Ở trong bóng tối đã lâu, nên liền quen với cô độc.
Trong lòng an tĩnh, nên liền quen với yên lặng.
Ở trong thế giới của chính mình, hoặc bi hoặc hỉ, hoặc vui mừng hoặc
phiền não, bất luận như thế nào, dù ở ngoài bức tường kia là phồn hoa,
là cỡ nào ồn ào huyên náo, cùng chính mình đều không liên quan.
Hề Hề vốn là như thế. Ngồi trên tảng đá trong nhà lao, ngày ngày,
bình yên trầm tĩnh chờ đợi, chờ đợi ngày cùng kẻ kia quyết phân thắng
bại. Mặc dù, không phải thập phần chắc chắn, nhưng rất đáng để chờ mong, đáng đánh cược một lần. Đam Mỹ Hiện Đại
Hề Hề chưa từng nghĩ đến, Hoàn Nhan Liệt Phong sẽ đem nàng thả ra trước.
Mặc dù có thói quen cô độc, có thói quen một mình an tĩnh.
Mặc dù trong tâm sâu như đáy vực, khó nổi lên một gợn sóng nào, nhưng đương lúc này, Hề Hề nhìn thấy trời xanh cao rộng, mây bay thật nhanh,
lại nhìn đến mọi người, vẫn là có cảm giác như đã vừa trải qua đủ cả một đời vui buồn.
Con người thủy chung vẫn là một loài động vật, cho dù bị lãng quên đi rất lâu, nhưng vẫn luôn giữ cho mình một khát vọng về cuộc sống náo
nhiệt, ấm áp, bình yên.
Hề Hề bước chân loạn ngọc nát quỳnh, hòa vào đám đông ấm áp, bước đi trong bầu không khí lạnh.
Đi theo phía sau nàng là bốn thị vệ của Hoàn Nhan Liệt Phong, ở trên
thảo nguyên tuyết di tộc này La Cáp, Ô Lũy Hòa, Tử Du, Y Nại có ngụ ý là phong, lôi, điện, chớp.
Thị nữ qua lại, đều mang theo ánh mắt kỳ quái hướng về phía Hề Hề.
Hề Hề cúi đầu, mới giật mình phát giác, y phục của mình đang luộm
thuộm nhăn nhúm như thế nào, tóc đen trên đầu thì hỗn độn bay tán loạn,
còn gương mặt thì tung hoành ngang dọc vô số vết thương do gió rét.
Bộ dạng này, quả thực rất phù hợp với thân phận của một tù nhân.
Hề Hề không khỏi cười trong suốt một cách yếu ớt, nàng đối với ngoại
hình của mình cũng không để ý lắm, chỉ là, như vậy đi lại trong vương
phủ, thật sự là rất gây chú ý.
Hề Hề bỗng nhiên dừng bước, quay đầu.
Bốn thị vệ ngay lập tức như gặp phải đại địch.
La Cáp tay đặt trên chuôi kiếm, Ô Lũy Hòa tay dựng lên cung tiễn, tay của Tử Dư thì roi đen lóe sáng, còn Y Nại thì trong tay tựa hồ đang nắm ám khí.
Bốn thị vệ này đối với lần tập kích lần trước của Hề Hề vẫn luôn canh cánh trong lòng, Hề Hề bỗng nhiên quay đầu, làm cho bọn họ liền lâm vào trạng thái sẵn sàng, chuẩn bị nghênh chiến.
Hề Hề không khỏi bật cười, thị vệ của Hoàn Nhan Liệt Phong không phải dạng người hời hợt, hẳn là rất ít thất thủ, nên đối với lần trước mình
bỗng nhiên ra tay, chế trụ bọn họ, liền như thế rất để ý.
Hoàn Nhan Liệt Phong lại lệnh bọn họ đến giám sát nàng cận kề thế này, có lẽ đúng là một loại trừng phạt với bọn họ.
Bốn thị vệ bị sự tươi cười của Hề Hề chọc giận, lúc này mới phát hiện ra động tác của mình trông buồn cười ra sao.
