Tuy nói Mộ Hàn Dạ lúc trước không biết Thẩm Thiên Phong, bất quá sau khi Nhậm Tiêu Dao giới thiệu qua, cũng rất nhanh liền thân thiết với nhau. Hạ nhân thu dọn đồ nhắm rượu còn thừa, thay bằng trái cây cùng nước trà, đoàn người bên trò chuyện bên chờ Tần Thiếu Vũ, ai ngờ đã qua một nén nhang, lại vẫn không thấy người xuất hiện.
“Sao còn chưa trở lại?” Nhậm Tiêu Dao nhíu mày.
Mộ Hàn Dạ mỉm rất thực có thâm ý, lung lay nước trà trong chung.
Diệp Cẩn tựa vào trên ghế, rõ ràng có chút mệt mỏi.
“Ta mang ngươi về nghỉ ngơi trước?” Thẩm Thiên Phong thử độ ấm trên trán y, “Đêm trên núi rất lạnh, ngày hôm qua vất vả lắm mới hạ sốt, đừng để nhiễm phong hàn.”
Tuy rằng rất muốn lưu lại nghị sự, nhưng thật sự là có chút choáng váng đầu hoa mắt, bởi vậy Diệp Cẩn cũng không miễn cưỡng, sau khi hướng mọi người cáo từ, liền cùng Thẩm Thiên Phong một đường đi ra đại sảnh.
“Thần y cũng sẽ nhiễm phong hàn?” Hạ nhân chung quanh thực khó hiểu —— Trong giang hồ nghe đồn, Diệp Cẩn là thần tiên sống có thể đem người chết cứu trở về cơ mà. Mà ám vệ lại phân phân tỏ vẻ Diệp cốc chủ nhất định là giả vờ! Bởi vì cái này gọi là tình thú, tình nhân canh giữ trước giường bệnh, đoan canh đưa thuốc, củi khô lửa bốc, hình ảnh thật cảm động.
Thật sự là phi thường thông minh.
Trong phòng ngủ chủ viện, Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt nghiêm túc đang cưỡi trên người Tần Thiếu Vũ.
Tần cung chủ: …
“Khát.” Thẩm Thiên Lăng kéo mặt hắn.
“Ta giúp ngươi rót nước.” Tần Thiếu Vũ muốn ngồi dậy.
“Không!” Thẩm Thiên Lăng đem toàn bộ thân mình ghé lên người hắn, “Ta có chút choáng.”
“Lần sau không cho uống nhiều rượu như vậy nữa.” Tần Thiếu Vũ ôm y phiên thân, đem người thả nằm trên giường, phân phó hạ nhân đưa nước tắm tới.
“Một chút cũng chưa uống.” Thẩm Thiên Lăng che miệng lại, biểu tình thực chân thành.
Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ hai má y, “Gạt người là tiểu trư.”
“Thật mà.” Thẩm Thiên Lăng nhấc y phục lên, lộ ra cái bụng nhỏ mềm mại, “Không tin ngươi xem đi.”
Tần Thiếu Vũ bật cười, đưa tay nhéo nhéo.
Hạ nhân rất nhanh liền đưa nước ấm tới, còn có một chén canh tỉnh rượu do Hoa Đường cố ý nấu cho.
“Mọi người vẫn còn chờ ở tiền thính?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Đã trở về phòng mình nghỉ ngơi.” Hạ nhân nói, “Nhâm tiền bối phân phó, nói rằng mọi người đều đã mệt mỏi, có chuyện gì sáng mai lại thương nghị.”
“Mau tiến vào đi a.” Thẩm Thiên Lăng chụp giường.
Ám vệ ở trong viện tập thể phun máu.
Thanh âm của phu nhân nhà ta quả thực nhuyễn a.
Tần Thiếu Vũ xoay người trở về phòng, đem Thẩm Thiên Lăng cởi sạch sau đó ôm vào trong nước.
“Y phục của ta đâu?” Thẩm tiểu thụ thật sự đi tìm.
“Y phục trên giường, tắm rửa xong rồi mặc.” Tần Thiếu Vũ hống y.
“Phải mặc rồi tắm.” Thẩm Thiên Lăng đưa ra yêu cầu.
