Kẹo Thủy Tinh

Chương 7: Mưa to




Muốn mượn bầu không khí lôi kéo Khương Lâm Tình nên Tống Khiên bỏ rất nhiều tâm tư để lựa chọn nhà hàng.
Không quá ồn, cũng không quá yên tĩnh. Ca khúc saxophone rất da diết, vừa nghe đã thấy lôi cuốn, nghe nhiều thêm vài câu sẽ cảm thấy âm sắc rất mê người.
Tống Khiên kéo ghế cho Khương Lâm Tình, làm ra một tư thế lịch thiệp: “Mời.”
Tất cả đều rất giống các cặp đôi đang hẹn hò. Từ ánh sáng màu vàng nhạt nóng bỏng, đến chùm đèn như hoa hướng dương, tinh xảo lại đầy ái muội.
Phục vụ đưa thực đơn lên.
Một chiếc đĩa lớn hình tròn, trang trí vài miếng nho nhỏ, vài miếng thịt mỏng, lại có mức giá kinh người.
Khách hàng bốn phía, ai nấy đều điềm tĩnh.
Chỉ có Khương Lâm Tình, một tay lật thực đơn, một tay để dưới bàn kéo chặt váy. Bị Ngu Tuyết Huỷ nói trúng rồi, Tống Khiên này không phải là người trong gia đình bình thường. Không nghĩ tới chính là, đối với đoạn nhân duyên ngắn ngủi này anh cũng là đã diễn trò thì diễn nguyên bộ.
Đây không phải là lần đầu tiên Tống Khiên đến đây, anh giới thiệu cho cô mấy món, rồi hỏi: “Cô muốn ăn gì?”
Khương Lâm Tình lịch sự trả lời: “Nghe theo anh.”
“Được.” Anh gọi món, đợi phục vụ rời đi mới nói: “Từ lúc nào lại dùng kính ngữ với tôi rồi?”
“Anh Tống, anh ra tay quá hào phóng rồi.”
“Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi.” Thú vị là, anh lại nhìn thấy ánh mắt phòng bị của cô.
Cô đột nhiên nói: “Vâng… không thì chúng ta AA*?
*ý nói chia đều trả.
Tống Khiên bật cười: “Cô rất có tiền sao?”
“Tôi có một loại cảm giác… ăn xong bữa cơm này thì sẽ mắc nợ anh.” Anh là người thẳng thắn, cô cũng không thích quanh co vòng vèo.
“Tôi cũng không dùng một bữa cơm để mua gì của cô, cô không cần cảm thấy nợ tôi.”
Anh không ép buộc người khác, lại mấy lần lập kế thúc giục cô tiến tới đưa ra lựa chọn. Khương Lâm Tình nghĩ lại một chút, người do dự không quyết như cô, quả thật cần anh đến đẩy đi từng bước.
Tống Khiên lại nói: “Khương Âm Thiên, chúng ta không phải giao dịch, không phải mua bán, cô có thể hiểu không?”
Đây là cuộc gặp gỡ tình cờ giữa nam nữ trưởng thành, Khương Lâm Tình hiểu: “Anh Tống, tôi đã học thuộc quy tắc trò chơi của anh rồi.”
“Vẫn luôn là tôi thẳng thắn đưa ra quy tắc của mình, trước giờ chưa từng nghe cô nói về cô.”
“Quy tắc trò chơi của anh hẳn là rất thông dụng, tôi có thể mượn dùng không.”
Tống Khiên mỉm cười: “Thứ cho tôi mạo muội, lần đầu tiên cô ra ngoài chơi sao?”
“Ừ.”
“Chẳng trách, có đôi khi cô thật sự giống một con nhím. Bên ngoài trấn tĩnh tự nhiên, nhưng cả người đầy gai. Sợ tôi sẽ tiến tới gần cô một bước.”
“Nhưng mà, tôi đã ngồi ở đây với anh rồi.”
