Kẹo Thủy Tinh

Chương 70: Weibo




Khương Lâm Tình xuống xe taxi, vừa vặn nhìn thấy chiếc xe giao đồ ăn phô trương của thanh niên rời đi.
Cô về đến căn hộ.
Quả nhiên Trì Cách đã ở nhà. Anh đã cởi áo khoác âu phục xuống, ngay cả áo sơ mi cũng đã thay, mặc áo phông cotton đơn giản, đang ngồi dưới ánh đèn lật quyển sách nào đó.
Trên bàn ăn đặt một hộp cơm lớn.
Cô đóng cửa lại, không vào nhà mà đứng ở huyền quan, đảo mắt một vòng. Chợt có một ảo giác là cô và anh đã cùng nhau đi qua rất nhiều năm rồi.
Trì Cách nghiêng đầu.
Lúc này cô mới thay dép lê, hỏi: “Hôm nay anh không phải họp sao?”
“Cuộc họp bị hủy bỏ rồi, ông chủ lớn không đến.” Trì Cách nói: “Em đi đâu vậy? Muộn thế này mới trở về.”
“Công ty có một triển lãm mới. Em vẫn chưa tìm được không gian thương mại nào phù hợp với chủ đề, đi dạo mấy trung tâm thương mại rồi.”
Anh gấp sách lại, vứt nó qua một bên: “Em dạo trung tâm thương mại mà trở về với hai tay trống trơn?”
“Không có. Em chụp hình rồi. Đến lúc đó sẽ thảo luận thêm với bộ phận thiết kế.”
“Ý anh là, em đến trung tâm thương mại chỉ để làm việc?”
“À…” Khương Lâm Tình nghĩ đến việc bản thân chỉ từng tặng Trì Cách một chiếc ghim cài áo. Hôm nay cô đi mấy trung tâm thương mại mà trở về lại không chọn được phần quà nào cho anh. “Lần sau em sẽ mua chút đồ cho mình.”
Cô mặc áo sơ mi bình thường, quần jean, giày trắng, buộc tóc đuôi ngựa, trông trẻ ra mấy tuổi. Anh không nhịn được nắm lấy tóc đuôi ngựa của cô: “Kim chủ lớn của anh ý hả, ngoại trừ tiêu tiền nuôi anh, những lúc khác thì vô cùng tiết kiệm tiền để lo việc gia đình.”
Cô cười hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa. Đổi ngày họp nên anh về luôn.”
“Vậy hộp cơm to kia cho em sao? Hay là cho hai người chúng ta?”
“Không tranh với em.”
“Vậy em nấu cho anh món gì đó nhé?”
“Em ăn trước đi, anh tự nấu được.”
“Anh sẽ nấu món gì?”
“Mì trứng gà.” Anh đi đến phòng bếp.
Khương Lâm Tình dựa trên ghế sofa, nhìn bóng người trong phòng bếp, cảm giác vừa rồi lại đến.
Dường như anh và cô đã trải qua hơn nửa đời người.
Trì Cách bưng bát ra, thấy ánh mắt mơ màng của cô đang nhìn chằm chằm vào anh. Anh đặt bát bên cạnh hộp cơm lớn của cô.
Cả người anh đi qua rồi, cô vẫn rơi vào trong suy tư.
Trì Cách ôm lấy cô: “Nghĩ gì thế?”
Cô cũng ôm lấy anh: “Chúng ta giống vợ chồng già không?”
Anh cười trêu cô: “Dựa vào trận chiến buổi tối mà nói, anh là tráng niên đầy nhiệt huyết.”
Khương Lâm Tình vỗ anh một cái: “Ăn cơm thôi.” Cô cho là, năm tháng bình yên là chuyện vui nhưng bị anh pha tạp mất hết cả bầu không khí.
Béo lên mới là chuyện đúng đắn.
Lúc ăn cơm, Trì Cách nói: “Đúng rồi, thư ký Liễu đã chuyển tài liệu bạn học cấp hai của em qua rồi.”
“Thế nào?” Thật ra bản thân Khương Lâm Tình đã có đáp án rồi.
Trì Cách cười như không cười: “Người bạn học cấp hai này đã nói rất thuyết phục khi chẩn đoán bệnh tình của em. Cậu ta dựa vào bệnh án của mẹ em, cùng với việc trong một thời gian ngắn em mọc khối u 1cm, nên mới chẩn đoán bệnh là u ác tính. Cũng có thể xem là kinh nghiệm thiếu sót.”
“Lúc đó em cũng cảm thấy như vậy.”
