Không quá một lát, trong lò đúc truyền đến tiếng đinh đinh đông đông khi búa đánh vào thiết, hiển nhiên là những con rối kia lại bắt đầu đúc kiếm.
“Hiện tại phải làm thế nào?” Thẩm Thiên Lăng hỏi Tần Thiếu Vũ.
“Sớm mang những người này ra ngoài, bọn họ nói không chừng còn có thể cứu.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hiện tại tất cả chứng có đều đã vô cùng xác thực, chưởng môn các phái cũng đã tụ tập ở Tử Đồng trấn, không cần thiết phải kéo dài nữa.”
“Năm ngày sau thì sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tần Thiếu Vũ còn chưa nói, phía sau đột nhiên liền truyền đến một thanh âm, “Năm ngày sau rất tốt.”
Thẩm Thiên Lăng bị cả kinh thiếu chút nữa rớt xuống cây.
Tần Thiếu Vũ một phen ôm chặt y, trừng mắt liếc nhìn đầu xỏ gây nên một cái.
Mộ Hàn Dạ biểu tình vô tội, “Thanh âm của ta đã rất nhỏ rồi đó.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Ngươi không cần đột nhiên bay ra giống nhu u hồn a!
“Ngươi tới làm gì?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.
“Tất nhiên là xem náo nhiệt.” Mộ Hàn Dạ dõng dạc, “Thuận tiện xem thử có gì cần hỗ trợ hay không.”
Hoàng Đại Tiên ngồi xổm một bên đánh ngáp.
“A Hoàng mệt mỏi?” Mộ Hàn Dạ vội vàng thân thiết.
Hoàng Đại Tiên mặc kệ hắn.
Thẩm Thiên Lăng 囧囧, rõ ràng đang là không khí mật thám tràn ngập khẩn trương, vì sao càng lúc lại càng giống như tiệc trà vậy a.
Từ xa xa lại đến thêm hai người, những người trên cây đều thức thời im lặng. Sau khi đến gần mới nhìn rõ được, chính là trang chủ Phong Vân Liệt của Bái Kiếm Sơn Trang, bên người còn có một nữ tử xinh đẹp, hẳn chính là vị thiếp thất mà Lục Yêu đã nói qua.
“Hơn nửa đêm, bọn họ tới nơi này làm cái gì?” Sau khi đợi hai người đi vào lò đúc, Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, tiếp tục ngưng thần yên lặng lắng nghe.
Trong lò đúc truyền đến một tiếng kinh hô ngắn ngủi, hiển nhiên là tiểu thiếp kia bị kinh hách.
“Làm sao?” Phong Vân Liệt ôm lấy đầu vai của nàng.
Tiểu thiếp sắc mặt trắng bệch, nhìn cũng không dám nhìn mấy con rối chú kiếm sư này.
“Là tự ngươi nháo muốn tới xem .” Phong Vân Liệt trên mặt mang ý cười, đáy mắt lại vô phong vô lãng (không có biểu tình gì).
“… Ta cái gì cũng không thấy được.” Tay tiểu thiếp có chút phát run, nữ tử xuất thân thanh lâu đều không ngốc, tự nhiên có thể đoán được đây là bí mật lớn nhất của Bái Kiếm Sơn Trang, mà xét theo quan hệ giữa nàng cùng Phong Vân Liệt, còn chưa đủ tư cách để biết được bí mật nàng.
“Không thấy được, vậy thì nhìn cẩn thận đi.” Phong Vân Liệt nâng cằm của nàng, bắt buộc nàng quay mặt qua, “Đây là dung thiết lô (lò nấu thiết), đây là khuôn đúc, đây là xao nhận chùy (cái này ta hk chắc, nhưng hình như là cái để đập đập lên thanh kiếm cho nó dẹp ra đó), đây là thối hỏa thủy (sau khi lấy ra khỏi lò thì nhúng kiếm vào trong nước này ), nhớ kỹ?”
“Trang, trang chủ tha mạng a.” Tiểu thiếp chân như nhũn ra, suýt nữa quỳ trên mặt đất, tuy rằng nàng không rõ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, nhưng sự sợ hãi vẫn phô thiên cái địa doanh đầy trong óc.
