Khang Kiều

Chương 45: Năm 2002 - 2003 (13)




Khang Kiều nhanh chóng nhận được thành tích kỳ thi bổ sung, vẫn như trước đây, không tốt không xấu. Đối mặt với bảng thành tích cô đưa, Nghê Hải Đường cũng chỉ liếc qua cho có, rõ ràng bà đã không ôm hy vọng gì với thứ này nữa.
Một khoảng thời gian gần đây, Nghê Hải Đường nhận được cảnh cáo của bác sỹ phải tiết chế bia rượu, thuốc lá. Bà còn nghe lời khuyên của bạn bè tới bệnh viện Đông y trị liệu châm cứu.
Bây giờ xem ra hiệu quả không tồi, sắc mặt Nghê Hải Đường đã hồng hào hơn nhiều.
Buổi chiều Chủ Nhật, Khang Kiều dẫn Hoắc Tiểu Phàn đi siêu thị, nguyên nhân là vì thằng bé cứ ầm ĩ đòi tìm một loại khoai tây cực ngon. Dạo này Hoắc Tiểu Phàn hoạt bát hơn nhiều, đang ở tuổi hiếu kỳ với thế giới bên ngoài nên luôn thể hiện khao khát sở hữu cuồng nhiệt với mọi thứ, hơn nữa còn có một điểm, nó lúc nào cũng treo danh xưng “anh Liên Ngao” bên miệng.
Gần đây, Hoắc Tiểu Phàn hay hân hoan nói: “Anh Liên Ngao hôm nay đưa em lên du thuyền chơi”, “Anh Liên Ngao hôm nay bế em đấy”, “Em với anh bạn bè của anh Liên Ngao chơi rất vui”. Những câu nói này luôn khiến Khang Kiều lo lắng không yên.
Đợi nó ngủ say, cô lại âm thầm kiểm tra nó, phát hiện trên người nó không có dấu vết bị đấm hay những đặc điểm kỳ lạ nào khác như cô tưởng tượng.
Dần dần, Khang Kiều không còn tim đập chân run trước những lời kể của Hoắc Tiểu Phàn nữa. Cô từng cảnh cáo nó không được tới tìm Hoắc Liên Ngao, nhưng nó hoàn toàn không nghe lời cô.
Trước cửa siêu thị, có một người đàn ông đi theo hướng ngược lại va vào Khang Kiều. Đó là một người đàn ông trung niên cao lớn, khi có hành vi đường đột ấy, ông ta đã xin lỗi Khang Kiều.
“Chú Mike!” Hoắc Tiểu Phàn đứng bên lên tiếng, người đàn ông nhìn thấy thằng bé thì lập tức mỉm cười: “Hoắc Tiểu Phàn!”.
Người trước mặt tự giới thiệu là làm việc tại bệnh viện Đông y, trước mắt đang trị liệu châm cứu cho Nghê Hải Đường. Hoắc Tiểu Phàn từng vài lần cùng bà tới bệnh viện nên thành quen.
Người đàn ông khi cười có một hàm răng rất chỉnh tề, ông ta vui vẻ nói tạm biệt với Hoắc Tiểu Phàn.
Bước vào trong siêu thị rồi, Khang Kiều lại chợt quay đầu. Cô cứ cảm thấy “chú Mike” trông rất quen, khi đi thêm vài bước thì cô mới nhớ ra.
Chú Mike đó là bác cả của Chu Tùng An, không lâu trước đây cô từng gặp trước tiệm tạp hóa.
Lúc bấy giờ, Khang Kiều thật sự không để tâm quá nhiều tới chuyện này. Cô càng không thể ngờ, chú Mike mà theo lời Hoắc Tiểu Phàn là hay bỏ kẹo trong túi áo blouse ấy có một ngày lại mang tới cho cô một kiếp nạn kinh hoàng, cũng chính kiếp nạn đó đã khiến cô buộc phải bước lên một con đường không có lối về...
...
Đứng trong khu đồ ăn vặt, Hoắc Tiểu Phàn không tìm thấy món khoai tây mà nó nói là rất ngon, Khang Kiều đang kéo nó đi tìm từng dãy hàng một.
Khi nó nói nó đã tìm thấy, nước mắt của Khang Kiều cũng tuôn trào. Đó đâu phải khoai tây nhập khẩu cực ngon gì?
