Liệt Phong chặn lại hô hấp của Hề Hề, tinh tế thưởng thức mỗi một
phần ngọt ngào và mềm mại của Hề Hề. Lòng như châm lên một ngòi lửa,
hừng hực không thể tắt. Nếu không phải hắn bị thương, có lẽ đã không thể khống chế được.
Thời khắc ấm áp kéo dài, nhưng cũng tựa thật ngắn ngủi, như chỉ trong nháy mắt.
Hề Hề trong lòng Liệt Phong không ngừng giãy giụa muốn thoát ra,
trước mắt là một khoảng mặt trời sáng óng ánh, làm nàng bừng lại trong
sự ngọt ngào, thoát khỏi sự mê muội.
Môi của nàng sưng lên, tươi đẹp như một đóa hoa mềm mại.
Mặt đỏ, hệt như đóa tường vi bừng nở xinh đẹp.
Tâm rối loạn, tựa như tuyết đang bị mùa xuân hòa tan.
Hề Hề kiều diễm thẹn thùng cùng ánh mắt bối rối kinh hoàng khiến đôi
mắt Liệt Phong trở nên thâm thúy, hắn thương tiếc ôm nàng vào lòng, đem
khuôn mặt xinh đẹp của nàng áp vào ngực mình, cảm nhận hơi ấm và nhịp
tim cuồn cuộn của nàng.
Nghe thấy nhịp tim trầm ổn của Liệt Phong, khiến lòng Hề Hề dần bình
tĩnh trở lại. Cảm giác e thẹn và kinh hãi qua đi, sự xa cách lãnh đạm
một lần nữa bao trùm lấy nàng.
Vừa rồi không khống chế được tìm cảm và mê đắm, khiến lòng nàng sợ
hãi, nàng biết nàng đã rơi vào, nàng sắp không rời hắn được nữa, nàng đã làm trái lời thề.
Nàng không xứng làm Tuyết Sơn Thánh Nữ.
Ánh mắt của Hề Hề từ chỗ lồng ngực Liệt Phong nhìn về phía hoa tươi
dưới ánh mặt trời. Hoa nở thật đẹp, nhưng sự xinh đẹp lại rất ngắn ngủi, qua ngày rồi cũng tàn úa thành bùn đất, chúng sẽ không thể kết thành
quả.
Cũng giống như nàng và hắn, nếu cứ cưỡng cầu một kết quả, có phải cũng sẽ có kết cuộc như mẫu thân, sau cùng cũng phải rời đi.
Nhân lúc nãy còn chưa lún sâu, chi bằng nhanh rời đi, chỉ có cách rời khỏi hắn, mới không khiến bản thân mình và hắn chịu tổn thương.
Liệt Phong đâu biết những cảm xúc đang cuộn trào trong Hề Hề, hắn chỉ biết, vừa rồi khi hắn hôn nàng, nàng không có từ chối, hơn nữa còn đáp
lại hắn, làm cho trái tim hắn nhảy nhót, không kiềm được mỉm cười.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy mừng rỡ hạnh phúc thế này.
Ngày lặng lẽ trôi qua kẽ tay, mấy ngày này Hề Hề vô cùng dịu dàng với Liệt Phong, nàng cũng rất quý trọng khoảng thời gian ấm áp ngắn ngủi
này. Mỗi lần dùng cơm, Hề Hề đều tự mình bón từng thìa từng thìa cho
hắn, trái tim Liệt Phong bị vây trong hạnh phúc, hắn hy vọng sẽ có thể
mãi như thế.
Diệp Khải Phong đã đến hai lần, nhưng Hề Hề trước sau vẫn lạnh nhạt
với ông, tựa như không hề biết gì về mối quan hệ của bọn họ. Nhìn thấy
tình cảnh này, Liệt Phong sẽ biết lắc đầu.
Lại một buổi tối.
Liệt Phong dĩ nhiên đã ngủ say, dung nhan trầm tĩnh tuấn mỹ lóe sáng
dưới ánh đèn, thật an nhiên tốt đẹp, Hề Hề nhìn hắn thật lâu, tựa như
muốn đem dáng vẻ của hắn khắc vào lòng.
Thật lâu sau, một giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống, nàng biết hắn đã
ngủ say, không khỏi thở dài một tiếng, lặng yên đi ra ngoài sân.