“Lúc trước ngươi lập bẫy hãm hại Lục Yêu, lúc gần đi nàng đã nói ngươi sẽ hối hận, lúc ấy ngươi nói rằng sẽ không.” Phong Vân Liệt cười dữ tợn, “Hiện tại đã biết mình có bao nhiêu sai lầm rồi chứ?”
Tiểu thiếp liều mạng lắc đầu, vừa định chuẩn bị kêu cứu mạng, lại bị một chưởng chụp trúng ngực. Thân thể kiều nhuyễn giống như hồ điệp lăng không bay lên, sau đó thẳng tắp rơi vào lò luyện, hỏa thế nháy mắt biến lớn, rồi chậm rãi yên tĩnh trở lại.
Cửa lò ầm ầm đóng kín, những con rối chung quanh vẫn như trước đang không ngừng bận rộn, đối với thảm kịch trước mắt nhìn như không thấy.
“Trang chủ.” Quản gia ở một bên nói, “Có cần đến thanh lâu tìm vài nữ tử đến hay không?”
Phong Vân Liệt gật đầu, “Càng nhanh càng tốt, dưới núi nhiều môn phái đang đợi như vậy, đúc kiếm phải cần hết ngày này đến ngày khác, đuổi đi một người tốt một người.”
“Vâng.” Quản gia tất cung tất kính nói, “Đã rất muộn rồi, trang chủ thỉnh trở về đi, nơi này giao cho tiểu nhân trông coi là được.”
“Vất vả.” Phong Vân Liệt hiển nhiên rất tin tưởng ông, xoay người một mình rời khỏi lò đúc.
“Cô nương vừa rồi đâu?” Thẩm Thiên Lăng buồn bực.
Mộ Hàn Dạ thở dài, “Chỉ sợ dữ nhiều lành ít.”
“Chết?” Sau lưng Thẩm Thiên Lăng run lên, rõ ràng nửa nén hương trước còn đang cùng Phong Vân Liệt khanh khanh ta ta mà.
“Đi thôi.” Tần Thiếu Vũ ôm thắt lưng y, “Về chỗ ở trước.”
“Ân.” Thẩm Thiên Lăng vẫn chưa hỏi nhiều, ngoan ngoãn ôm cổ hắn.
Tần Thiếu Vũ mang y nhảy vào trong hắc ám, giống như liệp báo lặng yên không tiếng động.
“Chúng ta cũng đi.” Mộ Hàn Dạ ôm lấy Hoàng Đại Tiên, hai tay thuận theo tự nhiên khoát lên mông hắn.
Hoàng Đại Tiên: …
Mộ Hàn Dạ vô tội nói, “Nguyên bản muốn ôm eo, nhưng hình dáng A Hoàng thật sự rất cao.”
Nhìn nam nhân trước mặt ước chừng so với mình cao hơn một cái đầu, Hoàng Đại Tiên cố nén xúc động muốn đập hắn.
Mộ Hàn Dạ hai tay nâng mông hắn, đem người ôm lấy, một đường từ Bái Kiếm Sơn Trang theo đuôi Tần Thiếu Vũ về khách sạn.
“Cung chủ.” Vài ám vệ đang chờ ở trong phòng.
“Không có việc gì.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đều trở về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Ám vệ lĩnh mệnh rời đi, Thẩm Thiên Lăng có chút không biết nói gì nhìn Mộ Hàn Dạ.
“Đã đến rồi.” Hoàng Đại Tiên nhắc nhở hắn.
“Bổn vương tự nhiên biết.” Mộ Hàn Dạ gật đầu.
“Vậy ngươi có thể lấy tay ra chưa?” Hoàng Đại Tiên lao tâm lao lực quá độ.
Mộ Hàn Dạ lưu luyến không rời lại nhu niết một cái, mới buông ra, thở dài nói, “Không biết khi nào mới có lần tiếp theo.”
Thẩm Thiên Lăng có chút dở khóc dở cười, quay đầu liếc nhìn Tần Thiếu Vũ một cái.
“Nếu không có chuyện gì khác, Lăng nhi muốn nghỉ ngơi .” Tần Thiếu Vũ nói.
