Khách Điếm Lão Bản

Chương 104: Pn4:Tái ngoại




Sáng sớm mùa đông, một bóng đen xẹt qua tiểu thành tĩnh lặng. Tiếng vó ngựa đạp tuyết không vang vọng lắm. Hắc nhân hắc mã như một thể thống nhất, với kỹ năng cưỡi ngựa phi khoái cao siêu, người đó xuyên qua những con đường tắt không được rộng mở lắm, như kéo theo cả không khí chưa kịp ngưng kết, để lại một cơn gió.
Sáng sớm, trên đường phố của tiểu thành cũng không nhiều người lắm, mấy tiểu cô nương nhà ở gần góc phố đông nghe thấy âm thanh, mở cửa sổ nhìn ra ngoài, bị gió đông thốc mạnh vào mặt, rùng mình.
Nhìn theo bóng dáng xa xa nơi cuối phố, tiểu cô nương vội vàng xoa hai tay a a hà mấy hơi.
Cái người mới sáng sớm đã chạy về hướng kia, không phải hắc chưởng quỹ của Ngũ Thập gia thì còn là ai?
Văn Sát vội vàng kìm cương trước cổng khách điếm, không đợi Giới Si ra giúp đã nhảy xuống ngựa.
Ba bước dài đi vào viện tử khách điếm, Văn Sát không thấy bóng dáng Mạc Ly, chỉ thấy Hàn Tử Tự đưa lưng đứng trước cửa, vẫn một thân tố sắc cẩm bào, nếu không phải đai lưng thanh sắc bên hông cùng búi tóc đen, thiếu chút nữa làm người ta tưởng dung hòa với tuyết.
Văn Sát thấy Hàn Tử Tự, lửa giận lập tức bùng phát. Hắn rút từ tay áo ra một bức thư, vứt xuống đất: “Sao ngươi có thể đồng ý để Mạc Mạc đến cái chốn đó? Không ngờ người như ngươi cũng nhảy vào cái hố bẫy đáng giận này!”
Hóa ra, mấy ngày trước, Văn Sát ở Vô Xá cốc nhận được bồ câu đưa tin của Hàn Tử Tự, nội dung nói Mạc Ly nhận được lời mời của Mạnh Thanh Li, định sẽ đến làm khách tái ngoại. Vừa nhận được thư, Văn Sát không nói hai lời bỏ hết núi công việc cùng đám thuộc hạ đang nghẹn họng, ra roi thúc ngựa chạy về.
“Não ngươi nhúng nước phải không? Chưa bàn đến lộ trình đến tái ngoại xa như vậy, sức khỏe Mạc Mạc có chịu được không…” Văn Sát tiến lại gần Hàn Tử Tự, nghiến răng nghiến lợi: “Mạnh Thanh Li và Cảnh Đức đế kia, kẻ nào cũng muốn chia rẽ chúng ta và Mạc Mạc. Lần này ngươi mềm lòng đáp ứng để Mạc Mạc đi, chẳng phải tự chuốc khổ!”
Hàn Tử Tự liếc vẻ mặt phẫn nộ của Văn Sát, bất đắc dĩ nhún vai: “Ta cũng không phải chưa can…” Hắn nhếch miệng tạo thành một nụ cười xấu xa, nói với Văn Sát: “Thế này đi, không thì ngươi tự thuyết phụ Ly Nhi xem. Nếu ngươi có thể làm hắn đổi ý, ta không nói hai lời đem hai thành sinh ý của Thiên Đạo môn tiêu cục tặng ngươi.”
Văn Sát nghe xong nhổ một bãi nước bọt xuống đất, “Ai thèm” một câu rồi phất tay áo vào phòng ngủ của Mạc Ly.
Vừa đẩy cửa, Văn Sát liền thấy bảo bối đã lâu không gặp, đang cười toe nhìn mình, đôi con ngươi vẫn trong trẻo như vậy mang theo niềm vui sướng, như một hồ nước biếc mùa xuân, khiến người ta phải lóa mắt.
Chưa chờ Văn Sát mở miệng, Mạc Ly đã kéo tay áo hắn lại gần.