“Phòng khám của bọn họ có mấy ca bệnh giống như em, sơ chẩn là bệnh nặng, trải qua điều trị, bình an xuất viện. Bệnh nhân cảm thấy, người không có việc gì là chuyện tốt nhất rồi. Chỉ có một người, khi đó anh ta không muốn nằm viện, nhưng bác sĩ lại nói bệnh tình cực kỳ nguy cấp, anh ta phải nhập viện.”
“Ồ.”
“Thật sự muốn hại người mà, có thể cậu ta không cố ý. Cậu ta làm vậy vì muốn tăng hiệu quả và lợi ích cho phòng khám, phòng khám bọn họ là tự chủ tài chính, trường hợp bệnh của em tương đối đặc biệt, không có cách nào thưa kiện.” Trì Cách cười lạnh: “Nhưng số đơn kiện mà Tiền Vĩnh An đã nhận, cũng đủ cho cậu ta rồi.”
Khương Lâm Tình gật đầu.
Sau khi thu dọn bát đũa, Trì Cách nhận được điện thoại của Liễu Trường Húc, mở cuộc họp video nho nhỏ.
Khương Lâm Tình nhìn Trì Cách ngồi cạnh tường.
Nơi này quá chật chội, anh phải ngồi ở góc kia, mới không khiến cả căn hộ nhỏ bị ống kính thu hết không sót một cái gì. Nhưng những người trong cuộc họp cũng không phải kẻ ngốc, dựa vào cảm giác về không gian cũng biết được diện tích nhà của giám đốc Trì cực kỳ nhỏ.
Lúc di động vang lên, cô giật nảy mình. Vội vàng ấn yên lặng, đi ra ngoài ban công.
Chu Tục kiên trì: “Cô Khương, tôi xây dựng một app dự án phát triển văn hóa nhà Thanh, mời một người thạo việc đến quản lý, cô chỉ cần phụ trách lên kế hoạch triển lãm, thế nào?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Anh Chu, anh thật sự muốn làm triển lãm trực tuyến sao?”
“Đúng vậy. Quá đáng tiếc nếu chỉ đóng khung văn hóa truyền thống Trung Quốc ở một sảnh triển lãm nho nhỏ.” Chu Tục gửi một đường link tải xuống.
Khương Lâm Tình tải app xong, nhìn thấy tấm ảnh nghệ thuật của tác phẩm điêu khắc giấy.
Cô quay đầu nhìn.
Trì Cách còn đang họp, anh ngước mắt nhìn cô cười.
Cô cũng cười, cô muốn dũng cảm tiến lên trước. Cô trả lời Chu Tục một nhãn dán Ok.
Khương Lâm Tình tải Weibo, đăng nhập xong, lại thoát app.
Cô sẽ còn tiếp tục. Có lẽ cô không thể như Hướng Bội và Vưu Nguyệt Vũ, chẳng thèm để ý người ngoài.
Nhưng cô cũng nhất định sẽ tiếp tục.
*
Triển lãm trực tuyến và triển lãm trực tiếp không giống nhau lắm, Khương Lâm Tình giao phần triển lãm trực tuyến cho Trì Cách.
Trì Cách hỏi: “Vì sao anh phải tăng ca? Anh là ông chủ.”
“Nếu anh không tăng ca thì em tăng ca.” Khương Lâm Tình quay đầu qua: “Hơn nữa, anh từng thấy ông chủ nào sống trong căn hộ nhỏ thế này chưa?”
Anh bóp mặt cô, ít ra cũng có chút thịt: “Được rồi, em là kim chủ lớn, em nói sao thì là vậy.”
Cô cười hì hì, lại gần phía trước hôn anh: “Ngoan, không hoàn thành được thì anh Chu sẽ trừ tiền.”
Trì Cách bĩu môi với cô, gằn từng chữ: “Anh ta dám?”
“Có phải anh nên nghe lời em không?”
Trì Cách gật đầu liên tục: “Nghe, nghe, nghe.”
Ngày Khương Lâm Tình và Chu Tục nói chuyện điện thoại xong, đi vào: “Em đã gửi phương án trực tuyến đến hộp thư này rồi.”
Trì Cách nhìn chằm chằm vào biểu đồ trên máy tính: “Ừm.”
“Em đi tắm trước đây.”
“Ừm.” Cô đặt luôn di động ở trước mặt anh. Cô và anh đều biết mật mã di động của nhau, nhưng chỉ biết mà thôi. Hai người đều chưa từng kiểm tra bí mật của đối phương.
Cô vào phòng tắm, còn chưa đóng cửa, nghe thấy Trì Cách hỏi: “Có phải em đã tải cái app kia của Chu Tục không?”
“Đúng vậy.” Cô ló đầu ra.
Trì Cách cầm di động của cô lên: “Anh lười cài đặt, dùng của em nhé.”
“Ok.”
Trì Cách đăng nhập vào app phát triển nhà Thanh, lại điều chỉnh một chút phương án phối màu của bản thân.