“Sao lại không có chuyện.” Mộ Hàn Dạ rốt cuộc dời được ánh mắt đang dõi theo Hoàng Đại Tiên, “Ta đêm nay tùy tiện đi theo, Tần huynh có tức giận hay không?”
“Ta vì sao phải tức giận?” Tần Thiếu Vũ tự mình rót ly trà, “Bái Kiếm Sơn Trang cũng không phải Truy Ảnh Cung, huống chi nếu ta tức giận, chẳng phải là vừa lúc đúng với tâm ý Mộ huynh sao.”
Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, “Nhìn ra?”
“Ta nhìn không ra.” Thẩm Thiên Lăng thực thành thật.
“Tại chuyện Huyền Hải Ngọc ta đã khiến hắn buồn bực một lần, hắn tự nhiên cũng phải nghĩ biện pháp khiến ta buồn bực.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cái này gọi là nhai tí tất báo.” (nhai tí là trừng mắt, cũng có nghĩa là oán giận)
Thẩm Thiên Lăng: …
Hai người các ngươi thật sự không phải là thân huynh đệ thất lạc nhiều năm đó chứ.
“Nhai tí tất báo là có ý gì?” Mộ Hàn Dạ hỏi Hoàng Đại Tiên.
Hoàng Đại Tiên không chút nghĩ ngợi nói, “Khen ngươi lòng dạ rộng lớn.”
Mộ Hàn Dạ nhéo nhéo eo hắn, sủng nịch nói, “Ta cố ý hỏi ngươi, A Hoàng quả nhiên lại nghịch ngợm.”
Hoàng Đại Tiên bị nhéo đến giận sôi lên, suýt nữa hất cho hắn chén nước.
“Như thế chúng ta cũng coi như huề nhau.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta định năm ngày sau hành động, không biết Mộ huynh có hứng thú hay không?”
“Vậy phải xem A Hoàng có đáp ứng để ta đi hay không.” Mộ Hàn Dạ bày ra bộ dáng tình thánh.
Nếu không muốn đi, cần gì suốt đêm đuổi theo Tần Thiếu Vũ chứ… Hoàng Đại Tiên mạc danh kỳ diệu nổi lên ý muốn đối nghịch với hắn, vừa mới chuẩn bị nói “Vậy thì đừng đi”, kết quả liền nghe Mộ Hàn Dạ thâm tình nói, “Nói không chừng A Hoàng nhà ta muốn lưu ta tại khách sạn điên uyên đảo phượng, ta đây tất nhiên chết cũng không đi.”
“Ngươi vẫn nên đi đi.” Hoàng Đại Tiên cả kinh thiếu chút nữa đứng lên.
“Thật sao?” Mộ Hàn Dạ biểu tình thất lạc.
Hoàng Đại Tiên hận không thể phất tay đuổi hắn.
“Được rồi, ta đi.” Mộ Hàn Dạ nghiêm túc nhìn Tần Thiếu Vũ.
“Hành động ngày đó, ta sẽ ở sơn trang âm thầm theo sát Phong Vân Liệt.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mộ huynh đi cùng ta thì thế nào?”
Mộ Hàn Dạ mắt nhìn Hoàng Đại Tiên, “A Hoàng có ghen không?”
Hoàng Đại Tiên: …
“Nhìn qua sẽ không.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Cứ quyết định vậy đi.”
“Hảo, sự tình đã thương nghị xong, Mộ huynh thỉnh trở về đi.” Tần Thiếu Vũ đuổi người.
Mộ Hàn Dạ giật mình nói, “Chỉ mới một vấn đề mà tính là thương nghị xong?”
“Còn lại là chuyện võ lâm Trung Nguyên, mộ huynh cũng không tiện nhúng tay.” Tần Thiếu Vũ nói, “Huống hồ Lăng nhi buồn ngủ .”
“… Cũng tốt, ta đây ngày mốt lại tới.” Mộ Hàn Dạ nói, “A Hoàng nàh ta cũng nên ngủ rồi.”
“Không tiễn.” Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng đi vào phòng ngủ cách vách.
Mộ Hàn Dạ đưa tay ôm lấy Hoàng Đại Tiên.
