Lúc này bước qua cổng vòm, tiểu viện độc lập phân cho đám Phương Khác ở trước mắt.
Trong viện có mấy người đứng, không có đèn đuốc chỉ có ánh trăng, bóng người in trên mặt đất đan xen với bóng trúc, nhìn qua như mặt nước gợn sóng.
Trần Chử vội bước tới vài bước, chợt dừng chân, mang vẻ hổ thẹn ôm quyền. Sau đó nhàn nhạt nhìn Viên Kim đứng sau lưng mình một cái, ánh mắt này rất phức tạp. Có không tán đồng, có chỉ trích, cũng có không lý giải, nhưng phần nhiều là thất vọng. Nhưng cuối cùng Trần Chử vẫn lặng lẽ rũ tay đứng trước mặt Viên Kim.
Chân Minh thì trực tiếp bước tới cười hi hi nói: “Đại nhân.” Sau khi nhìn biểu tình Phương Khác, lời lấy lòng hắn đã chuẩn bị lại nghẹn về. Chỉ cẩn thận theo sau lưng Phương Khác.
“Sư huynh.” Trần Cửu cung kính ôm quyền hành lễ.
Viên Kim đứng tại chỗ chắp tay, trên mặt không có biểu cảm dư thừa, thẳng thắn tự nhiên, như thể hắn chưa từng làm chuyện gì hổ thẹn.
Phương Khác gật đầu, cười nói: “Vào phòng nói.”
Cuối cùng người nói chỉ có hai.
Trần Chử đứng dưới hành lang, trầm mặc nhìn cây trúc đong đưa theo gió. Trong căn phòng sau lưng hắn truyền đến tiếng nói chuyện của hai người, không có chỉ trích cũng không có phẫn nộ. Nhưng đáy mắt Trần Chử lại ám trầm, như đang ấp ủ gió bão gì đó.
Phương Khác từng nhắc nhở hắn, đừng quá tín nhiệm Viên Kim, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến có lẽ Viên Kiêm không một lòng như họ. Vì vậy Phương Khác mới để Trần Cửu phân quyền của Viên Kim, sau đó chậm rãi tiếp nhận sự vụ của Viên Kim. Đúng, Trần Cửu là ‘người cẩn thận’, Viên Kim không phải.
“Từ khi nào bắt đầu hoài nghi ta?” Viên Kim đút hai tay vào tay áo, trên mặt mang vẻ hiếu kỳ. Nếu không phải Triệu Lịch Duyệt bắt đầu tra hắn bị hắn phát hiện, hắn cũng không biết Phương Khác đã bắt đầu hoài nghi mình.
“Rừng Phùng Thu, nỏ.”
Viên Kim sửng sốt, sau đó vỗ tay cười lớn.
“Thất sách, thất sách, xem ra sổ sách khi đó còn chưa thể giấu được. Hơn nữa khi đó ngươi lại nhịn được không lấy đợt nỏ đó ra.” Viên Kim chậc một tiếng, khi đó hắn đang kỳ quái số nỏ này đi đâu, sau đó vẫn luôn không tìm được, Phương Khác cũng không biểu hiện ra dị thường. Hắn cho rằng sẽ không dẫn tới hoài nghi.
“Bắt đầu từ khi nào?” Phương Khác cầm bình trà rót một ly, sau đó đẩy cho Viên Kim.
Trên mặt Viên Kim hiện một tia chán ghét, bưng trà uống rồi nói: “Nếu ngươi hỏi ta từ khi nào nương tựa chưởng môn, vậy thì ngay từ đầu đã thế.”
Viên Kim nhìn thẳng vào Phương Khác nói: “Chưa từng thay đổi.”.
||||| Truyện đề cử: Sau Khi Kết Hôn, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão |||||
Phương Khác nhíu mày, lộ ra biểu tình thì ra là thế.
Viên Kim nhìn Phương Khác bất động như núi, nhàn nhạt chế nhạo: “Chưởng môn vì ngươi phí không ít tâm tư.”