Trên giường Mạc Ly, y phục chất đống, toàn là áo choàng hắc sắc. Ướm ướm lên người Văn Sát, Mạc Ly lẩm bẩm: “Ngươi có muốn mang cả áo choàng này không? Thanh Li nói, đến khi chúng ta tới nơi là đúng mùa tuyết tan xuân về, nhưng mà ở thảo nguyên lạnh hơn nhiều nhỉ? Mà…”Mạc Ly dường như khổ não quay đầu nhìn đống y vật trên giường: “Thế này thì phải mang nhiều lắm…”
Văn Sát hiếm thấy Mạc Ly hân hoan như vậy, câu ngăn cản Mạc Ly ra tái ngoại kia, giờ khắc này chợt trở nên khó khăn dị thường, “Mạc Mạc, ngươi nghe ta nói đã…”
Ai ngờ Mạc Ly không đợi Văn Sát nói xong, tức khắc xụ mặt: “Sao, ngươi không định đi cùng ư?”
Văn Sát vội vàng giải thích: “Ta không có ý này…”
Mạc Ly vừa nghe vậy, cười càng vui hơn, còn kiễng chân hôn một cái lên má Văn Sát, “Cảm ơn ngươi.”
Văn Sát nhìn bộ dạng này, dù ngày thường Mạc Ly có hung dữ máu lạnh thế nào cũng không chút tác dụng vào bây giờ. Hắn kéo Mạc Ly vào lòng rồi hung hăng hôn, ngay phút muốn củi khô bốc lửa, lại có tiếng gõ cửa khó chịu vang lên:
“Văn Sát, không phải nên đi chuẩn bị hành trang sao? Không còn thời gina nữa đâu.”Mãi lát sau, Hàn Tử Tự đợi bên ngoài mới đẩy cửa ra, phì cười trước gương mặt đen xì của Văn Sát.
“Quả nhiên, quả nhiên không ai có thể thắng nổi Ly Nhi…”
Văn Sát điên tiết, đẩy Hàn Tử Tự còn đang cười sằng sặc, nhất thời không biết phản bác thế nào, đành đùng đùng ra khỏi cửa.
Bánh xe bắt đầu lăn, Mạc Ly có phần buồn chán mà nhàn nhã ngồi trong xe ngựa xa hoa, hơi khó chịu vì hắc bạch hai người không cho y đưa Giới Si và tiểu Hắc Bạch theo.
Hàn Tử Tự rất kiên nhẫn, một trăm lẻ một lần giải thích: “Hắc Bạch còn nhỏ, đi xa sẽ mệt, không tiện. Còn Giới Si phải chăm sóc Hắc Bạch, ngươi âu sầu cái gì? Khách *** tuy không kinh doanh, nhưng vẫn phải có ngươi trông coi chứ?”
Mạc Ly nghĩ nghĩ, lại ngồi thẳng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nói: “Thế để ta cưỡi ngựa như Hi Vựu và Cẩn Nhi cũng được…”
Mấy ngày trước khi bọn họ chuẩn bị hành trang xuất môn thì Cẩn Nhi và Hi Vựu tới khách điếm làm khách, đã biết chuyện Mạc Ly muốn đi tái ngoại, cuối cùng cũng hứng khởi dạt dào xin đi ké. Hôm nay ngươi ngươi ta ta ngồi chung một con ngựa, không nhanh không chậm đi theo xe ngựa.
Mạc Ly còn chưa nói xong, Văn Sát đã lên tiếng: “Có nghĩ cũng đừng nghĩ tới, gầy dơ xương như ngươi còn cưỡi ngựa cái gì? Nếu dư sức như vậy thì sau này đêm đêm bồi bọn ta đi.”
Mạc Ly xấu hổ, nhưng nhớ tới chuyện mình lúc nào cũng đang cùng hai người thì mê man, thẹn quá hóa giận không thèm nhiều lời nữa.
Văn Sát đương nhiên biết Mạc Ly da mặt mỏng, kéo cục cưng đang dỗi vào lòng: “Được rồi, đừng giận, ta sai được chưa?”
Hàn Tử Tự ngồi bên vừa cười vừa giảng hòa, còn cầm một miếng bánh hoa quế bón tới miệng Mạc Ly. Nhai nhai, Mạc Ly thấy bánh cũng không tệ, tự tay cầm thêm hai miếng.
Hàn Tử Tự hôn lên khóe môi dính vụn bánh của y, cười: “Nhìn ngươi ăn kìa…”
Năm người đi theo hai hàng, dọc đường nói nói cười cười, vừa đi vừa thăm thú, đã tới tái ngoại rồi.
Đến lúc đoàn người Mạc Ly tới vương đô của Hung Nô, lúc đó đã vào cuối xuân.