Hoàng Đại Tiên nhanh chóng ngồi thấp xuống một chút.
Đáng tiếc tốc độ ngồi của Mộ Hàn Dạ so với hắn còn nhanh hơn.
Hoàng Đại Tiên: …
Mộ Hàn Dạ chí đắc ý mãn, lại nâng mông hắn, hấp tấp từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Hoàng Đại Tiên mất hết hi vọng.
Sau khi chui vào ổ chăn, Thẩm Thiên Lăng hỏi Tần Thiếu Vũ, “Ngươi cảm thấy Lục Yêu có biết chuyện này hay không?”
“Hẳn là không biết.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Bằng không dựa theo tính tình ghét ác như thù của nàng, tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản rời đi như thế.”
“Nàng rốt cuộc vì sao lại thành thân với phong Vân Liệt?” Thẩm Thiên Lăng vẫn luôn nghĩ không ra vấn đề này, bởi vì hai người mặc kệ nhìn theo phương diện này, đều thật sự không giống là một đôi.
“Việc này ta thật sự không biết.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chỉ biết là nàng vốn là nữ nhi của một phú hộ giàu nhất Tây Nam, sau này gia đạo bất hạnh sa sút, về phần vì sao lại gả đến Bái Kiếm Sơn Trang, nàng chưa bao giờ nhắc tới.”
“Kỳ thật đi cũng tốt.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Bằng không đại khái cũng gặp phải kết cục giống như tiểu thiếp tối nay.”
“Cũng là ta sơ sẩy.” Tần Thiếu Vũ nói, “Còn tưởng rằng hắn chỉ mang cơ thiếp đến tuần tra.”
“Không liên quan đến ngươi.” Thẩm Thiên Lăng xoa xoa hai má hắn, “Ngươi đã làm rất nhiều chuyện rồi.”
“Phải không?” Tần Thiếu Vũ bật cười.
“Phải.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Ngươi là hảo đại hiệp tài giỏi.”
“Không có ai nguyện ý làm đại hiệp gì đó đâu.” Tần Thiếu Vũ kề sát trán mình với y.
“Không phải không có người làm, là rất nhiều người muốn làm lại làm bất thành, chỉ có thế nói ở ngoài miệng.” Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, “Ngươi không muốn làm, nhưng ngươi chính là đại hiệp.”
Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ y, “Lăng nhi càng ngày càng biết cách nói chuyện.”
“Ngủ đi.” Thẩm Thiên Lăng giúp hai người đắp chăn thật tốt, “Hai ngày sau đại ca cùng Diệp đại ca cũng nên trở lại, chuyện này rất nhanh sẽ có thể giải quyết, không cần quá lo lắng.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, đưa tay ôm y vào trong lòng.
An nhiên hảo miên. (Bình yên ngủ ngon)
Buổi tối ngày thứ ba, Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn quả nhiên cũng âm thầm trở lại.
“Sau khi ta và Lăng nhi rời đi, không có gì dị thường chứ?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Hết thảy thuận lợi, không thì chúng ta cũng không trở lại.” Diệp Cẩn nói, “Vốn đã rời khỏi phạm vi tai mắt của Bái Kiếm Sơn Trang, bất quá vì phòng vạn nhất, vẫn nên phái vài ám vệ tiếp tục dò đường trước.”
“Tình trạng của Bái Kiếm Sơn Trang như thế nào?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
Tần Thiếu Vũ đem mọi chuyện đại khái nói cho hắn một lần.
“Quả nhiên là con rối chú kiếm sự.” Diệp Cẩn lắc đầu, “Quả thực chính là mất hết thiên lương.”
“Mấy ngày nữa sẽ hành động?” Thẩm Thiên Phong nhìn Tần Thiếu Vũ.
“Ngày mốt.” Tần Thiếu Vũ nói, “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đã ở đây hao phí rất nhiều thời gian, huống hồ cứ tiếp tục kéo dài, trong Bái Kiếm Sơn Trang chỉ sợ sẽ có thêm nhiều người mất mạng.”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Cứ quyết định vậy đi.”
