Khanh Mỵ Thiên Hạ

Chương 14: Tuyết ngược gió kêu gào




Vân Hề Hề nằm gục trên nền tuyết, hoa mai non mềm thơm ngát rơi trên đầu vai nàng, trên mũ tuyết của nàng.
Sắc trời dần dần bừng sáng, tuyết thật dày thật nhiều vô thanh vô tức càng hiện ra rõ ràng hơn, phiến tuyết rơi rơi, tuyết trắng như ngọc, rồi lại như cánh bướm, ở trong không trung nhẹ nhàng bay múa.
Tuyết đọng dần dần thâm nhập vào lớp áo ngoài của Vân Hề Hề, hơi lạnh thấu xương chậm rãi, từ từ rót vào cơ thể, cảm giác lạnh như băng lan tỏa ngập tràn trong tâm.
Tuyết của Tái Bắc rất to, thường thì chỉ cần ở ngoài trời một chút, cho dù là không có tuyết rơi, nhưng chỉ cần như vậy ngồi ở giữa trời, cũng đủ bị đông đến chết.
Cánh hoa vương lại, trôi dạt trên mái tóc đen, vẫn như cũ mang theo lãnh hương đưa tình.
Vân Hề Hề trong lòng ảm đạm, chẳng lẽ hôm nay nàng cũng sẽ giống như hàn mai này, thưa thớt thành bùn nghiền dưới đất, chỉ có hương hoa là vẫn như cũ?
Nàng còn trẻ, nàng bất quá chỉ mới mười tám tuổi, nàng chưa muốn chết, nàng cũng không thể chết, nàng càng không đáng chết.
Nàng chưa bao giờ làm chuyện gì thương thiên hại lí, chẳng lẽ chỉ bởi vì đắc tội với Hoàn Nhan Liệt Phong, liền phải chịu chết như thế này ư?
Hoàn Nhan Liệt Phong!
Dựa vào cái gì mà thao túng vận mệnh của người khác, nàng nếu có thể tiếp tục sống xót, nhất định phải hạ triệt uy phong của hắn.
“Này! Tiểu tử! Ngươi đã chết rồi hả?” Một thanh âm lạnh nhạt phát ra trên đỉnh đầu nàng, là Liệt Ảnh công chúa.
Chân mang giày của Liệt Ảnh, không chút khách khí thô bạo đá vào bả vai cùng thắt lưng của Vân Hề Hề, toàn tâm nàng đau đớn một lần nữa lại trỗi dậy, thân mình nàng giờ đã đông cứng, chịu không nổi một cái đá này.
Không nghe thấy đáp lại, Liệt Ảnh công chúa không hề nhượng bộ xốc lên Vân Hề Hề, để cho ngồi trên nền tuyết, lưng dựa vào thân cây hàn mai.
Trước mắt hiện ra một thân áo sợi bông dày. Gió mang theo hơi lạnh của tuyết không ngừng va vào mặt Vân Hề Hề, kế tiếp là một cơn rùng mình vì rét lạnh.
Một cái miệng tươi cười như hoa nở rộ trước mặt, hai tròng mắt ngang ngược trông suốt vô cùng hứng thú xem xét nàng.
“Cảm giác thế nào?”
Cảm giác thế nào?
Hề Hề không thể tưởng tượng được nha đầu này xinh đẹp động lòng người vậy nhưng lại tàn nhẫn như thế, nàng đã bị làm hư rồi, sớm muộn gì cũng có ngày phải chịu khổ.
Hừ lạnh một tiếng. “Sau không tự mình thử xem!”
“Ngươi!” Một đôi tay đeo găng da dê chỉ vào Hề Hề nói: “Tiểu tử, nếu ngươi cầu xin bản công chúa, bản công chúa có thể suy nghĩ lại, biết đâu sẽ thương tình ngươi.”
Cầu xin?
Hề Hề nhắm lại hai tròng mắt, căn bản là không để ý tới nàng.
“Cho ngươi chết cóng!”
Liệt Ảnh công chúa oán giận nói.
Sau đó nàng xoay người bỏ đi, tuyết trên mặt đất, lưu lại những dấu chân tự do của nàng.
Tuyết càng lúc càng lớn, dần dần phủ lên y phục của Hề Hề, chôn vùi hai chân của nàng.
Trong gió tuyết, Hề Hề giống như người tuyết, giống như……
Chính là Hề Hề không có từ bỏ hy vọng, nàng liên tục cố vận công giải nguyệt, nhưng phương thức điểm nguyệt của Hoàn Nhan Liệt Phong thực đặc biệt, nàng nếu muốn tự giải phóng, ít nhất cũng cần vài canh giờ, chỉ mong trước khi bị lạnh chết, nàng có thể khai thông nguyệt đạo của mình.
