miếng, đương nhiên là vị ngọt. Nhưng trong lòng như thế nào, cũng chỉ có bản thân cô biết.
*
Buổi tối này, Khương Lâm Tình mơ một giấc mơ lộn xộn. Trong mơ là màu trắng bệch, là màu sắc của bệnh viện lúc mẹ cô bị bệnh.
Suýt chút nữa cô đã đi làm muộn. Cô vội vàng đi qua, gặp được Lưu Thiến ở chỗ chờ thang máy.
Một thang máy đang sửa chữa, thời gian chờ thang máy dài gấp đôi.
Lưu Thiến quay đầu, lơ đãng nhìn thấy hai người đang đi đến. Cô đẩy Khương Lâm Tình một cái: “Là vợ của ông chủ.”
Một người phụ nữ trung niên cùng với một người phụ nữ trẻ tuổi cùng nhau đi về phía này.
Khương Lâm Tình chưa từng gặp Lữ Vi: “Sao cô biết vậy?”
Lưu Thiến: “Tôi từng nhìn thấy ảnh chụp của bà ấy và ông chủ trên tin tức.”
Khương Lâm Tình: “Ồ, người bên cạnh thì sao?”
Lưu Thiến: “Chưa từng gặp, không biết.”
Hai người phía Lữ Vi cũng đã đến trước thang máy.
Lưu Thiến và Khương Lâm Tình nhìn nhau một cái.
Lữ Vi cực kì ít xuất hiện ở công ty, phần lớn nhân viên đều không biết bà ấy là ai, nếu như Lưu Thiến tùy tiện chào hỏi, sẽ thể hiện cô ấy biết rõ quan hệ gia đình của sếp lớn.
Sau khi cửa thang máy mở ta, Khương Lâm Tình và Lưu Thiến vẫn nhường hai người Lữ Vi vào trước.
Lữ Vi liếc qua thẻ nhân viên của hai người.
Khương Lâm Tình và Lưu Thiến không dám nói chuyện trong thang máy, tự mình đứng ở trong góc.
Người nói chuyện là Lữ Vi: “Dĩ Quân, công việc của Trì Cách bận quá, rất lâu rồi không về nhà, cũng là hôm nay dì có chuyện đến công ty, mới có thể gặp mặt nó một lần.”
Khương Lâm Tình dựng lỗ tai.
Tần Dĩ Quân cười: “Dì Lữ, cháu đi theo qua đây có phải đường đột quá không?”
“Không đâu, hôm nay cháu đi dạo phố với dì, dì nói chuyện xong rồi, cháu thuận tiện đi cùng với dì mà.” Lữ Vi nói: “Cháu cũng rất lâu rồi không gặp Trì Cách.”
Tần Dĩ Quân: “Đúng vậy ạ.”
Trong đầu Khương Lâm Tình thuận theo đó hiểu được quan hệ của hai người.
Cô gái gọi Lữ Vi một tiếng “dì”, rõ ràng cô ấy không phải là người của nhà họ Trì. Lữ Vi nhắc đến Trì Cách, có thể thấy được cô gái này và Trì Cách có quan hệ gì.
Thang máy dừng lại, Khương Lâm Tình và Lưu Thiến đến trước. Bọn cô đi ra ngoài.
Cửa thang máy vừa đóng, Lưu Thiến nhỏ giọng nói: “Người phụ nữ kia cũng là người giàu nha.”
Khương Lâm Tình: “Hả?”
“Cô không để ý sao? Từ đầu đến chân của cô ấy toàn là hàng hiệu.” Lưu Thiến nói: “Đương nhiên là vợ của ông chủ chúng ta cũng thế.”
Khương Lâm Tình: “À.” Đây có lẽ là trời cao nhắc nhở cô. Bên cạnh Trì Cách có cô gái môn đăng hộ đối, là một người xinh đẹp.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
*
Hôm nay Trì Cách trở về rất sớm.
Khương Lâm Tình mở cửa, nhìn thấy có ánh sáng bên trong, ngược lại sửng sốt: “Không phải anh nói hôm nay bận sao?”
Trì Cách: “Đúng vậy, tất cả mọi việc đều vội làm xong vào ban ngày, bận muốn chết.”
“Anh sao thế?” Cô đặt túi xách xuống: “Buổi tối muốn nghỉ ngơi đúng không?”
Anh cười nhạo một tiếng: “Kim chủ lớn, tối nay anh đặc biệt có thời gian, không thưởng cho anh mấy lì xì đỏ hả?”
“Kim chủ lớn không có tiền mặt.”
Trì Cách đến trước mặt cô, nhét hai trăm tệ của mình vào trong tay cô: “Đến đi, dùng tiền ném mạnh vào anh.”
Cô cười ném hai trăm tệ cho anh.