“Không được.” Tần Thiếu Vũ lấy khăn giúp y lau người, “Nghe lời, tắm xong rồi mặc.”
“Ngươi không cho ta mặc y phục!” Thẩm Thiên Lăng lên án!
“Không nháo.” Tần Thiếu Vũ lấy tấm thảm ở bên cạnh, định ôm y ra ngoài.
“Y phục!” Thẩm Thiên Lăng kiên trì, bắt đầu chụp lên mặt nước kháng nghị.
Tần cung chủ nhất thời ướt sũng.
“Sao ngươi lại dính nước?” Thẩm tiểu thụ biểu tình phi thường bi thương.
Tần Thiếu Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, ôm cái người ướt sũng kia ra khỏi dục dũng, đặt trên một tấm thảm lớn rồi bọc lại.
Thẩm Thiên Lăng lấy tóc độ sét đánh không kịp bưng tay, vươn thẳng một chân lên, vươn đến thật cao a.
Tần Thiếu Vũ giúp y xuyên tiểu khố đầu.
Thẩm Thiên Lăng một cước đá lên mặt hắn.
Tần Thiếu Vũ: …
“Ta không phải cố ý .” Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng giải thích, sau đó đem đầu nhét vào trong ổ chăn, tự cho là tránh né rất tốt!
Tần Thiếu Vũ cười đến dạ dày đau, nâng tay ở trên cái mông trơn láng của y vỗ một cái.
“Nhà ngươi bạo ta!” Trong ổ chăn truyền ra một tiếng kháng nghị rầu rĩ.
“Nghe lời, nháo nữa sẽ cảm lạnh.” Tần Thiếu Vũ đem người lôi ra ổ chăn, giúp y mặc tiết y, lại múc canh giải rượu canh ra, từng thìa từng thìa đút cho y.
“Là cái gì?” Thẩm Thiên Lăng vừa uống vừa hỏi.
“Cháo tổ yến Lăng nhi thích nhất.” Tần Thiếu Vũ nói có lệ.
“Phải không?” Thẩm Thiên Lăng lại uống một hớp lớn, sau đó oán giận nói, “Có chút đắng.”
“Ân, ngày mai liền đổi đầu bếp mới.” Tần Thiếu Vũ uy y uống xong một thìa cuối cùng, lại rót nước ấm cho y súc miệng, ước chừng bạn rộn đến ra một thân mồ hôi, mới đem người hống cho ngoan ngoãn nằm vào ổ chăn.
“Cũng chỉ có ngươi dám sai bảo ta như vậy.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mũi y.
Thẩm Thiên Lăng không kiên nhẫn đưa tay đẩy ra, ôm chăn cọ cọ đến góc tường, ngủ đến vạn phần ngọt ngào.
Một đêm ngủ ngon~
Sáng sớm hôm sau, tuy rằng không có Mao Cầu ở bên người chíp chíp, bất quá Thẩm Thiên Lăng vẫn theo thói quen tỉnh dậy rất sớm.
“Đầu có đau hay không?” Tần Thiếu Vũ ghé vào tai y hỏi.
“Ân?” Thẩm Thiên Lăng mơ mơ hồ hồ mở to hai mắt, cảm thấy toàn thân đều có chút đau nhức.
“Tối hôm qua ngươi uống say.” Tần Thiếu Vũ nói.
“… Phải không?” Thẩm Thiên Lăng cố gắng hồi tưởng lại một chút.
“Về sau không cho uống nhiều rượu như vậy nữa.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đối với thân thể cũng không tốt.”
“Ta uống say, không làm ra chuyện gì thái quá chứ?” Thẩm Thiên Lăng thực không yên lòng.
“Thật không nhớ rõ ?” Tần Thiếu Vũ hỏi lại.
Trong lòng Thẩm Thiên Lăng dâng lên dự cảm không rõ.
“Sau khi Lăng nhi uống say, vẫn quấn quít lấy ta muốn ân ái.” Tần Thiếu Vũ sờ sờ cái bụng nhỏ của y.
“Ở đâu?” Thẩm tiểu thụ đại kinh thất sắc, trăm ngàn đừng nói là ở phòng ăn nha, nếu thật là vậy thì chính mình nhất định phải thắt cổ!
May mà Tần Thiếu Vũ đúng lúc nói, “Phòng ngủ.”