“Tại sao cô lại ra ngoài chơi?” Tống Khiên đoán đến một người, bạn học thời cấp ba Dương Phi Tiệp: “Chẳng lẽ cô không theo đuổi được đối tượng thầm mến nhiều năm, rồi tự sa ngã?”
“Không có.” Khương Lâm Tình nhanh chóng ngẩng đầu, ngược lại càng giống giấu đầu hở đuôi.
Tống Khiên: “Người đàn ông đó đúng không…”
Trái tim cô vừa mới buông xuống, lại được nhấc lên.
Tống Khiên: “Hai người nhiều năm như vậy cũng chưa phát triển gì, phần thắng không lớn.”
Khương Lâm Tình nghiêm mặt: “Anh hiểu lầm rồi, tôi chưa từng nghĩ sẽ ở cùng cậu ấy.”
“Lừa mình dối người.” Ánh mắt Tống Khiên đen sẫm sắc bén.
“Anh mới biết tôi được mấy ngày, không hiểu tôi.”
“Cô có việc gì trong lòng đều viết hết lên mặt, tôi không muốn hiểu cũng khó.”
Lúc hai người anh đến tôi đi, phục vụ đưa món ăn lên.
Khương Lâm Tình nói: “Đĩa đẹp thật.” Cứ như vậy kết thúc thảo luận về Dương Phi Tiệp.
“Ăn trước đã.” Tống Khiên không quan tâm trong lòng cô có ai hay không. Anh cũng không yêu đương với cô, chỉ là tận hưởng vui vẻ nhất thời mà thôi.
*
Tống Khiên cho Khương Lâm Tình đủ thời gian để suy nghĩ, một bữa ăn trưa, một buổi chiều.
Buổi chiều cũng không phải ngồi không.
Cách hai km có một công viên, Tống Khiên nói đi tản bộ.
Bầu trời cứ mãi âm u đến tận hôm nay, mặt trời đã giấu mặt hai ngày rồi.
Hai người đi trên một con đường nhỏ rợp bóng cây, lá xanh rậm rạp che kín mặt đường, gió lạnh thổi qua.
Phía trước là một đôi tình nhân đang nắm tay đi tới.
Khương Lâm Tình và Tống Khiên cũng là nam nữ đang bồi dưỡng mối nhân duyên nam nữ ngắn ngủi: “Anh Tống, anh thích tản bộ sao?”
Tống Khiên phủ định: “Có thể ngồi xe thì tất nhiên tôi sẽ ngồi xe. Nhưng mà, không gian kín bí bách không bằng không gian rộng lớn ở đây, tôi sợ cô lại mọc gai đầy người, đâm bị thương tay tôi.”
Khương Lâm Tình không biết gai là gì, chỉ có thể điều chỉnh thả lỏng tâm tình.
Tống Khiên: “Tôi cho cô thời gian giảm xóc. Chúng ta quen biết không lâu, ngoại trừ biết tên nhau, những chuyện khác đều rất xa lạ.”
“Không phải anh Tống muốn tự khai báo gia phả chứ.”
Anh hỏi ngược: “Cô muốn biết sao?”
Cô lắc đầu.
“Không hiếu kỳ sao?”
“Nếu anh thật sự kể quá khứ cho tôi, chắc chắn cũng sẽ muốn hỏi tôi.”
Anh gật đầu: “Đó là đương nhiên.”
“Dù sao sau này tôi và anh Tống cũng dễ hợp dễ tan.”
“Chúng ta còn chưa bắt đầu, cô đã dự tính tới ngày rời khỏi rồi.” Tống Khiên nhìn sườn mặt của cô.
Ngũ quan cô dịu dàng mềm mại, mũi lại cao sắc bén, cánh mũi đầy. Nhìn từ sườn mặt sẽ thấy cứng rắn hơn nhìn chính diện.
Khương Lâm Tình cười: “Sớm muộn cũng phải rời xa.”
