“Diệp sư đệ có muốn dời bước cùng ta ôn chuyện cũ?” Tất Thập Tứ nói với Diệp Vu Thời.
Diệp Vu Thời cúi đầu nói: “Có việc, đi trước.” Rồi đi ngang qua Tất Thập Tứ.
Tùy tùng sau lưng Tất Thập Tứ có chút bất mãn, lại bị Tất Thập Tứ đưa tay ngăn cản. Trên mặt hắn là nụ cười nhạt.
La Tất mang ý cười đánh giá Tất Thập Tứ từ đầu đến chân một lượt, sau đó theo bước Diệp Vu Thời.
Sắc mặt Tất Thập Tứ khẽ biến, nhớ lại cảnh hôm đó người này dứt khoát bảo người lột y phục của hắn.
“Lẽ nào Diệp sư đệ không muốn biết sư phụ ngươi nói gì với ta sao?”
Diệp Vu Thời dừng bước, quay người.
Tất Thập Tứ mỉm cười.
“Không muốn.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt phun ra hai chữ, xoay người bỏ đi.
La Tất đắc ý cười, cũng đi theo, chỉ là khi quay người La Tất lại hồi phục nụ cười khổ.
“Đại sư huynh, trong những ngày huynh không có đây, các huynh đệ đều chịu uất ức.”
Trịnh Trường Thiên trực tiếp kéo Phương Khác vào hầm rượu.
Trong hầm rượu bày đầy vò rượu, lớn lớn nhỏ nhỏ ít nhất có gần ngàn vò.
Trịnh Trường Thiên tùy ý chọn mấy vò rượu dưới đất, vén áo ngồi cạnh cái bàn gỗ cũ trong hầm rượu.
“Ngồi.” Trịnh Trường Thiên chỉ cái ghế đối diện.
Phương Khác cười cười ngồi xuống.
“Uống!” Trịnh Trường Thiên mở vò rượu nhét vào tay Phương Khác. Phương Khác nhìn Trịnh Trường Thiên một cái, nhận vò rượu rồi cùng Trịnh Trường Thiên nốc rượu.
“Sư phụ ngươi bồi dưỡng ngươi thật đã mất nhiều tâm tư rồi.” Trịnh Trường Thiên uống ừng ực một hớp lớn, tùy ý dùng tay áo lau rượu chảy lên râu, cảm thán.
“Đúng vậy.” Phương Khác gật đầu.
“Nhưng hắn bồi dưỡng ngươi không phải là để ngươi lạm dụng quyền lợi trong tay, diệt trừ đối lập!” Trịnh Trường Thiên đặt vò rượu trong tay lên bàn tức giận quát, đôi mắt đầy uy thế nhìn chằm chằm Phương Khác.
Phương Khác giật mình, toàn thân đột nhiên căng cứng.
Trịnh Trường Thiên còn chưa dùng đến uy áp tu sĩ cấp cao để áp y, mà là một loại cảm giác áp bách như dùng máu tẩy lễ. Trịnh Trường Thiên rất cao lớn, lưng hùm vai gấu, để râu bên miệng. Ông dùng ánh mắt bình tĩnh mà mang áp bách nhìn Phương Khác. Loại áp bách này khiến Phương Khác không sinh ra được tâm tư phản bác.
Đây chính là người thống lĩnh mấy chục vạn tu sĩ Tả Hữu Thần Võ Doanh.
“Đệ tử không phải…” Thoáng chốc, Phương Khác liên tưởng đến rất nhiều thứ. Chẳng hạn tại sao Tất Thập Tứ lại xuất hiện ở đây.
“Ngươi dám nói trong đó không có tư oán? Không phải vì trận vây sát trên Lăng giang?” Trịnh Trường Thiên trực tiếp ngắt lời Phương Khác.
“Đúng. Nhưng đây không phải tư oán, mà chiếu theo môn quy để làm.” Phương Khác nhíu mày, nhàn nhạt nói.
“Chiếu theo môn quy mà làm? Tất Thập Tứ trấn thủ biên cương sáu năm, vì Côn Luân đánh hạ trên trăm trận chiến dịch. Đến cuối lại muốn đưa vào Thận Hành nhai?” Trịnh Trường Thiên nhíu mày nhàn nhạt nói: “Đừng cho rằng ngươi là đồ đệ chưởng môn thì có thể tùy ý hành động.”
“Công tội bằng nhau coi như qua, hôm nay ta mời ngươi tới, chỉ có một yêu cầu, hy vọng ngươi đừng sinh sự nữa, ở chung hòa bình với Tất Thập Tứ.” Trịnh Trường Thiên nói lời thấm thía.