Thẩm Thiên Lăng nhẹ nhàng thở ra, vậy thì y không sao cả, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó chúng ta liền ân ái .” Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng: …
Thiếu hiệp ngươi thật đúng là không khách khí.
“Hơn nữa Lăng nhi còn nói, phi thường muốn cùng ta ân ái ở các nơi kỳ kỳ quái quái.” Tần Thiếu Vũ đem y ôm vào trong lòng.
“Không có khả năng!” Thẩm Thiên Lăng phi thường quyết đoán, hung hăng nhéo áo hắn, “Nói thật!”
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, “Không đùa ngươi nữa, tối hôm qua cái gì cũng không có phát sinh, ngươi uống say ta liền mang ngươi trở về nghỉ ngơi, tắm rửa rồi đi ngủ mà thôi. Bất quá thật sự có một việc, ngươi nghe xong nhất định thật rất cao hứng.”
“Con biết bay?” Thẩm Thiên Lăng nhãn tình sáng lên.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Thiên Phong cùng Diệp Cẩn đến đây.”
“Thật sự?” Thẩm Thiên Lăng nháy mắt ngồi dậy.
“Lừa ngươi làm cái gì.” Tần Thiếu Vũ nói, “Rời giường liền có thể thấy bọn họ.”
Thẩm Thiên Lăng bị kích động chạy xuống giường, xuyên được một nửa y phục thì vẻ mặt đau khổ, “Vậy chẳng phải vừa đến là nhìn thấy ta uống rượu sao?” Thật sự là phi thường oan uổng, kỳ thật bình thường ta không có như vậy a.
“Cũng không phải chuyện lớn gì.” Tần Thiếu Vũ an ủi, “Huống hồ đều là người một nhà, cũng sẽ không để ý mấy chuyện đó.”
“Chíp!” Mao Cầu từ khe cửa chen vào, trên người được bao bọc bởi một cái tạp dề tơ lụa sáng long lanh!
Có cái loại sở thích quái dị này, tất nhiên là tẩu tử của y a… Thẩm Thiên Lăng vội vàng rửa mặt, đẩy cửa phòng liền chạy ra ngoài. Mao Cầu cũng vặn vẹo vặn vẹo đi theo phía sau y, phi thường vui thích.
Thẩm Thiên Phong đang ở trong viện uống trà.
“Đại ca!” Thẩm Thiên Lăng vọt vào.
“Chíp!” Mao Cầu cũng cùng vô giúp vui.
“Tỉnh rượu?” Thẩm Thiên Phong nhu nhu đầu y.
Thẩm Thiên Lăng: …
Vì sao vừa thấy mặt liền nhắc tới loại đề tài thật sự là phi thường phiền phức này, không thể giả bộ như quên hết rồi sao!
“Diệp đại ca đâu?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Vừa bị Mộ Hàn Dạ gọi đi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nói là muốn thay bằng hữu xem bệnh.”
Vừa dứt lời, Diệp Cẩn liền từ ngoại viện đi đến.
“Chíp!” Mao Cầu lập tức thân thiết nhào lên.
“Diệp đại ca.” Thẩm Thiên Lăng cũng cười tủm tỉm chào hỏi.
“Sắc mặt nhìn qua không tệ.” Diệp Cẩn nắm quai hàm y, “Xem ra Thiếu Vũ dưỡng ngươi rất tốt.”
“Mộ Hàn Dạ tìm ngươi xem bệnh cho ai?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
Diệp Cẩn nói, “Còn nhớ khi chúng ta đi ngang qua Tây Bắc, nghe được lời đồn sa hồ chuyển thế kia không?”
“Tất nhiên.” Thẩm Thiên Phong gật đầu.
“Hoàng Đại Tiên hiện tại đang ở Truy Ảnh cung.” Diệp Cẩn nói, “Mộ Hàn Dạ chính là tìm ta chẩn bệnh cho hắn.”
“Trùng hợp như vậy?” Thẩm Thiên Phong có chút bất ngờ.
“Ân, là thật.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, đem trọng điểm chuyện của Hoàng Đại Tiên cùng Mộ Hàn Dạ nói qua một lần.