Tuyết trên thảo nguyên vừa tan ít lâu, nhưng sắc xanh vàng của cỏ cây mới chiếm một phần không gian, quả thực không thể so được với cảnh sắc giữa hè gió thổi cỏ lay thấy ngưu dương. Bất quá đây là lần đầu tiên Mạc Ly tới Hung Nô, hơn nữa, chuyến đi này chủ yếu là muốn gặp lại người bạn cũ, tâm tình đương nhiên không bị ảnh hướng bởi khung cảnh thảm đạm kia.
Vào tới phạm vi vương đô, từ xa đã thấy một nhóm người đứng tại bãi đất cao cao, Mạc Ly vừa nhìn liền phát hiện một bóng dáng quen thuộc.
“Đó là Thanh Li! Thanh Li —”
Tiếng gọi của Mạc Ly vang vọng trên thảo nguyên. Người cưỡi con ngựa trắng đứng đầu đội ngũ vừa nghe thấy tiếng gọi đó đã lập tức vung cao roi.
Mạc Ly nhảy xuống xe ngựa, mỉm cười nhìn Mạnh Thanh Li đang phi như bay về phía mình.
Bạch y ám hoa vân cẩm, mang ủng đẳng vân câu tuyết, lưng đeo thắt lưng hồng sắc sinh động, người trên ngựa một thân trang phục Hung Nô tộc chính là Mạnh Thanh Li, vẻ mặt thanh tuyển tuấn dật, thần thái phấn khởi.
Mạnh Thanh Li ghìm cương ngựa, nhảy xuống, ôm chặt lấy Mạc Ly.
Ái nhân của Mạnh Thanh Li, cũng chính là Hung Nô vương Hô Nhĩ Xích, theo sát đằng sau, ngồi trên ngựa nhìn hai người ôm chầm lấy nhau.
Không khách sáo nhiều lời, Mạnh Thanh Li lấy tư cách chủ nhà đón đoàn người Mạc Ly vào thành. Sau giờ ngọ chưa lâu, liền có người đến báo, đoàn người của Cảnh Đức đế và Tống Việt cũng đã đến nơi.
Tối đó, bữa tiệc sôi nổi mang đậm phong tình tái ngoại được mở ra đón khách phương xa.
Với Mạc Ly là đã lâu không gặp những người từng đồng cam cộng khổ; giữa Mạnh Thanh Li và Tống Việt, tựa hồ vĩnh viễn có một thứ tình cảm tương tích mơ hồ; còn Mạnh Thanh Li và Tống Việt với Cẩn Nhi, dù trước chưa quen nhau, nhưng nói chuyện lại ăn ý, có chút tiếc nuối gặp nhau hơi muộn.
Mặc kệ nam nhân nhà mình có là hoàng đế cao cao tại thượng (Hô Nhĩ Xích, Triệu Đình Hạo), khôi thủ xưng bá võ lâm (Văn Sát, Hàn Tử Tự), hay Cổ vương quỷ dị, cũng không quan trọng. Nhóm những “người vợ” ngày ngày bị đặt dưới thân cảm thấy cuối cùng cũng tìm được đối tượng tâm sự không cần e dè, ba chén lót bụng, bắt đầu tám văng nước bọt.
Cẩn Nhi xoay xoay cái chén trong tay, nhìn rượu nho màu tím sóng sánh bên trong, nhỏ giọng: “Ta chưa từng thấy ai bá đạo như cái tên chết tiệt kia, ta chỉ có liếc người ta một cái…” Cẩn Nhi giơ một ngón tay lên: “Vô luận nam nữ, chỉ liếc một cái á! Đã nói phải nghiêm phạt rồi… Thực là, đáng ghét! Khốn kiếp cái đồ *** trùng sung não!”
Mạnh Thanh Li rõ ràng cũng uống đã nhiều, vỗ Cẩn Nhi một cái, suýt nữa làm Cẩn Nhi úp mặt xuống bàn, “Thế vẫn là chuyện nhỏ đó… Cùng lắm là hôm sau không xuống giường được thôi…”Dứt lời còn nhíu chặt mày, nói: “Ta mới gọi là thảm này. Ta có một đứa con, Ma Lặc, mỗi lần đều phải tốn rất nhiều tâm tư để giải thích, đêm qua cùng ba sắp nhỏ hư hư ha ha là làm cái gì… Vậy, vậy mới là nhức đầu nha…”
Tống Việt thân là Thiên triều tiền Phiêu Kị tướng quân, dù sao xuất thân võ tướng, tửu lượng cũng khá hơn nhiều so với ba người kia. Nghe bọn họ say rượu mà lải nhải nói sảng, cũng hơi đỏ mặt, nhất thời căng thẳng, vài chén rượu bất tri bất giác lại đi xuống dạ dày.