Phương Khác nhích nhích ngón tay, nhìn thẳng Trịnh Trường Thiên nói: “Dám hỏi Trịnh thống lĩnh, lời này là ngài dùng thân phận gì để nói?”
Trịnh Trường Thiên híp mắt, Phương Khác cảm thấy tốc độ máu chảy tăng nhanh.
“Đại địch Côn Luân trước mắt, ngươi nhất định phải tranh đấu không ngừng với huynh đệ đồng môn sao?” Trịnh Trường Thiên bâng quơ nói câu chỉ trích.
“Cái mũ ‘nội đấu’ này đệ tử không dám đội.” Phương Khác thờ ơ nói: “Đệ tử chỉ biết Tất Thập Tứ trước là vì tư tâm hại gần ngàn đệ tử rơi vào hiểm cảnh, sau lại mưu hại đồng môn, lạm dụng chức quyền, tu sĩ trong quân vốn phải ở tiền tuyến giết địch vậy mà lại được dùng để tàn hại đồng môn, cuối cùng chết bởi khốc hình. Người này thật sự không gánh được trọng trách.”
“Ta còn nghĩ Trí Tiêu thu được một đồ đệ thế nào. Thì ra chỉ là một ngụy quân tử đạo ngạo vĩ ngạn.” Trịnh Trường Thiên cười lớn, sau đó lạnh giọng nói: “Tạ trưởng lão vì Côn Luân tận tâm tận lực, nhi tử nhi tức chết vì Côn Luân. Ngươi lại ngay cả tôn nhi độc nhất cũng không bỏ qua. Tất Thập Tứ nhiều lần vào sinh ra tử vì Côn Luân, ngươi cũng sỉ nhục hắn trước mặt mọi người. Mà hai người này ban đầu chẳng qua là vì có tư thù với ngươi. Ngươi đừng nói những lời đường hoàng liêm chính gì đó, chỉ cần nói nếu không phải hai người này đều muốn dồn ngươi vào chỗ chết, liệu ngươi có cắn chặt không buông?”
“Trịnh thống lĩnh nếu nhất định muốn nghĩ vậy, đệ tử cũng không có gì để nói. Chỉ là không biết, nếu không phải họ ám sát ta mà là ta ám sát họ, Trịnh thống lĩnh liệu có chất vấn họ như thế không? Liệu có bảo vệ cho ta không?” Phương Khác nói.
Trịnh Trường Thiên lại không thèm nghe lời Phương Khác nói chỉ hỏi: “Ta chỉ hỏi ngươi liệu có như vậy không?’
“Hai giả thiết này đều không thành lập, vì bọn họ đều đã làm rồi.” Phương Khác dửng dưng nói: “Ta chỉ có thể nói cho ngươi, bất luận Tạ An, hay Tất Thập Tứ, ta không quan tâm hắn trả giá bao nhiêu cho Côn Luân. Hắn muốn giết ta, ta liền sẽ giết hắn trước. Mà hiện tại bất kể hắn có còn muốn giết ta hay không, ta đều sẽ nghĩ mọi biện pháp nghiền chết hắn. Vì ta chán ghét hắn.”
Y đã thả Tất Thập Tứ một lần, giao Tất Thập Tứ cho Duy Pháp đường xử trí. Vốn dĩ Tất Thập Tứ nên ở Thận Hành nhai, ai biết lại biến thành thế này.
Hai đệ tử chết trên Lăng giang, tu sĩ xương cứng chết dưới tay Ngô Thất, còn có gần ngàn tù binh chịu đủ giày vò. Y vốn cho rằng môn quy sẽ xử phạt công chính, kết quả không như mong muốn.
“Khẩu khí thật lớn. Nghiền chết hắn? Phương Khác, ngươi chẳng qua là một hạt bụi nho nhỏ mà thôi. Nếu ta muốn một chưởng đánh chết ngươi chỉ như lấy vật trong túi.” Trịnh Trường Thiên lạnh giọng nói, phun chữ như đao.
Phương Khác nhướng mày nhàn nhạt nói: “Trịnh thống lĩnh không ngại cứ thử. Xem có phải dễ dàng như lấy vật trong túi hay không. Chỉ sợ ngươi không dám thử.”
“Rầm.”
“Tiểu tử khẩu khí thật lớn!” Trịnh Trường Thiên vỗ bàn, mấy vò rượu bay lên, bàn thoáng cái hóa thành bụi. Giây tiếp theo, vò rượu vững vàng đáp xuống đất, rượu trong vò không chảy ra chút nào.
