Khanh Mỵ Thiên Hạ

Chương 26: Ấm áp như gió




Tài bắn cung của ai cũng rất giỏi, tất cả ưng đều vì một tiễn mà mất mạng, đặc biệt là không phải bắn vào cổ của ưng, mà là bắn vào đầu.
Chỉ có Hề Hề, một tiễn nhưng lại bắn vào cánh ưng, ở trong mắt người khác, tài bắn cung của Hề Hề dường như rất tầm thường.
Thế nhưng Hoàn Nhan Liệt Phong mới vừa rồi quan sát Hề Hề bắn cung lại có cái nhìn khác.
Tuyết đối không phải là tài bắn cung không tinh thông, mà phải nói Nam Triều thiếu niên này là tiễn thủ cao cường nhất ở đây.
Nhớ lại Hề Hề từng hạ gục Phi Vân, bên môi Hoàn Nhan Liệt Phong liền vẽ nên một nụ cười nhạt, Nam Triều thiếu niên này luôn luôn hành sự đối đầu với hắn.
Hề Hề thấy ưng vẫn nằm ở trên đất dãy dụa, vẫn không từ bỏ mong muốn tự do, trong lòng bỗng nhiên đau xót, hướng vệ thị vệ vừa nãy kiểm tra ưng, nói: “Này, ưng này với các ngươi giờ đây vô dụng rồi, chẳng biết có thể để nó cho ta không?”
“Cho ngươi cũng được! Dù sao cũng là do ngươi bắn nó xuống!” Thị vệ có chút kì quái liếc mắt nhìn Hề Hề nói.
Hề Hề cẩn thận bế lên ưng đang không ngừng vẫy đạp trên mặt đất, dịu dàng vuốt ve, đến khi nó bình tĩnh lại, liền chậm rãi rút ra tiễn vũ màu trắng trên cánh nó.
Mũi tên chỉ là cố định lại cánh ưng, khiến nó không thể bay lượn được nữa, để nó từ không trung rơi xuống, thật ra không hề khiến nó bị thương nặng.
Hề Hề ôm hắc ưng đi ra ngoài, vuốt ve thân thể nó, dịu dàng nói: “Hắc ưng, ngươi thử vỗ cánh bay xem!”
Hắc ưng liền giương cánh bay lên, lượn vòng trên đầu Hề Hề rồi không ngừng kêu to.
Hề Hề thấy nó có thể bay lượn, liền nhoẻn miệng cười, đôi mắt tĩnh lặng như băng như ngọc trong nháy mắt liền tràn ngập lưu quang cùng màu sắc.
Hắc ưng bay lượn rồi lại đáp xuống đầu vai Hề Hề, một người một ưng cứ như vậy ngưng động đứng lặng trong gió lạnh của ngày đông phương Bắc.
“Ngươi bay đi đi, bay đến bầu trời cao kia, không bao giờ… phải làm bia nữa!” Tuy là luyến tuyết, nhưng Hề Hề vẫn phải để cho hắc ưng bay đi, bởi vì nó thuộc về bầu trời cao kia.
Ưng tựa như là thấu hiểu lời của Hề Hề, nó vẫn là một động vật rất thông minh, giống như biết rằng Hề Hề đã cứu nó. Nó giương đôi cánh to xoay quay Hề Hề, lưu luyến lượn vòng, rồi mới bay về phía mây trắng trời cao.
“Đừng nhìn nữa, ưng đã bay rất xa rồi.” Một giọng nói trầm thấp của nam tử vang lên phía sau Hề Hề.
Hề Hề quay đầu lại, Trầm Phong đang đứng dưới trời xanh mây trắng, một thân hắc y, tiêu sái mà trong sáng.
Khuôn mặt tuấn tú kia đang tắm rửa dưới ánh mặt trời, ánh sáng tỏa ra từ người hắn lấp lánh bức người, đôi môi trên khuôn mặt ngọc kia đang ẩn hiện một ý cười, nụ cười ấy tựa như có thể khiến ngay cả băng tuyết cũng có thể tan chảy.
“Trầm Phong ca ca!” Hề Hề trong giọng nói mang theo một tia khinh hỉ khôn tả khi không hẹn mà gặp.
Thật chưa từng nghĩ tới, lại có thể gặp lại hắn, chính xác là vị huynh đệ tốt mà nàng đã kết giao ít ngày trước đây.
Trầm Phong bước nhanh về phía Hề Hề, con ngươi trong trẻo nhìn một lượt từ trên xuống dưới Hề Hề, bỗng nhiên hướng trước ngực Hề Hề đánh nhẹ một quyền.