Đó là loại thức ăn cho chó nhập khẩu, hơn nữa mỗi hạt đều được làm thành hình xương chó.
Đứng trước cửa siêu thị, Hoắc Tiểu Phàn một tay cầm túi thức ăn, một tay bỏ vào miệng, vẫn còn ầm ĩ. Trước mặt siêu thị là quảng trường, người qua người lại tấp nập. Buổi chiều này, Khang Kiều cảm thấy trên gương mặt những người nhìn cô viết đầy hai chữ trào phúng, cười mẹ cô dựa vào thủ đoạn mới bước vào được căn nhà đẹp nhất thành phố.
Rõ ràng đám người đó đang đố kỵ. Đàn ông thì ghen ghét tại sao mình không có được tiền bạc như Hoắc Chính Khải, vì xoàng xĩnh nên không có người đẹp sà vào lòng. Đàn bà thì ghen ghét mẹ cô đã làm được cái việc họ muốn mà không dám, dù sao thì Hoắc Chính Khải cũng là người có tài có sắc.
Bên tai, cô nghe thấy Hoắc Tiểu Phàn kêu lên: Chị làm đau tay em rồi.
Cô buông tay, nó ngã xuống đất.
Cô cúi xuống.
Sau đó, Khang Kiều nghe thấy chất giọng méo xệch của mình nói ra những lời không chút xa lạ, là những lời Nghê Hải Đường hay nói để khích bác một đứa trẻ đưa đầy sáu tuổi.
“Hoắc Tiểu Phàn, em ngốc như heo ấy, em không biết nhận mặt chữ à? Thầy giáo dạy em bao nhiêu thứ em để đi đâu? Chẳng phải bảo em đừng có tới tìm Hoắc Liên Ngao sao? Bình thường em không dùng đầu để suy nghĩ à? Không dùng đầu chí ít phải dùng mắt chứ! Hoắc Tiểu Phàn, chị xin em đấy, dùng một chút mắt nhìn để phân biệt ai đối tốt với em, ai xấu xa với em được không? Hoắc Tiểu Phàn, cả ngày cứ phải lo lắng cho em khiến chị rất mệt mỏi, em không thể thông minh hơn một chút à? Hả?!”
Những lời ấy khiến thằng bé ngây người. Sau đó cô nhìn thấy giọt nước mắt đong đầy trong hốc mắt nó. Nó lí nhí nói: “Chị, chị không thích em chơi với anh Liên Ngao à? Nhưng chị, anh Liên Ngao có rất nhiều bạn, em chẳng có ai”.
Câu nói của Hoắc Tiểu Phàn càng đâm đau nhói trái tim Khang Kiều. Cô từ từ kéo nó vào lòng mình, rồi lại nghe nó hỏi: “Chị, ban nãy chị giận à? Có phải em làm sai chuyện gì không?”.
Cô càng ôm nó chặt hơn.
Không, không phải lỗi của em, là lỗi của Hoắc Liên Ngao, tên khốn ấy.
Cô cầm chặt túi thức ăn cho chó rời khỏi siêu thị. Trở về nhà, cô bế Hoắc Tiểu Phàn đã ngủ say về phòng.
Tay vẫn cầm túi thức ăn, Khang Kiều đi về phía đám nam nữ đang vui đùa cười cợt.
Không ngoài dự đoán, người bảo vệ chặn cô lại. Cô nói giọng bình tĩnh: “Chính Hoắc Liên Ngao bảo tôi tới tìm anh ta, nếu không tin, anh có thể tự đi hỏi”.
Bảo vệ quan sát cô mười giây, sau đó tránh người, cô đi qua cánh cửa ấy.
Tình huống rất giống lần ở sân tennis. Đám trẻ được các vú nuôi chăm sóc lại bắt đầu giở trò, nhưng lần này không phải chơi tennis mà đổi sang chơi mô hình máy bay điều khiển từ xa.
Máy bay và tiếng tạp âm đinh tai bay lượn trên đỉnh đầu Khang Kiều.
Cỏ trải đầy trên sân bóng đá, ở chính giữa có một đài phun nước kiểu Gothic, khoảng mười cô cậu mặc đồng phục phi hành đoàn đứng trên bãi cỏ, trong tay cầm điều khiển từ xa. Dưới thao tác của họ, các máy bay bay theo vòng tròn quay đài phun nước, người này đuổi, người kia chạy.
Khang Kiều nhanh chóng tìm được Hoắc Liên Ngao giữa đám đông ấy.
