Tại phòng nghiên cứu của Chu Bằng, hắn đang tập trung tột độ vào sản phẩm thí nghiệm mới. Cánh cửa phòng bật mở. Ngọc Duy hớt hải chạy vào báo cáo tình hình cho Chu Bằng:
- Chủ nhân. Cô chủ đã dẫn người đi đến khu vực ngoại ô.
Chu Bằng dừng cánh tay đang cầm ống nghiệm chứa một dung dịch mới được nghiên cứu, chân mày nhíu chặt:
- Khu vực ngoại ô? Đó là một nơi tập trung toàn những kẻ vô công rỗi nghề, tình hình rất phức tạp. Sao lại để cô chủ đi đến đó? Có ai đi cùng không?
- Có vệ sỹ đi cùng. Chỉ biết là cô chủ cần gặp một người quan trọng. Hình như là….
- Là ai?
- Là… An Kỳ.
Chu Bằng hơi sửng người, chiếc ống nghiệm trên tay bị lỏng ra rơi xuống đất. Tiếng thủy tinh vỡ trên sàn làm cho hắn hoàn hồn trở lại. Trong ánh mắt phức tạp biểu hiện sự lo lắng không thể che dấu.
- An Kỳ? Cô ta vẫn còn sống sao?
Đã mười năm trôi qua. Với trạng thái người không ra người, ma không ra ma mà hắn ban tặng, không thể ngờ được cô ta vẫn còn sống. Hắn thật sự bái phục sức sống mãnh liệt của cô ta, cũng hận mình quá sơ suất, lại để cho cô ta trở thành mối họa hôm nay.
Thu lại biểu tình hoảng hốt vừa rồi, Chu Bằng với lấy cái khăn lau tay, bước ra bên ngoài gọi người lau dọn đống thủy tinh vụn bên trong. Ngọc Duy yên lặng đi theo phía sau hắn.
- Cậu có chắc đó là An Kỳ không?
- Có lẽ là chắc…
- Sao lại là có lẽ?
- Người giúp cô chủ tìm người là Thiên Phúc. Vì sợ lộ, người của chúng ta không dám tiếp cận quá gần. Nhưng 90% là đúng.
Chu Bằng trầm mặc một lúc mới phát ra tiếng:
- Giết.
Hai bàn tay hắn siết chặt lại thành nắm đấm. Bao nhiêu năm qua, hắn dùng mọi thủ đoạn, khó khăn lắm mới có thể lấy được lòng tin của An Nhiên, khó khăn lắm mới giữ được cô ở bên cạnh mình. Bây giờ nếu An Kỳ còn sống, không phải sẽ là mối họa ngầm của hắn sao? Không, hắn không thể mất An Nhiên, hắn không thể để An Kỳ phá hoại kế hoạch của hắn.
Ngọc Duy gãi gãi đầu, ấp úng:
- Nhưng mà… cậu chủ. Cô chủ đã dùng súng của mình bắn An Kỳ. Lúc cô chủ rời đi, An Kỳ đã hấp hối. Cô chủ còn không cho ai tiếp cận cô ta.
- Đây là Việt Nam, không phải Mỹ. Tại sao lại để cô ấy hành động khinh suất như vậy?
- Cái này...
Ngọc Duy không biết phải trả lời ra sao. Đúng là cậu đã quá sơ suất.
- Và cậu cũng không thèm kiểm tra xem người đã chết hay chưa?
- Chắc chắn sẽ chết. Tay súng của cô An Nhiên không phải bình thường mà..
- Theo tôi lâu như vậy, từ khi nào cậu lại làm việc bất cẩn như vậy chứ? Đi kiểm tra đi. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Đó là nguyên tắc. Rõ chưa?
- À, dạ. Nhưng mà… An Kỳ là người mà Thiên Bảo rất bảo bọc. Hắn ta coi cô ta như báu vật. Nếu chúng ta làm mạnh tay chỉ sợ…
Chu Bằng bật cười bởi câu nói của Ngọc Duy.
- Ha… ha… ha… Cậu… đến bây giờ vẫn ngây thơ như vậy.
Ngọc Duy lại đưa tay gãi đầu. Mặc dù là cánh tay đắc lực của Chu Bằng, đi theo hắn bao năm học hỏi được rất nhiều điều, cũng được hắn khen là người thông minh nhanh nhẹn, nhưng trong chuyện tình cảm trai gái, cậu gần như mù tịt, chẳng thể nào hiểu nổi.
Chu Bằng sau khi cười đã đời, mới quay lại nhìn Ngọc Duy:
- Cậu cảm thấy tình cảm của Thiên Bảo với An Kỳ như thế nào?
- Ơ… Không phải tên đó rất yêu An Kỳ sao? Vì cô ta mà cả vợ chính thức cũng hành hạ đến mức cô An Nhiên người không ra người, ma không ra ma.
- Vậy tại sao hắn ta không hề tìm kiếm An Kỳ trong suốt thời gian qua?
Ngọc Duy ngập ngừng rồi lặng lẽ lắc đầu. Cảm giác sự việc này thật rắc rối. Đúng thật là nếu muốn tìm kiếm một người đối với Thiên Bảo không phải là khó. Vậy tại sao hắn ta lại không tìm thấy An Kỳ? Thật kỳ lạ.
Nhìn vẻ mặt bối rối của Ngọc Duy, Chu Bằng mỉm cười đầy ẩn ý, vỗ vỗ vai cậu ta:
- Vậy thì cứ từ từ suy nghĩ đi. Nhân tình thế thái, cậu còn phải học hỏi nhiều.
Nói xong hắn lướt qua Ngọc Duy rời khỏi phòng làm việc. Ra khỏi phòng, hắn thu lại biểu cảm cười cợt trên môi. Bước về phòng nghỉ, chốt chặt cửa phòng, hắn ngã người xuống sô pha, uể oải trừng mắt nhìn trần nhà.
Ngọc Duy không hiểu, nhưng hắn đương nhiên hiểu. Hắn hiểu mọi tính toán, mọi suy nghĩ trong lòng Thiên Bảo. Cuộc đối đầu giữa hắn và Thiên Bảo không phải một ngày một bữa. Nếu không hiểu anh, hắn làm sao có thể sống sót đến giờ?
Nhìn bề ngoài, hắn là người chiến thắng. Mọi tính toán của hắn với An Nhiên đều thành công cho đến bây giờ. Nhưng chỉ có một mình hắn biết, cán cân trong cuộc chiến này không nghiêng về phía hắn.
Nhìn bề ngoài, ai cũng cảm thấy Thiên Bảo yêu An Kỳ, coi trọng An Kỳ, vì An Kỳ mà muốn đẩy An Nhiên vào chỗ chết. Nhưng chỉ một mình hắn biết, đó chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.
Ngoài mặt Thiên Bảo thể hiện tình cảm sâu đậm với An Kỳ, hành hạ, hắt hủi An Nhiên. Nhưng, chỉ mình hắn biết, người ngự trị trong trái tim Thiên Bảo từ trước tới giờ, chưa bao giờ là An Kỳ, cũng không bao giờ là An Kỳ.