Khanh Mỵ Thiên Hạ

Chương 42: Đại hội tế thiên (thượng)




Gió xuân thổi qua thảo nguyên, thảo nguyên tựa như vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài. Những mầm non cây cỏ hé nở, đồng cỏ bắt đầu xanh, thảo nguyên giống như một bức họa xinh đẹp, duyên dáng tươi mát thấm đượm lòng người.
Gió xuân thổi qua từng dãy mây trắng, mây trăng cuộn tròn đóa đóa giống như một đàn cừu. Đàn cừu ấy lại giống như trân châu màu trắng, lăn qua bầu trời màu xanh biếc, họa thành một bức tranh sống động.
Ở cuối chân trời của thảo nguyên, chính là Tuyết Sơn nghìn năm đứng lặng mà phía sau chính là trời xanh vô tận.
Con dân của thảo nguyên, trên người mặc y phục vô cùng diễm lệ, đeo các phục sức dân tộc, tụm năm tụm ba, hoặc là cưỡi kỵ mã, hoặc là đi bộ, những tiếng hát dân gian của thảo nguyên ngân nga nghe thật êm tai, như một dòng suối nhỏ, tất cả đều đang hướng về ngoại thành thảo nguyên, mọi người di chuyển về đó tụ tập thành một biển người.
Những tiếng hô to phát ra từ ngoại thành, và lều trại, kèm theo đó là tiếng trống chiêng rầm rộ vang trời.
Hôm nay là mồng một tháng ba, là ngày hội Tế Thiên của các thị tộc trên thảo nguyên, cũng là ngày Tuyết Sơn Thánh Nữ cùng con dân của thảo nguyên cầu phúc.
Tuyết Sơn Thánh Nữ ở trong lòng những người dân Tái Bắc, được cung kính tựa như thần linh.
Truyền thuyết về Tuyết Sơn Thánh Nữ, rốt cuộc là có từ khi nào, mọi người đã không còn nhớ rõ nữa.
Chỉ có những người tuổi già ở thảo nguyên mới cơ hồ hiểu được, Thánh Nữ kỳ thật cũng không phải cái gì thần thánh, thật lâu trước kia, các nàng cùng lắm là ẩn cư ở Tuyết Sơn.
Các nàng thường xuyên cưỡi ngựa rong ruổi dạo quanh thảo nguyên, hành hiệp trượng nghĩa, cứu những người gặp nguy nan.
Bởi vì các nàng luôn khoác trên người những bộ y phục màu trắng trong trẻo lạnh lùng, thuần khiết mà xinh đẹp, liền được mọi người tôn làm Tuyết Sơn Thánh Nữ, một năm rồi lại thêm một năm, mọi người không ngừng thần thánh hóa các nàng.
Họ Hoan Nhan bình định thảo nguyên, thống nhất hai mươi thị tộc, ngoại trừ dựa vào thiết kỵ đao kiếm, cũng từng nhận ý chỉ của Thánh Nữ, thu phục nhân tâm.
Bắc Thương Quốc lập quốc sau đó, Hoàn Nhan thị liền tôn Tuyết Sơn Thánh Nữ làm thần nữ.
(Editor: Giải thích chỗ này một chút, đại loại là Tuyết Sơn Thánh Nữ khi ấy có được lòng dân trước khi Bắc Thương Quốc thông nhất, khi đó người Hoàn Nhan là người đã đứng ra, nhận ý chỉ của Thánh Nữ, một phần khác là dựa vào Thánh Nữ, để thu phục lòng dân, nên mới có thể thống nhất. Trung Quốc xưa hay nói, muốn có được thiên hạ trước phải có được lòng dân, nên sau này Bắc Thương Quốc làm vua rồi, mới tôn Thánh Nữ làm nữ thần, nói chung là có qua có lại đấy)
Hàng năm vào ngày mồng một tháng ba, hay ngày Tế Thiên của các thị tộc, đều do Tuyết Sơn Thánh Nữ đến cầu phúc.
Đàn tế đã trải sẵn thảm đỏ, giờ phút này trên ấy đã đặt sẵn một đồ đằng (vật tổ) hình hùng ưng vương cánh, đó cũng là kí hiệu của Bắc Thương Quốc. Bên dưới kí hiệu ấy là thịt cừu thịt trâu được dâng cúng, cùng với bát rượu.
Thiền Vu cùng Yên Thị đứng ở trên đài cao, mỉm cười dừng ánh mắt về phía những con dân của mình bên dưới.
Liệt Phong cùng Trầm Phong là các hoàng thất quý tộc, nên đứng ở phía đầu đám người.
Liệt Phong một thân áo đen, trên mặt rõ ràng đang vô cùng ủ dột, thủy chung không để lộ ra một tia vui vẻ nào.
Bên cạnh hắn chính là Trầm Phong, cùng huynh trưởng vẫn duy trì khoảng cách nhất định, trên mặt không còn những ý cười trong sáng nữa. Ánh mắt thâm thúy, đang không biết ngưng chú ở nơi nào, giữa đám người huyên náo, hắn chính là tịch mịch như vậy.
Tiếng trống hùng hồn mạnh mẽ bất đầu cất lên, các thị tộc ra lệnh cho các chư thần kéo lên lá cờ tiêu biểu của mỗi thị tộc, ở giữa trời xanh những lá cờ nhiều màu sắc khiến ánh mắt người nhìn say mê.