Hề Hề kinh ngạc lùi về phía sau che chắn trước ngực, oán trách nói: “Trầm Phong ca ca, sao ngươi lại đánh ta?”
Trầm Phong nói: “Ai bảo lần trước ngươi chuốt ta quá chén, không nói một lời liền bỏ đi, hại ta đi khắp cả thành này tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm được ngươi!”
Hề Hề chưa từng nghĩ đến, hắn lại đi tìm nàng, trong lòng nàng bỗng cảm thấy vô cùng ấm áp, kết thành huynh đệ với hắn quả thật khiến cho nàng có cảm giác bọn họ là huynh đệ thật sự.
Chỉ là hắn không thể tìm thấy nàng, bị nhốt ở Tả Hiền Vương phủ, sợ rằng không ai có khả năng tìm được nàng.
“Ta chuốc huynh quá chén khi nào chứ, là huynh tửu lượng không bằng ta, giờ lại oán ta là thế nào!” Hề Hề dịu dàng cười nói, hòa vào một chỗ đứng cùng Trầm Phong, có một loại cảm giác thả lỏng rất tùy ý, khiến nàng chịu không được muốn trêu ghẹo hắn.
“Nhưng ta thật sự nghĩ không ra, ngươi cũng đến đây thi đấu, còn có thể bắn hạ phi ưng, ta đúng là nhìn không ra ngươi. Sớm biết ngươi lợi hại như vậy, ta đã để con sói kia cho ngươi thu phục rồi.” Có vẻ như hắn ý thức được lần trước hắn bắn hạ con sói đó cứu nàng bất quá chỉ là xen vào việc của người khác, không khỏi có chút suy nghĩ mông lung.
“Nếu ta tự tay thu phục con sói kia thì sao giờ có thể trở thành huynh đệ với huynh chứ?” Hề Hề trêu chọc cười nói.
“Hảo huynh đệ, ngươi vì sao lại tham gia Dũng Sĩ đại hội này? Đừng nói với ta, ngươi muốn trở thành dũng sĩ để có thể gia nhập vào quân đội của Tả Hiền Vương nhé!” Trầm Phong kỳ quái hỏi, tựa như là đối với Hề Hề hắn có khúc mắc không thể nào lý giải được.
Hề Hề nghĩ thầm, gia nhập vào quân đội của Tả Hiền Vương, thật sự là nực cười, Hoàn Nhan Liệt Phong có cầu nàng, nàng cũng không thèm.
“Như vậy, ngươi tham gia Dũng Sĩ đại hội thật sự là để gia nhập vào đội quân của Tả Hiền Vương sao?”
Trầm Phong bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt, có chút thần bí nói: “Ngươi có biết nếu thắng lợi, sẽ nhận được phần thưởng rất lớn không?”
Hề Hề lắc đầu, nói: “Còn có cả phần thưởng nữa sao? Thật sự ta không biết điều này!”
“Phần thưởng là một đôi ngựa hoang do Thiền Vu thu phục được, đôi ngựa hoang ấy gọi là Đào Hoa mã, chúng không chỉ xinh đẹp còn tinh diệu cực kỳ, nhìn thấy chúng lại nghĩ đến hoa đào ở Giang Nam. Cũng không nói gạt ngươi, ta chính là vì muốn có được đôi ngựa này mới tham gia thi đấu. Dũng Sĩ đại hội lần trước ta thua trong tay đại ca, lần này đại ca không thi đấu, ta nhất định có thể đem đôi Đào Hoa mã này về.”
Hề Hề nhìn vẻ mặt Trầm Phong hăng hái bừng bừng, có chút không đành lòng.
Xem ra những người tham gia trận thi tài này, ai ai cũng rất mong muốn giành được thắng lợi, dù rằng mục đích của họ không hề giống nhau.
Thế nhưng nàng thì nhất định phải thắng, tuy nhiên nàng lại không muốn cùng Trầm Phong xung đột đao kiếm với nhau, vì nếu thắng hắn, nàng không biết hắn sẽ thất vọng cỡ nào.
“Nếu huynh thua thì sao?” Hề Hề hỏi.
“Ta sẽ không thua.” Trầm Phong đôi ngươi trong trẻo nói, đôi mắt hắn dưới ánh mặt trời lóe sáng tinh quang, trong mắt có trời sinh kiến định cùng tự tin nói.
Hề Hề không hiểu vì sao hắn lại tự tin như vậy.
“Cũng không nền chắc chắn như vậy, nhỡ huynh thua trong tay ta thì sao?” Hề Hề cười nói.
“Ngươi ư!?” Trầm Phong quay đầu lại, thấy vẻ mặt Hề Hề một mực nghiêm trọng, biết rằng không phải nàng đang đùa giỡn, càng cảm thấy có chút kì quái.
