Khanh Mỵ Thiên Hạ

Chương 105: Tuyển phi




Đèn cung đình chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của Hàn Tuyên, mày mắt hắn như tranh, vừa tuấn mỹ vừa nho nhã.
Hắn bất đắc dĩ nhíu mày, chậm chạp nói: “Công chúa, nhiều người như vậy, sao ngươi cứ phải xen vào chuyện của ta? Chẳng lẽ… ngươi thích ta?” Tựa như bấy giờ mới tỉnh ngộ, Hàn Tuyên sợ tái mặt: “Trời ạ, trong lòng ta chỉ có mình Dung Dung thôi!”
“Thích ngươi? Gã mập như ngươi ư?” Liệt Ảnh tức giận, khuôn mặt xám ngắt, túm lấy cổ áo Hàn Tuyên, tức giận nói: “Ngươi cho rằng ngươi anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong? Cùng lắm chỉ là một kẻ sa sút, thư sinh tay trói gà không chặt, bản công chúa mà thích ngươi ư? Ngươi đừng có tự mình đa tình, ngươi muốn uống rượu, tốt thôi, đêm nay bản công chúa sẽ cho ngươi uống đủ!”
Liệt Ảnh hầm hừ vươn tay cầm lên bầu rượu trên bàn: “Ngươi muốn uống rượu đúng không, vậy uống thứ này đi, đây là rượu Đao Tử của thảo nguyên ta, uống chi mấy thứ rượu Yên Chi của Nam Triều như vậy đâu thể xem là nam tử hán.” Dứt lời, một tay bóp cằm Hàn Tuyên, một tay khác trút rượu vào miệng Hàn Tuyên.
Hàn Tuyên không thể từ chối, thật ra là vốn không có cách nào thoát, hắn làm sao có thể là đối thủ của Liệt Ảnh. Bất đắc dĩ phải uống rượu trong tình trạng thê thảm, nhưng Liệt Ảnh trút rượu quá nhanh, hắn không sao nuốt kịp, liền bị sặc.
Trút hết một bầu rượu, Liệt Ảnh liền buông Hàn Tuyên ra, cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu tử béo, thế nào, rượu này có ngon không?
Cằm và cổ Hàn Tuyên đều bị rượu làm ướt, bộ dạng vô cùng chật vật, cổ họng nóng ran, thứ rượu thảo nguyên kia như đao cắt vào người hắn, hắn là hoàng đế Nam Triều ôn nhã chưa bao giờ chịu qua sự tra tấn như vậy, bị sặc ho khan đến nỗi chảy cả nước mắt, chỉ vào Liệt Ảnh, khàn khàn nói: “Ngươi, ngươi… điên, ả điên này, thật sự là điên rồi.”
Bộ dạng thê thảm của Hàn Tuyên làm Liệt Ảnh hết sức vui vẻ, nàng cười khanh khách đứng lên, bảo: “Thế nào, tiểu tử béo, muốn uống nữa không?”
Hàn Tuyên cuốn quít xua tay: “Không uống, không uống nữa.” Dừng một chút, bỗng nhiên nói: “Ta không còn béo nữa, về sau mong người đừng kêu ta là tiểu tử béo nữa.”
Liệt Ảnh chu lên cái miệng nhỏ nhắn, cười duyên nói: “Được thôi, nếu ngươi chịu thích ta, ta sẽ đồng ý với ngươi!”
Hàn Tuyên đen mặt, kích động nói: “Vậy ngươi cứ gọi ta là tiểu tử béo đi!”
Mặt ngọc của Liệt Ảnh còn muốn đen hơn hắn, bỗng nhiên đẩy hắn, lớn tiếng nói: “Tiểu tử béo, đi chết đi!” Nàng không chút vẻ công chúa đoan trang hay rụt rè.
Âm thanh của nàng như tiếng sấm, tuy là trời đông giá rét, nhưng trán Hàn Tuyên vẫn toát mồ hôi, hắn lảo đảo ngã trên đất, rồi bỗng nhiên ngã ngang, ngất đi.
Liệt Ảnh hoảng sợ, lúng túng vỗ vào mặt hắn: “Tiểu tử béo, ngươi không phải bị ta quát chết đó chứ!”
“Hắn say rượu! Không sao đâu!” Sau một lúc lẳng lặng quan sát đôi oan gia này, Hề Hề rốt cục nhịn không được, chậm rãi đi qua, nhẹ giọng nói.
Bình thường chỉ uống rượu của Nam Triều, hiện giờ bỗng nhiên bị ép uống rượu Bàn Tử của Tái Bắc, Hàn Tuyên không thể chịu nổi, không say đến ngất xỉu mớ là lạ.
Liệt Ảnh ngẩng đầu, nhìn về phía Hề Hề, bên dưới ánh đèn cung đình, Hề Hề một thân bạch y phiêu dật như tiên nữ hạ phàm.
Liệt Ảnh ngẩn người, bấy giờ mới hiểu ra đây chính là Thư Mã Thánh Nữ.
Nàng lo lắng hỏi: “Thật sự là do uống rượu sao?”
