Kẹo Thủy Tinh

Chương 57: Mơ hồ




Khương Lâm Tình lại quan sát mình trong gương thang máy.
Thật không thể chịu nổi khi trông hốc hác như vậy trước mặt bạn trai cũ. Cô thực sự tin lời của Lưu Thiến và nghĩ rằng Trì Cách đã được chuyển đi.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ, vội vàng không kịp chuẩn bị.
Trì Cách chắc hẳn đã nhận thấy cô gầy đi và mệt mỏi.
Anh gầy đi, hẳn là vì công việc bận rộn.
Bởi vì Dương Phi Tiệp nói rằng bên cạnh Trì Cách có một cô gái dễ thương. Một người đàn ông hạnh phúc trong tình yêu sẽ sớm có tinh thần phấn chấn.
Khương Lâm Tình đột nhiên tát vào mặt mình. Cô mong Trì Cách được hạnh phúc. Đừng nghĩ về bất cứ điều gì khác.
Cô quay trở lại văn phòng.
Lưu Thiến hỏi: “Tiểu Khương, có phải Thái tử gia đã quay lại?”
Khương Lâm Tình: “Ừ.”
Lưu Thiến: “Tôi nói mà, tôi nhận ra xe của Thái tử gia.”
Khương Lâm Tình cố tình giả vờ sắp xếp tài liệu công việc và giữ im lặng.
Chu Di Sướng: “Không hổ danh là Thuận Phong Nhĩ số một của bộ phận.”
Lưu Thiến: “Thật ra không phải chỉ vì buổi sáng tôi nhìn thấy xe của Thái tử gia thôi. Tôi quan sát các đồng nghiệp nữ trong công ty mình thì rút ra được kết luận, sau này công ty chúng ta sẽ có thêm một anh chàng siêu siêu siêu đẹp trai nữa.”
Khi Khương Lâm Tình nghe thấy mấy chữ “đồng nghiệp nữ” này, cô gần như nghĩ rằng đó là chính mình.
Đi làm tất nhiên không có lòng dạ để suy nghĩ, cô lại ngẫm nghĩ, hoặc là xin nghỉ ở bên này, sau đó đến chỗ khác làm việc lặt vặt để có thể quên chuyện trong khoảng thời gian này.
Lòng cô rối như tơ vò. Trách thì cứ trách, ban nãy cô hướng mắt nhìn Trì Cách, giây phút đó đã trở thành nỗi nhớ của cô.
Thật tốt khi được nhìn anh từ xa.
Họp xong, Trương Nghệ Lam trở lại: “Tiểu Khương, Tiểu Lưu.”
Khương Lâm Tình ngẩng đầu: "Chị Trương."
Lưu Thiến: "Tới đây ạ."
Trương Nghệ Lam: “Kế hoạch không có vấn đề gì, ngày mốt chúng ta phải đến địa điểm triển lãm. Lần trước em và Tiểu Lưu đã đến đó, vậy ngày mốt vẫn sẽ để hai người đến đó nhé. Đồng nghiệp bên bộ Văn hóa và Du lịch sẽ đón tiếp hai người.”
Lưu Thiến đi đến trước mặt Khương Lâm Tình: “Lại đến biệt thự suối nước nóng, lần này nhất định phải nhớ mang theo đồ bơi.”
Khương Lâm Tình mỉm cười.
Kỷ niệm chia tay của cô và Trì Cách diễn ra tại biệt thự suối nước nóng. Cô nhớ ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ, bầu trời vàng óng, những ngọn núi thăm thẳm và làn nước trong xanh phủ đầy cát vàng.
Cái kết của cô và anh thật tươi sáng và rực rỡ.
*
Tất cả chỉ là kỉ niệm.
Mới buổi chiều, Lưu Thiến lại có một tin tức khác. Cô gặp vợ của ông chủ lớn và một cô gái trẻ. Thái tử gia đã tan làm sớm, cô gái trẻ kia đi theo sau.
Chu Di Sướng: “Sau đó thì sao?”
Lưu Thiến: “Không còn tin gì nữa.”
Khương Lâm Tình không nghe những lời bàn tán của đồng nghiệp nữa, cô thu dọn đồ đạc để tan làm.
Khi về đến nhà, tẩy trang, để mặt mộc, trông cô như một người bệnh nan y.
