Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 171: Một hồi đột biến ngoài ý muốn!




Edit & Beta: Spum-chan
Sau khi ngâm nước nóng xong, sắc mặt Hoàng Đại Tiên tốt lên thấy rõ. Mộ Hàn Dạ tựa vào bên giường, dùng dầu thuốc chậm rãi thoa lên ngực hắn.
“Ta không sao hết.” Hoàng Đại Tiên nói, “Ngươi đừng lo lắng.”
“Ừ.” Mộ Hàn Dạ kéo vạt áo lại cho hắn, “Ngủ đi.”
“Đừng trưng ra vẻ mặt như vậy.” Hoàng Đại Tiên nghiêng người nhìn hắn, “U ám, không giống ngươi.”
Mộ Hàn Dạ hé miệng, vốn định trêu chọc hắn như thường ngày, nhưng qua hồi lâu vẫn không nói được câu nào. Nhớ tới sắc mặt tái nhợt như giấy và hàng mày nhíu chặt của hắn vừa rồi, trái tim lập tức co thắt. Chỉ mới mức độ này đã không chấp nhận được, vậy nếu có một ngày hắn thật sự xảy ra chuyện, chỉ sợ mình sẽ dùng cả mạng để đi theo hắn.
“Đã nói là ta không sao mà.” Hoàng Đại Tiên thở dài, “Cảm lạnh chút thôi, ngày mai là tốt rồi.”
Mộ Hàn Dạ nhìn hắn một hồi, sau đó nhẹ nhàng nắm cằm hắn, kề lại gần rồi trân trọng hôn xuống.
Hoàng Đại Tiên đưa tay xoa má hắn, “Đi ngủ đi.”
Mộ Hàn Dạ đáp một tiếng, kéo hắn ôm chặt vào lòng mình.
Một vầng trăng treo cao trên bầu trời, những vì tinh tú lấp lánh, đang cùng chìm vào giấc ngủ với cả tòa thôn trang yên tĩnh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Thiên Lăng dậy rất sớm, thấy người bên cạnh còn ngủ liền đưa tay nắm mũi hắn, “Mau rời giường!”
Tần Thiếu Vũ nhíu mày oán giận, “Trước đây đều dùng hôn mà.”
“Ai bảo ngươi giả bộ ngủ.” Thẩm Thiên Lăng lười biếng duỗi eo, bụng mỡ đúng là vừa mềm vừa mịm.
Tần Thiếu Vũ chậc chậc, “Sáng sớm mà mắt đã có phúc rồi.”
“Nhàm chán.” Thẩm tiểu thụ che bụng lại, “Mặc quần áo!”
“Gấp cái gì.” Tần Thiếu Vũ buồn cười, đưa tay kéo hắn vào sát người mình, “Lúc trước sao không thấy ngươi chịu khó như thế.”
“Không phải tới đây để làm chính sự sao.” Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy, “Giải quyết sớm rồi về sớm.”
“Không thích thôn Bạch Đế sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Không biết vì sao, nhưng ta cảm thấy thôn này rất âm u. Đều là nơi lánh đời, nhưng lại khác xa với thôn Điền Gia chúng ta gặp lần trước, nơi đó ngày nào cũng tràn ngập ánh sáng.”
“Thôn Điền Gia chỉ là quá hẻo lánh, cũng không phải hoàn toàn đoạn tuyệt liên hệ với người ngoài.” Tần Thiếu Vũ cởi áo ngắn giúp y, “Nơi này lại thu hết bản thân vào trong bình, tất nhiên sẽ khác nhau.”
“Lăng nhi.” Diệp Cẩn gõ cửa, “Rời giường ăn điểm tâm, mọi người đều đang đợi đó.”
“Đã nói sớm rồi mà.” Thẩm tiểu thụ nhanh chóng mặc quần áo vào, thầm oán nói, “Rõ ràng chúng ta dậy muộn nhất.” Đã nói nam nhân của y lười lắm mà, thật là cản trở.