Đây là ngầm thừa nhận, không cần nói ra. Nhưng Tống Khiên thầm nghĩ, anh nên giành nói ra lời này trước. Từ cô nói ra càng cảm thấy cô có ý phủi sạch với anh hơn.
Câu trêu chọc “vịt” của người bạn kia bỗng nhiên quanh quẩn trong lòng Tống Khiên.
*
Hai người từ cổng Đông Nam của công viên đi đến đình nghỉ mát trên núi, nghe mấy ông bà cụ hát hí khúc một chút. Lại xuống dưới chân núi ăn hai chén đồ ngọt.
Nếu nói có chuyện gì bất ngờ thì chính là lúc Khương Lâm Tình nghe Tống Khiên nói chuyện. Cô nghe quá mức nhập tâm, không cẩn thận làm nước đồ ngọt đổ lên váy.
Lúc bọn họ đi ra từ cổng Tây Bắc thì sắc trời đã tối.
Tống Khiên ngẩng đầu, chỉ thấy mây đen dày đặc: “Trời sắp mưa rồi. Đi thôi, đi ăn cơm trước.”
Khương Lâm Tình: “Anh Tống, lúc trưa là anh mời khách, buổi tối để tôi mời đi.”
Tống Khiên cười nhẹ: “Sau này có cơ hội sẽ để cô mời.”
Ở chung một buổi chiều, Khương Lâm Tình đã lĩnh giáo sức quyến rũ của người đàn ông này. Nếu không phải cô có toà núi lớn là Dương Phi Tiệp ngăn cản, sợ rằng cô cũng sẽ đắm chìm trong sự phong độ nhẹ nhàng của Tống Khiên.
Ngoại trừ việc không có tim, Tống Khiên có thể nói là hoàn mỹ.
Ăn tối xong, mưa lớn đã ập đến.
Xe lăn bánh, đèn xe chiếu xuyên màn mưa xám trắng, nhân gian như bị xuyên qua bởi sợi tơ mỏng.
Tống Khiên hỏi: “Tối nay có thể không?”
Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt*. Cô không cho phép mình tiếp tục trốn tránh: “Cảm ơn anh Tống đã cho tôi cơ hội chen ngang.” Lời này, giống như cô mới là bên được hời.
*Trống đánh lần thứ nhất thì khí thế phấn chấn, đánh lần thứ hai thì suy, đánh lần thứ ba thì khí thế đã kiệt.
Một tay Tống Khiên gác lên vô-lăng: “Đi đến nhà tôi đi.”
Cô như nắm được điều gì: “Lúc trước sẽ đi đâu?”
“Khách sạn tương đối thuận tiện.”
“Tại sao hôm nay không đi?” Khách sạn mới là địa điểm tình một đêm vui thích, đến đi tự nhiên.
“Khách sạn quá có tính mục đích.” Tống Khiên nói: “Đến nhà của tôi, nếu cô hồi hộp có thể xem sách, nghe nhạc, hoặc là chơi vài ván game.”
Khương Lâm Tình thành tâm nói: “Cảm ơn anh, anh Tống.”
*
“Nhà” trong lời Tống Khiên không phải căn hộ anh thường đến. Thậm chí, hơn nửa năm nay anh cũng chưa đến đây.
Khương Lâm Tình lại túm chặt lấy túi, dùng ngón tay xoắn nhúm lại, sau đó buông ra.
Tống Khiên dựa vào lan can thang máy, một tay đút túi quần: “Tôi hỏi cô một lần nữa, cô thật sự đồng ý?”
Cô gật đầu, tim lại đập mạnh từng nhịp theo đèn báo tầng của thang máy.
Anh hoài nghi lời của cô, nhưng cũng không vạch trần. Ở cùng một chỗ với cô, sự hiếu kỳ vượt qua cả dục vọng.
Đến trước cửa, Tống Khiên ấn mật mã.