Ngày thường Mạc Ly không uống rượu, đã sớm nằm úp trên bàn, mơ màng nghe hai người nói, liền chống dậy, cũng không cố kỵ gì ôm lấy cổ Tống Việt, lè nhè: “Các ngươi, các ngươi có tư cách gì mà than phiền! Các ngươi, các ngươi cùng lắm chỉ có một người, ta, ta còn hai người cơ mà…”
Dứt lời, liền tiếp tục cắm đầu xuống bàn, mặc kệ mọi người mặt nổi hắc tuyến.
Mấy tiểu công tùy tiện một cái là lay động ba phần thế tục, ngồi đó nghe oán giận của ái nhân, tuy khí phách vẫn vững như thái sơn băng, nhưng sắc mặt thì biết bao xấu hổ. Cơ mà trong những kẻ này, chỉ chừa Hi Vựu vẻ mặt nhàn nhã vênh váo, không thèm đểý.
Văn Sát nâng chén rượu uống tiếp, bất động thanh sắc nhích lại gần Hi Vựu, “Cứ ẫm ĩ thế này không phải biện pháp, chúng ta dứt khoát mang người về phòng, sớm lỉnh đi không phải hơn sao?”
Hi Vựu vẻ mặt thâm ý nhìn ly rượu của bốn người trên bàn, đặt chén rượu trong tay mình xuống.Hi Vựu vỗ vỗ Văn Sát, lại quay sang nói với mấy người cùng bàn:
“Được, tan cuộc thôi! Có điều, các huynh đệ, ngày mai đừng quên cảm tạ ta.”
Mọi người thấy Hi Vựu bước lại vài bước, kéo Cẩn Nhi say khướt, khiêng lên vai mang ra ngoài. Mấy lời kì cục của Hi Vựu chỉ có Văn Sát là hiểu, nhanh chóng đứng dậy: “Đều mang phu nhân về đi, chậm trễ là mất mặt lắm đấy.”
Triệu Đình Hạo và Hô Nhĩ Xích nghe vậy, liền biết có trá, cũng mau mắn đưa Tống Việt và Mạnh Thanh Ly về phòng.
Phòng Hi Vựu
Cẩn Nhi càng lúc càng thấy choáng váng, nhưng sâu trong cơ thể lại dấy lên một ngọn lửa, đột cháy suy nghĩ, tựa hồ không giống bình thường.Nhìn Hi Vựu tiếp tục đến gần mình, Cẩn Nhi không hiểu vì sao lại thấy bất mãn, nghĩ ngày thường mình trên giường bị Hi Vựu trăm phương nghìn kế “bắt nạt”, bất giác tức giận.Dốc hết sức thi hành bạo lực vào Hi Vựu.
Hi Vựu bị con mèo tức giận xù lông Cẩn Nhi đánh gục xuống giường, buồn cười nhìn y thô bạo xé vạt áo mình, còn không ngừng gặm nhấm ***g ngực cường tráng của hắn.Hi Vựu nắm lấy cằm Cẩn Nhi, “Thuốc này thực hữu hiệu. Ngày thường ngươi không phải đều rất sợ ta điều khiển sao? Giờ lại nhiệt tình như vậy…”
Thò tay tham nhập vào giữa đôi chân đang soải trên người mình, Hi Vựu bắt đầu trêu đùa thứ đồ chơi nhỏ bé *** xảo. Cẩn Nhi dù cũng thấy thoải mái, nhưng miệng vẫn không ngừng phát ra thanh âm “ưm ưm” kháng nghị.
“Đừng, hôm, hôm nay, ngươi không phải sẽ nghe lời ta sao!”
Hi Vữu xoa đầu Cẩn Nhi, “Được được, nghe ngươi…”
Cẩn Nhi hôn cắn loạn lên người Hi Vựu. Tại sao Hi Vựu bị khiêu khích lại không thấy kích động, ngược lại dục hỏa trong cơ thể y lại càng lúc càng bốc to?