“Chíp.” Trong viện, Cục Bông ngồi xổm trên cây phơi nắng, lông đuôi ngắn ngủn hơi sáng long lanh, đúng là rất đẹp.
Sói tuyết nằm sấp dưới tàng cây, trước mặt đặt một bàn bò khô, là đồ ăn ám vệ đưa đến cho thiếu cung chủ nhà mình, là số lượng cơ bản dùng trong một tháng.
“Chíp!” Mắt đậu đen của Cục Bông rất nghiêm túc – mau ăn đi!
Đúng là vô cùng khí phách.
Nói thẳng ra, kỳ thật sói tuyết cũng không thích món ăn Thục Trung lắm, nhưng vẫn cố cúi đầu ăn sạch, cảm thấy có hơi…… cay.
Thiếu cung chủ lớn lên từ Thục Trung, khẩu vị nặng đến thế đó!
Cục Bông nhảy xuống nhánh cây, lười biếng nằm úp trên người nó.
Thật là thoải mái.
Ăn điểm tâm được một nửa, tộc trưởng ôm đứa nhỏ đi vào, hai người đều cười ha hả .
Tiểu Bình Tử rất thích Diệp Cẩn, thấy y là giang tay đòi ôm.
Thẩm tiểu thụ cảm khái, tẩu tử của y đúng là có khí chất từ mẫu.
“Ăn điểm tâm chưa?” Diệp Cẩn ôm nó hỏi.
“Ăn rồi.” Tiểu Bình Tử ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đưa cho y một khối đá nhỏ màu hồng.
“Đây là cái gì vậy?” Diệp Cẩn để trong lòng bàn tay nhìn nhìn, chỉ thấy viên đá vừa tròn vừa nhẵn, hiển nhiên là do được vuốt ve rất nhiều lần.
“Trông có vẻ chỉ là một tảng đá không đáng tiền, nhưng đây chính là bảo bối của nó đó.” Tộc trưởng cười nói, “Thường ngày đều cầm trong tay chơi, ai mượn cũng không cho. Hiện tại tự mình lấy ra, có thể thấy được nó là thật lòng thích cốc chủ .”
Tiểu Bình Tử ghé vào đầu vai Diệp Cẩn, cánh tay củ sen ôm lấy cổ y.
Diệp Cẩn bị chọc cười, ôm nó ngồi xuống bàn. Ám vệ lập tức hiến ra kẹo đậu phộng, Tiểu Bình Tử muốn ăn nhưng lại ngượng ngùng, chôn mặt vào trong lòng Diệp Cẩn.
“Chíp!” Cục Bông cũng nhảy qua giúp vui, ngưỡng đầu muốn được gãi gãi. Vua sói tuyết nằm sấp dưới chân Diệp Cẩn, ngoe nguẩy cái đuôi.
Hình ảnh im lặng ấm áp, dưới ánh nắng lấp lánh, giống như rải xuống vô số hạt bụi vàng. Thẩm Thiên Lăng thật muốn quỳ lại tẩu tử mình, loại kỹ năng tỏa hào quang này phải được khen thường, trẻ con động vật đều thích, hoàn toàn là hình tượng của Thánh mẫu Maria!
“Đêm qua chư vị có nghỉ ngơi tốt không?” Tộc trưởng nói, “Hoàn cảnh trong núi gian khổ, chỉ sợ làm khó khách quý rồi.”
Biết điều kiện gian khổ, vậy sớm chuyển xuống núi đi, mọi người ở cùng nhau vui vẻ thuận hòa tốt biết bao nhiêu, cần gì sống chết ở mãi trong thôn Bạch Đế này chứ. Thẩm Thiên Lăng thầm lắc đầu, lại nhìn nhìn Tiểu Bình Tử đang nghiêm túc ăn kẹo, càng cảm thấy không đáng.
“Thứ ta nói thẳng.” Tần Thiếu Vũ cũng nói, “Điều kiện của ngọn núi này thật sự không được tốt lắm.”