Một vòng trăng treo ở phía chân trời, tản ra ánh sáng mờ ảo lành
lạnh, vết thương của Liệt Phong đã tốt lên rất nhiều, nàng biết đã đến
lúc nàng phải đi. Lưu luyến ngoái nhìn một cái, rồi cắn môi, quyết nhẫn
tâm, lặng yên nhảy ra khỏi viện.
Gió đêm thật lạnh, quần áo của Hề Hề bay loạn trong gió, nàng nhẹ
nhàng dừng trên nóc nhà. Ngay khi sắp thuận lợi rời khỏi tướng quân phủ, trước mắt bỗng xuất hiện một bóng đen cản đường.
Bên dưới ánh trăng mông lung, Diệp Khải Phong đứng trước mặt Hề Hề.
Hắn lặng im không nói tiếng nào, ánh mắt đầy ắp thương đau không muốn
người để người khác nhìn thấy.
Hê Hề cười lạnh: “Thế nào, Diệp tướng quân cản đường của Hề Hề, chẳng lẽ lại muốn muốn lấy mạng Hề Hề? Nếu đã như vậy, hãy ra chiêu đi!”
“Hề Hề” Diệp Khải Phong thở dài một tiếng, chua xót nói: “Ta biết con hận ta, thật ra ta cũng rất hận mình. Chẳng qua, ta sao có thể yên tâm
khi con rời đi một mình, có thể thấy được, Hoàn Nhan Liệt Phong thật tâm thật ý với con, con nên đi cùng hắn, dọc đường đi cũng có thể bảo vệ
cho nhau, con ngàn vạn lần đừng để chuyện của chúng ta ảnh hưởng đến
tình cảm của mình!”
Hề Hề lặng im chờ Diệp Khải Phong nói xong, thản nhiên nói: “Chỉ cần
ông không cần mạng của ta, ta còn nguy hiểm nào nữa đâu? Tình cảm của
bọn ta, ta tự có cách xử lý, ông không cần lo lắng. Nếu ông không phải
đến giết ta, ta phải cáo từ.” Dứt lời, liền thả người nhảy ra khỏi phủ.
Diệp Khải Phong khổ sở nói: “Được thôi, nếu con đã nhất quyết phải
đi, ta cũng không ngăn cản con, sau khi ta xử lý xong chuyện trong nhà,
sẽ đến tìm các ngươi.” Dứt lời, lấy ra một lệnh bài, bảo: “Cầm lấy thứ
này, nếu không, con sẽ không thể ra khỏi thành!”
Hề Hề nhận lấy lệnh bài, cất trong ngực. Ngẩng đầu nhìn thoáng Diệp
Khải Phong, dưới ánh trăng, khuôn mặt ông gầy yếu, lòng không khỏi đau
xót, dù sao gì, ông cũng là phụ thân của mình.
Hề Hề khẽ nói: “Bảo trọng!” Dứt lời, liền nhẹ nhàng nhảy ra khỏi phủ.
Hề Hề vô cùng thuận lợi rời khỏi thành Lăng Châu, nàng đã mất liên
lạc với Lâm Ứng Nương và các thị nữ của mình, không biết bọn họ có đang
đợi mình ở bến đò không. Rồi khi đến bến đò, Hề Hề bỗng nhiên nhớ tới cô thôn nhỏ.
Bà bà thế nhưng chính là mẫu thân, nơi đó là nơi nàng đã sống cùng
mẫu thân, nàng không thể kìm lòng, liền rẽ hướng, đi đến cô thôn.
Sắc trời tối dần, gió đêm tĩnh lặng.
Tiểu cô thôn yên giấc trong bóng đêm mông lung, ánh trăng sao sáng đầy trời, vô cùng tĩnh lặng.
Ngoài thôn, hoa hạnh đã tàn, cành đậu trĩu quả hạnh màu xanh, xen lẫn trong tán lá.
Hạnh hoa đã kết quả.
Hề Hề tìm về cái sân nhỏ quen thuộc mình đã ở cùng bà bà, mở cửa phòng ra, lấy từ sau cửa ra một ngọn nến, thắp lên.
Ánh nến màu da cam chiếu sáng căn phòng thanh nhã, nhìn những đồ vật
cũ, Hề Hề giống như nhìn thấy mười năm trước. Bên trong tựa vẫn còn lưu
lại hơi thở của mẫu thân, đôi mắt Hề Hề đau đớn, vươn tay vuốt ve những
đồ dùng khi xưa nàng và mẫu thân đã dùng, nước mắt không sao cầm lại
được.
