Nét bút cực kì đơn giản.
Khương Lâm Tình cảm thấy rất nhiều người có thể vẽ được người nhỏ như vậy, cô chưa từng cho rằng triển lãm điêu khắc và Trì Cách có liên hệ với nhau.
Ảnh cậu nhóc gửi qua, người nhỏ trong tấm ảnh là hình Trì Cách từng đăng trên vòng tròn bạn bè.
Giống nhau như đúc, lúc này Khương Lâm Tình mới xác định, tác phẩm trên triển lãm điêu khắc là của Trì Cách.
Cô đi tra về tin tức liên quan đến Hùng Lệnh Phong.
Trên tài khoản xã hội của Hùng Lệnh Phong có một câu giới thiệu.
Sau khi tiếp xúc với nghệ thuật, Khương Lâm Tình từng nghe một ý kiến. Lời tựa là bia mộ của nghệ thuật, nhưng một triển lãm điêu khắc lại công bố lời tựa.
Cô tra được lời tựa của người nhỏ, là một đoạn âm thanh AI, cực kì đơn giản: “Chủ của tác phẩm đã mất đi đầu của anh ấy.”
Khương Lâm Tình hiểu sơ về nghệ thuật nhưng không phải toàn bộ.
Người nhỏ của Trì Cách vẽ, không phải toàn bộ đều không có đầu. Cái có cái không. Anh chưa từng nói, tác phẩm của anh có mở được triển lãm điêu khắc.
Khương Lâm Tình xem lại vòng tròn bạn bè của anh.
Rất lâu rồi anh chưa đăng gì. Trong phạm vi một tháng này, trống không.
*
Khương Lâm Tình thường ngồi ở nhà cũ ngẩn người. Có đôi khi cô sẽ ra ngoài dạo. Sự thay đổi của địa phương nhỏ thua xa thành phố lớn, cô đi tới đi lui con đường cô đã đi qua. Tiệm tạp hóa ở ngã ba bây giờ đã trở thành siêu thị lớn.
Khương Lâm Tình mua một số đồ dùng hàng ngày.
Bà chủ đứng trước quầy thu ngân nhận ra cô: “A, cháu có phải là con nhà họ Khương không?”
Khương Lâm Tình: “Phải ạ.”
Bà chủ: “Cháu và mẹ cháu từng cùng đến đây, cô nhớ được.”
Khương Lâm Tình: “Vâng.”
Bà chủ: “Trước kia lúc họp phụ huynh, cô và mẹ cháu hợp trò chuyện cực kỳ.”
Nếu như không phải bà chủ nhắc đến, Khương Lâm Tình gần như đã quên, tiệm này là của bố mẹ Tiền Vĩnh An.
Bà chủ: “Mẹ cháu đi rồi, cháu ở một mình rất vất vả, giảm cho cháu 10%.”
Khương Lâm Tình: “Cảm ơn bà chủ.”
Địa phương nhỏ chính là như vậy, quanh đi quẩn lại, luôn có thể gặp được người quen. Một nhà có chuyện, rất nhanh đã có thể truyền khắp đầu ngõ cuối ngõ, nhất là chuyện sinh ly tử biệt.
Nói mới nhớ, lúc Tiền Vĩnh An chẩn bệnh, cũng không có hỏi lịch sử bệnh gia đình cô.
Có lẽ cậu ta đã sớm biết, mẹ cô bởi vì bệnh mà qua đời.
*
Trở về chuyến này, Khương Lâm Tình cũng mang túi thuốc treo ở móc trên cửa sổ theo. Cô và Trì Cách ở bên nhau cực kì vui vẻ, nào cần phải dùng những thuốc này.
Tự tiện dừng thuốc có phản ứng ngược lại, cô lại trở về trạng thái tâm lý nôn nóng bất an.
Nếu như nói cô có gì để an ủi? Đó chính là ngày ngày cô có thể nghe được đoạn Trì Cách ngâm nga hát kia, nghe mãi không chán.
Ngoài ra còn có, Hướng Bội và Vưu Nguyệt Vũ đã qua vòng tuyển chọn, tiến vào top 20.