Vẻ mặt tộc trưởng cứng đờ, nói thẳng ra lời ông nói vừa rồi chẳng qua chỉ là khách sáo, nhưng không ngờ đối phương lại trắng trợn tới vậy.
Thẩm tiểu thụ thầm khen hắn trong bụng, nói rất hay!
“Mới ngủ có một đêm đã có người ngã bệnh.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bây giờ còn nằm trong phòng.”
Mộ Hàn Dạ ở trong phòng đút Hoàng Đại Tiên ăn cháo xong, vừa bưng bát ra cửa liền nghe được một câu như vậy, vì thế nói, “Đúng vậy, Tần huynh nói không sai.”
Những người khác đều dùng ánh mắt cúng bái nhìn hắn, ngươi nghe được hắn đang nói gì sao, còn biết hắn nói không sai nữa.
Đúng là huynh đệ ruột thất lạc nhiều năm, vậy mà cũng được sao.
“Thật xin lỗi.” Tộc trưởng cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, chỉ phải qua loa đáp, “Nhưng đây đã là ngôi nhà tốt nhất trong núi rồi.”
“Mấy ngày nay ta có xem vài quyển sách cổ, đều nói là vào Thời Kì Thượng Cổ, cung điện Bạch Đế của kéo dài vô tận, dù đứng trên đỉnh núi cao nhất cũng không thể thấy đến tận cùng. Mỗi một góc đều phủ đầy hoàng kim châu báu, chiếu sáng cả tòa cung điện, cực kỳ lộng lẫy xa hoa, không phân rõ đâu là ngày đâu là đêm.” Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Quả thật là có khí khái của vương giả thôn tính thiên hạ.” Nhưng còn nửa câu sau hắn vẫn chưa nói, giờ các ngươi lại nghèo đến thế này, còn bảo thủ không biết tiến thủ, đúng là thẹn với tổ tiên.
“Đa tạ cung chủ đã khen, nhưng đó đều là chuyện quá khứ.” Tộc trưởng chỉ cười có lệ, cũng không biết là thật sự nghe không hiểu hay là giả vờ không hiểu.
“Có thể hỏi tộc trưởng một vấn đề không?” Thẩm Thiên Phong nói.
“Tất nhiên.” Tộc trưởng gật đầu, “Thẩm minh chủ cứ nói.”
“Người ngày đó đến phủ Tướng Quân đưa Tiểu Bình Tử đi là ai?” Thẩm Thiên Phong nói, “Nghe nói võ công rất tốt, sao lần này đến lại không gặp được?.”
“Bọn họ à.” Tộc trưởng nói, “Là người bảo vệ thôn Bạch Đế của chúng ta, một người tên là Đao Hồn, một người tên là Kiếm Phách, thường ngày sẽ không dễ dàng xuất hiện.”
“Người bảo vệ mà lợi hại vậy sao?” Thẩm Thiên Lăng giật mình.
Tộc trưởng cười nói, “Đao Hồn và Kiếm Phách là huynh muội, chuyện duy nhất phải làm thường ngày là bảo vệ đường chính trên núi, ngăn người ngoài bước vào.”
“Vậy võ công thì sap? Học từ đâu vậy?” Thẩm Thiên Lăng hỏi tiếp.
Tộc trưởng lại lắc đầu, “Đây là chuyện của thôn Bạch Đế chúng ta, còn xin công tử chớ tìm hiểu cặn kẽ làm gì.”
Thẩm Thiên Lăng:……
Được rồi, hình như đúng là mình có hơi lắm miệng.
“Ta tới đây là để hỏi chư vị có chỗ nào cần giúp đỡ không.” Tộc trưởng nói, “Sẵn tiện cũng muốn hỏi khi nào mới giúp chúng ta giải quyết mọi chuyện.”
“Giúp đỡ thì tạm thời không cần, nếu có cần gì chúng ta sẽ chủ động mở miệng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Còn về chuyện hàng yêu phục ma, phải đợi thân thể Lăng nhi tốt lên rồi mới đi tìm hiểu rõ ngọn ngành.”