“Trách không được.” Diệp Cẩn nghe vậy bật cười, “Ta nói Thất Tuyệt Vương nhìn qua cũng không hung hăng gì, Hoàng Viễn cần gì phải sợ y thành như vậy.”
“Hoàng Đại Tiên bị bệnh gì?” Thẩm Thiên Phong thuận miệng hỏi.
Diệp Cẩn nói, “Tiểu tiện bất khoái.”
Thẩm Thiên Phong nghe vậy nhíu mày, “Loại bệnh này cũng muốn ngươi đi xem?”
“Không thì sao?” Diệp Cẩn lườm hắn một cái, “Chẳng lẽ còn phải để cho Tả hộ pháp đi, người ta là cô nương gia đó.”
“Tham mạch liền xong đi?” Thẩm Thiên Phong truy vấn.
Diệp Cẩn: …
Thẩm Thiên Phong nhìn thẳng y.
Diệp Cẩn lắc đầu, “Chỉ tham mạch sao được, phải cởi hết để kiểm tra.”
Sắc mặt Thẩm Thiên Phong nháy mắt âm trầm.
“Sao nào?” Diệp Cẩn một tay chống quai hàm, hưng trí nói, “Muốn cãi nhau?”
“Không nháo với ngươi.” Thẩm Thiên Phong đứng lên, “Ta đi làm thịt Mộ Hàn Dạ.”
Thẩm Thiên Lăng yên lặng thương hại cho Thất Tuyệt Vương, quả thực thàng thương.
Diệp Cẩn cười ra tiếng, tùy tay ném hạch đào qua, “Lừa ngươi thôi, ta mới không xem cái ngoạn ý kia.”
“Xem cái gì?” Mộ Hàn Dạ vừa vào cửa liền nghe thấy câu như tế, vì vậy theo bản năng hỏi lại.
Thẩm Thiên Phong: …
Diệp Cẩn: …
“Nói chuyện.” Mộ Hàn Dạ nhìn Thẩm Thiên Lăng.
Thẩm tiểu thụ thực vô tội, loại chuyện này phải nói thế nào a, chúng ta đang thảo luận cái kia kia của tức phụ ngươi a, nghe qua thôi cũng rất khiếm nhã rồi, vì thế đành phải nói, “Chúng ta đang thảo luận tiểu thoại bản ở dưới núi.”
Mộ Hàn Dạ nói, “Kỳ thật có thể xem qua đó, có chút thú vị.”
Cư-nhiên-thật-sự-xem-qua!
Thẩm tiểu thụ nắm chặt quyền đầu.
Thân là vua của một nước lại xem mấy thứ đó có thích hợp không.
Giang hồ này thật sự là phi thường không có giới hạn!
Sau khi nếm qua điểm tâm, mọi người liến đến tiền thính nghị sự. Thẩm Thiên Lăng tuy rằng rất muốn nghe, nhưng trong phòng thu chi không đủ nhân thủ, bởi vậy vẫn phải đến hỗ trợ, thuận tiện dặn dò trù phòng thay Diệp Cẩn chuẩn bị một ít cơm canh thanh đạm, thật sự là phi thường hiểu chuyện lại phi thường hiền lành.
“Lúc trước ta cùng với Tiểu Cẩn đi tới Đông Bắc, cũng là vì phụng lệnh Hoàng Thượng.” Trong phòng nghị sự, Thẩm Thiên Phong nói, “Trước đó tuy hắn không biết chuyện của Chu Giác, nhưng cũng mơ hồ cảm giác được Đông Bắc có dị động, vì vậy liền bảo ta đi xem xét, muốn tìm ra rốt cục là không đúng chỗ nào.”
“Có thu hoạch?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Phong lắc đầu, “Thứ ta tra được, cũng chính là những lời mà Nhậm tiền bối cùng Thất Tuyệt Vương vừa nói qua, không có thu hoạch gì khác.”
“Kỳ thật cũng không cần vội.” Mộ Hàn Dạ nói, “Cùng lắm thì chờ hắn huy binh Nam hạ, đến lúc đó tự nhiên sẽ hiện thân, cần gì phải hao tâm tốn sức tìm kiếm.”