Cẩn Nhi thất vọng đấm vào ngực Hi Vựu: “Đồ trứng thối nhà ngươi, rốt cục là hạ dược gì vào ta… Ta không chịu nổi… không chịu nổi nữa…”
Hi Vựu nhìn tuyệt sắc giai nhân trước mặt, con ngươi không nén nổi thêm thâm trầm.Cũng không định sẽ giày vò Cẩn Nhi nữa, Hi Vựu xé tiết khố của mình, để mặc cự vật dũng mãnh giữa hai chân lộ ra.Cười tà: “Muốn? Không phải đêm nay ngươi chủ động sao? Tự làm đi…”
Cẩn Nhi kinh ngạc, lại nhìn Hi Vựu hồi lâu. Thường ngày Hi Vựu *** lực dồi dào, toàn ta cần ta cứ lấy với y. Vốn y đã lỗ rồi, giờ còn muốn lấy thêm của y, Cẩn Nhi không thèm đáp.
Hi Vựu dù dục vọng với Cẩn Nhi là vô tận, nhưng ngược lại cũng biết thịt sắp được ăn, định lực khác hẳn với thường nhân. Cuối cùng, Cẩn Nhi cũng không kiên trì nổi nữa, quăng mũ cởi giáp, tự mình bò lên đùi Hi Vựu, tự nhét cự vật của hắn vào cơ thể.
“A… Ha…”
“Ừm…” Hi Vựu ôm lấy eo Cẩn Nhi, tần suất đong đưa cơ thể của Cẩn Nhi tăng nhanh, “Thỉnh thoảng cho ngươi chủ động một lần, cũng không tệ…” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Phòng Hô Nhĩ Xích
Mạnh Thanh Li nằm trong bờ ngực rộng của Hô Nhĩ Xích, Hung Nô vương vương phục được làm từ da lông chồn tía tốt nhất trên thảo nguyên, ngày thường ôm sát cũng thấy mềm mại thoải mái. Nhưng đêm nay tự dưng khiến y thấy xao động bất an.
“Hô Nhĩ Xích, ta khó chịu…”
Hô Nhĩ Xích cúi đầu, chọc chọc hai gò má ửng đỏ của Mạnh Thanh Li, “Say? Ta sai hạ nhân mang canh giải rượu tới…”
“Không phải.”Mạnh Thanh Li cúi đầu, vươn tay ngăn động tác của Hô Nhĩ Xích.
“Rốt cục là làm sao?” Hô Nhĩ Xích thấy y khó chịu, hai hàng lông mày cũng nhíu vào.
Mạnh Thanh Li một tay siết chặt vạt áo trước của mình, một tay kéo ống tay áo Hô Nhĩ Xích, “Ta, ta muốn…”
Đôi con ngươi như nước kia sánh lên, Hô Nhĩ Xích giờ mới phát hiện có một tầng sương tên là dục vọng phủ trên đó.
Hô Nhĩ Xích nhẹ nhàng đặt Mạnh Thanh Li lên giường, Mạnh Thanh Li tức khắc khổ sở cuộn người lại.
“Tối qua vừa làm… Hôm nay chịu được không?”
Mạnh Thanh Li còn chưa nghe hết, đã thấy Hô Nhĩ Xích ôm lấy thân thể mình nhẹ nhàng xoa bóp, Hô Nhĩ Xích sợ Thanh Li chịu khổ, lại thấy bộ dạng rụt rè động lòng người này biến đổi khác thường, mềm mại như nước bám lấy mình, liền thoát y vật của Thanh Li ra, khom người ngậm lấy ngọc khí đang ngẩng đầu.
Mạnh Thanh Li phát ra tiếng nức nở như mèo con trong họng, “Hô Nhĩ Xích, ưm… A…”
Nhả ra nuốt vào, cuối cùng dưới sự an ủi của Hô Nhĩ Xích, Mạnh Thanh Li cũng tiết, y chỉ có thể choáng váng đỏ mặt, dùng cơ thể quấn lấy Hô Nhĩ Xích, “Không thể, không thể chỉ một người…”
Mạnh Thanh Li xuống đệm, nửa quỳ bên giường, vùi dầu vào khố gian mở rộng của Hô Nhĩ Xích.
“Thanh Li, ngươi…”
Không ngờ Mạnh Thanh Li từ trước tới nay không thích kiểu yêu này, đêm nay lại hạ mình hầu hạ hắn như thế.Cảm thụ khoang miệng ấm áp đang bao lấy mình, hô hấp của Hô Nhĩ Xích càng thêm nặng nề, cũng càng hỗn loạn.