“Huynh yên tâm, nếu thắng được đôi Đào Hoa mã kia, sẽ tặng cho huynh.” Hề Hề cười nói, nếu hắn thích đôi ngựa kia đến thế, nàng nếu thắng, nàng sẽ tặng cho hắn, cũng không gì to tát lắm.
Trầm Phong nghe thấy Hề Hề nói vậy, dường như rất cảm động, cười càng tươi hơn: “Ngươi thật sự muốn tặng cho ta sao, không muốn đem nó tặng cho người trong lòng ngươi sao?”
Tặng cho người trong lòng, Hề Hề sửng sốt, thấy Trầm Phong tình thế bắt buộc liền bộc bạch hết tâm tư: “Như vậy huynh là muốn tặng Đào Hoa mã cho ngươi trong lòng của huynh ư, là ai vậy? À ta nhớ ra rồi, là Na Nhã.” Hề Hề bỗng nhiên nhớ lại Trầm Phong đã từng nói với nàng về nữ tử kia.
“Ừm, nếu ta có được Đào Hoa mã, cũng gần như có được hoa đào của chính mình, mong muốn nàng ấy sẽ tiếp nhận tâm ý của ta.” (Ý của Trầm Phong là có Đào Hoa mã cũng như có được số hoa đào, trong văn học của Trung Quốc hoa đào đồng nghĩa với tình yêu, hay có câu “số đào hoa”, “hoa đào nở khắp nơi”, ý là có nhiều người yêu thích, có được tình yêu, Trầm Phong đang mong muốn có được số đào hoa này đó ^^)
Hề Hề trong lòng khẽ lạnh, thì ra Dũng Sĩ đại hội này còn giành để kén vợ.
||||| Truyện đề cử: Thẳng Nam Đáng Khinh Sa Đoạ Thành Đồ Chơi Của Kí Túc Xá |||||
Nhưng cũng rất đúng, vì chỉ trong hoàn cảnh thế này, các cô nương cùng các nam tử tài năng ở các thị tộc khác nhau mới hội tụ đầy đủ ở đây.
Phỏng trừng các cô nương bên ngoài là tham gia Dũng Sĩ đại hội, nhưng bên trong thật ra là tìm kiếm người trong lòng ngưỡng mộ.
Nam tử chiến thắng là giành được phần thưởng lớn, rồi tặng cho người trong lòng của mình, hiển nhiên chiếm được phần nào tâm tư của nàng.
Nhưng chính nàng bản thận vốn là một nữ tử, lại phải ở đây thi đấu, cũng không hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Nếu nàng thắng, rồi có được đôi Đào Hoa mã, không biết để làm gì đây, mặt khác lại hại người thật sự muốn có chúng không có được, khiến người khác phải thất vọng.
Tất cả đều là tại Hoàn Nhan Liệt Phong, hắn một mực muốn nàng thi đấu, còn nói nàng phải chiến thắng, thật sự là cực kì đáng ghét, cực kì đáng trách.
“Ngươi đang nghĩ cái gì thế?” Trầm Phong lay động vai Hề Hề hỏi.
“Ta đang suy nghĩ, Na Nhã kia rốt cuộc xinh đẹp đến nhường nào, lại có thể khiến cho huynh thần hồn điên đảo như thế.”
Trầm Phong xấu hổi cười to: “Ta dẫn ngươi đi xem nàng!” Nói xong liền nắm tay Hề Hề kéo đi.
Hề Hề bị bàn tay to lớn của hắn nắm lấy, không khỏi ngẩn ra, sửng sốt mất một lát, chợt nhớ ra nàng đang cải nam trang, vẫn là không thể cự tuyệt hắn.
Cổ tay Hề Hề trắng mịn mềm mại lại ấm áp, khiến cho Trầm Phong trong lòng không hiểu khẽ run lên, vô cùng kinh ngạc, không khỏi nhếch môi cười nói: “Huynh đệ, ngươi đúng là mỏng manh mềm yếu, vậy mà lại muốn đánh bại ta, thật không thể có khả năng đó, cùng lắm nếu ta có được Đào Hoa mã, Na Nhã không nhận, ta sẽ tặng lại cho ngươi!”
Hề Hề cười: “Được thôi!”
Hai người bước đi trong làn gió lạnh, hướng về chỗ những người đang không ngừng phát ra tiếng huyên náo đi đến.
Theo sau Hề Hề vẫn là đám thị vệ La Cáp, thấy rõ Hề Hề đang ở một chỗ cùng ai, kinh dị trợn tròn hai mắt.
Nhìn bọn họ nắm tay nhau đi, chỉ có thể bất đắc dĩ xa xa đuổi theo phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.