Cô đeo chiếc vòng cổ và vòng tay do Trì Cách tặng. Cô đặt cổ tay lên xương đòn để ướm thử. Cô là một người thô tục, cô cảm thấy ánh sáng của sợi dây chuyền đơn giản khiến làn da của cô trở nên rạng rỡ.
Cô chỉ có thể đeo hai sợi dây trang sức này ở nhà.
Nếu đi công tác thì phải cởi hai sợi này ra.
*
Trong chuyến công tác này, Trì Cách cũng đến.
Một đồng nghiệp ở Bộ Văn hóa và Du lịch cho biết, giám đốc Trì đến đây vì giai đoạn hai của dự án xây dựng.
Khương Lâm Tình không thấy ai cả. . Truyện Phương Tây
Sau khi hoàn thành công việc của mình, mọi người đều đi ăn tối.
Các đồng nghiệp của Bộ Văn hóa và Du lịch đề cập đến một số nhân viên massage mới đã đến câu lạc bộ giải trí trong biệt thự, họ có đôi tay khỏe và có tác dụng giảm bớt hội chứng văn phòng.
Lưu Thiến nóng lòng muốn thử một lần: “Tiểu Khương, ngày mai ra ngoài, chắc chắn cả ngày sẽ mỏi eo đau lưng, chi bằng chúng ta lo trước tính sau, đi thả lỏng cơ bắp nhé?”
Khương Lâm Tình: “Tôi đi ngâm suối nước nóng là được rồi, hôm nay dậy sớm nên tôi muốn đi ngủ sớm.”
Lưu Thiến: “Massage xong tôi sẽ đi suối nước nóng. Nhân tiện, ở đây có suối nước nóng khoáng, sẽ nuôi dưỡng làn da của cô. Tiểu Khương, cô nên ngâm mình một chút đi.”
“Tôi biết rồi.” Khương Lâm Tình cảm ơn sự tốt bụng của Lưu Thiến. Cô tìm thấy một hồ bơi xa xôi. Ở cuối con đường núi sâu, một căn nhà kho nhỏ được xây dựng bằng gỗ, coi như một con đường có cũng được mà không có cũng chả sao.
Đẩy cửa ra là thấy suối nước nóng ngoài trời.
Khương Lâm Tình nhìn lên các vì sao.
Ban ngày sáng long lanh, ban đêm thì tối thăm thẳm hơn so với trong thành phố. Trong núi sâu và dãy núi hoang vu không có ánh sáng, trong núi ánh sáng thưa thớt chỉ đủ để người ta tìm đường ra.
Không thể đánh giá cẩn thận các chi tiết trên núi.
Vì tĩnh lặng nên tiếng mở cửa vang lên rõ ràng.
Không phải cuối tuần nên không có nhiều khách đến nghỉ dưỡng. Phía trước có bảy tám hồ bơi, không biết có ai giống cô lại đặc biệt chọn nơi xa xôi này.
Những người bước vào đều ăn mặc chỉnh tề.
Hiện tại là mùa hè, Trì Cách hôm nay không mặc vest, anh mặc áo sơ mi trắng giản dị, quần dài khó phân biệt màu sắc vào ban đêm.
Ánh sáng vàng ấm áp khiến cho hàng chân mày anh trông có vẻ ôn hòa. Nhưng khi anh bước vào, đó lại là một cái bóng với màu đen âm u thâm thúy.
Phải mất một lúc, Khương Lâm Tình mới kịp nhận ra: “Giám đốc Trì.”
Trì Cách đút tay vào túi quần, cúi đầu nhìn cô.
Một số người mặc quần áo bảo thủ để che giấu da thịt của họ. Cô đang cố gắng che giấu việc giảm cân của mình. Ngay khi giảm cân, xương quai xanh của cô lộ rõ cực kỳ, cô chọn bộ đồ tắm suối nước nóng có đường viền cổ cao. Mặc dù họ mặc áo ngắn tay và quần đùi nhưng đây không phải là nơi thích hợp để gặp nhau.
Cô đang ngâm mình trong bể suối nước nóng, còn anh thì đứng trên cao ngay bên cạnh, cô phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy anh.
Nhưng không thể nào nhìn rõ ràng chính xác.