Vưu Nguyệt Vũ xuất hiện kinh động lòng người, Hướng Bội chơi nhạc cụ thành thục. Hai người đều không phải kiểu ngoan ngoãn, độc lập thể hiện. Có thể nói là một đôi tổ hợp siêu cuốn hút.
TV ở nhà cũ sớm đã dừng hoạt động. Khương Lâm Tình xem chương trình trên di động. Cô thật sự vui cho hai người bạn của mình.
Người đàn ông bên cạnh để có thể chia sẻ niềm vui với cô lại không có ở đây.
Trong thời gian nghỉ phép, Khương Lâm Tình đột nhiên cảm thấy, nếu như cô còn ngây người như vậy nữa, tình hình sẽ càng ngày càng hỏng bét.
Kết thúc kì nghỉ, cô trở lại công ty.
Trương Nghệ Lam dịu dàng hỏi: “Tiểu Khương, giải sầu thế nào rồi? Khá hơn chút nào không?”
Khương Lâm Tình: “Chị Trương, em muốn tiếp tục công việc.” Công việc bận rộn lên, cô sẽ không có thời gian suy nghĩ lung tung.
Trương Nghệ Lam cười: “Được, triển lãm nước hoa bên kia để Tiểu Chu đến hiện trường. Có một triển lãm thương nghiệp mới, vẫn để em lên kế hoạch nhé.”
Không có thông tin gì về hoạt động của Trì Cách trong công ty.
Lưu Thiến nói: “Có khả năng thật sự bị điều chuyển rồi. Có điều, không gặp được người đẹp trai như vậy, tôi cảm thấy rất tiếc.”
Chủ đề liên quan đến Trì Cách, Khương Lâm Tình không tham dự. Anh nói đi là đi, dứt khoát hơn cả cô.
*
Ngày hôm nay Trì Nguy ra ngoài tương đối trễ. Vội vàng ra ngoài, người đi đến trước mặt ông là Kim Minh Lãng.
“Bác sĩ Kim.” Mặc dù có chút khiêm tốn, nhưng Trì Nguy là kiểu không giận mà uy.
“Xin chào ông Trì.” Kim Minh Lãng gật đầu với ông.
Trì Nguy hỏi: “Tình hình của Trì Cách thế nào rồi? Có chuyển biến tốt không?”
“Cảm xúc của cậu Trì đã dịu đi rồi, có điều.” Kim Minh Lãng nói: “Cậu ấy tạm thời không mở miệng.”
“Ừm.” Trì Nguy đi về phía trước hai bước, lại quay lại: “Nếu như có gì cần chúng tôi hỗ trợ, bác sĩ Kim cứ nói.”
Kim Minh Lãng: “Ông Trì, ông yên tâm, chính bản thân cậu Trì cũng đang cố gắng, cậu ấy cần thời gian.”
Trì Nguy gật đầu: “Tôi phải đi họp gấp. Chuyện của Trì Cách, làm phiền bác sĩ Kim.”
Kim Minh Lãng: “Cảm ơn ông Trì.”
*
Trì Cách không đến bệnh viện, anh ở trong căn nhà tầng nhỏ của nhà họ Trì.
Chăm sóc anh là người giúp việc già của nhà họ Trì. Mẹ Chu ở nhà họ Trì bốn mươi năm, không có ai giảng giải cho bà về tình trạng của cậu Trì. Dựa vào đôi ba câu của người nhà họ Trì, bà tự đoán ra được manh mối. Bà giữ kín như bưng, chưa bao giờ nói này nói kia với bên ngoài.
Mẹ Chu nhớ kĩ, qua rất nhiều năm rồi, cậu Trì chưa từng hỗn loạn như vậy.
Hai tháng trước, cậu Trì cũng có vấn đề, làm loạn cả một tối, ngày hôm sau lại ổn.
Lần này qua lâu như vậy rồi, cậu ấy vẫn rất yên tĩnh, khiến bà không phát hiện ra được dấu hiệu của con người.
Mẹ Chu nhìn thấy bác sĩ Kim, tiến lên nghênh đón: “Bác sĩ Kim.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kim Minh Lãng cười với bà: “Chào mẹ Chu, hôm nay cậu Trì có phát sinh gì không?”