Thẩm tiểu thụ đành phải phối hợp bày ra vẻ mặt suy yếu.
“Vậy cha mẹ của Tiểu Bình Tử……” Tộc trưởng chần chờ.
“Trong vòng năm ngày sẽ khỏi hắn.” Diệp Cẩn vừa lau bàn tay dính bẩn của Tiểu Bình Tử vừa thuận miệng đáp.
“Thật sao?” Tộc trưởng có vẻ như được thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi, thật sự rất cảm ơn.”
“Khách khí.” Diệp Cẩn cười cười, tiếp tục đút đứa nhỏ ăn thức ăn.
Ám vệ trên nóc nhà cảm khái, Diệp cốc chủ thật là giống mẹ người ta…… Không thì bảo Thẩm đại thiếu gia nỗ lực thêm chút đi, nói không chừng thật sự sinh được đó.
Chúng ta chẳng chờ mong chút nào đâu.
Nói thêm được mấy câu tộc trưởng liền đứng dậy cáo từ. Thấy Tiểu Bình Tử cùng Diệp Cẩn chơi rất vui nên cũng không ôm nó đi, dù sao hiện giờ cha mẹ nó đều đang ốm đau trên giường, để cái tên Bạch A Lục hay quên kia ở nhà lo liệu, cũng thật không yên lòng.
“Chữa bệnh cần thảo dược gì?” Thẩm Thiên Phong hỏi, “Bảo ám vệ xuống núi chuẩn bị.”
“Không cần.” Diệp Cẩn lắc đầu, “Độc của Tam nhật thảo rất dễ giải, hai vợ chồng kia lại dùng không nhiều nên chỉ cần đem đậu xanh và quả hồng sa (*) nấu lên, uống thêm chút dược hoàn có sẵn là được, không cần phải sắc thuốc.”
“Vậy chuyện hay quên của Bạch A Lục có tính là bệnh không?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nếu có thể trị thì cũng mau trị luôn đi.” Tuy không phải tật xấu trí mạng nhưng cũng đủ để đau đầu rồi.
“Cái này thì lại có chút phiền phức.” Diệp Cẩn nói, “Nếu đầu bị đúng trúng hay bị thương thì còn có thể trị liệu bằng châm cứu, nhưng nếu là trời sinh, e là không có cách chữa.”
“Kỳ thật cũng không phải chuyện xấu.” Tần Thiếu Vũ nói, “Có chuyện không vui quay đầu là quên, biết bao nhiêu người cầu còn không được.”
“Đợi đến nhà của Tiểu Bình Tử thì thuận tiện hỏi thăm hắn một chút.” Diệp Cẩn nói, “Tóm lại đã đến đây rồi, có thể trị thì cứ trị, không tiếc chút sức ấy.”
Vật biểu tượng giang hồ lập tức thầm nhiệt liệt vỗ tay, thật không hổ là tẩu tử của phu nhân nhà ta, vô cùng thiện lương.
Mặt trời dần dần lên cao, Tiểu Bình Tử ngồi xổm trên đất chơi với Tiểu Phượng Hoàng, sói tuyết đứng ở bên cạnh, che mát cho bọn chúng. Hoàng Đại Tiên bị Mộ Hàn Dạ mang ra phơi nắng, Diệp Cẩn bắt mạch cho hắn, cũng nói không sao cả, chỉ cần uống thuốc rồi nghỉ ngơi cho tốt là được.
Mộ Hàn Dạ gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện, bên ngoài lại đột nhiên có một người trẻ tuổi chạy vào một, chính là người gánh nước hôm qua hai người gặp được tại cửa thôn.
“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thiên Phong đứng lên.
“Có chuyện lớn.” Người trẻ tuổi hẳn đã chạy rất vội, thở hồng hộc chống lên bàn, “Mẹ của Tiểu Bình Tử, sắp không được rồi.”
“Cái gì?” Diệp Cẩn biến sắc.
“Tộc trưởng đã chạy qua, các vị cũng mau tới xem đi.” Người trẻ tuổi sốt ruột, “Nói là vừa rồi đột nhiên không ổn.”