Tất cả mọi người đều yên lặng chờ mong, chờ mong Tuyết Sơn Thánh Nữ xuất hiện.
Trên khuôn mặt của mọi người ngoài mong chờ còn có hưng phấn cùng kích động. Hưng phấn kích động, không chỉ vì Tế Thiên, mà trọng yếu là họ đồng thời có thể nhìn thấy Tuyết Sơn Thánh Nữ.
Nghe nói, lần này Thánh Nữ thực hiện Tế Thiên là người vừa nhậm chức tên gọi Thư Mã Thánh Nữ.
Thư Mã, ngụ ý là một nữ tử thiện lương xinh đẹp.
Nghe nói, Thư Mã Thánh Nữ, trong nhiều năm qua là vị Thánh Nữ trẻ tuổi nhất, cũng là người xinh đẹp nhất trong các Thánh Nữ.
Tuy rằng vốn biết Tuyết Sơn Thánh Nữ không có khả năng tại đây để lộ ra dung mạo của mình, nhưng mọi người vẫn như vậy ngóng trông, sự ngóng trông ấy thật tự nhiên tựa như đang chờ đợi mùa xuân đến.
Đám người bỗng nhiên đồng loạt xao động, mọi người trên mặt vẻ kích động càng thêm mãnh liệt.
“Thư Mã Thánh Nữ đến rồi, Thư Mã Thánh Nữ đến rồi!” Có người nhỏ giọng nói.
Đám người nho nhỏ lập tức xôn xao, có người bởi vì nhìn không tới, liền nhón cao gót chân, có người lại cố hết sức vươn cao cái cổ.
Ở những ánh mắt tựa như lửa cháy tập chung vào một chỗ, đó là một chiếc kiệu nhỏ không nhanh không chậm nhẹ nhàng uyển chuyển đi đến.
Phía trước cỗ kiệu là hai thiếu nữ, khuôn mặt của hai nàng không có bất cứ biểu cảm nào, nhưng các nàng lại cực kì xinh đẹp, nhìn các nàng, người ta không kìm hãm được liền nghĩ đến băng cơ ngọc cốt, băng thanh ngọc khiết[1].
Động tác của các nàng nhanh nhẹn nhưng rất uyển chuyển, tựa như các nàng đang trôi nổi trên mặt đất. Mái tóc đen tung bay trong gió, nhẹ nhàng từng đợt từng đợt tựa hồ thâu hết ánh mắt mọi người vào trong.
Chỉ là thị nữ mà đã xinh đẹp đến thế, như vậy trong kiệu Thư Mã Thánh Nữ sẽ còn phong hoa tuyệt đại đến cỡ nào đây?
Mọi người trong lòng ngập tràn chờ mong, chờ mong có thể lén nhìn một gương mặt khuynh thành.
Tâm mọi người tựa hồ đều nhảy cả lên, theo cổ kiệu đang đến gần mà nhảy lên.
Cổ kiệu dưới ánh mắt của muôn người dừng lại phía dưới dàn Tế Thiên.
Một mảnh yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều ngưng động ở tấm mành vải phiêu đảng trước cửa kiệu.
Cuối cùng, có một bàn tay duỗi ra.
Đó là một bàn tay thon dài, mềm mại không xương, như một đóa hoa đặc sắc tinh xảo, khẽ xốc lên mành kiệu. Tiếp sau đó, một bạch y nữ tử từ bên trong kiệu chậm rãi bước ra.
Quần áo thuần một màu trăng tựa hồ bao lấy toàn thân nàng, như áng mây rơi xuống phàm trần, như đáp hạ mặt đất, không hề vây dính một chút hạt bụi nào.
Mọi người không thể nhìn thấy thiên nhan[2] phía sau tấm lụa trắng, chỉ có thể lén lút ngắm nhìn dung mạo xinh đẹp của nàng.
Nàng nhẹ nhàng bước về phía đàn tế, tay áo đón gió phiêu dật, tựa như mang theo đưa tình lãnh hương trên người nàng tản ra bên ngoài.
Từng bước, hai bước, ba bước…..
Ánh mắt của mọi người đi theo từng bước đi của nàng, chậm rãi mà trội chảy, đuổi theo bóng dáng của nàng, đôi giống như bị niêm dính ở bóng dáng ấy.
Cuối cùng, nàng đi lên đến đàn tế, tiếp nhận một chén rượu từ trong tay Thiền Vu, xoay người, mặt hướng về mọi người, phiên phiêu mà đứng.
Gió lại nổi lên, váy trắng của nàng bị thổi bay về phía sau. Gió thổi vào tấm vải phe phẩy đang che đi khuôn mặt của nàng, mọi người không khỏi ảo tưởng ước chi ngọn gió là một bàn tay, có thể nhẹ thổi xốc lên cái khăn che mặt ấy.
Chính là, không có, thế nhưng mọi người vẫn như cũ dừng ỏ cái khăn che mặt đang phiêu đãng, thất thần.
[1] Băng cơ ngọc cốt, băng thanh ngọc khiết: Cốt cách làm từ băng, thanh tao thuần khiết như ngọc.
[2] Thiên nhan: dung mạo thần thánh xinh đẹp.
Tác giả: Cuối cùng cũng dùng thân phận Thánh Nữ xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.