Ánh trăng từ trong mây ló ra, chiếu vào người, cô nhìn thấy trong mắt anh sự không thiện cảm của ngày hôm qua, mọi chuyện đều đúng như cô mong đợi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Có lẽ trước giờ anh chưa từng chia tay, không chịu nổi cảm giác nghẹt thở này.
Việc anh bực bội và không thích cô là điều bình thường. Cô đột nhiên cảm thấy hơi lạnh và nhất thời không thể rời khỏi làn nước ấm.
Trì Cách châm một điếu thuốc đưa vào miệng. Anh đứng đó, im lặng hút thuốc.
Một luồng áp thấp sâu bao phủ trên mặt hồ, đó là khí thế đáng sợ của một người sinh ra ở địa vị cao hơn, cô không thể coi anh như một người vô hình. Khương Lâm Tình đứng lên.
Nước trong ao ướt đẫm dưới chân cô, cô bị sức nổi lay động, dường như bị ánh mắt của anh đẩy đi. Cô bước lên bậc thang dẫn tới hồ bơi.
Trì Cách quay đầu, phả ra một làn khói: “Lớp trưởng hồi cấp ba không chăm sóc cô đàng hoàng ư? Gầy rộc cả người.” Hai người nghe rõ ràng ngữ điệu của bốn chữ đó.
“Bận.” Thốt ra lời gì, cô không chú ý cho lắm, chỉ buông lời nói qua loa mà thôi: “Giám đốc Trì đã một tháng không đến công ty, không biết bộ phận lên kế hoạch triển lãm đã hoàn thành kế hoạch cho hai cuộc triển lãm chưa, ngày nào tôi cũng phải tăng ca."
Trì Cách gật đầu: “Nghe có vẻ như đang tố cáo tôi, một kẻ tư bản vô nhân đạo.”
“Không phải, Giám đốc Trì hiểu lầm rồi.” Trên núi rất lạnh, khi gió thổi qua, những giọt nước trên người Khương Lâm Tình biến thành những nốt da gà nổi lên trên da cô. Cô muốn lấy một chiếc khăn tắm.
Cánh cửa mở ra, có người bước vào và hô to: “Trì Cách.”
Trì Cách vẫn bất động, không trả lời.
Khương Lâm Tình đang định lấy khăn tắm thì dừng lại.
Cô Tần kia mặc một bộ áo tắm ngắn hai dây, tôn lên những đường cong thanh tú của cô ta.
Khương Lâm Tình khuyên nhủ mình phải cởi mở, sau này sẽ có người chăm sóc Trì Cách của cô... Nghĩ đến đây, cô chợt mỉm cười.
Ánh mắt lạnh lùng và kiên trì của Trì Cách không ngừng đuổi theo Khương Lâm Tình.
Cô gầy khủng khiếp. Anh gần như nghĩ rằng cô đã có một cuộc sống tồi tệ sau khi anh rời đi. Nhưng cô có thể ngước mắt lên và mỉm cười, dịu dàng rung động lòng người và cũng vô cùng rạng ngời.
Điếu thuốc trong miệng Trì Cách cứ cháy, cháy. Anh không hút thuốc nữa mà kẹp giữa các ngón tay, rồi sau đó đột nhiên xoay nó lại, chỉ khi bị đốt trúng, anh mới nhớ ra đó là một điếu thuốc đang cháy.
Điếu thuốc đã cháy một nửa. Khương Lâm Tình khoác khăn tắm lên: “Giám đốc Trì, tôi không làm phiền anh nữa.”
Chiếc khăn tắm trắng vắt trên tấm lưng nhỏ nhắn của cô, cô gầy gò như người bị gió thổi bay đi ngang qua cánh cửa vô dụng.
Cánh cửa đóng lại, bóng dáng cô biến mất.
*
Cánh cửa đóng lại, nụ cười trên môi cô vụt tắt, nước mắt lại rơi xuống từ khóe mắt Khương Lâm Tình.
Quả nhiên, cô không phải là người hào phóng.
Nhìn thấy Trì Cách và người ta cận kề bên nhau, những lời chúc phúc của cô hiện lên ngoài mặt. Bổ chẻ thật sâu, bên dưới lộ ra cây mầm mang vị chua chát ngầm được ngâm trong giấm trắng.
