*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người đi ra khỏi nhà hàng, chuẩn bị ngồi xe đi KTV.
Ngu Tuyết Huỷ nắm tay của Khương Lâm Tình: “Anh đẹp trai khi nãy nhìn chúng ta cười, mục tiêu chính là cậu đúng không?”
Khương Lâm Tình suy tư nên trả lời như thế nào.
“Đừng có giả ngốc.” Ngu Tuyết Huỷ hừ hừ hai tiếng: “Mau thành thật khai báo, anh ta là ai?”
Khương Lâm Tình: “Chỉ là quen biết mà thôi, từng tiếp xúc trong công việc, là khách hàng.” Xe mới của Tống Khiên được mua ở triển lãm xe mà cô chuẩn bị. Tuy rằng quan hệ “gián tiếp” cách nhau rất xa, nhưng anh cũng miễn cưỡng được xem là khách hàng của cô.
Ngu Tuyết Huỷ: “Với khí chất bất phàm của anh ta thì không phải là người đơn giản.”
Khương Lâm Tình: “Chuyện khác tớ cũng không rõ.”
“Công việc thuận lợi không?” Không biết từ khi nào, Dương Phi Tiệp đã đi tới đứng bên cạnh Khương Lâm Tình.
Khương Lâm Tình: “Vẫn tốt, cậu phỏng vấn thế nào rồi?”
Dương Phi Tiệp: “Thông qua phỏng vấn rồi. Nhưng mà tớ còn có dự định khác, lại chờ một thời gian nữa vậy.”
Ngu Tuyết Hủy cố ý buông tay Khương Lâm Tình: “Ai da, cái tên Đại béo, sao lái xe lâu như thế.” Sau đó cô ấy đi ra xa.
Để lại một nam một nữ ở đó.
“Bạn trai vẫn đang đi công tác sao?” Dương Phi Tiệp hỏi.
“Đúng vậy.” Khương Lâm Tình gật đầu khẳng định.
“Lúc trước tớ cho rằng, anh Tống đó chính là bạn trai của cậu.” Dương Phi Tiệp nói: “Lúc ăn cơm, anh ta nhìn cậu rất nhiều lần.”
“Không phải, anh ấy chỉ là khách hàng thôi.”
“Tớ biết, bạn trai của cậu là người ở đây.” Dương Phi Tiệp ngẩng đầu nhìn ánh trăng: “Đàn ông nhìn đàn ông rất chuẩn, vị khách hàng đó của cậu rất đào hoa.”
“Ừ…” Đây là vì suy nghĩ cho người khác nên mới nói sao? Nếu như đổi lại là Ngu Tuyết Huỷ quen biết một tên dân chơi, anh cũng sẽ khuyên nhủ, sẽ không có ý gì đặc biệt đâu…
Đến KTV, Khương Lâm Tình và Dương Phi Tiệp mỗi người một phía, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Sau khi tan cuộc, Khương Lâm Tình và Ngu Tuyết Huỷ mỗi người một ngả, lúc này cô mới nghe được đoạn ghi âm của Tống Khiên.
Đến lúc quyết định rồi.
Tống Khiên đúng là đào hoa, nhưng tính tình điềm tĩnh, vẫn chưa nổi trận lôi đình. Anh chắc hẳn không phải người tiến hành theo từng bước, trước nắm tay, đến ôm ấp, sau đó lại thế này thế nọ.
Anh là kiểu người một bước đến đích.
Trong bóng đêm, Khương Lâm Tình nghe thấy rõ ràng thanh âm của mình: “Anh Tống, chào buổi tối. Bắt đầu từ lúc tôi đến quán bar, tôi đã đưa ra quyết định rồi.”
*
Phòng bi-da.
Tống Khiên cúi thấp người, động tác tiêu chuẩn, nhắm vào quả bóng, một gậy thọc tới.
Tiếng vang giòn giã vang lên, bi rơi vào túi.
