Hàn Tử Tự bị thương rất nặng.
Trước ngực có thể thấy rõ vết thương sâu tận xương do ưng trảo câu. Chưa nói đến ngoại thương và vết thâm tím chi chít trên da thịt, nghiêm trọng nhất phải kể đến một chưởng bị công kích vào lưng. Một chưởng đó, Văn Sát đã dồn mười tầng công lực, không chỉ khiến tim phổi Hàn Tử Tự thương tổn, còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến kinh võng mạch lạc phân bố trên cơ thể. Nếu không phải có thần công hộ thể, không khéo Hàn Tử Tự rồi cũng chỉ có thể rơi vào thế võ công mất hết như Trình Cửu Nhụ bây giờ, không thể tự lo liệu kết cục.
Các đại phu đầu tiên xử lý ngoại thương rõ rệt trước ngực Hàn Tử Tự, sau khi lấy mủ khâu lại, mới cẩn thận từng li từng tí nâng cơ thể Hàn Tử Tự lên, cắt bỏ y phục đang dính trên người hắn. Tấm lưng rộng với những đường cong *** tế của hắn lộ ra, chưởng ấn tím đỏ đang chuyển sang màu đen thật cân đối sau lưng, kích thích thần kinh thị giác của mỗi người.
Thanh âm của lão đại phu có chút bất ổn, “Xích Sa chưởng, quả nhiên là Xích Sa chưởng…”
Mạc Ly suy cho cùng cũng không phải là người trong giang hồ, đứng một bên chỉ nghe hiểu một nửa. Lúc này, Vô Thượng đã tới sát bên cạnh y, khẽ giọng: “Xích Sa chưởng tái hiện giang hồ, điều này nói lên rằng,Văn Sát đã tu luyện Hồng Ngục ma công đến tầng thượng đỉnh.”
Mạc Ly nhíu nhíu mày, không đáp.
Vô Thượng tiếp tục tự biên tự diễn giảng giải: “Hào kiếp võ lâm mấy trăm năm trước, chính là bởi một kẻ sau khi tập thành thứ công phu ở Tây Vực, trở lại Trung Nguyên tự lập môn phái chiêu mộ môn đồ, cậy vào một thân tuyệt thế võ công làm mưa làm gió tàn hại võ lâm.
[25: hào kiếp: tai họa lớn.]
Khi ma công vận chuyển, hai mắt sẽ phát màu đỏ sậm, người tu luyên thứ công phu đó rất dễ dàng đánh mất tâm trí, tẩu hỏa nhập ma, cho nên Nhất Ngôn đường đường chủ đã nhiều lần thay đổi, có đôi lúc cũng không phải là bị chính đạo tàn sát, mà thường là do bọn hắn đang trong quá trình luyện công thì bỏ mạng.”
Mạc Ly thản nhiên: “Ngươi nói những chuyện này, có liên quan gì đến ta?”
Sắc mặt của Vô Thượng cứng đờ, nghiêm mặt: “Nếu Xích Sa chưởng tái hiện giang hồ, hôm nay phóng nhãn võ lâm, người có thể ngăn cản Văn Sát chỉ có thể là môn chủ. Giờ môn chủ vướng bận công tử ở đây, không tiếc xả thân vượt hiểm cứu thoát công tử khỏi nhà tù…Nói cách khác, Mạc công tử nếu đã ảnh hưởng đến môn chủ như vậy, chẳng phải đã nắm trong tay mệnh mạch của bạch đạo chúng ta ư?”
Nói đến đây, Vô Thượng không tiếp tục, nhãn thần thâm thúy gửi một hàm ý sâu xa vào Mạc Ly.
Mạc Ly cười cười: “Ngươi không cần chụp cho ta một cái mũ lớn như vậy, Mạc mỗ quả thật đảm đương không nổi. Bất quá lần này, Hàn môn chủ thụ thương thực sự là bởi ta, ta sẽ tận lực chăm sóc hắn, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.Những hứa hẹn khác, ta không đáp ứng nổi.”
Vô Thượng thư thái đáp: “Ta cũng không có ý quấy rầy chuyện tình cảm giữa công tử và môn chủ, chẳng qua hy vọng công tử trước khi quyết định bất kỳ chuyện gì, nhất thiết phải lấy đại cục làm trọng…”
Mạc Ly không có ý kiến, chỉ lẳng lặng xoay người, nhìn Hàn Tử Tự với sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường.