Cô dừng lại bên một cái cây lớn trên núi và quay đầu nhìn lại. Đôi chân trần bị gió lạnh thổi, thổi lạnh tới mức như thể mất hết cảm giác.
Có tiếng động ở hành lang, có người đang đến.
Khương Lâm Tình lén lút trốn dưới gốc cây, lau nước trên mặt.
Người tới chính là Lữ Vi. Bà ấy không để ý có người đang đứng dưới gốc cây nên cứ thế đi thẳng vào suối nước nóng.
Khương Lâm Tình lau nước mắt, quấn khăn chặt hơn. Khi vào phòng thay đồ, cô liên tục hắt hơi.
Máy điều hòa rất lạnh.
Cô vội vàng lau mái tóc còn ướt, lau nước trên người, thay quần áo rồi nhanh chóng trở về khách sạn.
Tắm xong, Khương Lâm Tình sấy tóc, nhưng chân vẫn lạnh. Cô trực tiếp duỗi chân dưới chăn, nằm trên giường, mặc kệ mọi chuyện.
Trước đây cô thấy rất vui vì dự định đi xăm hình trên người, nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy Trì Cách, cô lại thấy chán nản. Cô trông như đang ngủ, nửa tỉnh nửa mê.
Không biết qua bao lâu, Lưu Thiến đã trở lại.
Khương Lâm Tình lập tức mở mắt ra: “Về rồi đấy à, massage thế nào?”
Lưu Thiến thở dài: “Thoải mái, nhưng mà lực tay mạnh quá, chắc ngày mai tôi sẽ bị đau cơ.”
Khương Lâm Tình: “Tối nay ngủ sớm chút đi.”
“Phải rồi. Tôi thấy Thái tử gia đi chung với cô gái lần trước, vợ của ông chủ lớn thì đi phía sau.” Lưu Thiến nở nụ cười thần bí: “Thế thì tin đồn không sai, cô ta có quan hệ với Thái tử gia.”
Khương Lâm Tình nhíu mày.
Lưu Thiến có thể trở thành nhân vật hàng đầu trong chuyện phiếm, tất nhiên là có khả năng quan sát nhạy bén. Cô ấy chú ý thấy, hễ là bất kỳ chủ đề nào liên quan tới Thái tử gia thì Khương Lâm Tình cũng đều không tham gia, nhưng cô sẽ thất thần. Đặc biệt trong khoảng một tháng trở lại đây, vẻ mặt chán nản của cô cho thấy rõ cô là một cô gái thất tình.
Nhìn thấy hốc mắt Khương Lâm Tình hơi đỏ lên, Lưu Thiến hỏi: “Tiểu Khương, dạo này cô sao thế hả? Chỉ cần nhắc tới Thái tử gia là cô cứ sao sao ấy.”
Khương Lâm Tình: “À, tôi nghĩ tới những chuyện của trước kia.”
Lưu Thiến: “Đừng buồn nữa, làm người thì cần phải nhìn về phía trước.”
“Lưu Thiến, cảm ơn cô.” Khương Lâm Tình cười nói: “Không sao đâu. Tôi là vậy đó, chỉ cần nghĩ tới chuyện gì là sẽ suy nghĩ rất nhiều. Nói đơn giản là suy nghĩ quá nhiều.”
“Cô đấy, thả lỏng đi.” Biết Khương Lâm Tình không muốn nói nhiều, Lưu Thiến nói: “Đi ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta còn phải đi đến địa điểm đó.”
Ngày hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, Khương Lâm Tình và một vài đồng nghiệp chuẩn bị lên đường.
Đồng nghiệp nói: “Hôm nay Giám đốc Trì rảnh cho nên sẽ cùng đến nơi đó với chúng ta.”
Cuộc triển lãm nhỏ nhoi như này mà cũng quấy rầy đến Giám đốc Trì.
Mọi người đều đi bằng xe công vụ. Xe công vụ tới nơi trước, một đoàn người đang chờ sẵn.
Năm phút sau, xe của Trì Cách dừng lại. Người đầu tiên bước xuống xe là thư ký Liễu Trường Húc.
Tiếp sau đó, là một người phụ nữ.
Một đồng nghiệp hỏi: “Đó là ai?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Một đồng nghiệp khác trả lời: “Không biết người đó, chắc là bạn của Giám đốc Trì.”