Chuyện quá đột ngột cũng không kịp hỏi kỹ, mọi người vội chạy ra ngoài đi xem xét rõ ràng. Trong viện nháy mắt chỉ còn lại có Mộ Hàn Dạ và Hoàng Đại Tiên, còn có Cục Bông, sói tuyết và Tiểu Bình Tử, bởi vì tuổi tác quá nhỏ, cho nên nó cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn đang chơi đuổi bắt với Tiểu Phượng Hoàng.
“Sao vừa đến đã gặp chuyện không may rồi.” Hoàng Đại Tiên nhíu mày.
“Nếu không có việc gì thì chúng ta cũng đâu cần đến đây.” Mộ Hàn Dạ ôm lấy Tiểu Bình Tử, “Nói là mệnh phú quý, nhưng chỉ là một đứa nhỏ đáng thương.”
“Nếu có thể, thật muốn đưa nó xuống núi.” Hoàng Đại Tiên nắm nắm tay nó, “Cho dù có sống kham khổ một chút nhưng cũng tốt hơn bây giờ nhiều.”
“Chuyện này có gì đâu.” Mộ Hàn Dạ nói, “Chỉ cần ngươi muốn, lúc chúng ta đi mang theo nó là được, đừng nói là đưa xuống núi, dù muốn mang đến Thất Tuyệt quốc cũng không sao cả.”
“Lại nói lung tung.” Hoàng Đại Tiên lắc đầu, “Tổ tông người ta đã định ra quy củ lưu truyền trong thôn cả trăm ngàn năm, há có thể vì chúng ta nhất thời mềm lòng mà thay đổi?”
“Vậy thì ngươi sai rồi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Quy củ do tổ tông định ra cũng chia thành tốt hay không tốt, không cầu có thể lợi cho hậu nhân, chỉ cần không hại người thì chúng ta cũng nên tôn kính không được quấy rối. Nhưng quy củ trong thôn Bạch Đế này hiển nhiên là vừa hại người hại mình, vì sao không thể phá bỏ?”
Hoàng Đại Tiên ngẩn người, cảm thấy hình như cũng có đạo lí.
“Trên đời thứ dễ lừa người nhất chính là “quy củ tổ tiên”, một khi nói ra bốn chữ này, nếu có người ngoài xem vào thì sẽ bị gán cho danh là xen vào chuyện người khác.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nếu cứ một mực tuân thủ, không biết hiện giờ Thất Tuyệt quốc đã có bao nhiêu quy củ kỳ lạ rồi.”
Hoàng Đại Tiên cười cười, “Đúng là giống với tính của ngươi và mẫu hậu ngươi.”
“Cho nên mới nói, nếu đã gặp chúng ta, đứa nhỏ này sẽ không bị nhốt vào từ đường.” Mộ Hàn Dạ đặt Tiểu Bình Tử vào trong lòng hắn, “Dẫn theo nó về Thất Tuyệt quốc đi.”
Tuy biết rõ là hắn lại đang ăn nói lung tung, nhưng Hoàng Đại Tiên cũng không tranh cãi thêm nữa, thấy hình như đứa nhỏ đã chơi mệt liền để nó dựa vào người mình ngủ. Cục Bông rướn cổ nhìn nhìn, sau đó tự giác ngậm miệng không làm ồn, cùng sói tuyết ra ngoài chơi.
Thiếu cung chủ thường xuyên bị âm thanh kỳ kỳ quái quái đánh thức, chính là hiểu chuyện như thế đó, các ngươi cảm nhận một chút đi.
Mà bên phía khác, Diệp Cẩn mở mắt phụ nhân trên giường ra nhìn nhìn, lại kiểm tra mạch đập, sau đó thở dài, “Không còn kịp rồi.”
Vừa dứt lời, những phụ nhân đứng trong phòng đều bắt đầu rơi nước mắt. Cha của Tiểu Bình Tử tên là Bạch Phương, sau khi nghe được cũng là ngũ lôi oanh đỉnh, suýt nữa ngất đi.