Anh ấn vào hình ảnh cốc con vịt trên triển lãm nghệ thuật gốm sứ, đột nhiên chuyển tiếp đến tab mới, nhảy thẳng đến app Weibo trong điện thoại.
Trì Cách nhìn thấy tài khoản của Khương Lâm Tình, cùng với hàng trăm thông báo chưa đọc. Tay của anh lướt xuống, chuyển đến giao diện tin nhắn, tin nhắn chưa đọc đầu tiên hiện lên rất rõ ràng.
Anh lẳng lặng nhìn hai giây, thoát app Weibo.
*
Không thể không nói, trang web kia của Chu Tục được thiết lập đăng nhập vào Weibo, việc này khá bất tiện.
Khương Lâm Tình trượt tay mấy lần, nhảy vào Weibo, lại bị cô thoát ra. Nhưng từ đầu đến cuối cô đều không xóa app Weibo.
Công ty triển lãm kết thúc mỹ mãn, gặp hôm trời nhiều mây, Khương Lâm Tình và mấy đồng nghiệp ngồi trên sân thượng.
Mỗi người một cốc trà sữa mở hội buôn chuyện.
Chu Di Sướng đột nhiên nói: “Mấy cô có để ý không, Thái tử gia đi khắp nơi dụ dỗ người khác.”
Khương Lâm Tình giật mình.
Chu Di Sướng: “Dựa vào thống kê chưa đầy đủ, anh ấy đã từng “phóng điện” với hơn mười vị đồng nghiệp nữ của công ty rồi.”
Khương Lâm Tình hỏi: “Lúc nào thế?” Thế mà cô hoàn toàn không biết gì.
“Bất cứ lúc nào. Mấy cô không phát hiện ra sao? Ánh mắt của Thái tử gia nhìn ai thì anh ấy thích người đó.” Chu Di Sướng nói như đúng rồi.
Suýt chút nữa là Khương Lâm Tình tin thật.
Lưu Thiến: “Câu này nên đổi ngược lại, ai nhìn Thái tử gia thì đều muốn thích anh ấy.”
Chu Di Sướng: “Nếu không có cặp mắt đào hoa ẩn ý đưa tình của Thái tử gia, thì các đồng nghiệp nữ cũng không dám mơ mộng hão huyền.”
Khương Lâm Tình hỏi: “Hơn mười vị đồng nghiệp nữ là ai vậy?”
Chu Di Sướng: “Cái này phải hỏi Lưu Thiến.”
Nhưng mà Lưu Thiến đã sớm dừng việc tám chuyện của Thái tử gia ở phòng làm việc: “Tôi cũng không phải Bách Hiểu Sinh* trong giang hồ, làm sao biết được tâm tư của mỗi người trong công ty. Đừng nói là hơn mười vị đồng nghiệp nữ, cho dù là một hai người, tôi cũng không rõ.”
*Một người được cho là hiểu biết nhiều trên võ lâm.
Chu Di Sướng: “Trước đây người nói về Thái tử gia hăng say nhất chính là cô, bây giờ lại giấu trong lòng không chịu kể. Nếu như không phải cô đã có bạn trai, tôi còn tưởng rằng thứ cô che che giấu giấu chính là tâm hồn thiếu nữ với Thái tử gia.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lưu Thiến liếc nhìn Khương Lâm Tình: “Không thể nói linh tinh đâu nhé.”
Khương Lâm Tình nhìn Đông ngó Tây.
Chu Di Sướng vẫn muốn tiếp tục chủ đề về Thái tử gia, may mà Trương Nghệ Lam gõ cửa kính sân thượng, tuyên bố kết thúc thời gian nhàn rỗi của các đồng nghiệp, trở về phòng làm việc để họp.
Dự án mới là triển lãm đồ chơi thiếu nhi, Trương Nghệ Lam nói: “Chủ đề lần này chính là tình thân, Tiểu Khương, em có kinh nghiệm liên quan, kế hoạch bước đầu vẫn là em làm nhé.”
Khương Lâm Tình: “Được ạ, chị Trương.”
Nhưng Toy Story lần trước, cô làm chỉ vừa đủ tiêu chuẩn. Cô nhận dự án này xong cũng chưa có ý tưởng gì.
Các đồng nghiệp đều đang làm việc của mình, sau khi tan họp, Khương Lâm Tình lại ngồi ở sân thượng.
Trên tay cô chính là tài liệu của đơn vị triển lãm, lật mấy trang, cô xuất thần. Trang bìa của tài liệu là xe chiến đấu đồ chơi, chủ đề bao trùm lần này là tình cha. Hổ khẩu* của cô đỡ trán, hơi cúi đầu, giấu mặt mình đi.
*Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
Vào lúc bố mẹ còn chưa ly hôn, bố đã không thường trở về. Lúc ông ấy về, là lúc mẹ qua đời không lâu.
Ký ức của Khương Lâm Tình về bố chỉ dừng lại ở trong khu vui chơi. Trừ nó ra thì chẳng có gì.
Cô gặp bố lần nữa, giống như gặp người lạ vậy. Thật ra bố cũng xem cô là người xa lạ, đột nhiên đi công tác mới đến gặp cô chút.
Hai người xa lạ, không có chủ đề gì để nói chuyện, nhất là khi cô không phải người giỏi ăn nói. Nói chưa được mấy câu, cô đã nói tạm biệt.
Đối phương nghe ra được, “tạm biệt” chính là đừng gặp lại nữa. Mạnh ai người nấy khỏe, chính là kết cục tốt nhất.
Mãi cho đến khi Khương Lâm Tình nhìn thấy tin tức tai nạn máy bay, trong văn bản tưởng niệm thân nhân có tên của bố cô, cùng với thông tin thân phận. Cô đi hỏi mới biết được, bố đã ở trên chuyến bay kia.
Người nhà chỉ trích, bởi vì cô từ chối bố ở ngoài cửa, ông ấy mới đổi chuyến bay.
Ở trong miệng người khác, cô trở thành một đứa con gái bất hiếu, cư dân mạng không rõ nội tình ào ào tìm đến.
Khương Lâm Tình không có cách nào tranh luận đúng sai với cư dân mạng sau khi bố qua đời.
Hoặc là nói, cô cũng cảm thấy bản thân có lỗi.
Chính vào lúc đó, cô mới nghĩ đến muốn gặp bác sĩ tâm lý. Cô uống thuốc rồi, người vẫn chẳng còn sức lực. Mặc dù Tiễn Vĩnh An nói quá lên về bệnh tình, nhưng không thể phủ nhận, lúc biết được bản thân không còn nhiều thời gian, thực ra cô đã thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ nhớ lại, khi đó cô thật sự mất trí rồi.
Khương Lâm Tình gấp tài liệu lại, chuyện ngoài ý muốn của bố, có trách nhiệm của cô.
Cô không phải là một người bệnh tâm lý đã khỏi bệnh, nhưng không có ai không phải đeo xiềng xích tiến về phía trước cả.
*
Khương Lâm Tình tan làm về nhà, ở đại sảnh chung cư gặp Hướng Bội từ thang máy đi ra.
Sau khi cuộc thi kết thúc, Hướng Bội một mình xông pha vào giới âm nhạc.
Vưu Nguyệt Vũ rút khỏi giới, lời đồn đại tập trung vào Hướng Bội. Cô ấy tính toán từng bước một, tuyên bố phải kiện lên tòa.
Cô ấy kéo một vali hành lí.
“Cậu đi công tác sao?” Khương Lâm Tình hỏi.
“Không phải. Sau này tớ bay khắp trời Nam đất Bắc, căn hộ này thường để không, nên trả nhà.”
“Cậu muốn dọn đến chỗ nào?”
“Người nhà của Từ Trọng Quang có một phóng trống, vừa vặn muốn tìm người thuê, dựa vào chút giao tình hồi cấp hai cậu ấy giảm tiền thuê cho tớ. Tớ dọn đến chỗ của cậu ấy.”
“Cậu ấy sẽ chăm sóc cậu chứ?”
“Cậu ấy?” Hướng Bội cười ha ha: “Tớ không cần ai chăm sóc. Cậu chưa từng thấy thôi, trái một đấm phải một đấm của tớ năm đó lợi hại như thế nào.”
Khương Lâm Tình cười: “Biết rồi, biết cậu là đại ca rồi.”
“Mấy ngày nay tớ đều phải qua lại chuyển đồ, sau này không thể thường xuyên đến chỗ cậu rồi.”
“Không sao, sau này có thời gian rảnh thì qua làm nồi lẩu.”
“Đúng, tớ chuyển nhà thôi cũng không phải là ra nước ngoài.” Hướng Bội xoay vali một vòng: “Tớ đi đây.”
“Hướng Bội, cố lên.”
“Biết rồi.” Hướng Bội không quay đầu, kéo vali, lưng đeo đàn guitar, hiên ngang đi ra ngoài.
Khương Lâm Tình cũng không hiểu, cô quy củ như vậy, vì sao có thể kết bạn được với người tự do tự tại như thế.
Tối nay, cô lại mở Weibo.
Một số bình luận nói có lý, ông ấy có sai đến đâu, cũng là bố ruột của cô. Lần cuối cùng gặp mặt giữa cô và ông ấy đã để lại quá nhiều tiếc nuối.
Nếu như biết trước, cô nhất định sẽ giữ ông ấy lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.