Khanh Mỵ Thiên Hạ

Chương 98: Thời khắc ấm áp (hạ)




Bọn họ gần trong gang tấc mà lại không nhận ra, ông còn thiếu chút nữa đã giết chết nó.
Ông vươn tay mình ra nhìn, hận không thể chặt đứt hai tay mình.
Hề Hề hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy biểu cảm thống khổ bi ai của Diệp Khải Phong, không hiểu vì sao, lòng cảm thấy khó chịu.
“Ông… ông là ai? Vì sao biết chuyện này? Ông quen biết mẫu thân của ta đúng không?” Hề Hề chúa xót hỏi, nàng có thể mơ hồ khẳng định, ông không chỉ đơn giản quen biết mẫu thân mình.
Diệp Khải Phong cũng không đáp, nhìn chăm chú Hề Hề thật lâu, ký ức như thủy triều cuộn trào, nhanh chóng nhấn chìm ông vào trong!
Ông bỗng nhiên khoanh chân ngồi tựa vào đệm, thống khổ trầm thấp bắt đầu kể lại.
Chuyện ông kể là một câu chuyện xưa.
Một chuyện xưa cũ rích.
Tự hào mình là một vị tướng quân tuổi trẻ tài cao, trấn thủ ở đại mạc phía Tây Bắc biên quan, một ngày kia, hắn đứng trên thành lâu cát bay đầy trời, đang thử cảm nhận vùng trời phóng khoáng mênh mông của Tây Bắc.
Tà dương như máu, đốt lửa ở khoảng không cao rộng.
Ngay tại trời ráng màu mật, có một cô gái cưỡi ngựa, xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Đó là một nữ tử phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành, giống như một hồi ảo mộng xuất hiện trước mắt hắn.
Chỉ một cái liếc mắt kia, trái tim hắn đã rơi vào tay giặc, từ nay về sau không còn đường trở ra nữa.
Chỉ một cái liếc mắt kia, đã khiến vận mệnh của hắn và nàng mãi mãi dây dưa cùng một chỗ.
Từ ngày ấy, bọn họ cũng tường giáp mặt nhau trên chiến trường, cũng từng ở trên thảo nguyên bát ngát nói chuyện tà dương, cũng từng dưới ánh trăng múa kiếm, cũng từng trèo thuyền ngắm chim chóc vỗ cánh bay lên trời cao…
Cũng đã hứa hẹn thật nhiều, khiến cả khi bất giác phát hiện ra không bao giờ… cò thể tách rời nhau nữa.
Bọn họ thề phải sống chết cùng nhau.
Mặc cho trăm ngàn gian nan khó khăn, nàng thậm chí vì hắn mà từ bỏ làm Tuyết Sơn Thánh Nữ.
Cuối cùng cả hai có thể nắm lấy tay nhau, cùng nhau già đi.
Diệp Khải Phong nói tới đây, chợt ngừng lại, ánh mắt mênh mông, tựa như đang đắm chìm trong những tháng ngày tốt đẹp nhất của chính mình.
Chuyện xưa đến chỗ này, tuyệt đối là một cái kết thúc viên mãn giành cho một đôi hữu tình nhân.
Nhưng Hề Hề biết kết cục này, cũng như Diệp Khải Phong cũng hy vọng mọi thứ đều có thể tạm dừng lại ở đây, không muốn tiếp tục nói nữa. Tuy nhiên, chỉ là tạm dừng, ông rốt cục cũng u ám trầm thấp kể tiếp.
Nữ tử kia tình cơ cứu một cô gái, cô gái ấy bị mấy tên côn đồ ức hiếp, rất đáng thương.
Nàng cứu cô ta, cũng cho cô ta một mái nhà để về, giữ cô ta lại trong phủ, nhận cô ta làm muội muội. Tỷ tỷ rất tốt với muội muội, còn quyết định tìm cho muội muội một hôn nhân tốt, mới gả đi.