Hàn Tử Tự dù đang trọng thương, nhưng ngày hôm sau đã khôi phục ý thức. Việc đầu tiên khi tỉnh lại là tìm kiếm bóng dáng Mạc Ly. Đảo mắt một vòng sương phòng, chỉ thấy mấy thị tỳ đang mừng rỡ như điên. Sắc mặt Hàn Tử Tự xanh xám lại, chống dậy: “Mạc Ly đâu?”
Chúng thị tỳ thấy thế, vội vàng lại dìu.
Hàn Tử Tự vung tay, nhãn thần băng lãnh, “Ai cho phép các ngươi chạm vào ta?”
Lấy tấm chăn mỏng qua quýt quấn quanh hạ thể, Hàn Tử Tự thậm chí giầy cũng không đi, trực tiếp chân đất muốn ra ngoài.
Chưa từng thấy chuyện hoang đường nào như môn chủ vốn luôn cẩn trọng đúng mực, giờ lại y quan bất chỉnh như thế xuất môn tìm người, các thị tỳ cũng hốt hoảng.
“Môn chủ, xin để chúng nô tỳ đi gọi Mạc công tử, vết thương của ngài sẽ lại rách mất.”
“Môn…”
Lúc Hàn Tử Tự đang bị một đám thị tỳ vây quanh khuyên nhủ, cửa phòng “két” một tiếng mở ra. Mạc Ly tay bưng một bát cháo ngon lành, đi vào. Trông thấy bên trong đang kêu gào âm ĩ chợt tĩnh lại không tiếng động, Mạc Ly hỏi: “Các ngươi đang làm gì vậy?”
Tiếng nhao nhao như vỡ chợ nhất thời yên lặng lại. Chúng thị tỳ thấy Mạc Ly đi vào, tự động tránh ra, ào ào khom người với Mạc Ly: “Công tử vạn phúc.”
Nghe thấy thanh âm ngày đêm mong nhớ đêm mong, Hàn Tử Tự đưa mắt về phía cửa. Chỉ thấy Mạc Ly từng bước bước vào, một thân y phục bạch sắc cẩm bào thanh lịch, tay áo tự nhiên phiên lạc, hoa văn thanh hoa giản khiết tô điểm.
Ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào, thân thể Mạc Ly toàn bộ che khuất; trong một thoáng, Hàn Tử Tự không thấy rõ biểu tình trên mặt y.
“Ly Nhi…”
Thanh âm băng lãnh vừa rồi sớm không còn tồn tại. Hiện giờ, Hàn Tử Tự bày ra một vẻ mừng rỡ khó áp chế. Bước nhanh về phía trước, hắn thầm muốn kéo cái người này vào lòng mình, đây chính là cách tốt nhất để giải nén nỗi khổ tương tư khắc khoải.
Mạc Ly thấy Hàn Tử Tự đi tới, bất động thanh sắc mà lùi lại hai bước.
Chuyện lén lút vô thức này, Mạc Ly vẫn còn biểu lộ ra ý kháng cự lại Hàn Tử Tự, tuy rằng không rõ ràng lắm.
Trong con ngươi của Hàn Tử Tự lại hiện lên một chút tâm tình khác, nhưng rất nhanh lại dùng thần sắc ôn nhu chôn vùi nó. Cánh tay dài vươn ra, hắn kéo lấy tay Mạc Ly.
“Đừng, rơi cháo bây giờ.” Mạc Ly nói.
Thị tỳ bên cạnh không dám chậm trễ, nhanh chóng cầm lấy thứ ở trên tay y. Lần này rốt cục không thể viện cớ được, Mạc Ly bị Hàn Tử Tự ôm chặt vào lòng.
Chúng thị tỳ chưa từng thấy môn chủ nhà mình tỏ vẻ khó kìm lòng nổi như vậy, khuôn mặt nhất thời hồng hết cả lên. Không dám quay đầu lại, đặt khay lên bàn, thị tỳ lặng lẽ lùi ra.
Khuôn mặt Hàn Tử Tự chôn vào hõm vai Mạc Ly, tiếng thở dốc rất thô, rất nặng.
Mạc Ly vỗ về phần lưng không bị thương của Hàn Tử Tự, nhẹ nhàng nói: “Ta đỡ ngươi về giường nghỉ ngơi.”
Hàn Tử Tự làm sao lại không nghe lời Mạc Ly chứ, còn cố tình dồn chút trọng lực vào Mạc Ly, hai người cơ hồ sát khít đến không kẽ hở, chuyển dời về bên giường.
Đắp chăn lại cho Hàn Tử Tự, Mạc Ly im lặng ngồi bên giường không nói.
Bàn tay Hàn Tử Tự siết chặt lấy tay y, dù Mạc Ly muốn giằng ra cũng không được.