Hoàng hôn ngày mốt, các môn phái ở trong Tử Đồng trấn vừa ăn xong cơm chiều, như ngày thường cùng nhau đến bờ sông uống trà nói chuyện phiếm —— tóm lại Phong Vân Liệt đã đáp ứng mười ngày sau giao hàng, cho nên mọi người cũng không còn sốt ruột trở về, một là gần đây trong chốn võ lâm không có đại sự gì, chi bằng ở đây chờ giao kiếm, cũng giảm được chi phí; hai là cũng sợ nuế bây giờ rời đi, vạn nhất bảo kiếm đúc ra không đủ thì làm sao, vậy chẳng phải sẽ bị các môn phái khác đoạt tiên cơ sao. Cho nên căn cứ vào này hai lý do này, mọi người đều kiên định lựa chọn đóng giữ Tử Đồng trấn, mỗi ngày vui vẻ thuận hòa uống trà tán phiếm, cũng là thanh nhàn thích ý.
Như mấy ngày bình thường, mọi người sau khi vui tươi hớn hở tiếp đón nhau, liền phân phó lão bản trà phô pha một bình trà hảo hạng, chuẩn bị tiếp tục trò chuyện võ lâm kỳ văn, đột nhiên nhìn thấy xa xa có năm sáu hắc y nam tử một đường giục ngựa mà đến, ven đường khói bụi cuồn cuộn.
“Di, đó không phải người của Truy Ảnh Cung sao?” Có người mắt sắc, liếc mắt một cái đã nhận ra.
“Quả thật là họ.” Đợi khoảng cách gần thêm một chút, những người còn lại cũng phân phân thấy rõ, vì thế buồn bực nói, “Không phải mấy ngày trước đó đã đi rồi sao, sao bây giờ còn trở lại?”
“Các vị chưởng môn sao còn ở đây?” Ám vệ thở hồng hộc xuống ngựa.
“Chúng ta không ở đây, còn có thể đâu?” Mọi người nghe thế đều rất khó hiểu.
“Bái Kiếm Sơn Trang đã xảy ra chuyện.” Ám vệ vỗ đùi.
“Cái gì?” Mọi người phân phân chấn động, có trời mới biết, bọn họ hiện tại sợ nhất chính là Bái Kiếm Sơn Trang xảy ra nhiễu loạn mới, vì vậy nhanh chóng ào ào vây xung quanh.
“Nguyên lai các ngươi cũng chưa nghe nói.” Ám vệ uống ngụm trà hồi sức, sau đó đem cố sự “Di thái thái của Phong Vân Liệt kỳ thật không có nổ hủy lò đúc mà là trộm đi Huyền Hải Ngọc ” này nhanh chóng kể qua một lần, phi thường biết chọn trọng điểm nhưng cũng phi thường phiến tình.
“Còn có loại chuyện này?” Chưởng môn các phái như trong dị kiến bị sợ ngây người! Vốn thấy lò đúc đang hảo hảo, còn tưởng rằng không có chuyện gì, ai ngờ thế lại xuất hiện một viên Huyền Hải Ngọc chứ!
“Cụ thể là như thế nào chúng ta cũng không rõ.” Ám vệ lại phiên thân lên ngựa, “Chỉ biết Huyền Hải Ngọc là mấu chốt của thối hỏa chi thủy, cung chủ nhà ta đã đạt hai trăm thanh bảo kiếm với Phong trang chủ, chúng ta hỏi chạy đi hỏi xem rốt cuộc có giao hàng hay không.”
Hai trăm thanh? Mọi người vừa nghe xong lại bị kinh ngốc, ai cũng biết địa vị của Truy Ảnh Cung trên giang hồ, đừng nói hiện tại Bái Kiếm Sơn Trang đã bị mất Huyền Hải Ngọc , cho dù chưa mất, thì bảo kiếm đúc ra cũng sẽ giao cho Truy Ảnh Cung trước tiên, chỉnh chỉnh hai trăm thanh, vậy chính mình phải chờ tới ngày tháng năm nào !