Chỉ là nàng không thể nào ngờ được, phu quân mình trong một lần uống say, đã cùng muội muội làm một chuyện vô cùng có lỗi với nàng.
Trong chớp mắt, trời đất như sụp đổ, bi phẫn khiến nàng muốn giết chết muội muội, hắn ngăn cản nàng.
Hắn nói cả hai không phải cố ý, cầu xin nàng tha cho muội muội, còn bản thân hắn sẽ để mặc cho nàng xử lý.
Nàng lại dứt khoát đem thanh kiếm ném xuống đất, ôm lấy đứa con mới đầy một tuổi bỏ đi.
Nàng nói, tình nếu đoạn, lòng đã chết, từ nay về sau vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại.
Nàng đi rồi, bặt vô âm tín rồi, mặc cho hắn tìm kiếm khắp thiên hạ, từ đại mặc, thảo nguyên, đến Tuyết Sơn, cũng không thấy bóng dáng nàng đâu. Mãi cho đến một năm sau ấy, lại nghe tin mẹ con nàng đều đã qua đời.
Hắn không tin, hắn cảm thấy bọn họ vẫn còn sống, nên hắn chưa bao giờ ngừng tìm kiếm.
Chưa từng…
Chuyện xưa rốt cuộc kể xong.
Bên trong một mảnh yên tĩnh.
Diệp Khải Phong tựa như đã dùng hết khí lực, vẫn ngồi trên ghế như cũ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Hề Hề.
“Ta chỉ hỏi ông về chuyện của Băng Toàn, ông kể ta nghe chuyện này làm gì, ta không hề thích câu chuyện này.”
Giọng nói của Hề Hề vang lên trong không gian yên tĩnh, thật lạnh lùng, khiến người khác không nghe ra chút cảm xúc nào.
Diệp Khải Phong cả người run rẩy, ánh mắt dâng đầy bi thương, chậm rãi nói: “Băng Toàn rất giỏi dịch dung, ta đoán bà bà của ngươi chính là Băng Toàn. Ngươi có thể cho ta biết, bây giờ Băng Toàn đang ở đâu không?”
“Ta không biết!” Hề Hề lạnh lùng nói, “Diệp tướng quân nếu không còn chuyện gì khác, ta xin đi trước, ta còn phải chăm sóc cho người bị thương!” Dứt lời, liền dứt khoát bỏ đi, vẻ mặt bình tĩnh đi vào bếp múc cháo cho Liệt Phong.
Diệp Khải Phong nhìn theo bóng dáng quật cường của Hề Hề, nước mắt mơ hồ dâng lên trong mắt nàng, nàng thật chậm rãi gian nan mới có thể đi ra ngoài. Ông biết, nhất thời nửa khắc, nàng sẽ không thứ cho mình, điều ông có thể làm lúc này, chỉ có thể là chờ đợi.
Cháo đã nguội lạnh, Hề Hề nhóm lửa một lần nữa, hâm nóng lại cháo, rồi múc cho Liệt Phong một bát.
Bàn tay Hề Hề run rẩy, thiếu chút nữa là làm rơi bát cháo xuống đất.
Nàng chậm rãi ngồi trên ghế trúc, đầu chôn trong hai cánh tay.
Môi nàng run rẩy, ngay cả răng cũng run rẩy, thân thể càng run rẩy dữ dội hơn, nàng chỉ có thể run rẩy, không ngừng run rẩy, thể xác và tinh thần không ngừng bị xé rách, đau đớn đến cùng cực.
Câu chuyện kia, ngay khi bắt đầu, nàng đã đoán được nhân vật chính trong truyện là ai, chỉ là nàng không thể đoán được kết cục.
Kết cục tàn nhẫn đến cỡ nào, bi thương đến cỡ nào, đau lòng đến cỡ nào.
Mẫu thân đáng thương của nàng!
Trong sân đầy ắp nắng ấm, lòng nàng lại thật lạnh lẽo.