Gốc hàn mai ở trước mắt đã bị tuyết phủ kín, chiếm sự phong tình của cây, hoa mai thì vẫn quẩn quanh, trong trẻo nhưng lạnh lùng ở trong không trung tỏa hương thơm nồng nàn.
*Tuyết ngược gió gào thét hoa càng lẫm liệt
Hoa trung khí tiết cao nhất kiên
Qua thời gian thì sẽ phiêu linh đi
Hổ thẹn hướng đông quân từng trải cầu thương xót
Càng rét lạnh càng tỏa hương, càng rét lạnh càng cao ngạo, đây chính là hàn mai.
“Vân công tử, hoa gian tiểu tọa xem hương tuyết, lục ngạc ngàn chi cùng vạn chi (ý là ngồi giữa trời tuyết thưởng hương, ngắm hoa, ngắm cành, ngắm cây). Thế nào, khung cảnh không tồi chứ.”
Trong làn gió lạnh, truyền đến thanh âm mang theo từ tính nhàn nhã trong trẻo của Hoàn Nhan Liệt Phong.
Đôi giày da màu đen xuất hiện ở tầm mắt của Vân Hề Hề, Vân Hề Hề ngẩng đầu, trừng mắt nhìn, lông mi khẽ động liền rơi xuống một ít tuyết, nhìn đến Hoàn Nhan Liệt Phong toàn thân đang mặc áo khoác thật dày, thong thả tự đắc đứng dưới gốc cây, thân ảnh thon dài cao ngất trông qua như thần tiên, hắn chuyên chú ngắm hoa, dáng hình tao nhã ở trong nền tuyết trắng dưới tán mai càng nổi bật, tuấn mỹ như ngọc.
Tuyết bay cưỡi gió bổ nhào vào mái tóc đen sau vai hắn, cảm nhận được ánh mắt của Vân Hề Hề, hắn chậm rãi nghiêng đầu, liếc nhìn Hề Hề.
Hề Hề chưa từng nghĩ người Tái Bắc lại cũng biết làm thơ của người Hán như thế, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng hiện giờ không phải thời điểm để nàng thưởng thức hắn.
Vân Hề Hề bên môi căng lên một mạt cười lạnh cứng nhắc, sau một lát nữa, sợ rằng cái cười cứng nhắc cũng sẽ bị đông cứng.
“Tại hạ còn chưa cảm tạ sự đối đãi của Tả Hiền Vương. Thật không nghĩ tới Vương gia đối với thi ca của người Hán cũng có nghiên cứu, chỉ là mặc kệ ngươi tinh thông Hán thi như thế nào, cũng sẽ vĩnh viễn không hiểu được lễ nghi mà người Hán hướng đến.”
Lông mi xinh đẹp của Hoàn Nhan Liệt Phong khẽ động đậy: “Vân công tử, ngươi bắt cóc phi tử của bản vương, lại uy hiếp bản vương, chẳng lẽ đây là lễ nghi đối đãi của người Hán?” Hắn dừng một chút, ánh mặt hiện lên sự lãnh liệt nói: “Ngươi nói, Diệp Từ Dung đi đến đâu, đi với ai, nói ra, bản vương sẽ thả ngươi!”
“Ngươi cho là, ta sẽ nói ra ư?” Vân Hề Hề nói lời này với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, thanh âm cũng thật nhu hòa.
“Không nói!?” Bên môi Hoàn Nhan Liệt Phong mang theo ý cười, trong trời đất lạnh lẽo lại càng thêm lãnh khốc, hắn mang theo phong thái tao nhã cao ngất chậm rãi đến gần Vân Hề Hề, như một thợ săn đang chờ đợi, đến gần con mồi của mình.
Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, cùng Hề Hề đối diện nhau.
Làn gió lạnh, như có như không, có thể nghe thấy được một hơi thở mang theo mùi hương dễ chịu của nam tử đang đối diện trước mặt, chỉ tiếc là, cùng với hơi thở này còn có thanh âm lạnh như băng chứa đầy áp lực.
“Không nói?” Hắn giọng nói nhu hòa đầy mê hoặc vang lên ở bên tai Hề Hề. “Bản vương chính là chờ bắt được Diệp Từ Dung về rồi mới thả ngươi ra, ngươi có thể chồng đỡ để chờ nàng chở về sao? Một nam nhân, nhưng lại vì một nữ tử tình nguyện chịu chết như thế? Đáng giá ư?”