“Đã gặp lại bọn Dược Lang chưa?”
Mạc Ly gật đầu: “Ừ, đã gặp. Bọn họ khá ổn, lần này cảm tạ ngươi.”
Bàn tay Hàn Tử Tự chuyển lên khuôn mặt Mạc Ly, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi má y, “Ngươi với ta, hà tất phải nói lời cảm ơn?”
Gạt nhẹ bàn tay đang ở trên mặt mình, Mạc Ly mượn cớ đi lấy bát cháo trên bàn để tạo một khoảng cách vớihắn.
Hàn Tử Tự nói: “Ly Nhi, ngươi không vui ư?”Thanh âm mang theo sự thống khổ.
Mạc Ly từng chút từng chút khuấy khuấy cháo trong bát, nhìn những làn hơi vừa bốc lên đã tiêu tán, “Hàn môn chủ, ta tưởng rằng, rất lâu trước kia, chính là lần ở bến đò Biện Kinh, ta đã giải thích rồi chứ…”
Hàn Tử Tự cười: “Ly Nhi, lúc đó và bây giờ khác nhau.”
Mạc Ly nhìn vào mắt Hàn Tử Tự, con ngươi lộ ra vẻ khó hiểu, “Có cái gì khác?”
Nghe vậy, hai mắt Hàn Tử Tự híp lại, “Ta sẽ cho ngươi thời gian, thế nhưng, lần này ta sẽ không để kẻ khác cướp ngươi khỏi ta.”
Mạc Ly cười lạnh: “Chẳng lẽ Hàn môn chủ muốn noi gương Văn đường chủ kia?Cũng phải, Dược Lang bọn họ hiện tại đều ở quý phủ, ngươi muốn ta làm chút gì đó, ta sao có thể không làm…”
Hàn Tử Tự cầm lấy tay Mạc Ly, ngữ điệu có chút sốt ruột, “Ly Nhi, ngươi biết ta không có ý như vậy…”
Lần này, Mạc Ly im lặng để hắn nắm lấy tay, không rụt lại. Mạc Ly cúi đầu thật thấp, thanh âm cũng rất yếu, “Nói như vậy, ngươi không định dùng bọn Dược Lang để uy hiếp ta?”
Hàn Tử Tự lập tức nói: “Không đâu.”
Mạc Ly ngẩng đầu lên, nét mặt đã nhu hòa đi một chút.
“Thế nhưng Ly Nhi, ngươi phải biết ra muốn cái gì.”
Mạc Ly nghe xong bừng tỉnh: “À, đúng rồi, ngươi không nói thì ta quên béng mất.”Đưa tay vào trong vạt áo, Mạc Ly lấy ra Long Tinh.
Viên Long Tinh này, từ lúc Vương Chấn đem nó coi như một tín vật giao cho mình, để giấu giếm nó, Mạc Ly đã tốn không ít tâm tư. Khuôn mặt lộ ra vẻ như trút được gánh nặng, Mạc Ly nói: “Cuối cùng cũng vật quy nguyên chủ rồi.”
“Lộp cộp” Hàn Tử Tự hất Long Tinh ở trong tay Mạc Ly. Long Tinh lăn xuống đất, phát ra tiếng động.
“Ly Nhi, ngươi không thể không chọc giận ta sao?”Thanh âm của Hàn Tử Tự mang theo cơn giận được kiềm chế.
Mạc Ly tạm coi như không nghe không thấy, chỉ nhanh chóng đứng dậy, nhặt Long Tinh trên đất lên, cầm Long Tinh đang phát ra chút ánh sáng, nhìn một lúc, phát hiện không bị làm sao mới thở phào.
Đem Long Tinh đến trước ngực Hàn Tử Tự, “Thân thể ngươi bây giờ chưa được tốt, chúng ta đừng nói chuyện này vội…”
Hàn Tử Tự nắm lấy một tay Mạc Ly: “Chuyện hôm nay ta bảo ngươi chấp thuận, ngươi cũng phải có chút bày tỏ mới phải chứ.”
Mạc Ly cười khổ: “Ngươi làm vậy không phải đang bức ta nói điều trái lòng mình sao…”
Hàn Tử Tự lạnh lùng đáp: “Vậy ngươi nói thật lòng đi.”
Mạc Ly không thể tránh né được nữa, buộc phải nói thẳng ra, “Ta chỉ thấy, sau bao nhiêu việc trải qua như vậy, ta và ngươi sẽ không thể quay trở về như ngay xưa được…”
Khoảng thời gian ở chung với Sửu Nô, sớm đã bị chính tay Hàn Tử Tự chôn vùi dưới cát bụi.