Lưu Thiến liếc nhìn Khương Lâm Tình.
Khoảnh khắc khi Trì Cách chuẩn bị xuống xe, Khương Lâm Tình quay đầu nhìn về phía ngọn núi phía xa. Núi xanh nước xanh mới là vĩnh cửu.
Khi Trì Cách đang làm việc, Tần Dĩ Quân cũng đi theo phía sau. Cô ta rất biết điều, không hề nói chuyện làm phiền tới bất kỳ người nào.
Liễu Trường Húc bỗng nhiên hô to: “Cô Khương.”
Khi Khương Lâm Tình hoàn hồn lại, cô phát hiện mình nếu không phải đang nhìn Tần Dĩ Quân thì cũng nhìn chằm chằm Trì Cách. Sự trắng trợn của cô khiến cô sợ hãi. Cô buộc mình phải cúi đầu, lặng lẽ làm một người ghi chép. Đầu cô cúi quá thấp nên không thể nhận biết được điều gì đang xảy ra phía trước.
Trì Cách dừng chân lại.
Cô suýt chút va vào anh.
Liễu Trường Húc lại gọi cô thêm lần nữa: “Cô Khương.”
Lúc này cô mới nhìn thấy tấm lưng rắn rỏi thon gầy của Trì Cách trước mặt mình.
Cô lập tức lùi lại, lùi vội vàng đến mức suýt vấp ngã.
Lưu Thiến đỡ lấy cô một chút.
Thất thố quá mức. Rõ ràng ngày hôm qua ở trong suối nước, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, cô vẫn bình tĩnh điềm tĩnh, mỉm cười chúc phúc. Hôm nay như thế này là thế nào? Khương Lâm Tình lúng túng xin lỗi: “Tôi xin lỗi, Giám đốc Trì.”
“Không sao.” Trì Cách rất lạnh lùng.
Tất cả các đồng nghiệp có mặt đều có thể nghe thấy, anh không hài lòng với nhân viên của bộ phận lên kế hoạch triển lãm này.
Trì Cách ở phía trước.
Tần Dĩ Quân sánh vai bên anh.
Khương Lâm Tình đi theo sau, đây là lựa chọn của chính cô. Cô không oán thán không hối hận. Có điều, cho dù Trì Cách nhà cô đã có người chăm sóc, người đó không phải cô, cô vẫn thấy có chút buồn bã.
Sau khi đi một vòng, Trì Cách nói vài điểm mấu chốt: “Liễu Trường Húc, anh đi chung xe với bọn họ.” Anh lái xe đưa Tần Dĩ Quân rời đi.
Lúc bọn họ chuẩn bị ăn trưa, Lưu Thiến nói: “Tiểu Khương, hôm nay cô mất hồn mất vía.”
Khương Lâm Tình: “Tôi xin lỗi.”
Lưu Thiến: “Cô không cần xin lỗi tôi. Tôi biết Giám đốc Trì anh tuấn khôi ngô, nếu tôi không có bạn trai thì tôi cũng sẽ rung động với anh ấy.”
Khương Lâm Tình: “Tôi không có.” Cô có, nhưng cô không thể thừa nhận trước mặt đồng nghiệp.
“Tôi hy vọng cô không có.” Lưu Thiến hạ giọng: “Vẻ ngoài của đàn ông là phù du. Ý tôi không phải nói Giám đốc Trì không tốt, mà là điều kiện của anh ấy tốt quá mức.”
“Tôi biết rồi.” Xung quanh luôn có người sáng suốt, chẳng hạn như Vưu Nguyệt Vũ, chẳng hạn như Lưu Thiến, Khương Lâm Tình càng ngày càng cảm thấy mình đang sống trong những ngày tháng mơ mơ hồ hồ.
*
Bắt đầu từ buổi chiều là cổ họng Khương Lâm Tình đã cảm thấy khó chịu, khi nuốt nước bọt có cảm giác như nuốt dao. Bận rộn hết một ngày, cô gắng gượng quay về khách sạn. Đến cả cơm tối cô cũng không ăn, cô báo với Lưu Thiến một tiếng.
Lưu Thiến hỏi: “Tiểu Khương, cô không sao chứ?”