“Đúng nhỉ.” Phương Khác vô cảm gật đầu, chính vì phí không ít tâm tư, cho nên thiết lập cục diện lôi hết đệ tử đời ba mươi bảy vào, cho dù lửa cháy thêm dầu chết mất một Tạ An. Cho nên y mới liên tiếp hai lần rơi vào tử cục.
Nhưng những thứ này lại vừa khéo là chỗ vị đó xem trọng y. Vì xem trọng cho nên liền như chim ưng mẹ đẩy chim ưng con xuống vách núi. Nhưng…
“Chưởng môn bảo ta mang cho ngươi hai câu.” Viên Kim bình tĩnh nhìn Phương Khác.
“‘Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản’ và ‘nhìn xa thêm chút nữa, xa thêm chút nữa’.”
Phương Khác ngẫm nghĩ, gật đầu nhìn Viên Kim: “Ta biết rồi. Ngươi có thể tiếp tục giúp ta quản lý Tụ Linh các không? Xem như ta cái gì cũng chưa phát hiện?”
Biểu cảm bình tĩnh của Viên Kim thoáng cái biến mất, hắn u ám nhìn Phương Khác.
Phương Khác không chút để ý cười nói: “Ngươi biết đó, nhân thủ của ta rất hẻo, hơn nữa năng lực kiếm linh thạch của ngươi không tồi.”
Viên Kim mở miệng muốn chế nhạo Phương Khác, đầu óc y rốt cuộc đang nghĩ gì? Kết quả lại bị Phương Khác nói một câu hẹng họng.
“Tâm trạng Trần Chử sư huynh không tốt lắm, nói không chừng chẳng bao giờ muốn thấy kẻ đã lừa gạt tình cảm của mình nữa.”
“Tiền lương không đổi.”
“Tiền lương giảm nửa, miễn hết hoa hồng.” Phương Khác không cho phép cự tuyệt nói.
“Thành giao.” Viên Kim nặn ra hai chữ từ khẽ răng.
Phương Khác cười híp mắt bưng trà lên, chạm nhẹ vào ly trà trong tay Viên Kim, phát ra một tiếng thanh thúy. Tựa như đang chiêu cáo cuộc đời bán thân sinh nhai của Viên Kim chính thức bắt đầu.
Gần tối hôm nay, Phương Khác còn chưa nghĩ xong thế nào là ‘nhi nữ tình trường’, đã bị một tờ giấy dập tắt tâm tư.
Phương Khác vò tờ giấy, châm điểm nhẹ, cả người hóa thành một đạo bạch ảnh. Khổng Du Thanh kinh ngạc nhìn Phương Khác vụt qua người mình, mang tới một cơn gió.
“Thông báo Tiêu gia, Hách Liên gia, Thượng Quan gia. Còn có Tiêu Xương Thu, địch quân tập kích!”
Mắt Khổng Du Thanh co rút, quay người tới chỗ ở của đám Triệu Lịch Duyệt.
“Tin tức đáng tin chứ?” Trịnh Trường Thiên hỏi.
Phương Khác gật đầu.
Trịnh Trường Thiên nói: “Hiện nay chỉ có thể hy vọng mấy vị đại trưởng lão trong môn phái đến kịp thời.”
Chớp mắt đi ngàn dặm, trừ tật lôi điểu chỉ có tu sĩ kỳ phân thần, mà ông còn cần trấn thủ thành Hi Hòa.
Mấy tiếng hót vang, những con chim màu đen miệng nhọn lớn bằng lòng bàn tay từ thành Hi Hòa bay lên, cấp tốc tới những phương hướng khác nhau. Nhanh đến mức vạch ra một đường chớp mắt tan biến trên không. Nếu có người mắt tốt sẽ phát hiện, đây là tật lôi điểu cực trân quý, chỉ có Trường Bạch sơn mới có.