Mẫu thân chính là bà bà, bà bà chính là mẫu thân, hóa ra nàng luôn sống với mẫu thân.
Nếu sớm biết bà bà chính là mẫu thân, nếu sớm biết mẫu thân đã khổ sở như vậy, nàng nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không làm người buồn
phiền.
Chính là hiện tại người đang ở đâu? Ông nói bà đã từng vứt bỏ chuyện
làm Tuyết Sơn Thánh Nữ, nói vậy bà bà có quan hệ với Tuyết Sơn, bằng
không đã không đưa mình đến Tuyết Sơn, nói vậy có khi nào bà bà cũng
đang ở Tuyết Sơn không?
Hề Hề bỗng nhiên nghĩ đến vị tiền bối có đôi mắt màu tím, đêm đó là
người đã cứu nàng ra từ trong tay Lãnh Nguyệt, đôi mắt của người thật
quen thuộc, rất giống ánh mắt của bà bà, hiện tại nghĩ lại, chẳng lẽ
người chính là mẫu thân của mình?
Tuy nhiên nhiều năm qua, tại sao người không đến thăm mình? Vì sao phải ra vẻ lão bà bà già nua?
Hề Hề ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, thể nghiệm cảm giác mẫu thân đã trải qua.
Người có nhà nhưng không thể về, phu quân trở thành phu quân của
người khác, lại không mặt mũi nào quay về Tuyết Sơn, chỉ có thể nán lại
tại thôn nhỏ, sống qua những ngày tháng tịch mịch.
Vốn tuổi xuân phong nhã hào hoa, lại ngày ngày ra vẻ bà bà gầy yếu,
thật sự đã khổ sở biết bao. Nàng nhất định phải sớm tìm được người, an
ủi nỗi lòng ưu thương của người.
Ánh trăng mênh mông hắt lên đầu nàng, thi thoảng lại nghe thấy tiếng
côn trùng kêu vang ngoài cửa sổ, hết thảy thật an tường, thật tốt đẹp.
Hề Hè nhắm hai mắt lại, thầm mong hết thảy chỉ là giấc mộng, sau khi
tỉnh mộng, liền có thể nhìn thấy mẫu thân, nếu thật vậy thì còn gì bằng.
Hề Hề tựa đầu vào cửa sổ, uể oải buồn ngủ.
Côn trùng kêu đủ loại kêu vang, tất cả đều thật giống mười năm trước, có khác thì là, bên cạnh không có mẫu thân, cách vách cũng không có Tần Tuần. Nghĩ đến Hàn Tuần, tai bỗng nhiên nghe thấy một tiếng đàn vang
vang như có như không.
Hề Hề kinh ngạc tỉnh lại, nghiêng tai lắng nghe, đêm thật yên tĩnh, tiếng đàn kia rơi vào tai vô cùng rõ ràng, không phải mơ.
Tiếng đàn từ bên kia vách truyền đến, róc rách thăm thẳm như luồng
khí lạnh, trong trẻo mà thanh thanh như nước chảy qua khe núi, dịu dàng
mà thanh lệ, tao nhã mà êm tai.
Phút chốc, trong khoảng thời gian ngắn, Hề Hề tựa như không thể phân
rõ quá khứ và hiện tại nữa, nàng như đang sống ở mười năm trước.
Mười năm trước, khi trời vừa sụp tối, đêm chôn trong yên tĩnh, Tần
mọt sách ở cách vách sẽ lại đánh đàn, nàng luôn than phiền hắn quấy rầy
mộng đẹp của nàng. Mà hắn, không hề nhượng bộ, cứ khăng khăng đêm yên
tĩnh, phong cảnh hữu tình, mới có xúc cảm đánh đàn.
Lâu ngày, Hề Hề dần quen với điều ấy, cũng đồng thời mang theo tiếng đàn của hắn đi vào mộng đẹp.
Mà đêm nay, tiếng đàn kỳ lạ kia lại truyền đến từ phía cách vách,
chẳng lẽ là Hàn Tuần? Hề Hề có chút không thể tin, thân là vua của một
nước, hắn sao có thể đêm khuya đến đây? Thế nhưng, nếu không phải là
hắn, thì là ai?