Anh cười với đối thủ: “Đột nhiên không muốn cho cậu cơ hội nữa.” Anh đánh liên tục, những quả bi còn lại đều được chọc vào lỗ.
Bỏ gậy xuống, anh nhận được tin nhắn Khương Lâm Tình gửi tới.
Sô pha bên cạnh có vài người đang ngồi.
Một người nói: “Ngày mai hồ Thập Lý khai trương. Tống Khiên, cậu có đến không?”
“Không đi nữa.” Tống Khiên ngồi xuống sô pha đơn: “Có hẹn.”
Tốc chiến tốc thắng với người phụ nữ kia mới tốt, tránh để đêm dài lắm mộng.
Bên cạnh Tống Khiên có một người hình như mới tỉnh dậy, mắt nửa mở, cong lên cười mang theo vài phần trêu tức: “Đi làm vịt sao?”
Tống Khiên giơ chân đá: “Là thầy dạy vỡ lòng.”
*
Khương Lâm Tình không phải lần đầu tiên mơ về đàn ông.
Lúc cấp 3, đôi khi Dương Phi Tiệp cũng vào trong giấc mơ của cô.
Hoặc là anh đang chơi bóng trong sân, nhìn về phía cô. Hoặc là anh đang đứng ở hành lang nói chuyện với ai đó, vẫn nhìn về phía cô.
Anh vẫn luôn dùng giọng nói trong veo như nước suối gọi cô: “Khương Lâm Tình.”
Thời kỳ mơ mộng của thiếu nữ, như có như không. Cô và anh cũng như xa như gần.
Có thể nói, cô mơ thấy người bạn nam đó.
Chỉ là bạn học, hai người không có gì khác.
Ngày hôm nay thì khác.
Tinh thần chiến đấu của cô được nâng lên cao nhất cùng với những lời nói của Tống Khiên. Sự can đảm khi bị kích thích đã liều lĩnh xông ra, sau đó lại là sự do dự dài dằng dặc.
Trước khi đi ngủ, cô vẫn nghĩ đến Tống Khiên. Do vậy anh cứ như thế mà tiến vào giấc mơ của cô.
Người đàn ông trong mơ có ngũ quan thanh tú, cùng với dáng người cường tráng như người khổng lồ xanh. Hai cánh tay có cơ bắp nhô lên từng cục, tựa như một xâu dưa hấu. Hai khối cơ ngực cử động ánh lên vẻ bóng loáng mơn mởn.
Khương Lâm Tình ở trong mộng đếm một chút.
Anh có tám múi cơ bụng đối xứng.
Ánh mắt anh sáng ngời, nói với cô: “Bé xinh đẹp.”
Cô không khỏi run lên một cái.
Từ thắt lưng Tống Khiên trở xuống, hỗn độn thành cục.
Cô không dám nhìn, liên tục lùi về sau, mãi cho đến khi không thể lùi được nữa.
Cái đó giống như cánh tay cường tráng gánh theo dưa hấu, chống bên cạnh cô. Anh cúi đầu, tạo thế như muốn hôn cô.
Khương Lâm Tình tỉnh dậy vào ngay lúc đó, mồ hôi chảy đầy lưng. Cô vừa nóng, cũng vừa lạnh.
Người tỉnh rồi, thì có thể phân tích ác mộng này.
Thật ra Tống Khiên không đáng sợ như vậy, anh cao lớn anh tuấn, vai rộng eo thon, là một người đàn ông có thể làm móc áo, dáng người sao có thể xấu ở đâu được.
Khương Lâm Tình đá văng chăn, đợi mồ hôi ẩm ướt chậm rãi khô đi. Cô thở dài một hơi, cuối cùng cũng không ngủ tiếp được nữa.
Biết đâu ngày mai Tống Khiên sẽ đến tìm cô ngay.
Không sao, anh nói anh có kỹ thuật cao siêu. Không biết vật đó có đáng sợ như trong mơ không.