Hề Hề gật đầu, giờ phút này ánh mắt Liệt Ảnh nhìn Hàn Tuyền tràn đầy lo lắng, xem ra tiểu nha đầu này đã thích Hàn Tuyên rồi. Hề Hề rất vui mừng, cuối cùng thì Liệt Ảnh cũng có thể bỏ qua chuyện cũ, nhưng Hề Hề lại có chút lo lắng, không biết liệu Liệt Ảnh có tìm đúng người không?
“Đưa hắn đi đi, rồi cho hắn uống canh giải rượu, hắn bình thường chỉ uống mấy loại rượu nhẹ, nên không chịu nổi rượu mạnh của thảo nguyên!” Hề Hề nhẹ nhàng nói.
Liệt Ảnh liên tục gật đầu, lập tức lệnh cho thị vệ đỡ Hàn Tuyên dậy, đưa ra ngoài.
“Đa tạ Thư Mã Thánh Nữ đã chỉ bảo!” Đây là lời tự đáy lòng của Liệt Ảnh, nhưng thật kỳ lạ, nghe nói Thư Mã Thánh Nữ trong trẻo lạnh lùng như tiên tử, không ngờ nàng cũng biết những chuyện trần tục này.
Hề Hề khẽ cười nói: “Không cần khách khí!” Nói xong liền bồng bềnh rời đi.
Liệt Ảnh nhìn theo bóng dáng Hề Hề, nháy mắt có chút hoảng hốt, sao bóng dáng này lại quen thuộc như vậy. Nhưng nàng cũng không thể nghĩ được nhiều hơn, vội vàng đuổi theo Hàn Tuyên.
Cũng vào lúc này, tiếng huyên náo trong điện bỗng nhiên lắng xuống.
Hề Hề nâng mắt nhìn, nhìn thấy tân Thiền Vu Hoàn Nhan Liệt Phong đang bước chậm rãi vào trong điện cùng với lão Thiền Vu và Yên Thị.
Hắn bước đi không tiếng động, tiêu sái ngồi xuống vị trí chủ tọa, tức khắc liền có thị vệ đến dẫn đường cho Hề Hề, ngồi xuống một bên, đối diện với Hoàn Nhan Liệt Phong ở xa xa.
Ngồi bên cạnh lão Thiền Vu là một lão thị vệ cao tuổi, lớn tiếng nói: “Tối nay là ngày Thiền Vu tuyển Yên Thị, mời các bộ tộc trưởng giới thiệu những nữ tử tài đức vẹn toàn của mình.”
Trong chốc lát, tiếng trống, tiếng nhạc không ngừng vang lên.
Một nữ tử trẻ tuổi chậm rãi bước ra, nàng có dáng người yểu điệu xinh đẹp, mặc trang phục dân tộc sặc sỡ, nhảy múa ở giữa đại điện.
Hề Hề chưa bao giờ tham gia những yến tiệc kiểu này, cũng không biết Thiền Vu sẽ tuyển Yên Thị thế nào, nhưng nhìn cảnh sôi nổi tối nay, hẳn là các nữ tử ở trước mặt mọi người thi triển tài nghệ, sau đó Thiền Vu sẽ chọn ra người phù hợp.
Nàng không muốn tham gia vào yến tiệc tuyển phi của Liệt Phong, chỉ định chờ tuyển được Yên Thị rồi, sẽ đến cầu phúc cho bọn họ, nhưng Hoàn Nhan Liệt Phong không đồng ý, mấy lần phái người đến mời, cố ý buộc nàng tham gia.
Hiện giờ ngồi đây, nhìn thấy các thiếu nữ thanh xuân biểu diễn tài nghệ, lòng nhịn không được cảm thấy chua xót.
Các cô nương này đều là những người các tộc trưởng chọn ra trong tộc của mình, tất cả đều còn trẻ và có dung mạo tuyệt sắc, tài đức vẹn toàn.
Các nàng đương lúc thanh xuân, ai cũng thật xinh đẹp, người gì có giọng hát ngọt ngào, người thì có điệu múa duyên dáng, người lại có kiếm thuật cao siêu, như những đóa hoa kiều diễm, nở rộ ở giữa đại điện.
Một trong các cô nương này sẽ trở thành Yên Thị của Hoàn Nhan Liệt Phong, gắn bó cả đời với hắn.
Tuy nhiên không biết Liệt Phong sẽ tuyển ai, chọn ai đây? Ngay cả như vậy cũng không liên quan gì đến nàng, nàng chỉ đến đây cầu phúc cho bọn họ.
Thật lâu sau, khi các cô nương đều đã biểu diễn xong rồi, các nàng liền xếp hàng đứng ở giữa điện, chờ Thiền Vu lựa chọn.
Trong nhất thời “yến gầy hoàn phì”, đều hệt như hoa tươi, nở bừng ở giữa đại điện.