Khương Lâm Tình lắc đầu: “Không có gì, tôi chỉ thấy mệt quá thôi.”
Lưu Thiến xem Khương Lâm Tình như một người thất tình: “Cô nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Khương Lâm Tình: “Ừ.”
Càng ngủ, đầu cô càng nặng trĩu. Hôm qua cô đã đứng dưới gốc cây hứng gió rất lâu, triệu chứng này là bị cảm lạnh, cũng có lý, nhưng ai mà biết được chứ.
Cô vẫn ra nhà thuốc để mua thuốc cảm.
Cô nghĩ rằng Trì Cách sống trong biệt thự suối nước nóng trên núi, không thể gặp kiểu người sống trong khách sạn dưới núi như cô. Nhưng khi cô đi mua thuốc xong và quay về, cô nhìn qua lớp kính suốt từ trần đến sàn.
Anh đang ở trong sân. Bên miệng anh, có một ngọn lửa yếu ớt chập chờn.
Chỉ cần nhìn thấy một bóng người trong đêm, Khương Lâm Tình đã không thể nào rời mắt. Người đàn ông đã từng thuộc về cô, người mà cô muốn khắc sâu vào xương.
Dưới vầng trăng khuyết lúc tỏ lúc mờ, Trì Cách quay người lại.
Cô không thể nhìn rõ anh, nhưng cô đã khiến mình lộ ra hoàn toàn. Tốt nhất nên tránh không gặp anh, nhưng nếu muốn về phòng, cô không có cách nào khác là phải đi qua mảnh sân này. Cô muốn chạy đến đích theo đường thẳng ngắn nhất.
Phía trước xuất hiện một chướng ngại vật.
Cô nhìn thấy điếu thuốc trên tay Trì Cách.
Anh không hút thuốc nữa, trên điếu thuốc đã ứ rất nhiều tàn tro.
“Cô bày ra vẻ mặt chua xót như thế kia, trông như tôi với cô có mối quan hệ gì đó.” Trì Cách ngậm điếu thuốc.
Khương Lâm Tình nắm tay lại, nắm vô cùng chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay: “Giám đốc Trì, quan hệ của chúng ta là cấp trên và cấp dưới, anh nên đi ngủ sớm, chúc ngủ ngon.” Cô muốn vượt qua chuyện này.
Anh bước sang một bên và chặn đường cô lần nữa.
Cô nhìn chung quanh, lo sợ bị người trong công ty phát hiện. Lữ Vi và Tần Dĩ Quân đều ở đây, thế mà anh dám?
Trì Cách không những dám, anh còn đưa cánh tay sang, vén một mớ tóc rối bù trên mặt cô.
Khương Lâm Tình nhắc nhở: “Giám đốc Trì, anh vượt quá giới hạn rồi.”
“Ồ, trước đây cũng từng thuộc về nhau mà. “Lớp trưởng cấp ba” không quan tâm cô, trước mặt người đàn ông khác đừng lộ ra cái kiểu…” Trì Cách nghiêng đầu, khẽ cười khẩy: “Biểu cảm khiến người ta muốn phạm tội à?”
“Đây là nơi công cộng, đồng nghiệp đang ở trong khách sạn.” Cô không dám lớn tiếng, giọng uy hiếp cũng chỉ là lời nói nhẹ nhàng: “Tôi tin anh không dám.”
Trì Cách nhướng mày: “Đoán xem tôi có dám không?”
“Anh đừng làm càn.” Khi nói câu này, cổ họng cô càng đau đớn hơn: “Nếu như anh dám thì tôi sẽ hét to lên, để cho thể diện của Giám đốc Trì mất hết.”
“Cô hét đi.” Dáng vẻ anh cà lơ phất phơ, làm gì còn phong thái của Giám đốc Trì. Anh xoắn chùm tóc ấy, xoắn vài vòng rồi thì buông lỏng, vén mớ tóc rối ra sau tai cô đầy thân mật.
Trì Cách: “Đừng có ngày ngày khóc lóc, như thể tôi ức hiếp cô.”
Khương Lâm Tình: “Tôi không làm thế.”
“Biết thì tốt.” Anh cười, rõ ràng là mỉa mai: “Nhớ kỹ, cô chính là người nói kết thúc chuyện này trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.