Khanh Mỵ Thiên Hạ

Chương 102: Đều là người lạ




Băng Toàn?
Gió đêm thổi tung mái tóc đen của nàng, khiến hai mắt nàng mê loạn, nàng không thể tin nhìn vị bạch y nhân vừa cứu mình ra.
Quần áo phất phơ, che mặt bằng khăn trắng, lộ ra bên ngoài ánh trăng một đôi mắt trong veo, đôi đồng tử màu tím lóe sáng lóng lánh.
Nàng nhận ra đôi mắt này, đây là vị tiền bối đêm ấy đã cứu nàng ra từ chỗ Lãnh Nguyệt, lúc ấy nàng cảm thấy đôi mắt của người này thật giống ánh mắt của bà bà. Lại không biết, đây thật ra chính là bà bà đã cùng nàng nương tựa vào nhau mà sống, cũng chính là mẫu thân mệnh khổ của mình.
Lồng ngực bị kiềm hãm, vô số tình cảm dâng lên trong lòng, nàng không nhịn được đi về phía trước mấy bước, bình tĩnh đứng trước mặt mẫu thân mình.
Đôi môi mấp máy run rẩy: “Bà bà? Mẫu thân?”
Người phụ nữ áo trắng chậm rãi tháo khăn che mặt xuống, trong bóng đêm, một khuôn mặt xinh đẹp hé ra trước mắt Hề Hề, trên mặt úp một tầng ánh trăng mông mông lung lung.
Đầu Hề Hề mê muội, mẫu thân thật sự rất xinh đẹp.
Sơn vi thần, thủy vi hồn, băng tuyết vi phách, thế gian diễm sắc, nàng đứng ở trước mắt, thì tất cả đều hóa thành bụi đất.
Đây chính là mẫu thân của nàng, tuyệt sắc như vậy, nhưng cũng tịch mịch là vậy.
Nhiều năm qua, người đem dung mạo tuyệt sắc của mình giấu sau lớp da già nua, ra vẻ tuổi già sức yếu, sống trong xiết bao đau khổ.
Băng Toàn trong trẻo lạnh lùng nhìn Hề Hề, nhưng đôi mắt tím lại chan chứa tình cảm, nàng nắm lấy tay Hề Hề, hệt như nhiều năm trước, khi lặng yên chải lại mái tóc rối tung cho Hề Hề.
“Con gái, con đã chịu khổ rồi, vừa rồi không xảy ra chuyện gì chứ?” Băng Toàn nhỏ giọng hỏi bên tai Hề Hề.
Hề Hề sửng sốt, tỉnh ngộ hiểu ra mẫu thân đang muốn nói đến chuyện gì, thấp giọng nói: “Không sao ạ! Mẫu thân hãy yên tâm! Nhưng sao người biết con ở đây?”
Băng Toàn thở dài một tiếng: “Mẫu thân lo lắng cho con, sau khi đến Nam Triều, liền liên lạc với Lâm cô cô của con, biết được con đang ở Diệp phủ, nên suốt đêm đi cứu con. Không ngờ gặp Diệp Khải Phong, biết con đã bỏ đi từ trước đó. Kế tiếp liền muốn đến cô thôn tìm con thử, lại phát hiện nơi đó có canh gác trải rộng, biết ngay Hàn Tuần đang ở đó, chúng ta liền ý thức được không ổn, nên mới liên thủ đi cứu con.”
Hề Hề im lặng gật đầu, hai mẹ con ở cùng nhau, hệt như quay về mười năm trước, khi vẫn còn nương tựa nhau mà sống.
Gió đêm thổi mạnh, núi xa lặng yên như tờ.
Có mấy bóng người tung người phóng đến, rồi dừng trước mặt hai người.
Đi đầu là một nam nhân che mặt, nhìn thấy mẹ con Hề Hề đang đứng cạnh nhau, bỗng nhiên bước nhanh đến. Không đợi hắn đến gần, Băng Toàn đã vung tay áo màu trắng, đánh về phía trước một chưởng, khiến cho người kia phải lùi về phía sau.
“Băng Toàn, nàng vẫn không chịu tha thứ cho ta sao?” Nam nhân kia tháo khăn che mặt xuống, đúng là Diệp Khải Phong.
Hề Hề không ngờ ông lại liên thủ với mẫu thân đến cứu mình, trong lòng không khỏi thở dài, không biết ông và mẫu thân liệu có thể làm lành với nhau không? Nhưng xem vẻ mặt của mẫu thân, có vẻ là không có khả năng đó.
Quả nhiên vẻ mặt Băng Toàn lạnh nhạt, khách sáo bảo: “Diệp tướng quân, chuyện cũ như khói bụi, đừng nhắc lại nữa, đa tạ tướng quân tối nay đã tương trợ cứu tiểu nữ, đừng đến gần đây.”
Giọng nói của bà nhàn nhạt lạnh lùng, không chút tình cảm, như băng suối chảy róc rách.
Khiến cho lòng Diệp Khải Phong như rách toạc ra, lạnh thấu tâm can.
Hắn chưa từng hi vọng nàng sẽ tha thứ cho hắn, cũng không nghĩ bọn họ có thể gặp lại, cuối cùng lại như người xa lạ, nàng không hận hắn, không oán, càng không yêu.
Diệp Khải Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mắt, đôi mắt và khuôn mặt kia, mười mấy năm qua hắn chỉ có thể nhìn thấy trong giấc mộng, khiến cho hắn trong mộng trăm chuyển ngàn về, đau khổ khôn nguôi, hiện giờ người gần trong gang tấc, lại như cách thiên sơn vạn thủy.