Trì Cách ôm lấy cô, cúi đầu hôn tới.
Cô lảo đảo lui về phía sau hai bước, lưng đụng trúng tường.
Người đàn ông giống như một con sói, cắn lấy môi cô: “Buổi tối dành ra chút thời gian cho em.”
“Ừm.” Giọng nói của cô mơ màng, bởi vì bị anh ngậm trong miệng.
Anh kề tai cô nói nhỏ: “Anh mua cho em một bộ quần áo mới.”
“Kiểu gì? Lễ phục dạ hội sao?”
Trì Cách: “Ngoại trừ đi làm thì em về nhà, nào có cơ hội mặc lễ phục dạ hội. Chiếc váy lần trước của em chỉ có thể mặc trước mặt anh.”
“Anh tặng quần áo gì? Sẽ không phải cũng là kiểu sơ mi chứ?”
Tay của anh đặt ở áo sơ mi của cô, cởi cúc áo bên trong, anh phủ lên một bên của cô: “Trước kia lúc em mặc đồ trẻ con, nơi này lớn bao nhiêu?”
Cô mềm mại nói: “Ai để ý những cái này.”
“May là nuôi lại được rồi.” Anh đã rất có kỹ xảo.
Chỉ chốc lát sau đã có thể trêu chọc cô động tình, cô bám lấy vai anh. Thời khắc củi khô bốc cháy, cô nhớ đến chưa kéo rèm cửa ban công: “Còn mở cửa.”
“Sợ gì chứ?” Tay của anh ở dưới quần áo của cô: “Người khác chỉ biết chúng ta đang làm, cũng không thấy được em.”
“Làm tiếp nữa, chẳng phải sẽ nhìn thấy sao.”
“Lát nữa lại làm, bây giờ anh làm tí đỡ thèm.” Trì Cách cười: “Có phải bản thân kim chủ muốn rồi không.”
Cô đẩy anh ra: “Em ở ngoài cả ngày, bụi bặm đầy người.”
“Có không?” Anh nâng mặt cô: “Vẫn là người đẹp.”
“Anh từng gặp cô Vưu, còn có thể nói như vậy với em?”
“Cô ấy?” Trì Cách cười: “Cô ấy là kiểu của Tống Khiên.”
Khương Lâm Tình sửa lại quần áo: “Anh nói anh Tống dạo chơi nhân gian, không có ý định hồi tâm sao?”
“Sao anh biết được. Anh ấy quen phụ nữ cũng không liên quan đến anh.”
“Nói ra thì, không phải anh và anh ấy ở cùng sao? Anh ấy quen, sao anh không quen?”
“Anh ước được làm em mỗi ngày.”
Lúc Khương Lâm Tình và Trì Cách ở bên nhau, cuộc sống cực kỳ có hy vọng, cô muốn sống thật tốt, hướng đến tương lai. Nhưng không gặp được anh, cô cảm thấy, hai người cuối cùng vẫn không có tương lai.
Mâu thuẫn chập trùng, lúc thì lạc quan lúc thì bi quan.
Trì Cách đột nhiên cầm một cái hộp qua.
Vuông vức, còn là màu đỏ đậm, đan xen ánh kim tuyến lấp lánh.
Hoa văn của chiếc hộp cực kì… Cô nghĩ đến một từ “tiêu hồn”.
Từ trong đó anh nhấc ra một bộ quần áo.
Khương Lâm Tình tròn mắt: “Đây là anh mua?”
“Đúng vậy.” Đây là một cái yếm thời xưa màu đỏ, rộng ngang lòng bàn tay, không che được đến eo. Phía dưới phối với váy voan mỏng xẻ tà đến đùi.
Trì Cách: “Phụ kiện đi kèm của trò chơi.”
“Trò chơi nào còn có phụ kiện!”
“Suỵt.” Anh đưa tay ra hiệu: “Nước ngoài phát hành.”
Khương Lâm Tình: “Anh là thái tử gia doanh nghiệp lớn mà anh mua thứ này.”
“Anh cũng có một bộ.”
“Anh cũng có?”
Hộp khác là màu lam, anh mở ra.
Khương Lâm Tình tưởng rằng có thể nhìn thấy kiểu voan mỏng giống cô, ai ngờ của anh dày dặn, vải hàng thật giá thật: “Không đúng nha? Vì sao của em mỏng như vậy.”
Trì Cách: “Của anh là cà sa, người xuất gia giản dị tự nhiên. Không giống của em, mặc lên giống như yêu tinh vậy.”
“Người xuất gia, anh lấy chút dáng vẻ của người xuất gia ra xem nào!” Cô đóng sầm hộp đỏ một cái, phát ra tiếng “bộp”.
Trì Cách: “Nữ thí chủ, nhã nhặn một chút.”