Bạch A Lục đứng bên cạnh đỡ hắn, sắc mặt cũng có hơi trắng bệch.
Trong phòng cúi đầu khóc lóc, Diệp Cẩn xoay người ra ngoài, đi thẳng tới nhà bếp.
Trên thớt còn đặt điểm tâm thừa, Diệp Cẩn kiểm tra từng cái một, sau đó nói, “Trong cháo bị người ta hạ không ít Tam nhật thảo, dùng quá liều nên mất mạng.”
“Có người muốn diệt khẩu?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Lúc trước chỉ lo phái người giám sát sau núi, lại không ngờ đối phương sẽ xuống tay ở đây.”
“Đi gọi Bạch A Lục ra ngoài.” Diệp Cẩn nói, “Ta có lời muốn hỏi hắn.”
“Ngươi chắc chứ?” Thẩm Thiên Lăng nhắc nhở, “Hắn pha trà còn thêm muối vào đó.”
Diệp Cẩn:……
“Gọi Bạch Phương ra luôn đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Tuy hắn vừa đau tang vợ, nhưng giờ muốn tìm ra hung thủ chỉ có thể dựa vào hắn. Nếu thân là nam nhi, lúc đối mặt với chuyện người nhà gặp bất trắc, trong lòng khổ sở là một chuyện, trách nhiệm gánh trên vai lại là một chuyện khác.”
Ám vệ gật đầu, về phòng gọi Bạch A Lục và Bạch Phương ra ngoài.
“Điểm tâm do ai làm ?” Diệp Cẩn đi thẳng vào vấn đề.
Sắc mặt Bạch Phương vàng như nến, nói, “Gần đây đều do A Lục làm điểm tâm, ta với Hoa Nương đều không dậy nổi.”
Bạch A Lục cũng gật đầu, “Là ta làm .”
“Ai đã ăn nồi cháo này?” Diệp Cẩn hỏi.
Sắc mặt Bạch A Lục trắng bệch, “Chẳng lẽ cháo này có vấn đề?”
“Chỉ có Hoa Nương ăn thôi.” Bạch Phương nói.
Bạch A Lục còn đang hỏi, “Cháo này có vấn đề gì chứ, là ta tự mình nấu mà.”
“Một nồi lớn như vậy, vì sao chỉ có mình Hoa Nương ăn?” Giọng Diệp Cẩn cũng không quá sắc bén, hiển nhiên sợ dọa đến hai người kia.
“Gần đây bụng Hoa Nương không thoải mái, ta liền bảo A Lục bỏ chút táo đỏ vào trong nồi.” Bạch Phương nói, “Ai ngờ hắn nghe thì không có quên, nhưng lại bỏ vào nồi rất nhiều. Ta ăn một ngụm thấy ngọt quá, hắn cũng ghét ngọt nên chỉ có mình Hoa Nương là ăn hết một chén.”
“Rốt cuộc cháo này làm sao vậy?” Bạch A Lục hình như bị dọa rồi, cứ nói năng lộn xộn, “Là ta nấu mà, trông chừng rất kỹ, không thể có vấn đề.”
“Ngươi đừng sợ.” Diệp Cẩn vỗ vỗ vai hắn, “Bình tĩnh chút đi.”
Bạch A Lục vẫn hoang mang lo sợ, thậm chí còn muốn tự mình uống thử mấy ngụm cháo, tất nhiên là bị ám vệ ngăn lại.
“Không ai nói là ngươi hạ độc, nhưng ngươi phải nhớ lại quá trình làm nồi cháo này.” Diệp Cẩn nói, “Có thể tìm ra hung thủ cho a tỷ ngươi không, hoàn toàn nhờ vào ngươi .”
“Phải nhớ cái gì?” Bạch A Lục còn đang run rẩy, “Cháo là do ta nấu, buổi tối ngâm gạo buổi sáng hầm cháo, mỗi ngày đều là như thế, có thể có vấn đề gì chứ?”