“Lời tuy như thế, nhưng để hắn lại Đông Bắc, thủy chung vẫn là một đại tai hoạ ngầm.” Thẩm Thiên Phong nói, “Dựa theo ý của Hoàng Thượng, tất nhiên là càng sớm giải quyết càng tốt. Huống hồ nếu vẫn kéo dài, đối với dân chúng xung quanh cũng sẽ có uy hiếp.”
“Đúng rồi, phong thư Ngâm môn chủ đưa cho ngươi đâu?” Nói đến đây, Diệp Cẩn đột nhiên hỏi, “Hắn thân ở Đông Bắc, so với chúng ta có ưu thế về địa vực, hẳn cũng hiểu được không ít thứ, bằng không sẽ không cố ý viết thư cho ngươi.”
Tần Thiếu Vũ: …
“Không phải là ném rồi đi?” Diệp Cẩn bị vẻ mặt của hắn chấn một chút.
“Ta trở về xem.” Tần Thiếu Vũ quyết đoán đứng lên đi ra ngoài —— Tối hôm qua hắn chỉ lo chiếu cố Thẩm Thiên Lăng, hoàn toàn đem phong thư này quên sạch sẽ.
“A nha.” Cửa vừa mở ra, Thẩm Thiên Lăng thiếu chút nữa ngã vào trong lòng hắn.
Những người còn lại trong phòng nhìn phong thư trong tay Thẩm tiểu thụ, ở trong lòng đều yên lặng đồng tình với Tần Thiếu Vũ.
Sơn… Vũ… Dục… Lai… A… (Bão tố sắp đổ xuống núi rồi, ý là Thẩm tiểu thụ ghen ấy~)
“Chạy nhanh như vậy làm gì.” Thẩm Thiên Lăng che mũi.
“…” Tần Thiếu Vũ chột dạ.
“Ngươi đem thứ này ném ở trong phòng.” Thẩm Thiên Lăng đem thư nhét vào trong ngực hắn, “Ta đi trước.”
“Lăng nhi!” Tần Thiếu Vũ có chút hoảng, một phen giữ chặt y.
“Làm sao?” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.
“Ta không thấy.” Tần Thiếu Vũ nhanh chóng phân rõ giới hạn.
“Biết ngươi không thấy, ta mới cố ý đem lại cho ngươi, xem màu sắc của hòa tất (*) hẳn là rất quan trọng.” Thẩm Thiên Lăng kiên nhẫn nói, “Ngươi vào hảo hảo xem đi, ta muốn trở về phòng thu chi.”
“Ngươi nếu không thích, ta xé là được.” Tần Thiếu Vũ nắm tay y không chịu buông, “Tóm lại ta cùng hắn không có liên quan.”
Thẩm Thiên Lăng mờ mịt.
“Đúng vậy.” Thẩm Thiên Phong cũng hoà giải, “Ngâm môn chủ muốn viết thư, người khác cũng không ngăn được, bất quá có tám chín phần là vì công sự, ngươi không cần quá mức để ý.”
“Ngâm Vô Sương? ! ! !” Thẩm Thiên Lăng mở to hai mắt.
Tần Thiếu Vũ: …
Chẳng lẽ trước đó ngươi không phát hiện?
“Các ngươi cư nhiên còn viết thư cho nhau?” Thẩm tiểu thụ tức khắc giận dữ, nhanh chóng đem thư từ trong tay Tần Thiếu Vũ đoạt trở về, sau khi nhìn thấy lạc khoản (chỗ kí tên), nháy mắt tạc mao nói, “Cư nhiên là thật!”
Những người còn lại trong phòng: …
Diệp Cẩn đối Thẩm Thiên Phong thấp giọng nói, “Lắm miệng.”
Thẩm đại hiệp thực vô tội, “Liền nói vừa rồi nhìn qua sao một chút nóng nảy cũng không có, còn tưởng là giận đến choáng váng rồi, thì ra là hoàn toàn không thấy.”
Diệp Cẩn bóp trán.
Người Truy Ảnh Cung đều biết, phu nhân nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ là phi thường thích ăn dấm chua, nhất là đối với Vô Tuyết Môn chủ Ngâm Vô Sương, càng thêm phi thường, phi thường, phi thường, phiền.
Thẩm Thiên Lăng một câu cũng không nói xoay người rời đi.
Tần Thiếu Vũ tất nhiên phải đuổi theo.