Híp mắt, nhìn cự vật bản thân lấp đầy khoang miệng Mạnh Thanh Li, thậm chí có lúc còn thấy rõ đầu cự vật phồng lên một bên má Thanh Li…
“Đủ rồi…”Mãi một lúc lâu sau, Hô Nhĩ Xích nâng cằm Mạnh Thanh Li, vẫn đang ngậm phân thân của hắn. Thứ đó ánh lên trơn bóng vì nước bọt, trượt khỏi miệng y.
Mạnh Thanh Li sặc một cái. Đang ho thì bị Hô Nhĩ Xích hôn lấy bờ môi sưng mọng, bị người ta đặt xuống thân, đem mình chôn vào cơ thể y.
“A…”Mạnh Thanh Li kinh hô một tiếng, nhưng hai chân đã thành thục ôm lấy hông Hô Nhĩ Xích, “Nhanh quá, chậm một chút, ưm…”
Hô Nhĩ Xích không ngừng xỏ xuyên, cúi xuống hôn lên tóc mai mướt mồ hôi của Mạnh Thanh Li, “Thật là, sao lúc nào ta cũng muốn ngươi thế này…”
Phòng Triệu Đình Hạo
Tống Việt ở bữa tiệc tuy uống không ít, nhưng chưa bao giờ cảm thấy vô lực như bây giờ. Nếu chỉ là thế thì cũng không sao, nhưng cảm giác điên cuồng đang kêu gào làm ngập lý trí y thì là cái gì…
Sau một thoáng phân tâm, Tống Việt phát hiện hai tay đang bị Triệu Đình Hạo bắt chéo, dùng khăn mềm buộc lại trên đỉnh đầu.
Tống Việt dù biết Triệu Đình Hạo sẽ không làm mình bị thương, nhưng trong lòng vẫn có chút hoảng sợ, “Vì sao, trói ta… A…”
Nhìn Triệu Đình Hạo cắn mở thắt lưng mình, đầu lưỡi còn không ngừng chòng ghẹo phần da dẻ lộ ra kia, chẳng mấy chốc, khóe mắt Tống Việt đã nhiễm sắc ***, hạ thân càng như có như không khẽ đụng vào thân thể Triệu Đình Hạo, thầm tản mát ra mị hoặc.
Triệu Đình Hạo dù mỗi biểu tình, từng động tác đều yêu thương Tống Việt như vậy, nhưng nếu có thể tận dụng cơ hội này trên giường khai phá chút lạc thú mới mẻ, nếm thử cũng là chuyện vui.
Hắn muốn hiểu thêm về Tống Việt, muốn nhìn thấy nhiều vẻ mặt của Tống Việt.
Tống Việt dán vào thân thể trầm mặc của Triệu Đình Hạo khát cầu, nhưng Triệu Đình Hạo hôm nay dường như không muốn thỏa mãn y. Mà rối loạn trong cơ thể càng lúc càng rõ, Tống Việt ngay cả mở miệng nói cũng không nén được tiếng nức nở, “Ngươi, sao ngươi còn chưa…”
Một nụ hôn sâu kết thúc, Triệu Đình Hạo nâng cằm Tống Việt lên, “Nếu ngươi làm được chuyện này, ta sẽ nghe ngươi…”
Nhìn thấy tia giảo hoạt trong mắt Triệu Đình Hạo, Tống Việt bất giác rùng mình.
Triệu Đình Hạo cười, ghé sát vào tai Tống Việt, rủ rỉ mấy câu, Tống Việt càng nghe càng như thấy quỷ mà trợn tròn hai mắt, “Chuyện này… Không thể…”
“Ừ?”
Triệu Đình Hạo cũng không quan tâm Tống Việt từ chối, chỉ đưa đầu ngón tay đâm nhẹ vào hậu huyệt y, làm mấy động tác chuẩn bị rồi rút lui.
Bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng, Tống Việt suýt chút nữa trào lệ.
“Ngoan, cho ta xem một chút thôi, ta muốn nhìn ngươi, Việt Nhi…”
Trầm mặc một lát, Tống Việt run rẩy, cắn môi, nhắm mắt nói: “Cơi, cởi trói tay cho ta…”
Triệu Đình Hạo đại hỉ, tháo khăn mềm trên tay Tống Việt ra.
Sắc đỏ lan từ mặt xuống đến cổ Tống Việt, lan xuống ngực, thậm chí lan khắp toàn thân. Y chậm rãi đưa tay xuống phía dưới, cầm ngọc khí của mình, trước cái nhìn trần trụi của Triệu Đình Hạo, bắt đầu tự vui vẻ.