Hoàn Nhan Liệt Phong chậm rãi từ trên ghế đứng dậy, tao nhã đi về phía các cô nương, mỗi một bước của hắn đều thật đẹp mắt. Trong tay hắn là một cái mũ, đó là một cái mũ đội đầu rất đẹp, mũ là từ lông hồ ly màu tuyết trắng, trên đỉnh mũ, khảm bốn khối nam châu thật lớn, bên dưới ngọn đèn đại điện, không ngừng lóe sáng lấp lánh.
Hề Hề nhận ra, đây là vương mão của Yên Thị, nó từng đội trên đầu mẫu thân của Liệt Phong. Hiện giờ Liệt Phong sẽ đặt nó lên đầu ai, người đó liền sẽ trở thành Yên Thị của Bắc Thương quốc.
Các cô nương nhìn thấy Thiền Vu chậm rãi đi đến, cùng tỏ vẻ xấu hổ và chờ mong.
Liệt Phong quét mắt qua khuôn mặt các cô nương, rồi chậm rãi đi qua các nàng, đôi mắt hắn sáng như sao, khiến cho các cô nương không dám nhìn thẳng, tất cả đều cúi đầu vì xấu hổ.
Hề Hề ngồi ở chỗ kia, cảm thấy suy nghĩ của mình đã đóng băng, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng tuấn dật của Liệt Phong, nhìn thấy hắn tao nhã bước từng bước về phía trước mặt các cô nương.
Liệt Phong sẽ chọn ai, sẽ tuyển người có điệu múa uyển chuyển, hay là chọn người có giọng hát trầm bổng? Trong lòng tràn ngập chua xót thật khó chịu, Hề Hề cúi đầu mắt dừng ở chén rượu, không nhìn hắn, vậy lòng sẽ không khó chịu nữa.
Tuy nhiên, vì sao vẫn khó chịu như thế?
Bỗng nhiên, những tiếng thở dài trong đại điện khiến Hề Hề bừng tỉnh, nàng ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt xuyên qua lớp lụa trắng, hoảng hốt phát hiện mọi người đều đang dồn mắt về phía mình, những ánh mắt này khiến nàng rất không tự nhiên.
Nàng mờ mịt nhìn phía các cô nương đang chờ tuyển, phát hiện mắt các nàng đều rưng rưng, khuôn mặt mang theo sự ghen tị pha lẫn hâm mộ, còn có không thể tin.
Ánh mắt các nàng đều đang tập trung nhìn về phía mình.
Là sao vậy? Liệt Phong tuyển ai rồi? Vì sao các cô nương lại có biểu cảm kỳ lạ như vậy? Liệt Phong đâu?
“Thiền Vu tuyển ai?” Hề Hề quay đầu hỏi thị nữ bên cạnh.
Lại phát hiện ánh mắt thị nữ kia có chút kỳ quái nhìn ra phía sau nàng.
Hề Hề đang muốn xoay người, đỉnh đầu đột nhiên vang lên một giọng nói dịu dàng: “Đừng nhúc nhích!” Ngay sau đó, liền có cái gì đó đặt xuống đỉnh đầu nàng.
Chung quanh liên tiếp vang lên những tiếng bàn tàn phá tan bầu không khí im lặng, Hề Hề còn nhìn thấy vài nữ tử bật khóc.
Hề Hề trong lòng kinh ngạc, bỗng nhiên quay đầu, đập vào mắt là vương phục kim tuyến màu đen.
Ngẩng đầu, liền bắt gặp Liệt Phong cúi đầu mỉm cười với nàng, bên môi là nụ cười dịu dàng, ánh mắt mang theo thâm tình cháy bổng.
Hắn tới phía sau nàng khi nào, nàng lại không chút phát hiện. Hắn không phải tuyển Yên Thị sau, vì sau lại xuất hiện trước mắt mình?
Chẳng lẽ? Hề Hề vươn tay run rẩy xoa đầu, liền chạm phải một thứ mềm mại, đó là đỉnh mũ, đỉnh mũ làm bằng da cáo trắng, đó là vương mão của Yên Thị, giờ phút này đội trên đầu nàng.
Hề Hề chỉ cảm thấy trái tim mình ầm ầm nhảy dựng cả lên, nàng cảm thấy từ lúc chào đời đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng không thể hiểu rõ tâm tình của chính mình như thế, nhìn vào ánh mắt thâm tình và cố chấp của Liệt Phong, Hề Hề suýt nữa dao động.
Nàng thật sự rất muốn nắm tay hắn, cùng hắn sánh mãi cùng thiên địa.
Thế nhưng, những tiếng ồn ào xung quanh khiến nàng bình tĩnh hơn.
Có người nói, Thư Mã Thánh Nữ cả đời này cũng không thể lấy chồng, sao có thể làm Yên Thị của chúng ta.
Lại có người bảo, đúng vậy, như vậy liệu có đắc tội thần linh không?
Hề Hề bỗng nhiên lạnh băng, nàng vươn tay chậm rãi tháo xuống chiếc mũ trên đầu, thản nhiên nói: “Thiền Vu vì sao đặt vương mão lên đầu bản Thánh Nữ, chẳng lẽ Thiền Vu muốn ta giúp ngươi tuyển Yên Thị sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.