La Cáp lạnh giọng hỏi: “Bọn ta chỉ đề phòng tên tiểu tặc ngươi, ngươi cười cái gì, còn không đi mau.”
Hề Hề nói: “Đề phòng ta, các ngươi là thuộc hạ của Hoàn Nhan Liệt
Phong, chẳng lẽ nếu không chuẩn bị trước thì không thể ứng phó sao, Hoàn Nhan Liệt Phong quả thật rất chu toàn.”
Tử Dư lạnh lùng nói: “Nếu không phải nghĩ tiểu tử Nam Triều ngươi là kẻ vô dụng, bọn ta sẽ không bị thua.”
Hề Hề cười trong suốt nói: “Nếu đã như vậy, ta khuyên các người về
sau nên nhớ kỹ, không thể đánh giá một con người chỉ qua tướng mạo bên
ngoài.”
Hề Hề tâm tình rất tốt, bỗng nhiên phát hiện ra mấy thị vệ này có
chút chân chất, có lẽ đây là một điểm chung của người phương Bắc, nhưng
Hoàn Nhan Liệt Phong thì tựa hồ là một ngoại lệ, gian xảo quá mức.
Hề Hề chớp chớp mắt, nói: “Các ngươi muốn ta đi nhanh, thì nên ra
phía trước dẫn đường, ta phải đi đến đâu để gặp Hoàn Nhan Liệt Phong?”
Bọn họ nghe thấy Hề Hề kêu thẳng tên Hoàn Nhan Liệt Phong, có vẻ như rất không thích ứng, thật lâu sau mới phản ứng lại.
Tử Dư lạnh lùng nghiêm mặt, nói: “Vương gia của bọn ta không muốn gặp ngươi, chỉ lệnh cho bọn ta thả ngươi ra, cho ngươi hít thở không khí.
Ngươi chớ có hả hê!”
Hít thở không khí?
“Vậy là có thể xuất phủ đúng không?” Hề Hề trong lòng ôm theo hy vọng hỏi han.
“Vương gia không nói không thể.”
Hề Hề nghe thấy như vậy lạ cười: “Vậy là có thể đi ra ngoài? Vương gia của các ngươi không sợ ta chạy thoát sao?”
“Vương gia nói, ngươi sẽ không chạy.” La Cáp lạnh lùng nói.
Hoàn Nhan Liệt Phong quả nhiên lợi hại, nhất định là biết đang giam
cầm Diệp Từ Dung, nên Hề Hề sẽ không thể bỏ trốn. Nhưng hắn nào đâu có
biết, Hề Hề cùng Diệp Từ Dung một chút quan hệ cũng không có.
Hề Hề cứ như vậy nghênh ngang đi ra ngoài.
Thành đô của Bắc Thương Quốc rất đặc biệt, khắp thành bao phủ một
tầng không khí lạnh, mang theo một chút quạnh quẽ, trên đường mọi người
đều đang chăm chỉ làm việc, qua lại vội vàng.
Hề Hề đi đến ngã tư đường, là một ngã tư rất phồn hoa, hai bên ngã
tư, cửa hàng san sát nhau, bảng hiệu các kiểu bay phất phới trong gió.
Còn có một số cửa hàng, bán những vật dụng thường ngày dùng, số khác lại bán da lông thu hoạch được.
Hề Hề quay đầu lại lướt nhìn bốn thị vệ phía sau, nàng cũng không
muốn chạy trốn, nhưng thật sự rất muốn được yên tĩnh tản bộ một mình.
Thế nào lại bất đắc dĩ, bốn người ở kia, tám con mắt, ánh mắt lòe lòe, không một khắc nào ngừng nhìn chằm chằm Hề Hề.
Hề Hề dừng ở một cửa hàng, rồi dừng ở một quán nhỏ, rồi đi xuyên qua ngã tư đường.
Rốt cục có được cơ hội, bỏ lại bốn người ở lại phía sau, trốn ra khỏi thành.