“Đúng vậy.” Bạch Phương cũng nói, “A Lục rất quen với chuyện này, ngày nào cũng làm nên sẽ không quên.”
“Buổi tối ngâm gạo ở nhà bếp, buổi sáng hôm sau nhóm lửa nấu.” Diệp Cẩn như có chút đăm chiêu, việc đó nói lên từ tối hôm qua đến sáng hôm nay, đối phương có cả thời gian một đêm để lẻn vào nhà bếp hạ độc.
“Đêm qua trong nhà có gì khác thường không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Chắc là không có.” Bạch Phương lắc đầu, “Mấy ngày gần đây ta đều ngủ rất sớm, Tiểu Bình Tử và A Lục ngủ ở gian ngoài cũng không bị đánh thức, không khác gì thường ngày.”
Diệp Cẩn còn muốn hỏi tiếp, Bạch Phương đã che miệng bắt đầu ho khan, trông có vẻ rất khó thở, vì vậy đành phải để Bạch A Lục đỡ hắn về trước.
Trong thôn đều xem nhau như người một nhà, bởi vậy làm việc cũng rất nhanh nhẹn, đến chiều là đã dựng xong linh đường trong nhà. Nhóm Thẩm Thiên Phong tìm một vòng trong nhà bếp cũng không phát hiện manh mối gì hữu dụng. Tiểu Bình Tử thì tất nhiên không thể đưa về nhà, tộc trưởng vốn định đưa nó qua chỗ mình, sau lại thấy nó hình như rất thích Mộ Hàn Dạ và Hoàng Đại Tiên cho nên tạm thời gửi nó lại chỗ họ, ít nhiều gì cũng an toàn hơn nơi khác.
Bởi vì uy vọng của tộc trưởng ở trong thôn cực cao, rất nhiều chuyện đều cần ông ra mặt, cho nên mãi đến tối ông mới được rảnh rỗi. Tần Thiếu Vũ hỏi hắn, “Thường ngày nhà này có kẻ thù nào không?”
Tộc trưởng lắc đầu, “Người trong thôn đều xem nhau là thân thích, bình thường không giao tiếp với bên ngoài, tổng cộng cũng chỉ có mấy chục hộ thế này, có thể kết thù ở đâu được chứ, nhiều nhất là có vài mâu thuẫn lông gà vỏ tỏi, nhưng như vậy làm gì đến mức hạ độc hại người?”
“Một người cũng không?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.
Tộc trưởng nói, “Một người cũng không.”
Những người trong phòng nghe vậy, trong lòng đều có chút mơ hồ, cảm thấy như lọt vào sương mù.
“Nhưng mà đêm qua trong thôn thật sự có chuyện kỳ lạ, ta cũng mới nghe nói thôi.” Tộc trưởng nói.
“Chuyện gì?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Đêm qua quái vật sau núi kia lại vào thôn nữa.” Tộc trưởng nói, “Có người tận mắt thấy.”
Tần Thiếu Vũ hỏi, “Ai thấy?”
“Không chỉ một người thấy, ít nhất có ba bốn người trẻ tuổi chạy tới chỗ ta nói, nửa đêm có bóng đen thập thò trên đồng ruộng.” Tộc trưởng nói, “Nhưng không ai dám đi bắt, rốt cuộc vẫn để hắn chạy thoát.”
“Là chuyện lúc nào?” Tần Thiếu Vũ lại hỏi.
“Lúc nửa đêm.” Tộc trưởng nói, “Bình thường quái vật kia cũng vào thôn kiếm ăn, cho nên đám trẻ cũng không để ý nhiều. Mãi hôm nay nghe nói có người chết, cảm thấy có liên quan đến hắn nên mới chạy tới tìm ta.”
“Ý của ngươi là quái vật hạ độc?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tộc trưởng thở dài,“Chuyện tới nước này, sợ rằng đây là giải thích hợp lí nhất.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Ta sẽ phái người đến sau núi tra xét.”