Cậu chủ Liên Ngao nhà họ Hoắc vì muốn thể hiện sự nổi trội, riêng anh mặc đồng phục màu vàng đất, còn những người khác đều là xanh đậm và trắng sữa.
Cô bước từng bước về phía bóng lưng đó, túi thức ăn trên tay sắp bị móng tay cô đâm thủng. Cầm cái này tới đây làm gì, lát nữa sẽ biết thôi!
Cô có chút sốt ruột rồi!
Cô gái tóc buộc đôi ngựa, đeo chiếc khuyên tai tròn ngọt ngào màu trắng sữa tay cầm điều khiển, bị một chiếc máy bay khác công kích. Cùng với câu thét: “Liên Ngao, cứu em”, chiếc máy bay rơi thẳng xuống, Khang Kiều cũng xuất hiện.
Cô lạnh lùng nhìn chiếc máy bay bay tới, khi nó sắp đụng vào trán cô thì bỗng thay đổi quỹ đạo, bay ngang qua đỉnh đầu cô. Phía sau truyền tới một âm thanh kỳ quái, sau đó, có tiếng động cơ cháy khét khó ngửi.
Khang Kiều không quay đầu, cứ thế đi thẳng về phía Hoắc Liên Ngao.
Hoắc Liên Ngao cũng đã nhìn thấy cô. Dưới sự ra lệnh của anh, đám người kia dừng lại, mười mấy chiếc máy bay lần lượt rơi xuống bãi cỏ.
Những người đó dường như ngửi thấy một thông tin, mặt ai nấy đều viết đầy biểu cảm như đợi xem kịch hay.
Đứng trước mặt Hoắc Liên Ngao, cô ngẩng đầu, giơ tay để anh nhìn rõ thứ trong tay mình rồi lạnh giọng nói: “Anh cho Tiểu Phàn ăn thứ này?”.
Biểu hiện của Hoắc Liên Ngao không khiến Khang Kiều quá kinh ngạc. Anh gật đầu, ngữ khí như một ông cụ đang trò chuyện với bạn: “Phải, tôi cho Tiểu Phàn ăn một lần. Ai ngờ cậu nhóc ăn xong thành nghiện, cả ngày đòi ăn, sau đó tôi đành phải thỏa mãn yêu cầu của nó. Nhưng tôi không hề có ý xấu. Vì chuyện này tôi đã đặc biệt gọi điện hỏi tư vấn. Họ nói với tôi đây là một loại thức ăn có hàm lượng thành phần các chất dinh dưỡng rất cao, không có hại với cơ thể con người. Sau khi xác nhận rồi tôi mới cho nó ăn, sự thật cũng chứng minh, Tiểu Phàn nhà chúng ta bây giờ vẫn chạy nhảy đều”.
Khang Kiều nhắm mắt lại, để bản thân tập trung tinh thần, để mọi sức lực dồn xuống ngón tay. Cô muốn làm một loạt những hành động liên tiếp: Xé gói thức ăn, sau đó nhét vào miệng Hoắc Liên Ngao để anh câm miệng lại, đứng nhìn khuôn mặt đỏ rực vì nghẹn của anh.
Sau đó cô sẽ hét vào mặt anh: Rất ngon, đúng không? Khốn kiếp, vậy chị đây sẽ giúp em được toại nguyện, để em ăn một lần cho đã. Đúng rồi, nếu em nghiện nó, chị có thể cung cấp không giới hạn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Hay lắm, đầu ngón tay đủ sức rồi.
Sau đó cô nghe thấy anh gọi: “Chị gái ơi!”.
Anh đứng ở một khoảng cách rất gần, rất gần: “Chị gái, để tôi đoán nhé, tiếp sau đây có phải cô sẽ xé thứ đó ra, rồi nhét chúng vào mồm tôi?”.
Tiếng cười khẽ xen lẫn hơi thở phả vào tai cô: “Tôi chờ đợi mọi việc xảy ra như thế, hơn nữa tôi có thể bảo đảm với cô là tôi sẽ không phản kháng lại”.
Cho dù nhắm mắt, Khang Kiều cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Hoắc Liên Ngao khi nói mấy câu này: Tự tin, hờ hững, những thứ đó đều do thân phận mang lại cho anh.
Thứ đang cuộn trào là máu huyết, thứ đang giày vò là lý trí, cả hai đan xen lẫn nhau.