Mọi người trong phòng nghị sự hai mặt nhìn nhau, hôm nay có thể tiếp tục nói chính sự hay không đây .
Trên nóc tiểu viện, ám vệ đang hưng trí bừng bừng cắn hạt dưa, đột nhiên thấy Thẩm Thiên Lăng cùng Tần Thiếu Vũ một trước một sau đi vào phòng, rõ ràng không khí có chút không đúng, vì thế lập tức bỏ lại hạt dưa, thật cẩn thận xốc lên mái ngói nhìn vào bên trong —— phi thường cơ trí.
Tần Thiếu Vũ lạnh lùng quét mắt một cái.
Mẹ của ta a! Ám vệ lập tức chấn kinh ngồi thẳng dậy, ánh mắt của Cung chủ là muốn ăn thịt người sao! Chúng ta chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi a!
Quả thực dọa người.
Thẩm Thiên Lăng thở phì phì ngồi ở bên giường.
“Ta thật sự không biết hắn sẽ viết thư cho ta.” Tần Thiếu Vũ ngồi xổm trước người y, “Đừng tức giận được không?”
“Viết cái gì !” Thẩm Thiên Lăng canh cánh trong lòng.
“Đại khái là vì chuyện của Chu Giác.” Tần Thiếu Vũ mở phong thư.
Thẩm tiểu thụ lập tức dùng ánh mắt “Ngươi cư nhiên còn dám lấy ra trước mặt ta” nhìn hắn.
Tần Thiếu Vũ quyết đoán đem phong thư nhu thành một đoàn.
Thẩm Thiên Lăng: …
“Ta vứt rồi, ngươi đừng giận được không?” Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ tay y.
“Hắn vì sao vẫn không thành thân!” Thẩm Thiên Lăng tiếp tục giận, lúc nào cũng sâu sắc mơ ước nam nhân của ta làm cái gì.
Việc này cũng muốn quản? Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, ngồi ở bên giường đem y ôm lên đùi, cúi đầu hôn hôn.
“Về sau nếu có thư của hắn, hết thảy phải giao cho ta!” Thẩm Thiên Lăng kéo quai hàm hắn.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Hảo.”
Thẩm Thiên Lăng nhặt lên phong thư giờ đã thành một đoàn dưới đất, sau khi mở ra nhìn thẳng một hàng, lập tức đằng đằng sát khí nói, “Vì sao lại hỏi ngươi thân thể gần đây thế nào? !”
“Khách sáo phổ thông mà thôi.” Tần Thiếu Vũ ôm y hống, “Ngoan, chọn trọng điểm xem.”
Đây chẳng lẽ còn không phải trọng điểm! Hồ ly tinh quả thực phiền phức! Thẩm Thiên Lăng rầm rì tiếp tục xem, nhìn hết một lần mới trả lại cho hắn, “Là nói chuyện của Chu Giác.”
“Ta không xem.” Tần Thiếu Vũ tiếp tục ôm y, “Lăng nhi nói cho ta là được.”
“Chu Giác từng đến mượn sức Ngâm Vô Sương.” Thẩm Thiên Lăng nói.
“Ân?” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Vô Tuyết Môn vô luận như thế nào cũng là một trong tứ đại môn phái, lá gan Chu Giác ngược lại cũng không nhỏ a.”
“Ngươi đưa cho mọi người xem đi, trên thư không hề kể thiếu thứ gì.” Thẩm Thiên Lăng đứng lên, “Ta đi xem cơm trưa xong chưa.”
“Vậy không tức giận ?” Tần Thiếu Vũ cọ cọ trán y.
“Giận!” Thẩm tiểu thụ một giây do dự cũng không có, “Chờ ngươi làm xong chính sự, chúng ta lại đến tính sổ.”
Tần Thiếu Vũ cười cười, cúi đầu cùng y triền miên hôn môi, “Đời này kiếp này, ta đều chỉ muốn một mình ngươi.”
“Đó là tất nhiên!” Thẩm Thiên Lăng kéo tóc của hắn, “Ta tốt như vậy mà!” Phi thường tự kỷ.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Mỹ nhân khắp thiên hạ, cũng không tốt bằng một nửa Lăng nhi của ta.”