Qua thật lâu, Hề Hề rốt cuộc ngẩng đầu lên, ánh mặt trời tháng tư, hết thảy đều thật tốt đẹp.
Hoàn Nhan Liệt Phong đứng sau ngọn núi giả, nhìn thẳng vào nàng, trầm mặc.
Hắn sải bước đi, hắn luôn ngạo khí ngất trời, giờ phút này lại có chút mông lung tựa vào hòn núi giả, sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt mang theo tâm tình phức tạp, có lo lắng, có thương tâm, có đau lòng.
Lòng ngực Hề Hề quặn đau, không biết nên làm gì lúc này.
Hắn nhất định đã nghe thấy, hắn ở cách vách nhất định đã nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, với sự thông minh của hắn, nhất định hiểu rõ chuyện xưa kia có ý nghĩa như thế nào.
Hề Hề ảm đạm cười, bước qua thảm hoa rơi đầy đất, đi về phía hắn, dịu dàng cười nói: “Vết thương của ngươi chỉ vừa mới tốt lên, ra đây làm gì, nơi này gió lớn, mau quay vào phòng đi!”
Liệt Phong không nói, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn khuôn mặt ngọc tái nhợt của nàng, hắn thấy được đôi mắt trong suốt kia ẩn sâu bi thương, còn có sự yếu đuối giấu sau quật cường, chua xót.
Hắn chậm rãi đi đến, hơi thở của hắn nháy mắt bao phủ lấy nàng, là ấm áp.
Hắn ôm chặt lấy nàng, dùng sự ấm áp của mình xoa dịu lòng nàng.
Ánh mặt trời chiếu rọi lên hai người, cánh hoa bay múa trên đầu bọn họ, nhẹ phẩy qua đầu vai.
Phong cảnh dù đã rất đẹp, vậy nhưng bọn họ mới chính là phong cảnh đẹp nhất.
Tựa vào lòng hắn, im lặng lắng nghe nhịp tim hắn, lòng Hề Hề khẽ bình tĩnh trở lại, vòng tay của hắn luôn có thể làm cho nàng yên ổn.
“Sau khi quay về nguyên, ta liền cưới ngươi, thế nào?” Cằm của Liệt Phong đặt trên đỉnh đầu Hề Hề, cảm nhận hương thơm lành lạnh trên người nàng, nhẹ nhàng nói.
Giống như một hòn đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, xô ra những gợn sóng lớn.
“Không, ta không thể!” Sự cự tuyệt của Hề Hề vừa nhanh vừa vội, nhanh chóng rời khỏi sự ôm ấp của Liệt Phong.
Thật ra giờ phút này hắn cũng không nên ép nàng, không phải hắn nóng vội, mà là hắn không muốn nhìn thấy bộ dạng thống khổ của nàng lúc nàng, hắn chỉ muốn làm nàng vui lên.
Đôi mắt nóng rực như lửa của Liệt Phong làm lòng Hề Hề vừa ngọt ngào vừa lo lắng.
“Thế nào, làm vương hậu của ta, ngươi sợ bị mấy lão thái bà ở Tuyết Sơn cản trợ sao? Nếu là như vậy, ta sẽ dẫn binh lên núi, đánh sập cung Thánh Nữ, xem các lão bà ấy còn dám chia rẽ uyên ương không.” Liệt Phong nhướng cao mày, mỉm cười, hắn cười thập hấp dẫn lòng người, hai mắt lấp lánh, môi nhếch thành một độ cong vừa phải.
Nụ cười của hắn như mang theo độc dược mê hoặc!
Hắn cợt nhả như vậy, sau một hồi sinh tử, lại nghe thấy những lời này của hắn, lòng lại một lần nữa buồn rầu, tựa như bị vật vô hình gì đó đánh vào, kéo theo vui mừng cùng đau đớn.
Hắn làm cho nàng muốn khóc vì xúc động.
“Ngươi thật sự muốn thành thân với ta?” Hề Hề khẽ hỏi.