Thương Nhược Tuyết ngẩng đầu nhìn, nhàn nhạt nói: “Bắn hạ.”
Nam tử tuấn mỹ bên cạnh nàng giơ cung lên, thoáng cái, một mũi tên phá thủng tầng mây, mở ra một lỗ nhỏ trong ánh ráng chiều gần tối.
Qua một lát một mũi tên từ trên không rơi trở vào tay nam tử, nam tử thanh tú nhíu mày nói: “Chỉ bắn trúng một con, còn một con chạy rồi.”
Thương Nhược Tuyết nhíu mày liễu, thầm nói phái Côn Luân xảy ra chuyện gì mà một lần phái ra nhiều tật lôi điểu như thế?
“Đi thăm dò, động hướng phái Thái Hành.” Sau đó Thương Nhược Tuyết nghiêng đầu lạnh nhạt nói: “Truyền lệnh ta, công thành.”
Bất luận Côn Luân phát sinh chuyện gì, tất nhiên là chuyện vô cùng cấp bách, vậy đối với nàng là chuyện cực tốt.
Nếu có người biên soạn sử sách đại lục Cửu Châu nhất định sẽ ghi lại nét bút đậm màu, nét bút tràn đầy vị máu tanh này. Hôm đó được rất nhiều người ghi khắc vào tim. Mà sự tàn khốc của chiến trường mới chân chính lộ ra hoàn toàn trước mắt mọi người. Cũng chính sau hôm đó đại lục Cửu Châu bắt đầu lưu truyền ‘Côn Luân diệt vong là thuận theo tự nhiên’.
Tả Khâu đích thân thống lĩnh ba mươi vạn tu sĩ, từ Vu sơn, dãy núi Võ Di, Nam Lĩnh tập trung lại càn quét, mà Hàn Không thì một kiếm trực chỉ Trường Bạch sơn Hách Liên thế gia.
Nam Lĩnh Phong thành vốn là một trong những thành trì phồn vinh nhất đại lục Cửu Châu, hiện nay lại là cửa thành rộng mở, thi thể khắp nơi, máu chảy xuôi theo những rãnh nhỏ được dùng để xả nước bên đường lớn. Hài tử được mẫu thân ôm trốn trong nhà run run rẩy rẩ, cửa sổ được che kín bằng đủ thứ, Phong thành vào đêm chính là địa ngục.
Trong thành tịch lặng, chỉ có tiếng vó ngựa làm người ta sợ hãi, cùng tiếng bước chân loẹt xoẹt.
Hai mươi mấy hài tử trốn trong một gian thạch thất, sáu bảy tuổi ôm đứa nhỏ hơn mình. Chúng trợn to mắt cả thở mạnh cũng không dám. Một nữ đồng khá lớn trong đó đứng trên trụ gỗ, thò đầu nhỏ ra ngoài xem. A cha bảo nó mang đệ đệ đi trốn. A cha nói trời sáng ngài sẽ trở về. Sau đó dẫn chúng đến nhà lão tổ làm khách, ở đó có bánh gạo nhỏ nó thích nhất. Nhưng hiện tại trời sáng rất lâu rồi, từ lúc tia sáng mặt trời đầu tiên len vào qua lỗ nhỏ, nó đã đếm được đến một vạn bốn ngàn năm mươi sáu, tại sao a cha còn chưa tới?
Có vài tiểu hài ôm lấy nhau, nhẹ thút thít.
Một nam đồng đang thút thít đột nhiên khóc nói: “Tổ phụ sẽ không trở về, ta biết… phái Thái Hành giết vào thành rồi, có người mở cửa thành cho họ. Tổ phụ… tổ phụ nói, bảo ta đi tìm Xương Thu tỷ tỷ…”
“Ngươi lừa người, mẹ ta rõ ràng nói mọi người cùng chơi trò trốn tìm. Để cha ta đi tìm chúng ta, nếu cha không tìm được chúng ta sẽ phạt cha dẫn chúng ta ngự kiếm phi hành, cha ta ngự kiếm rất giỏi, vừa nhanh vừa ổn, lần trước cha dẫn ta xuyên qua Cửu Phong, vừa kinh hiểm lại kích thích, rất vui, cha nói đợi ta đủ mười tuổi cũng mua linh kiếm cho ta…” Một tiểu nữ hài đến cạnh nam đồng nhanh chóng nói, trong ngữ khí mang theo mấy phần khoe khoang.