Ám vệ nhanh chóng đem những lời này ghi khắc trong đầu, tiện thể dùng để tương lai cưới vợ.
Phòng ngừa đặc biệt chu đáo, vừa thấy liền mười phần thực tế.
Sau khi hống xong bình dấm chua trong nhà, Tần Thiếu Vũ trở về phòng nghị sự, kết quả vừa vào cửa liền nghe mọi người trăm miệng một lời nói, “Như thế nào?”
“Không có việc gì .” Tần Thiếu Vũ thực bình tĩnh.
“Thật sao?” Thẩm Thiên Phong tỏ vẻ hoài nghi.
“Tất nhiên là thật , bằng không ta cũng sẽ không trở về.” Tần Thiếu Vũ mở phong thư ra, “Nói chính sự.”
“Kỳ thật cũng không cần nói chính sự gấp như vậy.” Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, hiển nhiên đối bát quái càng có hứng thú hơn.
“Chu Giác từng đi lung lạc Ngâm Vô Sương.” Tần Thiếu Vũ tự động không nhìn y.
“Hắn muốn mượn sức Vô Tuyết Môn?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Dựa theo nội dung trong phong thư này, Chu Giác hẳn là từ bốn tháng trước đã phái người đến Vô Tuyết Môn.”
“Ngâm môn chủ nhận thấy việc này như thế nào?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
“Tất nhiên là một ngụm cự tuyệt, sau đó, Chu Giác cũng không tiếp tục quấy rầy hắn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bất quá vẫn có thể lý giải được không ít tin tức, tối thiểu có thể biết, lượng tài phú hiện tại Chu Giác có được tương đối khả quan.”
Trên đời này luôn sẽ có người nguyện ý vì tiền liều mạng, cho nên có tiền nghĩa là sẽ có quân đội, uy hiếp đối với Sở quốc cũng sẽ gia tăng gấp bội.
“Chỉ giáo cho?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Chỉ riêng việc mượn sức một Ngâm Vô Sương, hắn liền có thể mở ra bảng giá vạn kim, sau khi bị cự tuyệt, thậm chí lập tức tăng giá lên năm lần.” Tần Thiếu Vũ nói, “Trong tứ đại môn phái, Vô Tuyết Môn đối với thế sự là đạm mạc nhất, rất nhiều chuyện trong giang hồ đều không muốn tham gia. Chu Giác đại khái vì vậy mà hiểu lầm Ngâm Vô Sương bị người xa lánh, cho nên mới muốn ở trung lập mà thu mua hắn.”
Diệp Cẩn lắc đầu, “Thật là dại dột.”
“Bước tiếp theo phải làm thế nào?” Mộ Hàn Dạ hỏi, “Đến Đông Bắc?”
“Đông Bắc tự nhiên phải đi, bất quá không phải hiện tại.” Nhậm Tiêu Dao nói, “Đầu hạ tháng ba, trước đem Võ lâm đại hội giải quyết xong rồi nói.”
Dựa theo lệ thường giang hồ, Võ lâm đại hội trước đó đều cử hành tại Đoạn Thạch Nhai ở Trung Nguyên. Bất quá bởi vì lần này hai vị Minh chủ trước sau đều là người tùy tính tiêu sái, lại đều ở trong Truy Ảnh Cung, bởi vậy đơn giản đem địa điểm sửa thành Vân Lam Thành. Anh hùng thiếp sau khi phát xong, mọi người tuy nói có chút ngại đường xa, nhưng cũng chỉ có lên xe chuẩn bị ngựa, một đường trùng trùng điệp điệp đi về phía Thục trung.
Trong khoảng thời gian ngắn, dân chúng trong Vân Lam Thành vui không kìm được. Một là có thể nhìn thấy nhiều người trong giang hồ, hai là có thể kiếm được thêm nhiều bạc, hoàn toàn chính là hai bên vật chất tinh thần đều được thỏa mãn, quả thực không thể vui vẻ hơn.
“Gần đây dưới núi thật náo nhiệt.” Ngày náo đó Thẩm Thiên Lăng bỗng nhiên nói, “Chung quanh đều là người.”
“Võ lâm đại hội xem như là chuyện quan trọng nhất trong chốn giang hồ, các môn phái lớn nhỏ tất nhiên đều phải đến.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bây giờ chỉ là một bộ phận nhỏ, năm ngày sau sẽ càng nhiều hơn.”