“Không có.” Mẹ Chu nói: “Cậu Trì ăn sáng xong, vẫn luôn ngồi trên tầng.”
“Được rồi. Mẹ Chu, bà đi làm việc đi, tôi lên nói chuyện với cậu ấy.”
Từ ban công lớn ở trên tầng có thể ngắm nhìn vườn hoa phía xa, cùng với hồ nước xanh trong. Ngày nắng vạn dặm không mây, phản chiếu trên hồ nước trong veo. Khắp nơi trước mắt, là bức họa đẹp nhất của thiên nhiên.
Trì Cách thường ngắm cảnh ở đây, có khi có thể thưởng thức cả ngày.
Mỗi ngày Kim Minh Lãng qua đây, nói là trò chuyện với Trì Cách, thật ra là nói một mình.
Trì Cách không phải không thể nói, anh lặp lại hai câu: “Không phải của tôi. Tôi muốn của tôi.”
Kim Minh Lãng: “Trì Cách.”
Trì Cách quay đầu qua, gật đầu.
Kim Minh Lãng không hỏi đến đồng loại kia của Trì Cách.
Trì Cách khi nhỏ của năm đó và bây giờ giống nhau, sẽ chỉ biết hai câu kia. Kim Minh Lãng tuổi trẻ háo thắng hơn bây giờ, càng kích thích bé Trì Cách hơn nữa. Thế là Kim Minh Lãng tìm ra một phương pháp, đối với Trì Cách, chỉ có thể chậm rãi, dùng thuốc cũng phải từ từ.
Trì Cách đắm chìm trong thế giới của mình, đối với lời của Kim Minh Lãng, nghe tai trái ra tai phải.
Kim Minh Lãng ngồi ở đây hơn một tiếng.
Trì Cách đi theo ông xuống tầng, đi đến trước vườn hoa.
“Trì Cách, không thể chạy ra bên ngoài, biết không?” Giọng điệu của Kim Minh Lãng giống như nói chuyện với bạn nhỏ.
Trì Cách liếc nhìn ông ấy, đi đến phòng trà của vườn hoa.
Gần đến trưa, mẹ Chu qua gọi người: “Cậu Trì, sắp ăn cơm trưa rồi.”
Trì Cách gật đầu.
Người làm vườn làm cỏ đuôi chó khô, bày biện ở từng phòng trong ngôi nhà nhỏ.
Lúc Trì Cách ăn cơm, liếc một lần, ăn một miếng cơm. Lại nhìn lần nữa, rồi ăn một miếng.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Trì Cách không ngồi ngây người nữa.
Kim Minh Lãng mở TV, kể chuyện trong TV cho Trì Cách nghe.
Một ngày nào đó, mẹ Chu mừng rỡ nói: “Cậu Trì biết tự mở TV rồi.”
Kim Minh Lãng: “Mẹ Chu, bà quan sát tỉ mỉ xem, ví dụ như cậu ấy đặc biệt thích loại hình nào.”
Mẹ Chu không quan sát ra điều gì cả. Bà cảm thấy, cậu Trì cái gì cũng xem hết nhưng cũng chẳng có gì vào đầu.
Mãi cho đến một ngày, Trì Cách mở một chương trình giải trí, xem hết toàn bộ.
Mẹ Chu lập tức báo cho Kim Minh Lãng.
Kim Minh Lãng lên mạng tra một chút, đó là chương trình giải trí lập đội ca hát, ông kinh ngạc: “Xưa nay cậu ấy không xem chương trình giải trí.”
“Bác sĩ Kim, lần này không sai.” Mẹ Chu lại nói cho Kim Minh Lãng biết: “Cậu Trì thích thật sự. Sau khi chương trình kết thúc cậu ấy còn xem chiếu lại, mấy ngày vẫn luôn bật không ngừng nghỉ.”
Lúc Kim Minh Lãng đến, ông cùng Trì Cách xem xong bản chiếu lại. Ông phát hiện, Trì Cách chỉ chọn phân đoạn của một ban nhạc trong đó.