Hề Hề lặng yên nhẹ nhàng đi ra cửa, nghiêng tai lắng nghe, chợt có một tiếng than khẽ vang lên, hòa cùng tiếng đàn.
“Cách liêm phong đỗng cố khung thương, túng la cương, huyết như
thương, kỉ lũ yên ba hạo miểu trướng vi mang. Sóc hàn chinh an bi diệc
kháng, sầu hà ôi, khiển thùy đang. Anh hùng vô xử mịch tà dương, giang
sơn dạng, nhạn nan song, sậu vũ đoạn tràng vô kế oán tiêu tương. Triều
mạn thanh phong tịch tác trượng, liên bạc mệnh, lộng quân vương.”[*]
Giọng nói kia trầm thấp dịu dàng, bên trong thanh nhã là một sự cao quý, tựa như ma âm rơi vào tai Hề Hề.
*Cách lớp mành gió thương thay ngoảnh đầu ngắm trời cao, cánh chim
sải rộng, tuổi trẻ như máu, vài lần gió sương mênh mông mù mịt trong bức màn. Cao ngạo thân chinh vượt gió rét kháng cự bi thương, sầu này đây,
nói với ai. Anh hùng không chỗ dừng chân dưới ánh tà dương, giang sơn
thế nào, gian nan ra sao, mưa gió đoạn trường vô kế oán tiêu tương. Thủy triều cuộn lớn, xót thương bạc mệnh, trêu đùa quân vương.
Hề Hề như bị điểm huyệt, kinh ngạc đứng bất động ở đó.
Giọng nói kia đúng là của Hàn Tuần.
Oan gia ngõ hẹp, hai người không ngừng né tránh, vừa quay về chốn cũ, liền chạm mặt hắn.
Đường đường là một đế vương, nửa đêm quay về nơi cũ, đàn tấu một khúc ai oán làm gì?
“Anh hùng vô xử mịch tà dương, giang sơn dạng, nhạn nan song…”
Mấy từ này cỡ nào cô tịch bi thương, còn âm thanh thì vừa ôn nhã vừa
trong trẻo, nhưng lại trống trải, kết hợp với gió mát trăng lạnh, ngọc
thụ tàn hoa, hòa trong tiếng đàn lạnh lẽo, tạo thành một tư vị hối tiếc
ùa vào lòng Hề Hề.
Đứng lặng thật lâu, Hề Hề bỗng nhiên tỉnh ngộ, nàng không thể ngẩn
ngơ si ngốc lúc này, nếu không, bị Hàn Tuần phát hiện sẽ không xong.
Quay trở vào trong phòng, lặng lẽ dập tắt ánh nến, rồi nhẹ nhàng đi ra
ngoài.
Không biết tiếng đàn đã ngừng từ lúc nào, có thể là lúc nàng quay vào trong tắt nến, đồng thời lại xuất hiện một bóng người trong sân.
Ánh trăng nhàn nhạt, gió đêm nhè nhẹ, áo trắng của hắn phiêu phiêu,
tóc dài bay tán loạn, cánh hoa nhảy nhót, bổ nhào vào tay áo hắn. Tay
hắn giữ một đóa hoa, quay đầu nhìn Hề Hề đang đứng bất động ở cửa.
“Phong nha đầu, ngươi quay về đây khi nào vậy?” Âm thanh của hắn dịu
dàng, trầm tĩnh nói, nhưng đôi mắt lại cuồn cuộn tình ý, tố cáo tình cảm của hắn.
Hắn rõ ràng gầy, đôi gò má tuấn mỹ rõ ràng đã tiều tụy, nhưng đôi mắt đen láy vẫn hết sức sáng ngời, bình tĩnh nhìn thẳng vào nàng, trói chặt ánh mắt nàng lại, mang theo một sự chuyên chú cùng mê đắm khó có thể
diễn tả thành lời, còn có cả một sự chắc chắn nàng không thể phân định
được.
Phong nha đầu!?
Những lời này như một lưỡi kiếm bén ngọt, đâm vào nơi mẫn cảm nhất
trong lòng nàng, trong khoảng thời gian ngắn, đau đớn cùng buồn vui đan
xen.
