Hoắc Liên Ngao về sớm hơn vài ngày so với năm ngoái. Hôm ấy,
Khang Kiều cũng vừa hoàn thành xong kỳ thi cuối kỳ. Để tránh tình huống
đứng đực như cây kem rồi nói mấy câu “Cậu chủ Liên Ngao, cậu đã về” như
năm ngoái, Khang Kiều lừ đừ ở ngoài rất muộn mới về nhà.
Khung cảnh không khác mấy so với năm ngoái: Người làm nhà họ Hoắc khoe với
nhau món quà cậu chủ Liên Ngao mang về cho họ, cứ làm như quà của ai quý giá hơn thì có giá trị hơn trong lòng anh vậy.
Bắt
đầu từ bảy giờ, cứ cách chục phút lại có một chiếc xe đi vào từ cánh cửa lớn màu vàng chính diện. Hoắc Chính Khải bỏ mọi công việc còn dang dở,
làm một bữa tiệc mừng Hoắc Liên Ngao trở về.
Từ phòng của Khang Kiều có thể nhìn thấy quang cảnh ở biệt thự chính. Cũng giống năm ngoái, đèn đuốc sáng choang, người người tấp nập.
Hoắc Liên Ngao bảo người mang quà của cô đến đặt trên bàn học, bọc đẹp đẽ
trông giống như một viên kẹo vuông rực rỡ sắc cầu vồng, bên trong đựng
gì Khang Kiều không có hứng thú muốn biết.
Ngọn đèn
trong phòng Hoắc Tiểu Phàn và Nghê Hải Đường đều sáng, chắc hẳn Hoắc
Tiểu Phàn đang chơi người máy thông minh mà Hoắc Liên Ngao tặng nó. Có
thể tưởng tượng ra thằng bé đang vui ra mặt, đó đều là những món đồ chơi mới lạ chưa có trên thị trường.
Còn Nghê Hải Đường
có lẽ đang đóng cửa hậm hực. Năm nay Hoắc Liên Ngao tặng bà một cuốn
sách có chữ ký của Hillary Clinton, đương nhiên, cũng bằng tiếng Anh.
Nghe nói, Hoắc Liên Ngao còn đặc biệt ghi chú những đoạn nào cần xem cho dì Nghê.
Tối nay, Nghê Hải Đường không ra ngoài, kẻ thức thời luôn biết cân nhắc rõ thiệt hơn, mà Nghê Hải Đường thì không ngốc.
Một tuần sau đó, điều khiến Khang Kiều khá yên tâm là số lần ra ngoài buổi
tối của Nghê Hải Đường đã được tiết chế lại. Đây là chuyện tốt, Nghê Hải Đường không dám uống rượu trong nhà.
Khang Kiều cũng tiếp tục cuộc sống như mùa hè năm ngoái, tránh được Hoắc Liên Ngao lúc
nào là tránh. Trong khoảng chục ngày sau khi anh trở về, cô không gặp
mặt anh lần nào. Nghe người làm nói, cậu chủ Liên Ngao gần đây đang khổ
luyện cưỡi ngựa.
Trung tuần tháng sáu, trường học cho nghỉ hè. Có nghỉ hè hay không đối với Khang Kiều dường như cũng không
có gì khác biệt. Bắt đầu từ ngày thứ ba của kỳ nghỉ hè, Khang Kiều liền
đi lại ở khắp các trường kỹ năng với học phí đắt chết người, thậm chí
Nghê Hải Đường còn ám thị năm sau Khang Kiều sẽ học các lễ nghi của cô
dâu trong một đám cưới.
Rèn luyện các lễ nghi cho cô
dâu trong ngày cưới ư? Không không, không phải đâu, các giáo viên ở đây
đều được mời từ Nhật Bản về, họ sẽ truyền dạy cho bạn vô số những kỹ
năng làm sao để người có tiền có thiện cảm với mình.
Năm sau, năm sau Khang Kiều cũng mới được mười bảy tuổi thôi.
Đối diện với ám thị ấy, Khang Kiều vẫn chọn cách im lặng như bao lần. Sự im lặng của cô trong mắt Nghê Hải Đường luôn tương đương với câu “Yes!”.
Cuối tháng sáu, thế vận hội thể thao tám quốc gia Nam Á được tổ chức ở
Brunei. Trong nghi thức khai mạc thế vận hội, Khang Kiều nhìn thấy Hoắc
Liên Ngao qua màn hình ti vi.
Hoắc Liên Ngao cao hơn rồi, anh mới mười ba tuổi trông còn nhỉnh hơn hoàng tử Brunei hơn anh mấy tuổi.
Lễ khai mạc kết thúc bằng màn thi đấu Polo giữa Hoắc Liên Ngao và hoàng tử Brunei. Polo là một môn thể thao kết hợp giữa cưỡi ngựa và đánh golf.