Nếu mọi thứ có thể quay lại một lần nữa, thì thật tốt biết bao.
Hắn kinh ngạc đứng đó, chỉ cảm thấy một cỗ bi thương tuyệt vọng dâng lên trong lòng, trong khoảng thời gian ngắn khiến hắn không thể đứng vững.
Hề Hề bắt gặp vẻ mặt đau khổ khôn xiết của Diệp Khải Phong, quay sang nhìn mẫu thân nói: “Mẫu thân, người…”
Băng Toàn ngẩng đầu cắt ngang lời Hề Hề, vỗ vỗ tay nàng, dịu dàng nói: “Hề Hề, chuyện của chúng ta, con không nên xen vào.”
Hề Hề không nói thêm nữa, nàng không biết phải khuyên họ thế nào, không biết nên an ủi họ ra sao.
Chẳng lẽ tình cảm của hai người kết thúc thật rồi sao, chẳng lẽ thật sự không thể cứu vãn được nữa? Nghĩ đến trong Diệp phủ vẫn còn một Diệp phu nhân, Hề Hề không biết nên nói gì.
Không khí trong rừng cứ như vậy mà đóng băng, đôi mắt sáng của Hề Hề đảo quanh, ánh mắt chợt rơi vào một đôi mắt sâu đen khổ sở khác.
Hắn một thân áo đen lay động, lặng im đứng cách đó không xa, còn không phải Hoàn Nhan Liệt Phong thì là ai?
Ánh mắt của hắn, thâm thúy không thấy đáy, tối đen như vực thẳm, tóc trên trán bay rối, hắn nhìn nàng, nhìn mái tóc hỗn độn, vạt áo bay loạn, đôi mắt hắn cuồn cuộn tình ý.
Bởi vì bất ngờ, chưa kịp chuẩn bị, Hề Hề có chút rối loạn. Hắn đến từ khi nào, chẳng lẽ hắn cũng đi cứu nàng?
Nàng kinh ngạc đứng đó.
Kỳ thật nàng rất muốn hỏi hắn, vết thương của hắn sao rồi? Còn thấy đau không?
Nàng rất muốn hỏi hắn, có phải hắn cũng đến cứu nàng?
Nàng muốn hỏi hắn, vì sao không nói gì với nàng?
Vì sao chỉ mới cách chốc lát, ngàn vạn ngôn từ trong lòng đã chẳng thể thành lời, mà tất cả đều nghẹn ở cổ họng, sau cùng môi nàng chỉ có thể giật giật, không thể nói được một câu.
Vì ánh mắt của Liệt Phong, tựa hồ thật bi thương.
Có lẽ hắn đang trách nàng, đã lặng lẽ rời đi để hắn lại.
Có lẽ, hắn đang hoài nghi nàng, là cố ý đến gặp Hàn Tuần.
Có lẽ…
Hề Hề run rẩy, không dám nghĩ thêm nữa.
Tốt thôi, cứ như vậy cắt đứt, miễn cho ngày sau phải thương tâm.
Hề Hề xoay đi… mang đau thương mênh mang giấu hết vào ánh trăng, mang những nhục nhã khi bị Hàn Tuần cưỡng ép vừa nãy, cùng ủy khuất của hiện tại hòa thành những giọt nước mắt, để chúng chảy xuôi vào trong lòng.
“Băng Toàn, Tả Hiền Vương, các ngươi mau đi đi, tuy nói người của Hàn Tuần đã bị những người khác dụ đi, nhưng vẫn nên rời khỏi đây sẽ tốt hơn!” Lâm Ứng Nương bỗng nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng trong rừng, bà đã lệnh cho Sương Nhi và Nhứ Nhi mang ngựa đến.
Liệt Phong không nói một lời, chậm rãi nhận rồi leo lên ngựa, đi đầu.
Hề Hề và mẫu thân cũng lên ngựa, cùng vài thị nữ khác, rời đi.
Trong bóng đêm, chỉ còn lại mỗi Diệp Khải Phong đứng lặng nơi đó, không biết phải đi đâu.
Viễn sơn đưa tình, bóng dáng Liệt Phong phía trước, bên trong bóng đêm vây kín nghiêm nghị. Hắn lại quay về với bộ dạng lúc mới gặp gỡ, khí phách lạnh lùng cao ngạo, giống như đỉnh hàn băng của Tuyết Sơn, áp bức người khác.
Đoàn người giục ngựa suốt một đêm, rốt cục ra khỏi ranh giới Lăng Châu, chạy tới bến thuyền. Bến thuyền trải rộng thị vệ của Hàn Tuần, kiểm tra từng người một, nhưng mẫu thân của Hề Hề vốn là một cao thủ dịch dung, nên tất cả đều trót lọt, thuận lợi lên thuyền.
Thuyền bắt đầu rời bến, men theo sông lớn, đi về hướng Bắc.
Dọc đường đi, Liệt Phong cũng không nói chuyện với Hề Hề, bọn họ giống như những người đồng hành xa lạ, đây vốn là kết quả mà Hề Hề mong đợi, nhưng chẳng hiểu vì sao nàng lại thấy lòng mình bỗng dưng đau đớn.
Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt sâu xa trong trẻo và bóng dáng tịch liêu của hắn, nàng liền nhịn không được muốn khóc.
Nàng đem chính mình giấu kín trong khoang thuyền, một mình buồn bã

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.