Nam đồng đỏ bừng mặt, muốn nói gì nhưng lại khóc đến không nói ra lời, cuối cùng chỉ có thể nghe được tiếng thút thít. Nó đã bảy tuổi rồi, đã thường ngồi bên cạnh nghe các tổ phụ thương nghị, nó tự nhiên hiểu phái Thái Hành giết vào là ý gì. Mà tiểu nữ hài trước mắt chẳng qua mới bốn tuổi…
Tiêu gia gia chủ Tiêu Tuyển một mình thủ trước cửa Tiêu phủ, bên tay phải ông là vô số thi thể chất đống thành một ngọn núi, đã chất đống cản cả đường vòng sang phải, còn cao hơn cả mái hiên rất nhiều. Máu chảy đầy đất, tích thành suối nhỏ, đủ để phủ đi bàn chân người đi, nhưng giờ đã không còn ai đi. Từng đội tu sĩ ào lên, sau đó bị trường thương trong tay ông đâm, ném, trên núi thi lại nhiều thêm mấy thi thể.
Bên cạnh ông có một cái xác là nhi tử ông, ngoài ra là điệt nhi của ông, không xa còn có huynh đệ và nữ nhi của ông…
Toàn thân Tiêu Tuyển phủ đầy lỗ máu, nhưng vẫn cản được một kích của Mục Ảnh phái Thái Hành.
Mục Ảnh lạnh nhạt nhìn Tiêu Tuyển, không sử ra toàn lực mà chốc có chốc không đùa cợt ông. Tiêu Tuyển đã là nỏ mạnh hết đà.
Lúc này, một đội kỵ binh tới. Mục Ảnh giật mình nhìn người trên ngựa, vội lùi về cong người hành lễ.
Tả Khâu nhàn nhạt nhìn Tiêu Tuyển một cái rồi nói: “Chậm quá, Núi Võ Di đã công phá rồi.”
Nói xong hắn vung tay, mười mấy người sau lưng hắn đồng thời quát lớn một tiếng rút trường thương ra.
Tiêu Ảnh cong lưng càng thấp, ông lặng lẽ ngước mắt nhìn bên đó, trên người Tiêu Tuyển cắm mười mấy cây trường thương, hai mắt lồi ra, đứng thẳng bất động. Một đời anh hùng, đại tu sĩ kỳ phân thần đã chết như thế.
Tả Khâu vung tay, tấm biển treo trên cửa Tiêu phủ thoáng cái hóa thành tro bụi.
Một người bị xiềng xích khóa chặt, kéo lê trên đất tuyệt vọng khóc lớn. Người này chính là Tiêu Xương Dân, cũng chính là hắn tối qua mở cửa thành cho phái Thái Hành.
“Tổ phụ, cha!” Tiêu Xương Dân khóc gào.
Mục Ảnh lạnh lùng nhìn hắn. Hắn đột ngột nghẹn lại, dừng khóc, sau đó ngã ra sau, run rẩy nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì? Các ngươi đã đáp ứng ta, sẽ không giết ta.”
Một tu sĩ phái Thái Hành sau lưng hắn trực tiếp giơ đao chặt đầu hắn, cái đầu lăn lông lốc, trực tiếp lăn đến dưới chân Tiêu Tuyển.
Tả Khâu nhếch môi, thờ ơ nói: “Phái Thái Hành không cần phế vật.”
“Đại nhân nói chí phải.” Giang Trầm Chu nhẹ ném đao đi, chán ghét lau máu bắn lên tay.