Nhớ tới lúc trước Phong Vân Liệt hứa hẹn mười ngày giao hàng, chưởng môn các phái phân phân cảm thấy mình bị lừa gạt, vì thế một đám giận dữ tức tối phiên thân lên ngựa, hướng Bái Kiếm Sơn Trang như sóng cuộn mà đi, sợ chậm sẽ chịu thiệt.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên đường của Tử Đồng trấn giống như gió cuốn mây tan, sau mấy tiếng “oanh long long” thì chỉ lưu lại một đống bàn đổ ghế ngã, dân chúng chịu kinh hách đứng ở hai bên, đây rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì a?
Thẩm Thiên Lăng cùng Diệp Cẩn ngồi ở bên cửa sổ, trường cổ nhìn xuống.
“Mì lạnh rồi.” Thẩm Thiên Phong ở một bên nhắc nhở.
“Ợ~~~.” Hoàng Đại Tiên buông bát mì, vừa lòng đánh ợ một hơi. Không có người nọ ở đối diện nhìn chằm chằm mình ăn cơm, cũng không cần phải nghe loại xưng hô “A Hoàng” não tàn này, hắn cảm thấy ngay cả thèm ăn cũng nhiều hơn hẳn.
“Có cái gì đáng xem.” Thẩm Thiên Phong gõ bàn, “Ăn mì.”
Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn bưng bát lên.
Diệp Cẩn như trước nhìn ra ngoài.
Thẩm Thiên Phong: …
Vì sao người của người khác đều nghe lời như vậy a.
“Thân là Võ Lâm Minh chủ, ngươi cư nhiên không hành động với họ.” Sau một lúc lâu, Diệp Cẩn rốt cục thu hồi tầm mắt, câu đầu tiên đã chế nhạo Thẩm minh chủ.
Thẩm Thiên Phong nói, “Ta đi, vạn nhất có người đánh lén các ngươi thì sao?”
Diệp Cẩn rầm đánh tiếng lôi ra một đống độc dược, hung hãn nói, “Đến một ngươi thử xem.”
Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng che bát, tẩu tử của y quả thực đáng sợ.
“Đừng nháo.” Thẩm Thiên Phong giúp y đem chai lọ thu lạnh, “Mì lạnh rồi, ta giúp ngươi gọi thêm một phần thức ăn nữa.”
Thẩm Thiên Lăng ai oán nhìn ca ca của y, khi ta ăn cũng lạnh rồi đó, nguyên một chén lạnh ngắt luôn, sao ngươi không gọi cho ta thêm một chén nữa.
“Phong Vân Liệt hiện tại phỏng chừng muốn khóc.” Diệp Cẩn nói.
“Đâu chỉ khóc.” Thẩm Thiên Lăng chà chà tay, “Nói không chừng còn có thể tiểu ra quần.”
Hoàng Đại Tiên theo bản năng co quắp ngón chân.
Thẩm Thiên Lăng: …
Ta ta ta thật sự cũng không nói gì ngươi đâu…
Trong Bái Kiếm Sơn Trang, Phong Vân Liệt đang ở trong thư phòng đọc sách, đột nhiên thấy quản gai té ngã chạy vào, “Trang chủ, xảy ra đại sự a.”
“Lò đúc lại đã xảy ra chuyện?” Phong Vân Liệt nháy mắt đứng lên.
“Không có.” Quản gia chạy đến thở hổn hển hư hư, “Lò đúc không có việc gì, nhưng không biết từ nơi nào nhiễu loạn, tất cả chưởng môn các phái đột nhiên đều cưỡi ngựa chạy đên đây, thủ vệ ở sơn khẩu bị bọn họ đánh cho hoa rơi nước chảy, ngay cả đại môn đều bị đạp nát.”
“Cái gì?” Phong Vân Liệt đại kinh thất sắc, vung tay liền đi ra ngoài, “Ta đi xem.”
“Người rối thì sao?” Quản gia chạy theo bên người hắn.
“Đưa về địa đạo trước.” Phong Vân Liệt nói, “Tốc độ càng nhanh càng tốt.”
“Hảo hảo, tiểu nhân lập tức đi ngay.” Quản gia nhanh chóng phái một một thủ hạ đi làm, sau đó đứng một bên lau mồ hôi nói, “Cũng không biết là tên trời đánh nào rải tin đồn, một đám chưởng môn đến đây đều nói tới Huyền Hải Ngọc , nó là cái gì chúng ta còn chưa từng nghe qua nữa là.”