“Tôi rất chờ đợi màn biểu diễn của cô dưới camera.” Ngón tay anh lướt nhẹ qua gò má cô, rồi từ từ trượt xuống: “Xé lớp mặt nạ này xuống, phải chăng đằng sau là nanh vuốt sắc nhọn?”.
Có người thì thầm bàn tán, có người cười trộm.
Máu huyết đang lạnh lại, đầu ngón tay như bị rút hết sức lực. Diện tích của căn nhà này rất lớn, thậm chí cô luôn cảm thấy nó còn to hơn cả cái thôn cô sống hồi nhỏ. Nhưng, họ lại bị bó buộc trong một không gian nhỏ hẹp. Mẹ cô luôn nói với cô: Khang Kiều, yên tĩnh một chút!
Khang Kiều, mày phải yên tĩnh!
Mở mắt ra, cô cúi xuống, khó khăn nói: “Hoắc Liên Ngao, Tiểu Phàn rất ngoan, thế nên… cầu xin anh, đừng làm khó nó”.
“Thật nhạt nhẽo.” Hoắc Liên Ngao buông thõng tay xuống, cất giọng lạnh nhạt.
Khuôn mặt gần trong gang tấc chuyển sang lạnh lùng, sự chú ý của anh lại quay về với chiếc máy bay mô hình. Khang Kiều níu vạt áo Hoắc Liên Ngao, cất giọng hèn mạt: “Vậy anh bảo phải làm sao mới có thể khiến anh thấy thú vị, có phải anh thấy thú vị rồi sẽ bỏ qua cho Tiểu Phàn không?”.
Cũng phải làm gì cho Tiểu Phàn của cô chứ. Cô lớn hơn nó mười hai tuổi, nó chẳng hiểu gì hết, còn cô có đầy đủ trí tuệ và năng lực.
Lời cô nói khiến Hoắc Liên Ngao quay đầu nhìn cô.
Cô cố gắng để giọng mình nghe đáng thương một chút, giống như vẻ vô tội của Nghê Hải Đường: “Ít nhất bây giờ đừng tới quấy rầy Tiểu Phàn, chẳng phải nó còn nhỏ sao, nó không hiểu gì đâu”.
Cô càng khiến anh bật ra một nụ cười khẽ: “Cũng phải, đích thực là không hiểu gì cả. Ăn cả một túi thức ăn cho chó mà còn cười ha ha nói anh Liên Ngao, đó là thứ gì, cực kỳ ngon. Điểm này tôi có chút khó hiểu”.
Khang Kiều cố gắng điều chỉnh nhịp thở: Đừng giận, Khang Kiều, xin mày đừng giận, bây giờ mày không có tư cách giận.
“Khang Kiều!” Hoắc Liên Ngao lại gọi cô.
Cô ngốc nghếch trả lời.
“Tôi nghĩ ra một chuyện thú vị, tôi có thể bảo đảm chỉ cần cô làm xong, trong một khoảng thời gian tới tôi sẽ không quậy phá Tiểu Phàn.” Hoắc Liên Ngao nói cực kỳ lịch sự: “Thế nào, có muốn hoàn thành chuyện thú vị không?”.
“Được.”
Kiểu máy bay mô hình của Hoắc Liên Ngao khi lên trời là máy bay còn khi xuống nước sẽ chuyển thành một dạng tàu ngầm. Việc Khang Kiều phải làm là trong thời gian Hoắc Liên Ngao quy định bắt được tàu ngầm, hơn nữa không ngã, vẫn phải giữ tư thế đẹp, tiện cho việc bạn anh chấm điểm cho cô.
Hoắc Liên Ngao đặt tàu ngầm vào đài phun nước, nước bên trong cao tới kheo chân Khang Kiều, rồi chờ đợi.
Đám người kia vừa nhìn đã biết là mấy công tử công chúa thường ngày lấy việc trêu người làm vui. Có người mô phỏng tiếng súng nước bắn, có người lập máy đếm ngược, có người nhắc cô phải đẹp, còn đám con gái trang điểm xinh đẹp thì ôm miệng cười e thẹn, tiếng cười sung sướng trên nỗi đau của người khác.