Ban nhạc này do hai nữ sinh lập đội. Một người yêu nghiệt, một người hoang dã. Điều thú vị là, sự chú ý của Trì Cách không phải đặt trên người đẹp phong tình vạn chủng kia, mà thiên về nữ sinh chơi nhạc cụ còn lại trong đó.
Người kia tên Hướng Bội.
Hai người tiến vào top 16, từ top 16 tiến vào top 8, Trì Cách vẫn luôn theo dõi chương trình này. Nhân khí của ban nhạc này ổn định leo cao, đã trở thành một chú ngựa chiến.
Tình trạng của Trì Cách dần dần chuyển biến tốt đẹp, vẫn sẽ xem chiếu lại phân đoạn của một ban nhạc, nhưng tần suất ít đi, mãi cho đến khi không còn theo dõi chương trình này nữa.
Khi đó, khóe miệng của anh có thể cong lên.
Lúc này Kim Minh Lãng mới hỏi Trì Cách: “Cảm thấy hai người này hát rất hay sao?”
Trì Cách lắc đầu.
Kim Minh Lãng: “Vậy là thích nhạc cụ?”
Trì Cách cũng lắc đầu. Anh chỉ nhớ đến một câu: “Cậu ấy tên Hướng Bội, là bạn học chung cấp hai với em, ở tầng dưới.”
Hướng Bội, chính là Hướng Bội trong ban nhạc đó.
*
Chớp mắt đã đến tháng Tám, Trì Cách đi ra khỏi nhà tầng nhỏ. Anh tạm thời không đến công ty.
Kim Minh Lãng vẫn thường qua đây gặp mặt Trì Cách.
Trước đó, tình trạng của cháu trai liên tục như vậy, Lữ Vi có mấy đêm buồn rầu không ngủ được. Bà coi đứa cháu này như con trai của mình, thấy anh chật vật như vậy, bà rất đau lòng.
Thấy nụ cười của Trì Cách trở lại, Lữ Vi thuê một phòng riêng ở nhà hàng, nói là xua tan khí bẩn.
Trì Nguy ngồi ở ghế ăn lại nói chuyện công việc.
Lữ Vi nói: “Trước tiên đừng nói đến công việc, để Trì Cách ra ngoài cho khuây khỏa. Đúng rồi Diệu Tinh, không phải con thường đi chơi sao? Giới thiệu thử cho em trai lộ trình thoải mái chút.”
Trì Diệu Tinh: “Được thôi, Trì Cách muốn đi đâu, nói với chị, khắp nơi trên thế giới chị đều có bí kíp.”
Trì Cách cong đôi mắt đào hoa, không nói gì. Bây giờ anh còn lười hơn trước kia, làm gì cũng không dùng sức nổi. Trước kia cùng đấu võ mồm với Trì Diệu Tinh, bây giờ có thể không nói sẽ không lên tiếng.
Giữa chừng, Trì Diệu Tinh ra ngoài nghe điện thoại, quay lại nói: “Hình như con nhìn thấy Tần Dĩ Quân.”
“Hả, thật sao?” Lữ Vi vừa mừng vừa sợ.
Tình trạng cháu trai bất ổn, Lữ Vi không muốn làm mai mối nữa, tháng trước liên lạc với Tần Dĩ Quân ít đi, bây giờ tất thảy đều như thường, trái tim làm bà mai của Lữ Vi sống trở lại.
Cũng là trùng hợp, lúc Lữ Vi đi ra, Tần Dĩ Quân vẫn còn đứng ở khúc cua nghe điện thoại.
Chờ Tần Dĩ Quân nói chuyện điện thoại xong, Lữ Vĩ gọi: “Dĩ Quân.”
Tần Dĩ Quân quay đầu lại: “Dì Lữ, khéo quá, nhà dì cũng đến đây ăn cơm ạ.”
Lữ Vi: “Đúng vậy, cả nhà dì đến.”
Tần Dĩ Quân: “Cháu đi cùng bạn đến đây.”
Hai người hàn huyên ở hành lang mấy câu, Lữ Vi hỏi: “Lát nữa cháu trở về thế nào?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tần Dĩ Quân: “Hôm nay cháu không lái xe, bắt xe từ trường học qua đây.”