“Cái gì ngọc?” Phong Vân Liệt chợt ngừng lại cước bộ.
“Huyền Hải Ngọc a.” Quản gia nói, “Nói trong Bái Kiếm Sơn Trang không có, những người đó đều không tin, trang chủ có từng nghe qua thứ này không?”
“Huyền Hải Ngọc ?” Phong Vân Liệt nói, “Có nói thêm gì khác không?”
“Cái khác thì không có, chỉ luôn miệng nói ba chữ này, còn bảo trang chủ nếu có thì mau giao ra, cũng để bọn họ an tâm.” Quản gia nói, “Thật phiền phức, cũng không bọn họ rốt cục có ý gì.”
“Ngươi đến thủ hộ sơn môn trước, tận lực trấn an mọi người.” Phong Vân Liệt thay đổi chủ ý, “Ta sẽ đi theo sau.”
“Vâng.” Tuy rằng không biết hắn vì sao đột nhiên thay đổi, bất quá quản gia vẫn thức thời không hỏi nhiều.
Đợi sau khi quản gia rời đi, Phong Vân Liệt từ cửa sau tiểu viện đi ra ngoài, một đường đi vào khách phòng phía Tây.
Tần Thiếu Vũ cùng Mộ Hàn Dạ âm thầm liếc nhau, lặng yên không một tiếng động đứng ngoài cửa sổ.
Trong phòng phủ đầy mạng nhện, Phong Vân Liệt lấy xuống một phiến diện đồ (tranh hình quạt) trên tường, lộ ra phía sau là một ám cách, bên trong có một cái hộp, chỉ là vừa mới mở ra, trên cổ đã bị gác lên một thanh kiếm, vì thế hắn sửng sốt một chút, rồi chậm rãi đậy nắp hộp lại.
“Tần huynh quả nhiên cao minh.” Mộ Hàn Dạ nói, “Luận về đoán nhân tâm, sợ là không mấy ai có thể so sánh với ngươi.”
Phong Vân Liệt chậm rãi quay đầu, nhìn hai người phía sau.
“Phong trang chủ.” Tần Thiếu Vũ ngữ khí thực đạm.
“Các ngươi quả nhiên đã sớm biết.” Phong Vân Liệt nghiến răng nghiến lợi, trong nháy mắt liền hiểu được tất cả mọi chuyện.
“Nếu chỉ vì Huyền Hải Ngọc , ta cũng không đến mức đuổi tận giết tuyệt.” Tần Thiếu Vũ lấy chiếc hộp từ trong ám cách kia, “Chỉ là hành vi của ngươi thật sự tội nghiệt ngập trời, chết không đáng tiếc.”
“Mở ra nhìn xem.” Mộ Hàn Dạ trường cổ nói, “Ít nhất trước tiên để ta nhìn qua một cái.”
Tần Thiếu Vũ mở nắp hộp, bên trong lại rỗng tuếch.
Mộ Hàn Dạ nhất thời khẽ nhíu mày.
“Tần cung chủ muốn tìm cái gì?” Tự biết đại thế đã mất, trong ngữ điệu của Phong Vân Liệt có thêm vài phần trêu chọc.
“Thứ đó đâu?” Tần Thiếu Vũ đáy mắt âm trầm.
“Thứ gì?” Phong Vân Liệt bày ra một bộ sắc mặt vô lại, “Ta chỉ đến xem thử hộp gỗ tổ tông truyền lại thôi, cũng không nói qua bên trong có thứ gì.”
“Tổ tông của ngươi thật sự là không thương ngươi.” Mộ Hàn Dạ chậc chậc, “Không truyền vàng không truyền bạc còn chưa tính, chỉ cho một cái hộp thôi mà cũng lừa ngươi.”
Phong Vân Liệt hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không định cãi lại.
“Làm thịt đi.” Mộ Hàn Dạ đem lợi kiếm đổi tay.
Tần Thiếu Vũ một chưởng đem người đánh ngất.
“Tần huynh đây là có ý gì?” Mộ Hàn Dạ nói, “Cái gì cũng chưa hỏi ra, ta còn định đe dọa cám dỗ hắn một chút.”