“Đại hội phải tổ chức ở đâu?” Thẩm Thiên Lăng hỏi, “Truy Ảnh Cung?”
Tần Thiếu Vũ bật cười, “Cũng không phải ta làm Minh chủ, sao lại tổ chức ở Truy Ảnh Cung.”
“Vậy ở đâu?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Vân Lam Thành cũng không có nơi khác.”
“Vân Hải Thương Lãng Phong.” Tần Thiếu Vũ nói, “Có nhớ lần trước ta từng mang ngươi lên đỉnh núi hái mận, ở xa xa còn có một ngọn núi khác không?”
“Ngọn núi đó?” Thẩm Thiên Lăng ngoài ý muốn, “Ta tưởng là núi hoang.”
“Thật sự là núi hoang, bất quá cũng không phải đến thường trú, tổ chức một nghi thức tiếp nhận chức vụ thôi mà.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lúc trước ta từng cùng với Thiên Phong ở đó đấu võ, nơi này rất lớn lại mây mù lượn lờ, cảnh trí không tệ.”
“Ta muốn xem.” Thẩm Thiên Lăng đưa ra yêu cầu.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Trên cao có chút ẩm thấp, ngươi sẽ cảm lạnh.” Đã vào thu rồi, cũng không dám dẫn y đi khắp nơi giống như ngày hè nữa.
“Nhìn một chút thôi mà.” Thẩm Thiên Lăng phi thường hiếu kì.
Tần Thiếu Vũ: …
“Đi mà.” Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt nghiêm túc, “Vị thiếu hiệp này, ngươi vừa nhìn đã biết là người tốt!”
Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, chỉ phải mang theo một kiện áo choàng lớn, cùng y giục ngựa đến chân núi.
“Hảo cao.” Thẩm Thiên Lăng ngửa đầu nhìn lên trên.
“Là rất cao.” Tần Thiếu Vũ dùng áo choàng bao lấy y, một tay đem y ôm vào trong lòng, “Sợ lạnh rút mặt vào.”
Thẩm tiểu thụ ngoan ngoãn lui vào bên trong áo choàng.
Tần Thiếu Vũ tay trái cầm một sợi thanh đằng (dây leo xanh), thả người nhảy lên đỉnh núi. Thẩm Thiên Lăng ở trên đường lặng lẽ mở mắt, lập tức cảm thấy có chút rát rát, vì thế quyết đoán lại đem mặt rút trở về.
“Đến.” Sau một lúc lâu sau, Tần Thiếu Vũ đặt y xuống đất.
Thẩm Thiên Lăng mở to mắt, lập tức liền bị cảnh quan chung quanh chấn động.
Bởi vì địa thế rất cao, cho nên tầm nhìn cực kỳ rộng lớn, trong biển mây mờ mịt, quái thạch lởm chởm, cổ mộc che trời, quả thực giống như là thế giới kia.
“Có lạnh không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, khập khiễng hướng xa xa mà nhìn, “Rừng rậm?”
“Ân.” Tần Thiếu Vũ nói, “Quanh năm suốt tháng không có người, sợ có đầm lầy chướng khí, không cho đi vào.”
Hai người không có mục đích mà đi vòng quanh một trận, đột nhiên liền nghe thấy ven đường truyền đến một thanh âm, Thẩm Thiên Lăng đi qua xem thử, chỉ thấy một con hắc sắc cự hầu (khỉ lớn) hình thể cao lớn đang nắm chặt một nhánh rễ cây, vẻ mặt cảnh giác nhìn hai vị khách không mời mà đến này.
“Chúng ta hình như đã quấy rầy đến nó .” Thẩm Thiên Lăng bật cười.
Hầu tử kêu chi chi quái quái rồi chạy về phía rừng cây, Tần Thiếu Vũ lại khẽ nhíu mày.
“Làm sao?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Mới rồi trong tay nó cầm xương người, theo lý mà nói không nên xuất hiện ở trên núi.” Tần Thiếu Vũ ôm ngang lấy y, “Về nhà trước, ta muốn dẫn người đến tra xét thử xem, rốt cục là sao thế này.”
Hết