“Ưm… A…”Tống Việt bất giác thúc đẩy động tác, ánh mắt xấu hổ không dám nhìn biểu cảm của Triệu Đình Hạo.Dù sao, tự an ủi trước mặt Triệu Đình Hạo, thế nào cũng là lần đầu tiên mà…
Càng thẹn thùng *** càng tăng lên theo cấp số nhân, chưa được bao lâu, Tống Việt đã tự xuất ra tay mình, mà trong khoảnh khắc thân thể y thả lỏng, cự vật của Triệu Đình Hạo cũng lấp đầy hậu huyệt trống rỗng kia.
“A — Ưm a…”.
||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||
Tống Việt cắn lấy góc chăn, ngăn được tiếng rên rỉ cao vút.
“Việt Nhi, Việt Nhi của ta…”
Phòng Mạc Ly
Mạc Ly bị Văn Sát và Hàn Tử Tự ôm vào phòng, dưới tác dụng của rượu, y bị thiêu nóng đến độ không thở nổi.Khi bàn tay Văn Sát hay Hàn Tử Tự dời khỏi thân thể, chỗ da đó như bị lửa đốt, rất khó chịu, “Không, đừng đi…”
Hàn Tử Tự ôm lấy Mạc Ly run rẩy, nói: “Chúng ta không đi, chỉ là muốn lấy nước cho ngươi…”
Mạc Ly kéo y phục bản thân xuống.“Không đúng, ta, ta rất kỳ quái…”
Hắc bạch hai người trợn mắt há mồm nhìn Mạc Ly chủ động cởi áo trước mặt mình. Tuy ít nhiều cũng biết ly rượu Mạc Ly uống trước đó, tám chín phần là bị Hi Vựu động tay động chân, nhưng tình cảnh trước mắt vẫn hết sức chấn động.
Khi Mạc Ly vòng tay ôm lấy Văn Sát, hắc bạch hai người dù lý trí có nhiều thế nào, toàn bộ đứt hết.
Để Mạc Ly ngã mạnh xuống giường, Hàn Tử Tự đỡ nửa thân trên của y, ngón tay khéo léo trêu đùa hai hạt thù du phiếm hồng trước ngực đó, khiến Mạc Ly không ngừng thở dốc sảng khoái. Hắn còn dùng đầu lưỡi lượn qua từng ngõ ngách trong khoang miệng y.
Văn Sát lại kéo hai chân Mạc Ly ra, khi mật sắc nhục huyệt được cao dược mở rộng, Văn Sát đem đỉnh đầu cự vật nhập khẩu.
Mạc Ly hít sâu, tuy đã cố thả lỏng, nhưng y vẫn khó tránh có chút căng thẳng, siết lấy cánh tay Hàn Tử Tự. Hàn Tử Tự cũng thật săn sóc, ôn nhu, tách những đầu ngón tay ấy ra, để chúng siết lấy mười ngón tay mình.
Văn Sát nổi ác thú, hắn cố nén dục vọng, dùng cái đỉnh cực đại kia xoay tròn trong huyệt khẩu Mạc Ly, nhẹ nhàng vào một chút rồi lập tức rút ra, khiến Mạc Ly không tài nào chịu nổi, “Văn Sát… Văn Sát… A…”
Mạc Ly bắt đầu khóc, Hàn Tử Tự hôn lấy giọt lệ vì cảm xúc mãnh liệt trào ra, dụ dỗ: “Nên nói gì nhỉ, Ly Nhi chắc là biết rồi chứ?”
Mạc Ly tựa trước ngực Hàn Tử Tự lắc đầu, cắn môi không chịu thốt ra lời.
Văn Sát nhìn Mạc Ly vẫn quyết tâm chống cự, càng trêu đùa tợn.
Phòng tuyến của Mạc Ly cuối cùng cũng tan tác toàn bộ, y rên lên hai tiếng, liền dùng ngữ khí chực khóc nói: “Ta, bên trong ta, rất ngứa…”
Nghe vậy, hắc bạch hai người đầu tiên là sửng sốt, sau đó, Văn Sát cũng không cầm cự nổi, động thân, một khắc đã lấp đầy Mạc Ly.