“Lần này ngươi ra tay cứu Dược Lang và Cửu Nhụ, là ta nợ ngươi, ngươi muốn ta làm gì cũng được, thậm chí ngay cả tính mạng này, ta cũng sẽ không chớp mắt cho ngươi. Nhưng, ngoại trừ…”
Ngoại trừ cái gì?
Ý ngầm này của Mạc Ly, cả hai người kỳ thực trong lòng đều rõ.
“Vậy sau này ngươi định thế nào?” Tâm tình của Hàn Tử Tự không nhìn ra trên mặt.
“Có lẽ nói thế này sẽ ích kỷ, nhưng…Dược Lang và Cửu Nhụ dẫu sao cũng có ân cứu mạng với ngươi, hiện tại Trình Cửu Nhụ đã không còn võ công siêu phàm thiên cơ thần tướng như ngày xưa.Bọn họ sau này còn cần người bảo vệ chiếu cố nhiều hơn, ta lo Văn Sát sẽ không bỏ qua cho bọn họ…”
Hàn Tử Tự không nhẫn nại, nói: “Ta hỏi ngươi.”
Mạc Ly trầm mặc một lát, quay đầu đi, “Chuyền lần này, toàn bộ là do ta, tất cả nghiệp chướng, cũng nên kết thúc bởi ta.”Giọng nói Mạc Ly che kín nỗi đắng cay, “Ta đã đâm Văn Sát một nhát tại Thanh Phong nhai, với tính nết của hắn, nhất định sẽ không buông tha ta. Nếu như ta tiếp tục đợi ở đây, chỉ biết rằng sẽ đem đến cho các ngươi những phiền phức không đáng có.Cho nên, tốt nhất chính là ta mau ly khai, vô luận đi đến đâu cũng được. Có thể trốn mất dạng cũng được, chỉ là trốn… Mà dù có bị hắn bắt lại ăn tươi nuốt sống, cũng không sao cả.”
Hàn Tử Tự cả giận nói: “Hoang đường, thật sự hoang đường!” Hắn nắm lấy bả vai Mạc Ly, bắt y quay lại, “Ngươi đâm Văn Sát một nhát cũng là bất đắc dĩ! Nếu như lúc đó ngươi không ra tay, phỏng chừng ta đã chết dưới chưởng lực của Văn Sát vì binh khí vỡ. Ngươi là cứu ta mới dùng hạ sách đó, hôm nay lại muốn nhận hết tất thảy nghiệp chướng ư?”
Mạc Ly lắc đầu: “Cũng không hẳn vậy. Ta làm thế cũng là vì Dược Lang và Cửu Nhụ…”
Nếu như Hàn Tử Tự chết, sẽ không ai có thể ràng buộc Văn Sát nữa, bọn Dược Lang sẽ không đủ thời gian để giở trò, thoát khỏi Vô Xá cốc.
Hàn Tử Tự nói: “Ly Nhi, lý do của ngươi căn bản là tìm cớ mà thôi.Chuyện lần này tuy rằng đúng là vì ngươi, nhưng từ đầu tới cuối, kẻ đứng sau sắp đặt đều là Thiên môn. Văn Sát sẽ không bỏ qua ngươi, không sai. Thế nhưng, hắn lẽ nào sẽ bỏ qua cho Thiên môn?”
Ánh mắt sắc bén của Hàn Tử Tự nhìn chăm chú vào Mạc Ly. Y có chút chột dạ, tránh né ánh mắt đó.
Việc dùng mưu trí, Mạc Ly muốn đối đầu với Hàn Tử Tự, vẫn còn lộ điểm non nớt. Bản thân lại bị Hàn Tử Tự ôm vào ngực, Mạc Ly không giãy giụa nữa, thở dài: “Ta bàn bạc chuyện này bây giờ thật không thích hợp…”
Hàn Tử Tự hôn lên khóe môi Mạc Ly, “Nếu Ly Nhi không thích, vậy không nói nữa. Nhưng chí ít hãy đáp ứng ta, trước khi thưởng thế của ta khá lên, đừng rời bỏ ta, được không?”
Mạc Ly im lặng, không đáp.
“Ngươi muốn ta đang trong thời gian dưỡng thương, không được sống yên ổn, cả ngày nhớ nhung ngươi sao?”
Mạc Ly suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Hàn Tử Tự lấy được lời đáp ứng của Mạc Ly, khóe miệng nở nụ cười sâu. Khẽ hôn không ngừng lên mái đầu Mạc Ly, “Ly Nhi… Ly Nhi của ta…”