Trời chưa sáng, Hướng Bội đã gửi tin nhắn đến.
Khương Lâm Tình lập tức đọc được.
Thông thường, Hướng Bội phải bảy tám giờ mới trở về, hôm nay về sớm.
Hướng Bội: “Chìa khoá của tớ rơi ở nhà bạn rồi. Nếu cậu tỉnh rồi thì thu nhận tớ một chút với, bên ngoài lạnh chết đi được.”
Khương Lâm Tình lập tức trả lời: “Tớ tỉnh rồi.”
Hướng Bội: “Bây giờ mới năm giờ, tớ đánh thức cậu sao?”
Khương Lâm Tình: “Không có, hôm nay tớ dậy sớm.”
Tiết trời cuối tháng Hai, Hướng Bội chỉ mặc một chiếc đầm không tay mỏng manh. Cô ấy rùng mình một cái, tiến vào ngồi xuống: “Hai cái tên đàn ông đó ngủ như heo chết, phải đợi hai người đó tỉnh rồi mới đưa chìa khoá qua được.”
Hai tên đàn ông cô ấy nói là thành viên trong ban nhạc. Ban nhạc có một văn phòng nho nhỏ tại khu công xưởng ngoài ngoại ô.
Không có cách nào, đàn guitar điện và đánh trống đều sẽ bị người khác khiếu nại. Hướng Bội nói, studio đó rất hoang vắng, có hét khàn cả giọng cũng không ai nghe thấy.
Khương Lâm Tình rót một ly nước ấm cho Hướng Bội.
Hướng Bội vươn hai tay nhận lấy, ủ ấm tay: “Hôm nay cuối tuần, cậu đi ngủ tiếp đi, tớ đợi có chìa khoá sẽ đi.”
“Thôi vậy, tỉnh rồi thì không ngủ nữa.”
Hướng Bội uống một ly nước, miệng vẫn khô khốc, cô ấy lấy thuốc lá ra: “Ồ, có phải cậu lại đến quán bar không?”
Khương Lâm Tình không nói gì.
Hướng Bội nhấc chân lên, huơ huơ: “Đã nói với cậu rồi, đó không phải là nơi cậu nên đi.”
“Không phải ngày nào cậu cũng đi sao?”
Hướng Bội liếc qua: “Người với người không giống nhau. Cái vòng đó của bọn tớ gọi là gì nhỉ, Underground. Mỗi một người có bầu trời thuộc về mình. Cậu không cần vì hiếu kỳ mà đi loạn. Nếu lạc đường, ai cũng không cứu được cậu.”
“Hiện tại tớ rất tốt.”
“Đàn ông ở đó đều là chó săn, ánh mắt cực kỳ tinh tường. Không phải cậu tô vẽ son môi rực rỡ thì sẽ biến thành “bọn tớ”. Cứ ở trong thế giới nhỏ của mình, thong thả sống qua ngày không tốt sao?”
“Ngày tháng quá tẻ nhạt rồi, tới muốn ra ngoài chơi một chút.”
“Cậu chơi nổi không? Đàn ông chỉ cần vỗ mông là chạy mất, cậu chấp nhận được không?”
Khương Lâm Tình gật đầu: “Tớ có thể.”
Hướng Bội châm thuốc, làn khói trắng bay qua lớp trang điểm kiểu khói: “Dạy mãi không sửa.”
“Hướng Bội, cậu không cần lo cho tớ. Tớ không sao.” Khương Lâm Tình cười.
“Được thôi.” Hướng Bội vứt thuốc: “Nhưng tớ phải nhắc nhở cậu, nếu là đi chơi, nhớ phải làm đủ biện pháp an toàn. Trong quán bar nhiều nhất là mấy tên khốn, đừng làm mình bị thương.”
Buổi sáng, có một người đưa chìa khóa đến.