Nhưng, Khang Kiều không để những tiếng cười ấy duy trì quá lâu. Lúc nhỏ, Khang Kiều đã theo bà ngoại đi bắt cá trong đầm, cô luôn bắt được rất nhiều cá, lần nào cũng nhiều hơn bà ngoại. Bà ngoại hay trêu là chúng tự chui vào tay cô, thật ra đều nhờ cô phản ứng nhanh, có người từ khi sinh ra cảm quan đã nhạy bén hơn người khác.
Trong mắt Khang Kiều, thứ đồ chơi dưới nước kia tuy chạy nhanh nhưng không thể mẫn cảm bằng đàn cá. Sau vài hiệp, cùng với tiếng “Xì” thất vọng từ đám người đó phát ra, Khang Kiều đã bắt được mô hình.
Cô mặc đồ thể dục trắng đứng trong nước, trong tay cầm món đồ chơi mà anh những tưởng có thể chọc cho cô chạy vòng vòng, hơn nữa còn không hề thê thảm, càng không ngã liên tục. Chính vì vậy đám bạn của anh không cười nổi, anh càng không cười nổi.
Hoắc Liên Ngao cảm thấy việc đầu tiên khi về phòng chính là vứt cái đồ chơi đó vào sọt rác.
Đứng gần Hoắc Liên Ngao nhất là Aso người Nhật Bản. Lúc này đây, Hoắc Liên Ngao nghe rõ tiếng thở dốc không kiềm chế từ người này. Trong đám bạn của anh, Aso là người kết thúc cuộc đời “xử nam” sớm nhất, mười ba tuổi mười tháng đã lăn lên giường với con gái. Chắc hẳn, người anh em này lại đang nhộn nhạo rồi? Nghĩ cũng đúng, Aso cố chấp thích những cô gái gầy gò eo thon, trông cứ như bẻ một phát là gãy vậy.
Khang Kiều vừa hay chính là loại ấy.
Anh nhíu mày quay mặt đi. Aso là kiểu con trai mắt nhỏ lại còn một mí, nhưng lúc này anh không hề thấy mắt cậu ta nhỏ.
Nhìn vào đôi mắt ấy...
Hoắc Liên Ngao hơi đau đầu, thằng này hứng tình không chọn thời điểm à? Thật mất mặt.
Khang Kiều đang bước từng bước về phía anh, đôi chân trần giẫm lên cỏ, quần áo bị đài phun làm ướt hết, thi thoảng lại có những giọt nước từ trên tóc rỏ xuống. Anh nhìn từ chân cô hướng lên, chiếc quần đồng phục thể dục màu xanh mực xắn lên, một bên cao một bên thấp, bên cao cũng chỉ tới đầu gối, dưới đầu gối là đôi chân nhỏ nhắn, trắng đến chói mắt.
Anh hơi chau mày rồi lại nhìn tiếp lên. Ừm, phù hợp với thẩm mỹ của Aso, eo trông thế kia bẻ là gãy. Tên hạ lưu Aso còn không chỉ nói một lần rằng: Con gái eo thon thật ra là có sức nhất, đặc biệt là khi ngồi làm tình, tay đặt vào eo đối phương, giống như đầu mối tìm chính xác được pít tông vậy, cảm giác đó tuyệt vời vô cùng. Nếu mỹ nhân nhỏ eo thon ấy lại có một mái tóc dài thì càng vi diệu hơn, mái tóc vừa thẳng vừa dài sẽ đung đưa theo eo, đẹp như rong tảo dưới đáy biển sâu.
Khang Kiều cũng có mái tóc dài và thẳng, nghĩ tới đây Hoắc Liên Ngao lại nhíu mày chặt hơn chút nữa rồi nhìn tiếp.
Bộ đồng phục thể dục rộng thùng thình trên người cô ban nãy giờ dính chặt vào cơ thể. Ánh mắt anh dừng lại ở một chỗ nào đó.
Giây phút ấy, Hoắc Liên Ngao cảm giác tiếng tạp âm máy bay không lâu trước đó dường như lại chui vào tai mình, ong ong, ong ong.
Khiến anh có chút khó thở.
Hít sâu một hơi, quay mặt đi, tiếng tạp âm biến mất trong tai, anh thở phào nhẹ nhõm. Cô đã đứng ra trước mặt anh.
Anh nhìn cô, đôi mắt ngây ngô khờ dại thường ngày giờ đã khác, giống như được ban tặng linh hồn, nó khiến anh trong chốc lát quên cả mắng cô.
Cô giơ tay.
Đưa chiếc máy bay mô hình ra trước mặt anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.