Đèn ổ khoá sáng lên, anh nghe được tiếng huyên náo bên trong.
Trong lòng hồ nghi, anh đẩy cửa tiến vào.
Không biết một đám người từ đâu tới, đang ngồi trên sô pha ăn trái cây, cắn hạt dưa. Người nói chuyện thì nói chuyện, kẻ ca hát thì ca hát, rất náo nhiệt.
Tống Khiên cảm thấy trong đầu có một sợi dây đàn đang nảy tưng tưng, lùi ra sau, đóng cửa: “Ồ, vào nhầm rồi.”
Khương Lâm Tình có chút kinh ngạc, không phải mật khẩu đúng rồi sao?
“Lại lên lầu ba đi.” Anh giống như không có việc gì.
Đến được trước cửa phòng, anh lại ấn mật mã.
Khoá cửa phát ra âm thanh cảm biến, chính là thanh âm từ chối.
Tống Khiên thử lại lần nữa, mật mã vẫn sai.
Đến lần thứ ba, anh cẩn thận, suy tư một lát mới ấn số.
“Đing đang.” Cửa mở rồi.
Một phòng tối đen, không có người quấy rầy.
Tống Khiên: “Vào đi, nơi này không thường đến, nhưng chỗ quản lý có người đúng giờ đến quét dọn.”
Khương Lâm Tình bước được nửa bước: “Có cần đổi giày không?” Cô mang giày cao gót bảy phân, gót giày mỏng nhọn.
Anh không sao cả: “Tuỳ cô.” Nói xong, anh lấy dép lê từ trong tủ giày.
Tiếng gót giày đánh lên sàn “cộp cộp”, nghe gợi cảm một cách khó hiểu.
Tống Khiên không khỏi cúi đầu.
Váy của cô dài qua đầu gối, lộ ra mắt cá chân tuyết trắng, bàn chân nhỏ nhắn. Anh cảm thấy có thể nắm trọn bàn chân cô trong tay.
Trong ánh mắt đánh giá của anh, cô cong chân, thay dép lê.
Tống Khiên hỏi: “Cô muốn tiêu khiểu bằng cái gì? Sách, game, phim hay là cồn?”
“Nghe theo anh sắp xếp.”
Anh cười nhẹ, hoà tan ái muội trong ánh mắt: “Hiện tại cô hồi hộp hơn tôi.”
“Ở đây có gì?”
“Nếu cô muốn, ở đây cái gì cũng có.” Tống Khiên nhìn vết ố trên váy cô: “Như thế này đi, cô đi tắm trước đi. Khăn tắm, áo tắm ở đây đều chưa dùng qua. Tôi xuống dưới lầu lấy một ít đồ tiêu khiển giúp thư giãn.”
“Anh Tống, lát nữa anh mới trở lại sao?”
“Ừ.” Tống Khiên nửa đùa nửa giỡn: “Không phải cô sẽ mời tôi tắm uyên ương chứ.”
Khương Lâm Tình rối rắm.
Anh nói: “Không sao, cô chậm rãi điều chỉnh tâm tình, lát nữa gặp.”
“Anh Tống, cảm ơn anh.” Cô đúng là vận may lớn, ở quán bar gặp được một người đàn ông phục vụ chu đáo.
*
Tống Khiên trở lại căn phòng khi nãy.
Những người đó vẫn còn đang chơi.
Anh gọi thiếu niên ngồi ở giữa đám người: “Tống Diễm.”
Tống Diễm vứt túi đồ ăn vặt xuống, sờ sờ cái mũi: “Anh, sao anh lại trở về rồi?”
Tống Khiên lạnh lùng đảo mắt qua đám người ngồi trên sô pha: “Lời này là anh hỏi em mới đúng.”
Tống Diễm cúi đầu đi qua: “Anh, bọn họ là bạn học của em. Chúng em ăn cơm xong thì gặp phải mưa to, không có chỗ đi. Chỉ có thể đến đây trú mưa.”