Trước khi đi, Hướng Bội xua khói ngoài miệng mình đi: “Thật ngại quá, tớ nghiện thuốc lá, không hút vài điếu thì cả người khó chịu.”
Khương Lâm Tình mở rộng cửa sổ tối đa, để gió lạnh đầu xuân cuốn đi làn khói trong phòng.
Hướng Bội nhắc nhở cô, phải chuẩn bị biện pháp an toàn. Mua trên mạng giao tới không kịp, cô đi siêu thị, thuận tiện mua thêm một ít dầu, muối, tương, giấm.
Bên trong siêu thị, quầy hàng áo mưa được bày ở một góc vắng.
Góc nhỏ đó có chút xấu hổ, bởi vì xấu hổ nên không có khách đứng ở đó.
Khương Lâm Tình do dự. Cô không biết kích cỡ của Tống Khiên, anh là đàn ông, hẳn là anh nên chuẩn bị mấy thứ này.
Nhưng lời của Hướng Bội rất có đạo lý, đa số đàn ông là tên khốn nạn.
Khương Lâm Tình lấy một cái hộp nhỏ.
Lại nghĩ một chút, nếu Tống Khiên không chuẩn bị, cô có thể từ chối mà.
Vì thế cô lại trả hộp nhỏ trở về.
“Cô chắn ở chỗ này rất lâu rồi.” Tiếng nói của một người đàn ông vang lên bất thình lình từ bên trái.
Cô đang khom nửa người đột nhiên đứng thẳng dậy. Phản ứng đầu tiên chính là dùng tay trái che mặt mình, không cho đối phương thấy rõ bộ dáng của cô.
Cô một bên che mặt, một bên xoay người, chạy trối chết.
*
Xe của Tống Khiên dừng tại trạm xe buýt mà Khương Lâm Tình hẹn lần trước.
Bầu trời một mảng u ám, lại một mảng trong xanh. Mảng màu xám vàng, mảng màu đồng hay màu bạc đều chồng chất lên nhau ở cùng một chỗ, toàn bộ đều là màu kim loại tẻ nhạt*.
*Mình thêm hình ảnh cho mọi người dễ hình dung
Trời đầy mây.
Tống Khiên đương nhiên nghĩ tới Khương Lâm Tình.
Một người phụ nữ luôn miệng nói vừa gặp đã yêu với anh. Ngoài miệng một đằng, trong lòng một nẻo. Anh không tìm cô, cô cũng không tìm anh.
Rõ ràng cô chưa được xếp hàng.
Vòng bạn bè của Tống Khiên có một Vưu Nguyệt Vũ khuynh quốc khuynh thành. Nhưng ăn mãi sơn hào hải vị cũng không mới mẻ, đậu hủ rau xanh cũng có hương vị đặc biệt.
Cửa xe bị mở ra, thổi vào một trận gió xuân tự do.
Một người đàn ông ngồi vào.
Tống Khiên nhìn bộ quần áo mới người đàn ông vừa thay: “Cậu có thẩm mỹ gì vậy?”
*
Mười lăm phút trước.
Người đàn ông này cầm một ly trà sữa nóng.
Đột nhiên, một chiếc xe vượt lên.
Tống Khiên lập tức thắng gấp.
Xe tròng trành, trà sữa đổ lên trên quần áo của người đàn ông.
Trong xe mùi trà sữa dậy lên bốn phía, Tống Khiên dẫn người đàn ông vào siêu thị mua quần áo.
*
Người đàn ông thay một chiếc áo thun có cổ bình thường. Bên phải vẽ một con mèo Garfield béo mập, ánh mắt lười biếng.
Anh kéo vạt áo xuống: “Mua đại, một cái mười chín mươi tệ. Chất liệu không tồi.”
Tống Khiên: “Khi nào cậu mới cút?”
“Chở tớ đến đầu đường phía trước.” Người đàn ông lại nói: “Buổi tối có hoạt động gì không?”
Tống Khiên: “Tớ có kế hoạch vỡ lòng.”