Vì giá thành cao, nó dần trở thành trò chơi dành cho tầng lớp quý tộc.
Chính vì như vậy, cuộc thi đấu này cũng trở thành một bài học trong ngày học kỹ năng.
Khang Kiều và mười mấy cô gái khác ngồi trước màn hình ti vi. Họ cũng tầm tầm tuổi với Khang Kiều, trong đó có
vài người tới từ trường nữ sinh ở Bandar Seri Begawan. Theo lời Chu Tùng An nói, họ đều là những cô gái trong túi đựng đầy đồ trang điểm.
Trên màn hình lớn, trong chiếc lều màu trắng viền vàng là Sudan Brunei và
các quan thần. Trên bãi cỏ xanh mướt rộng mênh mông, thiếu niên anh tuấn phi phàn cưỡi ngựa dưới bầu trời xanh ngắt và những đám mây trắng xóa.
Cảnh tượng đó đẹp như một bộ phim cổ trang.
Khi cuộc
thi bắt đầu, đám con gái vẫn còn ngồi nghiêm chỉnh, cùng với khả năng
ngang sức ngang tài thể hiện dần qua cuộc thi, họ cũng bắt đầu đứng lên
khỏi ghế.
Mỗi khi có bóng vào, biểu cảm của đám con
gái lại thế này: Nếu Hoắc Liên Ngao ghi bàn thì nắm tay lại hoan hô, còn hoàng tử Brunei ghi bàn thì ngồi lại xuống ghế. Quả thực, xét về mặt
thị giác, Hoắc Liên Ngao được lòng hơn hoàng tử Brunei, huống hồ, người
tinh mắt vừa nhìn là biết kỹ thuật cưỡi ngựa của anh cũng tinh thông hơn hoàng tử rất nhiều.
Cuộc thi kết thúc sau một loạt
những pha vào bàn, hòa điểm, vượt trước, lật ngược tình thế đầy kích
thích. Sau 11 hiệp đấu, cuối cùng hoàng tử Brunei đã chiến thắng với một bàn dẫn trước.
Chiếc đồng hồ đếm ngược dừng nhảy,
Sudan thường ngày luôn tỏ ra tao nhã lịch thiệp trong mắt dân chúng bỗng đứng dậy khỏi ghế, vỗ tay.
Giữa tiếng vỗ tay râm ran khắp nơi, Hoắc Liên Ngao và vị Hoàng tử đổi áo thi đấu cho nhau. Giây
phút này được máy quay dừng hẳn lại. Hôm đó, sự nổi bật của hai chàng
trai này còn vượt qua cả người giành được huy chương vàng đầu tiên cho
Brunei.
Hoắc Liên Ngao lại được dịp huênh hoang. Cho
dù anh không chiến thắng. Vì nếu hoàng tử Brunei thắng anh về mặt tỷ số
thì Hoắc Liên Ngao lại giành được sự ủng hộ vì kỹ thuật đua ngựa.
Thông qua màn hình ti vi, có thể nhìn thấy Hoắc Chính Khải ngồi trong một
chiếc lều khác, biểu cảm kiêu hãnh trên gương mặt ông ta thuộc về niềm
tự hào của người làm cha: Các người thấy chưa, đó là con trai tôi.
Ti vi cũng nhiều lần tạo cho Hoắc Liên Ngao, một thiếu niên mười ba tuổi
tựa như sinh ra để lên truyền hình, những khoảnh khắc khiến người ta khó quên.
Tựa hồ như biết sẽ có rất nhiều người quan sát mình vậy, anh mỉm cười, trong nụ cười có sự thỏa thuê, mãn nguyện.
Nụ cười đó là đang thị uy trước mặt người phụ nữ phá vỡ lời hứa của bố mẹ
anh ư? Ai mà biết được, nhưng Khang Kiều có thể đoán ra lúc này tâm
trạng của Nghê Hải Đường nhất định không hề dễ chịu.
Nghê Hải Đường mà bực bội thì Hoắc Tiểu Phàn sẽ chịu khổ. Đứa trẻ cũng mang
họ Hoắc đó, vì sao không có được niềm vui của bố nó chứ?
Quả nhiên, trở về nhà, nước măt còn đọng trên gương mặt cậu bé Hoắc Tiểu
Phàn ngồi một mình trên thảm cỏ đã chứng minh suy đoán của Khang Kiều.
Bên cạnh đó, người máy thông minh mà Hoắc Liên Ngao tặng bị dỡ thành
nhiều mảnh. Vừa nhìn thấy Khang Kiều, thằng bé lập tức bò dậy, loạng
choạng nhào vào lòng cô, ấm ức bật khóc rất to.
Cô ôm lấy Hoắc Tiểu Phàn, thầm cầu nguyện trong lòng: Mùa hè mau qua đi, qua đi nhanh một chút.