Tống Khiên: “Ngày mai là thứ Hai, mấy đứa không cần phải lên lớp sao?”
Tống Diễm: “Buổi sáng ngày mai không có tiết, đợi lát nữa ngừng mưa bọn em sẽ đi.”
Đây là em trai của Tống Khiên, đã lên Đại học, đang học năm hai, nghịch ngợm gây sự mãi không sửa.
Tống Khiên cảnh cáo: “Không được làm loạn đồ của anh.”
Tống Diễm liên tục gật đầu: “Biết rồi, anh, không làm loạn đâu. Tụi em chỉ hoạt động ở phòng khách, yên tâm, lúc đi em sẽ thu thập sạch sẽ toàn bộ đồ ăn vặt.”
Bởi vì sự xuất hiện mạnh mẽ của Tống Khiên, bởi vì khí thế dần suy yếu của Tống Diễm, tiếng huyên náo dần dần nhỏ lại.
Tống Khiên quên hỏi Khương Lâm Tình bình thường cô thích đọc loại sách gì. Anh chọn cho cô vài quyển sách, lại lấy một chai rượu vang từ kệ rượu.
Rượu vang, có ý giàu có lãng mạn.
Lúc này, có người bên ngoài hét chói tai: “Sét đánh.”
Mưa lớn vẫn chưa ngừng.
*
Bầu trời vang lên tiếng sấm vang dội.
Khương Lâm Tình cởi dép lê, chân trần dẫm trên sàn nhà.
Đối với Tống Khiên mà nói, nơi này cũng giống như khách sạn. Ngay cả phong cách thiết kế cũng giản lược, gọn gàng ngăn nắp, lạnh lẽo như băng.
Thứ duy nhất có khí tức sinh hoạt chính là một chiếc ghế tựa bằng len kashmir.
Lòng bàn chân dần thấm lạnh, Khương Lâm Tình ngồi lên ghế tựa bằng len kashmir.
Chuyện sắp xảy ra tiếp theo, không hợp với tính cách trời sinh của cô. Tống Khiên là một tay dân chơi trong giới trăng gió, cô theo anh một bước lên trời.
Bồn tắm tròn trong nhà tắm lớn đến mức kỳ quái.
Chẳng trách Tống Khiên nhắc đến tắm uyên ương, không gian rộng lớn như vậy chứa hai người vẫn còn dư dả.
Khương Lâm Tình ngâm nước thoải mái mười phần, thiếu chút nữa là quên mất thời gian. Cho đến khi cửa truyền đến tiếng động.
Tống Khiên quay về rồi.
Cô dùng khăn tắm lau thân mình, lại không tìm thấy áo tắm. Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể dùng một chiếc khăn tắm khác quấn quanh thân mình.
Cô nhìn gương soi một chút, vì đón ý nói hùa với buổi tối nay, cô cố ý kéo khăn tắm thấp xuống một chút.
Hơi nóng hun khuôn mặt cô như quả đào hồng mịn. Cô thả xuống mái tóc quấn lên khi nãy, thả xuống trên vai. Đáng tiếc là không có đồ trang điểm, nếu không có thể làm đôi mắt tròn của cô dài nhỏ hơn một chút, kiều diễm một chút.
Khương Lâm Tình đi tới trước cửa, tay nắm cửa hồi lâu vẫn không nhúc nhích. Cô hít sâu một hơi, vặn mở tay nắm cửa.
Giây tiếp theo, ánh mắt của cô vừa hay tiếp xúc với người đàn ông ngoài cửa.
Không phải Tống Khiên.
Là khuôn mặt của một người đàn ông xa lạ.
Khương Lâm Tình kinh hãi: “Trộm!”
Âm cuối của cô bị bàn tay to lớn chặn lấy.
Anh cong môi cười: “Biết là trộm còn hét, không sợ tôi diệt khẩu cô sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.