Lữ Vi: “Muộn rồi, con gái một mình trở về không an toàn, dì bảo Trì Cách tiễn cháu.”
Tần Dĩ Quân: “Thế phiền cho anh ấy quá.”
Lữ Vi: “Không phiền, không phiền. Thằng bé nên ra ngoài một chút. Vừa rồi còn đang bàn với Diệu Tinh nhà dì muốn đi du lịch, nó nhàn rỗi cũng chán.”
Trở về phòng riêng, Lữ Vi đốc thúc cháu trai: “Vừa rồi bác đã nói chuyện với Dĩ Quân, lát nữa cháu tiễn con bé về nhé.”
Nếu như là lúc trước, Trì Cách sẽ dùng giọng điệu đùa giỡn từ chối, nhưng bây giờ, anh lười mở miệng.
Lữ Vi thấy cháu trai không phản ứng: “Trì Cách?”
Trì Cách gật đầu: “Vâng, được ạ.”
Trì Diệu Tinh huých em trai một cái, nhỏ giọng hỏi: “Sao đột nhiên em trở nên ngoan như vậy?”
Trì Cách nở nụ cười: “Bởi vì, em trưởng thành rồi.”
Trì Diệu Tinh: “Vị thiên kim nhà họ Tần kia chị từng gặp rồi. ban đầu chị còn tưởng rằng cô ta ra chăm chỉ học đến tiến sĩ, sẽ tương đối mạnh. Không ngờ được, so sánh chị với cô ta, thì chị vẫn bá đạo hơn.”
Trì Cách: “Chị, chị cũng biết chị bá đạo hả.”
Trì Diệu Tinh: “Đương nhiên rồi, ai bảo chị lớn nhất, phải bảo kê được đứa em như cậu.”
Ăn cơm xong, Lữ Vi nhắc nhở Trì Cách: “Cháu đến hành lang chờ Dĩ Quân.”
Trì Cách: “Bác gái, cháu không đi xe, gọi xe đưa cô ấy trở về?”
Trì Diệu Tinh lắc chìa khóa xe: “Chị ngồi xe bố về, em lái xe chị đi.”
Trì Cách nhận lấy chìa khóa xe.
Trì Diệu Tinh lại nói: “Xe ở bãi đỗ xe đối diện, hàng thứ hai hay thứ ba bên trái ấy.”
Người sắp đi, Lữ Vi còn chưa yên tâm, nói: “Nhất định phải đưa Dĩ Quân trở về an toàn.”
Đứng bên hành lang, Trì Cách lấy bao thuốc ra, giống như rút săm vậy, lắc một điếu trong đó rơi ra. Lại ngậm trên môi, anh không cầm bật lửa.
Nhân viên phục vụ mỉm cười khuyên nhủ: “Thưa anh, nhà hàng cấm hút thuốc.”
“Biết.” Trì Cách chỉ ngậm trong miệng, hình như nicotin không bị đốt cháy, cũng không có sức mạnh tê liệt nhiều như vậy.
Tần Dĩ Quân cùng bạn bè đi ra, vừa nhìn đã thấy anh.
Anh rũ mắt nhìn xuống tầng, trong miệng ngậm điếu thuốc chưa châm.
Bạn bè theo tầm mắt của cô ta nhìn qua: “Tớ nói cậu nhìn cái gì mà chăm chú như vậy, hóa ra là nhìn anh đẹp trai.”
“Anh ấy là người tớ quen biết, tớ qua chào hỏi anh ấy một tiếng. Các cậu đừng lo lắng, anh ấy sẽ đưa tớ về nhà.” Nói xong, Tần Dĩ Quân đến bệnh cạnh Trì Cách.
Anh không quay đầu nhìn cô ta.
Cô nhìn về phía dưới tầng.
Trong sảnh lớn xa hoa lộng lẫy, có mấy vị khánh đi tới. Nhưng Trì Cách nhìn chằm chằm một điểm, dường như không nằm trên người ai mà anh chỉ tùy tiện nhìn mà thôi.
Tần Dĩ Quân gọi anh: “Trì Cách.”