“Cảm ơn.” Tộc trưởng đứng lên, cúi người thật thấp với mọi người, “Hi vọng các vị khách quý có thể sớm ngày giúp thôn dân ta thoát ly khổ cực……”
Khi nói chuyện, không ngờ đã là lão lệ tung hoành.
Sau khi tiễn bước tộc trưởng, Tần Thiếu Vũ gọi ám vệ tối qua canh giữ tại sơn cốc tới, hỏi bọn họ có thấy gì khác thường không.
“Chúng ta luôn giám sát cửa ra vào, không phát hiện có ai lui tới.” Ám vệ đạo, “Đừng nói là người, dã thú cũng không có một con, trong sơn cốc cực kỳ im lặng.”
“Có thể còn đường khác rời núi không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Không đi qua sau núi, cũng có chút kỳ lạ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngày mai ta tự mình đi xem thử.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Vậy ngươi phải cẩn thận.”
“Thời gian không còn sớm, đi nghỉ ngơi trước đi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ta đã tăng mạnh thủ vệ trong thôn, chuyện khác ngày mai rồi nói.”
Mọi người gật đầu, ai nấy về phòng ngủ. Vì Hoàng Đại Tiên còn chưa khỏi hẳn, cho nên đi ngủ rất sớm, Tiểu Bình Tử nằm sấp bên cạnh hắn, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ngón tay hắn.
“Ngươi xem, ta đã nói nó rất thích A Hoàng mà.” Mộ Hàn Dạ dựa người bên cạnh, nhìn một lớn một nhỏ, đáy mắt có chút ý cười.
“Đêm nay ngươi ngủ đàng hoàng chút đi.” Hoàng Đại Tiên nói, “Đừng có đè trúng nó đó.”
Mộ Hàn Dạ bất mãn, “Ta ngủ không đàng hoàng hồi nào?”
Hoàng Đại Tiên nhìn hắn, “Ngươi ngủ đàng hoàng hồi nào?” Không phải lăn lung tung thì chính là cọ lung tung, mình còn bị hắn đè nói chi đến đứa nhỏ mới hơn bốn tuổi.
Mộ Hàn Dạ bình tĩnh nói, “Thường thì đều là cố ý .”
Hoàng Đại Tiên giật mình, “…… Ngươi thừa nhận thật thoải mái.”
“Ngủ đi.” Mộ Hàn Dạ phất tay áo tắt ngọn nến, “Đêm nay ta cam đoan không động đậy lung tung.”
Hoàng Đại Tiên đắp chăn cho Tiểu Bình Tử, nhắm mắt nặng nề chìm vào mộng đẹp.
Trong phòng cách vách, Thẩm Thiên Lăng vẫn đang nghĩ ngợi chuyện bản ngày, nằm cả buổi vẫn còn mở mắt.
“Sao còn chưa ngủ?” Trong bóng đêm, Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Còn tưởng ngươi ngủ rồi chứ.”
“Ngươi không ngủ, sao ta ngủ được.” Tần Thiếu Vũ nghiêng người nhìn y, “Không thì ta đếm cừu cho ngươi nghe?”
“Có đếm cũng không ngủ được.” Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn, “Có mang theo an thần hương không?”
“Trong lòng có chuyện, an thần hương sợ là cũng vô dụng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Thuốc mê thì được đó.”
Thẩm Thiên Lăng:……
Thiếu hiệp ngươi đang nghiêm túc sao.
Tần Thiếu Vũ lại gần hôn hôn hắn.
Thẩm tiểu thụ đẩy ra, “Không có tâm tình.”
“Không tâm tình làm gì?” Tần Thiếu Vũ bật cười.
Thẩm tiểu thụ nhéo hai má hắn, “Ngươi nói đi?”
“Cho dù ngươi có tâm tình, chỉ sợ cũng không được.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng y.
“Vì sao?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
Tần Thiếu Vũ không đáp lại vấn đề của y, sau khi khoác áo vào thì châm nến, “Dẫn vào đây đi.”
Thẩm Thiên Lăng giật mình.
Cái gì gọi là…… dẫn vào đây? !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.