Ngoài thành, là sự thê lương mênh mông vô bờ.
Tuyết chưa tan hẳn còn động lại trên cây cỏ khô, giữa trời đất mênh mông cứ như thế kéo dài bất tận.
Mặt trời đang lặn rất tròn, trong khoảnh khắc cuối cùng của ngày nở rộ vô cùng huy hoàng.
Hề Hề đứng trên một vùng cao tuyết đọng, dõi mắt trông về phía xa.
Gió nổi lên thổi qua áo bào của nàng trông như một cánh bướm đang bay, cùng mái tóc đen hỗn độn cứ như thế tùy ý trong gió.
Ánh mắt của Hề Hề ngưng đọng ở mặt trời đã lặn chìm nghỉm phía sau
núi, đó là Tuyết Sơn, nơi nàng lớn lên, giờ phút này, ở trong trời
chiều, vẫn sừng sững ở chỗ sâu nhất của thảo nguyên.
Nhưng giờ phút này, nàng không thể trở về.
Mặt trời đã khuất hẳn, hoàng hôn như cái mành che cũng đã rơi xuống
chỗ sâu nhất của bầu trời, trời đất liền bị bao phủ bởi một mảnh trời
chiều nặng nề.
Tuyết Sơn, cũng theo mặt trời lặn mà khuất đi, chỉ còn ẩn ẩn hiện hiện trong bóng chiều, rồi dần biến mất trong tầm mất.
Trời sắp tối bao phủ mây mù, gợi lên sầu tư dày đặc trong lòng Hề Hề
Dũng Sĩ đại hội bất kể diễn ra như thế nào nàng cũng phải thắng, bà
bà đã giao cho nàng một nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành, dù nàng thật cực kỳ không tình nguyện.
Hề Hề cứ như vậy, đứng trong làn gió lạnh thấu xương.
Ở một vài nơi trên thảo nguyên, có những điểm đốt lửa lấp lánh, đó là thôn xóm Bắc Thương Quốc trải rộng trên khắp thảo nguyên.
Ngọn đèn thật ấm áp, ở sau mỗi một ngọn đèn, đều có một gia đình, hoặc hạnh phúc, hoặc gian nan.
Nhưng những nơi đó đều không phải là nhà của nàng, Hề Hề là một đứa bé không có gia đình.
Tuy vậy, đặc biệt ở sau cảnh hoàng hôn, cũng có chút ánh sáng của ngọn đèn lóe lên.
Hề Hề biết, ngọn đèn này, nói chung có một người đang chờ nàng, tuy
rằng là kẻ địch của nàng, dù là đang chờ nàng trở về để đày đọa nàng.
Trong một cái chớp mắt, Hề Hề thiếu chút nữa đã muốn chạy trốn rồi,
chỉ là, đôi mắt ai oán kia của Diệp Từ Dung liền cùng lúc hiện ra trước
mặt nàng.
Nàng chung quy vẫn là nợ Diệp Từ Dung một mạng, nhưng cho dù không nợ nàng ta một mạng, Hề Hề cũng khó có thể bỏ lại nàng ta mà đi như thế.
Bà Bà nói đúng, lòng yếu mềm, là nhược điểm chí mạng của nàng.
Hề Hề cứ như vậy, mải miết đứng ở nơi đó, cho đến khi ở bên người
nàng bỗng quẩn quanh xuất hiện một con chó sói bị một mũi tên bắn thủng
yết hầu.
Hề Hề mới phát hiện mình đã đứng trầm tư rất lâu.
Hề Hề không biết, lúc nãy vang lên tiếng hô to đặc biệt là vì gần
nàng có sói, con sói kia, nhìn qua hình như là một con sói lạc đàn. Nó
không tấn công Hề Hề ngay, cõ lẽ là để quan sát Hề Hề, cho nên Hề Hề mới mặc kệ nó.
Tiếng kếu thất thanh của con sói, mới làm cho Hề Hề ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ra người đã bắn mũi tên kia.