Anh đưa mắt qua, ánh mắt là trời sinh mang ý cười: “Cô Tần, tôi được bác nhờ, tôi nay đưa cô về nhà.”
Tần Dĩ Quân: “Anh nói chuyện nghiêm trang như vậy, hơi khác thường đấy.”
“Đi thôi.” Trì Cách ném điếu thuốc vào thùng rác.
Bạn bè của Tần Dĩ Quân còn chờ ở sảnh thang máy, nhìn thấy đứng bên cạnh cô là một người đàn ông, nhao nhao quan sát.
“Đây là Trì Cách.” Tần Dĩ Quân hào phóng giới thiệu: “Các cô ấy là bạn của tôi.”
Bởi vì đẹp trai, cho dù Trì Cách không lên tiếng, cũng mang khí thế độc nhất.
Đến cửa nhà hàng, cô chào tạm biệt các bạn lần nữa.
Trì Cách làm như việc không liên quan đến mình, đi về phía bãi đỗ xe.
*
Tối nay có xã giao, Dương Phi Tiệp uống mấy cốc rượu trắng. Tửu lượng của anh không tốt lắm, trên mặt nhuộm đỏ. Anh không trở về vội, từ từ đi dạo ven đường, thuận tiện để bản thân tỉnh táo một chút.
Gió đêm mát mẻ, anh lắc lắc đầu, lại vỗ vỗ trán. Chỉ tỉnh được đôi chút, bước chân của anh vẫn còn lâng lâng, anh ngồi ở ghế dài dưới cây lớn, duỗi đôi chân dài, nhắm mắt dưỡng thần.
Ngay tại thời khắc sắp ngủ, anh nghe thấy một giọng nữ: “Trì Cách, anh đừng đi nhanh như vậy.” Mang theo sự hờn dỗi.
Trì Cách? Nhưng giọng nữ này không phải là Khương Lâm Tình.
Có một nam một nữ đang đi đến bãi đỗ xe.
Nam đi trước, bước chân không nhanh, nhưng người cao, một bước khá xa.
Người nữ không theo kịp, suýt nữa vấp ngã: “Ôi, Trì Cách.”
Anh dừng lại.
Cô ta ổn định cơ thể, nhảy hai cái: “Chân anh dài. Tôi đi giày cao gót không theo kịp.”
“Ừm.” Trì Cách lại lấy bao thuốc ra, cắn trên miệng, nhưng vẫn không châm lửa.
Lá cây thấp còn rậm rạp, chặn đèn đường trên đỉnh, dưới cây có một hốc đen vừa lớn vừa tối, Dương Phi Tiệp ở ngay trong đó, anh cũng thành bóng đen.
Hôm nay Tần Dĩ Quân buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt tròn trịa tràn ngập nụ cười sáng lạn: “Trì Cách, vừa rồi bạn tôi có hỏi, anh đẹp trai như vậy, có bạn gái chưa?”
Trì Cách: “Không có.” Đây là hai âm nặng trịch.
Gõ vào thần kinh thính giác của Dương Phi Tiệp.
Tần Dĩ Quân: “Tốt quá rồi.”
Người trong bóng râm đứng ra ngoài, đèn đường chiếu vào vầng trán cao và rộng của anh, mặt mũi hiện ra rõ ràng.
Dương Phi Tiệp đứng trong ánh sáng, người trong bóng tối ngược lại là Trì Cách.
Dương Phi Tiệp: “Anh Trì.”
“Là anh sao.” Điếu thuốc trên miệng Trì Cách lệch đi.
“Anh Trì được nhiều người đẹp ưu ái nhỉ.” Dương Phi Tiệp nghiến răng nói.
Trì Cách: “Tôi được ưu ái, không đến lượt anh nói này nói kia.”
Dương Phi Tiệp: “Tôi đã sớm biết, anh không phải người tốt đẹp.”
“Tôi không phải, chẳng lẽ là anh?” Không còn sự lười nhác, trong lời nói của Trì Cách toàn bộ đều là tranh đấu.
Dương Phi Tiệp lại cười: “Không làm phiền hai người.” Anh về với bóng đêm, biến mất ở giao lộ.