Từng, nàng cỡ nào mong chờ hắn nhận ra nàng, cỡ nào chờ mong hắn gọi
nàng một tiếng “Phong nha đầu”. Hiện giờ, hắn rốt cuộc nhận ra nàng,
nhưng lòng của nàng đã chẳng còn mừng rỡ như dự kiến nữa, mà xót xa bi
thương. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không biết phải nói gì, tựa
như tất cả mọi ngôn từ, đều không thể diễn tả được tình cảm rối bời của
nàng lúc này.
Hàn Tuần chậm rãi đi về phía Hề Hề, mỗi một bước của hắn, mỗi một bước, đều tựa như đang lăng trì nhịp tim dồn dập của nàng.
Sau cùng hắn đứng trước mặt Hề Hề, ôn nhu nói: “Ta đã sớm nhận ra ngươi, ngươi có từng nhận ra ta không.”
Hề Hề cười chua xót, nụ cười yếu ớt kia dưới ánh trăng, trông thật
nhu hòa, nàng khẽ nói: “Nhận ra hay không nhận ra thì sao, có gì khác
nhau ư, có thay đổi được điều gì ư? Trong lòng ta, ngươi hiện tại chính
là vua của một nước, là một hoàng đế cao cao tại thượng, không phải Tần
mọt sách, càng không phải Lãnh Nguyệt!”
Giọng điệu thản nhiên lạnh lùng của Hề Hề khiến lòng Hàn Tuần đau
xót, hắn chậm chạp nói: “Thế nào, không mời ta vào nhà ngồi sao?”
Hề hề không nói xoay người, đi vào bên trong, một lần nữa thắp lên
ngọn nến, ánh sáng màu da cam lan khắp, bóng tối lặng lẽ lùi lại.
Hàn Tuần cực kỳ tự nhiên ngồi xuống mép giường.
Hề Hề nói: “Ngươi đã là vua của một nước, sao lại tùy tiện ra ngoài
như vậy? Hiện giờ thân phận của ngươi quý giá, ngươi không sợ bị người
khác ám sát sao?”
Đôi mắt Hàn Tuần lóe sáng, vì những lời này của Hề Hề mà lấp lánh
thiêu đốt, hắn khẽ cười đáp: “Ai muốn mạng của trẫm, thì cứ tới lấy, có
gì phải sợ? Chẳng lẽ ngày ngày đều phải ở trong Kim Loan điện sao? Huống chi, vì để gặp ngươi, trẫm cái gì cũng không sợ!”
“Gặp ta?” Lòng Hề Hề khẽ động, hiểu ra bọn họ không phải ngẫu nhiên gặp.
“Sao ngươi biết ta sẽ tới đây?” Hề Hề có chút kinh dị hỏi.
“Ta vốn không biết, ta chỉ phái ngươi canh giữ ở phủ tướng quân, biết được tin tức của ngươi, rồi theo dõi đến đây!” Hàn Tuần không nhanh
không chậm nói.
“Ngươi canh giữ ở phủ tướng quân? Ngươi biết ta ẩn thân ở phủ tướng
quân?” Hề Hề kinh hãi, lo lắng hỏi, không biết hiện tại Liệt Phong ở
trong phủ có nguy hiểm gì không?
“Phong nha đầu, đồng ý với ta, ở lại, được không?” Ánh mắt Hàn Tuần khóa chặt Hề Hề vào trong, dịu dàng nói.
Giọng điệu dịu dàng thâm tình này không thuộc khí chất của Lãnh
Nguyệt, cũng không phải giọng điệu của đế vương, mà giờ phút này, hắn đã trở về là Tần mọt sách ngốc nghếch, vị đại ca ca mà nàng vẫn luôn thầm
thích.
Chỉ là, nàng biết đã chậm, lòng của nàng hiện tại đã có một Hoàn Nhan Liệt Phong, không còn chỗ để dung nạp thêm người khác.
Đôi mắt thanh lệ của Hề Hề bao phủ một sự xa cách lãnh đạm.
Sự xa cách và lãnh đạm rơi vào trong mắt Hàn Tuần, ánh mắt hắn tối sầm lại, chậm chạp lấy ra một thứ từ trong ống tay áo.
Hề Hề tập trung nhìn theo, đó là cuốn sách mười năm trước nàng chôn
dưới gốc hoa gửi lại cho hắn, hiện tại đang an an ổn ổn nằm trong lòng
bàn tay hắn.
“Phong nha đầu, ngươi thích ta, có phải hay không?” Hắn cố chấp hỏi, mang theo một sự si dại mà bướng bỉnh.