“Chưởng môn các phái rất nhanh sẽ đến đây, việc này nhất thời bán hội cũng không nói rõ được.” Tần Thiếu Vũ đem hộp gỗ ném cho hắn, “Ngươi mang nó rời đi trước, nơi này giao cho ta.”
“Ngươi thật hào phóng.” Mộ Hàn Dạ bật cười, “Hộp này nói không chừng có cất giấu Huyền Hải Ngọc , ta cũng muốn, không sợ ta cầm nó chạy?”
“Nếu không tin ngươi, ta cũng sẽ không cùng ngươi hành động.” Tần Thiếu Vũ nói.
“Đây chỉ là nguyên nhân thứ nhất.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nguyên nhân thứ hai, Bích Tuyền Tỳ còn ở trong tay ngươi, ta muốn chạy cũng chạy không thoát, Truy Ảnh Cung chủ quả thực biết cho nhân tình a.”
Tần Thiếu Vũ cười nói, “Mộ huynh quả thật là người thông minh.”
Mộ Hàn Dạ cầm hộp gỗ, từ cửa sổ phía sau đi ra ngoài.
Tần Thiếu Vũ kéo Phong Vân Liệt hôn mê bất tỉnh, cũng nhanh chóng bước ra khỏi cửa.
Phía sau núi từ lâu đã loạn thành một đoàn, những chưởng môn này nguyên vốn muốn đi tìm Phong Vân Liệt, kết quả lại bị ám vệ kéo tới chú kiếm diêu. Những người trông coi nơi này sớm đã bị ám vệ mai phục lúc trước giải quyết sạch sẽ, chỉ còn lại có ba bốn mươi người rối, thân hình còn đang cương cứng loảng xoảng loảng xoảng đúc kiếm, ánh lửa ánh lên khuôn mặt tái nhợt, tựa hồ vĩnh viễn cũng không biết mệt mỏi.
“Nhiếp Hồn đại pháp?” Chưởng môn thấy rõ kinh hô ra tiếng.
Người còn lại phân phân vây chung quanh, cũng bị một màn trước mắt này làm khiếp sợ triệt để—— về mấy vu thuật tà ác này, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy qua trong sách, không nghĩ tới nó lại tồn tại trong hiện thực.
“Trước cứu người rồi nói.” Dù sao cũng là danh môn chính phái, thủy chung vẫn còn có chút giác ngộ chính nghĩa.
Vì thế một đám người phân phân tiến lên, muốn kéo những người rối này ra bãi đất trống bên ngoài, lại chết sống cũng kéo không nhúc nhích, mặc dù là mạnh mẽ khiêng đi, nhưng đợi đến khi đặt trên mặt đất, bọn họ cũng sẽ giống như rối gỗ tiếp tục đi vào bên trong.
Mọi người bất đắc dĩ, đành phải đánh toàn bộ bất tỉnh hết, sau đó mới thương thảo bước đối sách tiếp theo.
“Cung chủ.” Ám vệ phân phân chào hỏi.
Mọi người quay đầu, chỉ thấy Tần Thiếu Vũ đang đi về phía này, nhất thời liền nhẹ nhàng thở ra —— không biết vì sao, chỉ cần hắn vừa xuất hiện, áp lực nháy mắt nhẹ đi rất nhiều.
“Ta đã bắt được Phong Vân Liệt, những người thụ hại đó mang về khách phòng an trí trước, hẳn đều là dân chúng mất tích dưới núi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Giam giữ toàn bộ người trong sơn trang lại, ngày mai Thiên Phong sẽ đuổi tới, đến lúc đó mới bàn kế hoạch tiếp theo.”
Chưởng môn các phái tự nhiên không có dị nghị gì, phân phân bảo đệ tử thủ hạ hỗ trợ. Tuy nói không lấy được bảo kiếm, nhưng xem như tự mình tham dự vào một đại án tử trong chốn võ lâm, còn vì dân chúng một phương làm chuyện tốt, bởi vậy trong lòng cũng không có nhiều nghẹn khuất —— dù sao có thể cùng Truy Ảnh Cung hành động, loại cơ hội này không thường có a…
Hết