Người đàn ông cười như không cười, lấy ra một cái hộp nho nhỏ, vứt qua: “Cho cậu.”
Mặt Tống Khiên tối sầm: “Tớ có bảo cậu đi mua cái này sao?”
“Tiện tay thôi.” Người đàn ông nói: “Siêu thị mua 50 tệ giảm 5 tệ. Tớ không nghĩ được mua thứ gì để giảm tiền, nên lấy cái này.”
Tối hôm qua, Tống Khiên đánh bài với bạn đến nửa đêm. Sáng sớm mới từ hội quán trở về, anh cũng không chuẩn bị cái gì. Trùng hợp đi qua nơi này, là ý trời. Hôm nay anh sẽ chấm dứt ân oán với Khương Lâm Tình.
Người đàn ông xuống xe: “Chúc cậu may mắn.”
*
Lần này Khương Lâm Tình xuống lầu chỉ để đi siêu thị.
Cô dùng một cái kẹp lớn, kẹp hết tóc rối ra sau ót. Áo thun bình thường phối với quần thể thao, dưới chân là đôi giày vải sục*.
*Giày vải sục:
Nhưng mà, cô nhận được tin nhắn của Tống Khiên.
Anh nói, anh ở gần đây.
Tống Khiên coi trọng hình thức từ đầu tới chân, nếu cô mang cái giao diện xộc xệch này đi gặp anh thì xấu hổ quá.
Khương Lâm Tình: “Anh Tống, tôi vừa ra ngoài mua đồ ăn. Về nhà thay đồ một chút.”
Tống Khiên cười lạnh, không kinh ngạc chút nào: “Không ít chiêu trò đấy, tôi ứng phó không nổi nữa rồi. Cô thay đồ xong, có phải vẫn còn lý do khác không?”
Khương Lâm Tình: “Có thể sẽ còn trang điểm.”
Tống Khiên: “Chợ ở đâu? Tôi tò mò bộ dáng cô ra ngoài mua đồ ăn sẽ lôi thôi thế nào.”
Nếu anh đã nói như vậy, cô cũng không từ chối nữa.
Hai người cách nhau một con phố mà thôi.
Quay đầu xe, từ xa Tống Khiên đã nhìn thấy Khương Lâm Tình.
Bên phải áo cô cũng có một con mèo Garfield lười biếng giống như người đàn ông vừa xuống xe khi nãy.
Hai cái áo đến màu sắc cũng giống nhau. Xám trắng, vừa hợp với bầu trời ngày hôm nay.
Khương Lâm Tình lên xe, lịch sự gọi một tiếng: “Anh Tống.”
Tống Khiên đánh giá cô một chút: “Cũng không quá xấu, ở trong phạm vi tôi có thể tiếp nhận. Nhưng mà bộ dạng như thế này thật sự không thể ra ngoài ăn cơm, cô ở đâu? Tôi chở cô về, sau đó cùng nhau đi ăn trưa.”
Cô hơi chần chừ, chỉ về cửa tiểu khu phía trước.
Anh lại lái xe tiến vào.
Cô nói: “Anh dừng ở bên ngoài đi, bên trong không tiện đỗ xe.”
Tống Khiên dừng xe ở bên đường.
Phụ nữ trước đây anh gặp đều ăn nhịp với nhau. Đánh giằng co vài hiệp giống như Khương Lâm Tình khá là hiếm thấy. Nhưng anh không phải là người không có kiên nhẫn, mềm mỏng và phong độ nên có, tất cả đều có thể cho cô.
Khương Lâm Tình nghe bảo sẽ đi nhà hàng Tây ăn cơm, lại là ban ngày ban mặt. Cô không tiện mặc váy ngắn phong cách hộp đêm, nên chọn một chiếc đầm dài.
Cô dặm phấn lên mặt, tô son, lề mề mất nửa ngày.
Tống Khiên cũng không vội.