Nhưng không hiểu vì sao Khang Kiều cảm thấy mùa hè năm 2001 lại rất dài, rất dài. Vì thế vận hội Nam Á đó ư? Có lẽ vậy.
Trong khoảng thời gian mười lăm ngày tổ chức thế vận hội, một vài hình ảnh
với sự góp mặt trên khán đài của Hoắc Liên Ngao và hoàng tử Brunei trong một số sự kiện thể thao quan trọng đều được đưa tới hàng ngàn hàng vạn
gia đình qua truyền hình. Tình bạn giữa hai người họ được mọi người say
sưa thêm thắt.
Khoảng thời gian này, Khang Kiều không muốn nghe những tin tức về Hoắc Liên Ngao cũng thật khó khăn. Người làm nhà họ Hoắc nói về anh, các cô gái trong lớp kỹ năng nói về anh, thậm
chí Khang Kiều còn nghe được cái tên “Hoắc Liên Ngao” qua lời Chu Tùng
An.
Hôm đó, trong nhà hàng cũng đang phát lại trận
Polo của hai người họ. Hãy nghe xem vị chuyên gia triết học đó đã chỉ
tay lên màn hình ti vi và nói gì: “Anh cảm thấy trên thế giới này không
còn ai thích hợp làm Liên Ngao hơn cậu ấy nữa”.
Thật là hết nói! Khang Kiều đứng dậy.
“Em sao vậy?” Chu Tùng An giữ cô lại.
Mặc kệ Chu Tùng An, Khang Kiều đi thẳng ra ngoài cửa nhà hàng, rẽ trái rồi
tiến thẳng. Có tiếng bước chân đuổi theo rồi một bàn tay đặt lên vai. Cô quay đầu.
Khi bắt gặp đôi mắt đo, Chu Tùng An chợt
dừng bước trong vô thức, rồi lại lùi sau nửa bước. Anh bị nó hăm dọa,
một ánh mắt vô hồn suốt thời gian qua bỗng có thứ gì cuộn trào.
Đó là một Khang Kiều mà Chu Tùng An hoàn toàn xa lạ.
“Khang Kiều?” Anh thử gọi một tiếng thăm dò, định giơ tay chạm vào cô nhưng
lại ngập ngừng sau đó để tay lơ lửng giữa không trung.
Ánh mắt đang nhìn anh hướng xuống bàn tay anh. Giây phút đó, Chu Tùng An
cảm thấy tay mình như bị thứ gì thiêu đốt, lập tức buông xuống.
Cô một lần nữa quay đầu đi, rồi lại tiến thẳng, để mặc anh ngẩn ngơ đứng ở chỗ cũ.
Cuối cùng, thế vận hội cũng kết thúc trong những lời khen ngợi văn hoa của
báo chí và các vận động viên, khi đó đã là trung tuần tháng bảy, kỳ nghỉ hè của Hoắc Liên Ngao cũng đã trôi đi một nửa. Một tháng nữa, Hoắc Liên Ngao sẽ rời đi, dây thần kinh căng thẳng của Khang Kiều cũng dần dần
thả lỏng hơn.
Sau khi thế vận hội kết thúc, Hoắc Liên Ngao bị mê muội lướt sóng. Đa số thời gian anh đều cùng bạn bè ra biển. Khoảng thời gian này, Nghê Hải Đường cũng đã bị bệnh viện cảnh cáo phải tiết chế rượu bia, mọi việc xem ra đều không tệ.
Đầu tháng tám, học xong môn kỹ năng buổi chiều, khoảng bốn rưỡi chiều,
Khang Kiều nhìn thấy Chu Tùng An đứng một bên đợi mình. Giống như mấy
lần trước, vừa nhìn thấy cô là anh nhe răng cười, vừa cười vừa đi về
phía cô, tự nhiên đón lấy cặp sách của cô, rồi tự nhiên đi sóng vai với
cô.
Lúc này, Khang Kiều mới nhớ lại mình từng giận dỗi anh vì ba chữ “Hoắc Liên Ngao”, bèn khẽ nói một câu: “Tùng An, em xin lỗi”.
“Xin lỗi vì chuyện gì?” Chu Tùng An làm bộ như không hiểu cô nói gì.
Cô ngẫm nghĩ rồi ngước mặt về phía trước, giật giật khóe miệng: “Không có gì”.
Quay mặt sang, Chu Tùng An có phần không tin vào mắt mình. Cô gái lúc nào
cũng sưng mặt đi vào, sầm mặt đi ra kia đang cười đó ư?
“Khang Kiều, khi em cười còn đẹp hơn lúc em sầm sì mặt đấy.” Không hiểu vì sao Chu Tùng An khi nói những lời này lại giống như một người gấp gáp muốn
tranh công.