“Ngài vừa thử, Côn Luân liền nội loạn. Có lẽ sư phụ ta sẽ cố kỵ môn phái, nhưng cũng phải có một lời giải thích. Quan trọng là những người dưới tay ta cùng Diệp Vu Thời nhất định sẽ quấy cho Côn Luân đất trời đảo lộn.”
“À?” Trịnh Trường Thiên lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ vì một mình ngươi, bọn họ ngay cả môn phái cũng không bận tâm sao?”
“Chỉ vì muốn chiếu theo môn quy xử phạt Tất Thập Tứ liền bị Trịnh thống lĩnh một chưởng đánh chết. Nếu môn phái không cho ra phán quyết, thì môn phái như vậy ở lại còn có ý nghĩa gì?” Phương Khác thờ ơ nói.
“Tiểu tử ngươi không tồi.”
“Tiểu tử luôn rất không tồi.”
“Tiểu tử da đủ dày.”
“Quá khen quá khen.” Phương Khác nhếch môi cười.
“Uống rượu, ha ha ha.” Trịnh Trường Thiên lớn tiếng cười, nhẹ vỗ vai Phương Khác.
Hai người nhấc vò rượu trước chân cụng một cái, ngữa đầu rót.
Trịnh Trường Thiên thăm dò một phen cực kỳ thỏa mãn, nếu Phương Khác vì áp bức của ông mà thay đổi suy nghĩ muốn bắt tay hòa bình với Tất Thập Tứ, ông mới xem thường y.
Phương Khác thầm cười khổ, nhẹ lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay. Lực uy hiếp của Trịnh Trường Thiên rất rõ rệt, sát cơ vừa rồi không phải dễ chống đỡ.
Cuối cùng đợi khi Phương Khác uống đến mặt đỏ bừng mới được Trịnh Trường Thiên thả đi, Triệu Lịch Duyệt đang tựa lên trụ đợi y.
Phương Khác ngưng tụ một đoàn băng thủy, nhẹ lau mặt, màu đỏ trên mặt mới lui đi một ít.
“Đi thôi.” Phương Khác nói.
Triệu Lịch Duyệt đi bên cạnh Phương Khác, ngửi vị rượu trên người y: “Rượu bồ đề Trịnh thống lĩnh cất giữ đều cho ngươi uống, xem ra ông ta cảm thấy ngươi cũng không tệ.”
Phương Khác liếc mắt nhìn Triệu Lịch Duyệt một cái.
“Tất Thập Tứ rốt cuộc là sao?” Vốn y cho rằng nên là Trịnh trưởng lão làm, nhưng hiện tại xem ra không phải.
“La Thanh, La phong chủ.”
Phương Khác dừng bước, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
“Tất Thập Tứ vốn đã vào Thận Hành nhai rồi, phán quyết là hai mươi năm. Nhưng mấy hôm trước, hắn đột nhiên xuất hiện ở Thần Võ Doanh. Trần Chử tra thử, là La phong chủ bảo đảm cho hắn. Nói hiện nay Côn Luân đang lúc cần dùng người, mong Tất Thập Tứ có thể lấy công chuộc tội. Đây là điều thứ nhất.” Triệu Lịch Duyệt nói.
Sau đó trên mặt Triệu Lịch Duyệt xuất hiện vẻ phức tạp.
“Điều thứ hai là, trong quân doanh có người đang lan tỏa tin tức, nói Diệp Vu Thời và Tất Thập Tứ có ý kết làm đạo lữ.”
“Ngươi nói cái gì?” Phương Khác hơi nghiêng đầu, tựa như nghi hoặc hỏi, sau đó nhẹ thở ra một hơi: “Quả nhiên ta ghét ông ta là đúng.”
“Xem ra La phong chủ không tán thành chuyện của ngươi và Diệp Vu Thời.” Triệu Lịch Duyệt chuyển mắt nói.
“Ông ta tán thành hay không, có can hệ gì sao?” Phương Khác lạnh lùng nói, trong mắt lóe hàn quang.
“Cho nên ta nhận được một phong thư La phong chủ muốn ta chuyển giao.” Triệu Lịch Duyệt nhìn Phương Khác một cái, đưa ra một phong thư.
Phương Khác mở thư, trực tiếp xem, càng xem sắc mặt càng kém, cuối cùng mắt dừng lại ở câu ‘nếu ngươi thật lòng đối tốt với hắn, thì nên hiểu làm sao mới là đúng’. Phương Khác cười lạnh một tiếng, cất thư đi.
“Ta ngược lại muốn xem thử, ai dám giành người với ta.” Phương Khác nhướng mày, cong khóe môi nói.