Mạc Ly rít một tiếng, cong sống lưng, dùng hạ thể tiếp nhận trừu tống mãnh liệt của Văn Sát. Nhìn nơi hạ thể hai người tiếp hợp tràn nước, Hàn Tử Tự cũng nhẫn đến cực hạn rồi, liền kéo lấy tay Mạc Ly xuống hạ thân hắn, đặt vào ngạnh vật đã đứng dậy từ lâu. Mạc Ly cũng rất nhu thuận, lấy ngón tay vô lực giúp Hàn Tử Tự tạm xoa chịu một chút.
Dưới những cú thúc của Văn Sát, Mạc Ly vẫn rên rỉ, “Không phải, chưa đủ… Ưm…Ta rất khó chịu… A…”
Cơn ngứa ngáy trong cơ thế không vì Văn Sát tiến nhập mà giảm bớt, trái lại vì động tác trừu tống mà càng lúc càng ngứa.
Trong đầu có một thanh âm không ngừng kêu gào — Y muốn, muốn cả hai bọn họ…
Cảm giác được sự khác thường của Mạc Ly, Hàn Tử Tự mút mát cổ y, “Ly Nhi, ngươi thực sự muốn thế?”
Mạc Ly bây giờ bị dục vọng và khoái cảm bài sơn đáo hải giày vò phát điên, chỉ nghe y thở dộc đáp: “Ta, ta muốn các ngươi… Xin, xin các ngươi… Cho ta… Ưm a…”
Văn Sát nghiến răng, để Mạc Ly đang trong tư thế đối mặt đưa lưng về mình, ôm hai chân y tách ra, hậu huyệt bị thao sưng đỏ vẫn ngậm cự vật của mình, đang theo hô hấp mà đóng mở.
Hàn Tử Tự đem đầu cự vật bản thân di vào, nhưng cảm thấy tựa hồ có chút miễn cưỡng.Chưa được bao lâu, trán cả ba đã vã mồ hôi.
Hàn Tử Tự yêu thương hôn lên thái dương Mạc Ly: “Ly Nhi, hay thôi nhé…”
“Không…”Mạc Ly hổn hển ngăn Hàn Tử Tự rút ra, nức nở: “Ta xin ngươi, ta xin ngươi…”
Hàn Tử Tự nhìn dáng vẻ này, cắn răng một cái quyết tâm, một cú công kích đi vào huyệt khẩu chật chội.Trong nháy mắt, cả người như bị xé mở, nhưng lại khiến Mạc Ly cảm thấy… thực thỏa mãn…
Đồng thời bị cả hai lấp đầy, bỗng nhiên Mạc Ly xụi lơ, toàn thân vô lực vắt lên Hàn Tử Tự và Văn Sát.
Hắc bạch hai người nghiến răng bất động trong cơ thể y rất lâu, mãi đến khi cảm thấy tiểu huyệt chứa đựng bọn họ đã mấp máy nhả nuốt, lúc này mới khẽ hỏi: “Ly Nhi, chúng ta động được không…”
Mạc Ly òa lên: “Ta, ta không biết, đừng hỏi ta…”
Biết cơ thể Mạc Ly đã thích ứng rồi, Hàn Tử Tự và Văn Sát cũng kiềm chế đến cực hạn rồi, Hàn Tử Tự bắt đầu cẩn thận co rút trong mật huyệt.
“A —”Khoái cảm đáng kinh ngạc từ nơi kết hợp của ba người xông thẳng lên não.
Văn Sát cắn răng, không ngừng gọi: “Mạc Mạc, Mạc Mạc… Gọi tên chúng ta, Mạc Mạc…”
Trong cơ thể, tốc độ trừu sáp không ngừng tăng nhanh, lúc đó bạch quang xuất hiện, Mạc Ly rốt cục kêu lên cái tên đã lâu không nghe thấy, “Sửu Nô… A Vong…”
Hàn Tử Tự và Văn Sát nghe vậy, liền ôm lấy thân thể mướt mồ hôi của Mạc Ly, nhất thời xúc động, không thể kiềm nén.
Nếu có thể, xin ngươi cứ để chúng ta làm Sửu Nô và A Vong, suốt đời bên ngươi được không?
Sau đó…
Hôm sau, sau bữa tiệc đón khách, quả nhiên không ai đi tới cảm ơn hay oán hận Hi Vựu, tuy rằng vô luận là đương sự bên thu lợi hay bên bị thu lợi đều rất muốn làm thế.
Nguyên nhân rất đơn giản, tất cả đều giấu mặt trên giường ấy mà! <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.