Hề Hề ánh mắt khinh thường, làm cho Hoàn Nhan Liệt Phong cảm thấy vô cùng thích thú, dùng tay nâng cằm nàng lên, lạnh lùng xem xét.
Hai người đối diện nhau.
Trong mắt Hề Hề có bi thương, có hận ý, có miệt thị, cũng có kiên định, nhưng lại cô đơn, chứ không hề có sự cầu khẩn cùng sợ hãi mà Hoàn Nhan Liệt Phong mong chờ.
Nàng không sợ hắn, thậm chí là coi thường hắn.
Hoàn Nhan Liệt Phong trong lòng tự dưng bốc lên một cỗ tức giận, nam tử Nam Triều này thà chết cũng không cầu xin hắn. Lần đầu tiên, hắn có cảm giác thất bại như thế, vẫn là thua dưới tay một người Hán nhu nhược.
Bàn tay to khẽ rung lên, miết lấy da thịt Hề Hề, một dòng máu đỏ rực uốn lượn chảy xuống, chỉ một lát đã rót xuống nền tuyết trắng, màu đỏ cùng màu trắng của tuyết, trông qua hết sức bắt mắt.
Hoàn Nhan Liệt Phong khẽ cau mày, da thịt nam tử Nam Triều lại có thể mềm mại mỏng manh như thế.
Cổ truyền đến đau mỏi làm cho Hề Hề nhăn mày, nhưng ngay lập tức nàng đè nén nó đi, lạnh lùng hướng về hắn, có thể nào ở trước mặt hắn làm ra vẻ mặt yếu ớt đó chứ.
Ánh mắt bi thương chợt lóe rồi nhanh chóng biến mất. Nhưng hành động đó của nàng làm sao có thể thoát khỏi con mắt của Hoàn Nhan Liệt Phong, trong lòng hắn không hiểu vì sao cảm thấy chấn động.
Đây đúng là một đôi mắt sáng.
Đen như vực sâu thăm thẳm, lãnh liệt như hàn băng, tinh khiết như tuyết trắng, lưu chuyển ánh sáng lấp lánh tràn đầy màu sắc.
Khi nhìn vào, chỉ thấy lạnh lùng, khi không nhìn vào, nhớ lại như thế nào cảm thấy nó rất động lòng người, mang theo cảm giác bình yên vui sướng cho người khác.
Hoàn Nhan Liệt Phong đối với nàng hứng thú ngày càng đậm.
Nhưng hắn vốn là một nam tử, trong lòng bỗng bừng tỉnh, ánh mắt hiện ra sự hứng thú của Hoàn Nhan Liệt Phong nhất thời biến mất vô tung vô tích, thay vào đó là hàn ý lạnh như băng.
“Nếu không nói, vậy chờ chết đi!”
Hoàn Nhan Liệt Phong xoay người, phẩy tay áo bỏ đi.
Vân Hề Hề ngồi yên ở nơi đó, cảnh tuyết trước mắt vẫn không ngừng tung hoành, nàng tự nói với mình, phải chịu đựng, nàng sẽ không bị lạnh chết.
Chỉ là trước mắt tuyết trắng biến ảo trở thành vô số hình ảnh, nàng cảm thấy chính mình đang dần dần mất đi cảm giác, không hề cảm thấy rét lạnh nữa, thậm chí hương mai cũng nhạt đi trên đầu mũi, những âm thanh xung quanh nàng căn bản không còn nghe thấy nữa.
—————————
*Nguyên văn:
Tuyết ngược phong hào dũ lẫm nhiên,
Hoa trung khí tiết tối cao kiên.
Quá thì tự hội phiêu linh khứ,
Sỉ hướng đông quân canh khất liên.
Dũ lãnh dũ hương, dũ lãnh dũ ngạo, giá tựu thị hàn mai.
Đoạn nói về tuổi của Vân Hề Hề nguyên văn là “hai mươi tám niên hoa” – “二八年华” nhưng mình nghĩ là do tác giả viết nhầm, vì các chương sau có nhắc đến vài chi tiết khi Vân Hề Hề mới tám tuổi, và bây giờ là nàng hiện tại sau mười năm, nên mình để ở đây nàng mười tám tuổi luôn, nó sẽ logic với văn cảnh sau này hơn ^^!
P/S: Chương này nói Hoàn Nhan Liệt Phong đẹp quá, sau này còn có đoạn đẹp hơn, đáng tiếc….. Haizzzz ….. Đọc vài chương sau vẫn thích Phong ca, nhưng chương sau nữa sau nữa thì thích người khác hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.