Giống như anh luôn hết lòng một làm một điều gì lấy lòng, nhưng người đó luôn không cho anh cơ hội.
Vừa dứt lời, nụ cười bé nhỏ, khẽ khàng lập tức biến mất.
Hoàng hôn buông xuống, ráng chiều đỏ rực đã bị bóng tối nuốt mất một nửa, nửa kia vẫn đang đung đưa trên mặt biển. Khang Kiều đứng trước cửa hàng kem đợi Chu Tùng An, anh thì cùng đồng nghiệp làm thủ tục thay ca.
Chu Tùng An làm việc trong cửa hàng kem này. Nó ở gần cảng biển, chốc chốc
lại có những chàng trai cô gái mặc đồ bơi, bikini đi ngang qua. Những
người này đa phần đều là dân thành phố và những du khách quốc tế, nụ
cười rất thân thiện.
Khi người đàn ông đeo kính râm
trung niên cười với Khang Kiều, xung quanh không một bóng người, nơi đầu lưỡi vẫn còn lưu lại mùi vị cây kem Chu Tùng An làm cho cô, ngọt mà
không ngấy.
Cứ như vậy, cô nhếch mép. Nụ cười đó đến
không dễ dàng. Khang Kiều cười lại với người đàn ông trung niên. Khi
nghe được một câu tiếng Anh khen ngợi từ người đó, mặt cô cũng hơi đỏ
lên.
Bình thường, Khang Kiều rất ít được nghe mọi
người khen mình đẹp. Gầy, đờ đẫn, khô khan là những thứ luôn đi theo cô
như hình với bóng.
Một chiếc siêu xe khoác lên mình
vỏ bọc cool ngầu từ đường quốc lộ đâm thẳng ra bờ biển. Khi nhìn rõ
chiếc xe đó, Khang Kiều cất nụ cười lại. Trong vòng một tháng gần đây,
chiếc xe này luôn đỗ trong garage của nhà họ Hoắc. Nghe nói, nó là bảo
bối mới nhất của cậu chủ Liên Ngao, Hoắc Chính Khải sẽ không lái chiếc
xe này ra ngoài.
Muốn né tránh đã không còn kịp nữa, cũng chỉ trong tích tắc, chiếc xe đã dừng lại trước mặt Khang Kiều.
Xe mui trần, có hai chỗ ngồi, ngồi trên ghế lái phụ là Hoắc Liên Ngao,
người lái xe là một anh chàng lớn hơn anh vài tuổi, phía sau đặt vài tấm ván lướt sóng. Được cop𝐲 𝒕ại ﹛ T𝘳𝖴 mT𝘳u𝐲en.VN ﹜
Muốn giả vờ không nhìn thấy đã không kịp nữa, Hoắc Liên Ngao đang nghiêng mặt nhìn cô rồi.
Điều chỉnh lại cảm xúc, ôm chặt chiếc cặp trong tay hơn một chút, cô hướng mặt về phía anh, chờ đợi.
“Đã lâu không gặp, chị gái của tôi.” Anh lên tiếng, mỉm cười, vẫy tay.
Khang Kiều há miệng, cuối cùng chẳng nói được tiếng nào.
“Cô vẫn giống trước kia, giống hệt một khúc gỗ.” Hoắc Liên Ngao thở dài,
ánh mắt lướt nhìn cô một vòng: “Lúc cô cười với người đàn ông ngoại quốc ban nãy, tôi còn tưởng mình nhận nhầm người. Thì ra cô cười trông sẽ
như vậy”.
Nói rồi, ánh mắt anh hướng xuống tay cô,
tiếp tục biểu cảm hiếu kỳ: “Nghe nói mẹ cô báo danh cho cô tham gia rất
nhiều lớp dạy phép tắc. Cô phải cố gắng mà học, học phí không rẻ đâu,
đừng để lỗ vốn. Tôi nói vậy cũng không đúng lắm, ban nãy chị cười với
ông ta cũng đẹp đấy, đó là kiến thức phép tắc chị vận dụng được phải
không?”.
Một năm không gặp, tài ăn nói của Hoắc Liên Ngao càng ngày càng xuất chúng.
Liếm môi, Khang Kiều tự thúc giục mình nên nói gì đó đi nhỉ, nói mấy lời có
thể lập tức đuổi anh đi, không cần tự trọng cũng được, dù sao thì đứng
trước mặt Hoắc Liên Ngao, cô vốn chẳng còn liêm sỉ rồi. Không, phải nói
là khi đứng trước mặt rất nhiều người, cô đã quên thật ra còn một thứ
gọi là tự trọng.
“Đúng là như vậy sao? Hm?”
Nói xong, Hoắc Liên Ngao chống khuỷu tay lên cửa xe, khuôn mặt dán sát vào cô hơn, làm bộ điềm nhiên…