“Là thật, đã suy nghĩ rất lâu rồi. Ngươi có đồng ý không?” Liệt Phong nhẹ giọng nói, bất tri bất giác nắm lấy hai tay nàng, ánh mắt ôn nhu thâm tình quẩn quanh Hề Hề.
Nàng nguyện ý hay không không nguyện ý?
Hề Hề ngẩng đầu nhìn hắn.
Khuôn mặt hắn tái nhợt, còn có tiều tụy, đều là bởi vì nàng.
Nàng muốn nói, nàng không thể gả cho hắn.
Nàng cảm thấy giữa bọn họ có một khoảng cách thật dài, mà nàng thì vĩnh viễn không thể vượt qua được khoảng cách ấy, không thể vẫn là không thẻ.
Không chỉ bởi vì nàng là Tuyết Sơn Thánh Nữ, nàng còn sợ sau khi trải qua muôn ngàn khó khăn, lại chỉ đổi lại một kết cục giống mẫu thân.
Sự thẫn thờ và do dự của nàng lọt vào mắt Liệt Phong, tựa như hiểu rõ lòng nàng, Liệt Phong bỗng nhiên giơ tay phải lên, vẻ mặt nghiêm túc: “”Trời xanh chứng giám, ta Hoàn Nhan Liệt Phong, nguyện cưới Vân Hề Hề làm vợ, thật tình đối đãi, mãi không rời xa, tuyệt không phụ nàng, nếu như làm trái, thiên lôi giáng xuống, không thể sống yên.”
Âm thanh của hắn cao quý tao nhã, vô cùng kiên định, như dòng nước nhỏ giọt vào dòng suối trong lòng Hề Hề.
Hề Hề chấn kinh, nàng không nghĩ đến, hắn vì nàng mà thề độc như vậy.
Đôi mắt nàng nhìn chăm chú vào hắn, sự thâm tình ôn nhu của hắn như độc dược mãnh mẽ, mê hoặc thần trí Hề Hề.
Mà hắn, giống như một kẻ đi săn, ôm lấy eo nhỏ của Hề Hề.
Hắn ôm lấy nàng, gắt gao ôm.
Cánh tay rộng lớn của hắn vây lấy nàng, như một cái kén tằm, xua đi tất cả sự ồn ào của thế giới bên ngoài, thế giới này chỉ có bọn họ.
“Nhắm mắt lại!” Hắn nhẹ nhàng nói, giọng có hơi khàn đi.
Giọng hắn dịu dàng mê hoặc, Hề Hề vô thức nghe theo hắn nhắm mắt lại.
Hắn ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, áp vào người hắn, hai người da thịt gần sát nhau, không có lấy một khe hở.
Đôi môi nóng bổng của hắn chạm vào môi nàng.
Cơ thể nàng bỗng nhiên cứng đờ ra, dù sao gì nàng cũng là một cô gái.
Liệt Phong vô cùng dịu dàng hôn nhẹ, Hề Hề cuối cùng bị buộc chặt trong lòng hắn, có chút mềm nhũn ra.
Nụ hôn của hắn mãnh liệt, nhưng cũng không mất đi sự ôn nhu, lòng Hề Hề có chút mê say, như đắm chìm trong sự ôn nhu ấy. Nàng bị động cảm nhận được sự thâm tình, và điên cuồng của hắn.
Đã không còn lụa mỏng cản trở, Liệt Phong cảm thấy môi Hề Hề thật ngọt, hắn cảm nhận được bản thân mình mê say. Hắn lưu luyến trên môi nàng, quên đi hết thảy, hắn không thể dùng lời lẽ nào để diễn tả được sự say mê và mừng rỡ của mình lúc này.
Hắn bất tri bất giác, chậm rãi hôn sâu, như ngọn lửa bừng dậy, lừa tình nhiệt liệt, thiêu đốt tất cả những suy nghĩ mông lung của cả hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.