Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 77: Đến không uổng công!




Trong đại sảnh, Mộ Hàn Dạ tùy tay giúp Hoàng Đại Tiên rót ly trà, “Uống nước.”
“Ngồi xuống đi!” Hoàng Đại Tiên nhận lấy chén nước, nhíu mày nói, “Bị người nhìn thấy thì còn thể thống gì.”
“Rót nước thôi thì tính là cái gì.” Mộ Hàn Dạ không lưu tâm, “Cho dù ta với A Hoàng có ở đây thân thiết, cũng sẽ không có bất cứ chuyện gì.”
Hoàng Đại Tiên nhất thời rất muốn đem nước hất lên mặt hắn. May mắn vào loại thời khắc chỉ mành treo chương, Triệu Càn đã mang theo quản gia xuất hiện đúng lúc, mới tránh cho một hồi thảm kịch phát sinh.
“Thất Tuyệt Vương tới, sao lại không báo trước một tiếng.” Triệu Càn vào cửa liền cười ha hả, “Ta cũng có thể chuẩn bị nghênh đón.”
“Triệu đại nhân khách khí .” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Tóm lại ở trong cung cũng rãnh rỗi không có gì làm, nên mới xuất môn đi dạo một chút mà thôi.”
“Nếu đã đến đây, không bằng lưu lại một bữa ăn cơm chiều?” Triệu Càn nhiệt tình mời mọc, “Tiểu nữ theo di nương của nàng ra ngoài thắp hương, cũng phải trễ một chút mới có thể về.”
“Ăn cơm thì không cần, ta còn muốn đi dạo xung quanh Vương Thành một chút.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nếu tiểu thư không ở đây, ta đành phải ngày khác mới đến.”
Trong lòng Triệu Càn nhất thời vui vẻ, bởi vì lúc trước hắn vạn vạn không ngờ tới Mộ Hàn Dạ sẽ trắng trợn như thế, trực tiếp nói rõ là tới tìm nữ nhi của mình.
“Cáo từ.” Mộ Hàn Dạ đứng lên.
“Thất Tuyệt Vương thật sự không lưu lại ăn cơm?” Triệu Càn nói, “Miếu tự tiểu nữ đi thắp hương cách nơi này không xa, sai người đi truyền lời, ước chừng một nén nhang là có thể về.”
“Nếu tiểu thư muốn thắp hương, vậy không nên quấy rầy nàng mới đúng.” Mộ Hàn Dạ thái độ khiên tốn, đúng chất quân tử một phương.
Trong lòng Hoàng Đại Tiên thầm khinh bỉ, bản chất rõ ràng là lưu manh, nhưng giả bộ thật là giống.
Mộ Hàn Dạ cố ý muốn đi, Triệu Càn cũng không thể bắt lưu lại, vì thế liền tự mình tiễn hắn đến cửa, thẳng đến khi thấy bóng dáng hai người đi xa mới xoay người vào cửa.
“Nhanh như vậy?” Trên một gốc cây đại thụ ngoài phòng, Thẩm Thiên Lăng có chút ngoài ý muốn.
“Ta nói sao lại xuất cung sớm như thế, thì ra là đã sớm chọn tốt thời gian.” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Lúc trước Hoàng Thượng chỉ nói hắn nên đến Triệu phủ trước, khiến Triệu Càn càng thêm tin tưởng hắn đã động tâm. nhưng không nói nhất định phải đi lúc Triệu tiểu thư có mặt.”
“Cũng đúng a.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nếu Triệu tiểu thư thật sự ở nhà, tất nhiên lại tránh không được phải gặp mặt xã giao, như bây giờ là tốt nhất, chẳng những thể hiện được thành ý, mà bản thân còn có thể bớt việc.”
“Triệu Càn này sợ là đã triệt để yên tâm rồi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hoàng Thượng tỏ rõ thái độ ủng hộ, thậm chí đáp ứng sắc phong Quận chúa, Mộ Hàn Dạ cũng đặc biệt đăng môn bái phỏng, nếu các nơi đều có ý, việc hôn nhân này rõ ràng sắp thành rồi.”
“Cho nên bước đầu kế hoạch đã hoàn thành?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tần Thiếu Vũ gật đầu.
“Vậy khi nào mới tiến hành bước thứ hai?” Thẩm Thiên Lăng rất có tinh thần bát quái.
“Gấp cái gì, chờ vài ngày rồi nói.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nay đường làm quan của Triệu Càn rộng mở, trong triều tất nhiên tránh không được sẽ có người nghi ngờ, nháo lớn một chút mới có thể khiến Lưu Nhất Thủy ngồi không yên.”
“Kỳ thật ngẫu nhiên đi dạo trên giang hồ một chút cũng tốt.” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, “So với Truy Ảnh Cung chơi vui hơn.”
“Nếu ngươi thích, sau này ta sẽ mang ngươi đi khắp thiên hạ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chuyện vớ vẩn của giang hồ nhiều vô số, ngươi muốn quản bao nhiêu cũng có.”
Thẩm Thiên Lăng kháng nghị, “Nói như ta nhiều chuyện lắm vậy!”
“Chẳng lẽ không đúng?” Tần Thiếu Vũ cười nhìn y, “Bất quá như vậy tốt hơn, ta không thích ngươi suốt ngày rút trong phòng thu chi.”
“Vậy ngươi thích ta làm cái gì?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Ta thích ngươi không làm gì cả.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mặt y, “Mỗi ngày ăn cơm xong thì ngủ trong lòng ta, không mặc y phục là tốt nhất.”
Thẩm Thiên Lăng bình tĩnh cho hắn một cái tát —— lưu manh.
“Sợ là không có náo nhiệt để xem nữa.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đi thôi, đến không một chuyến rồi.”
Kỳ thật ngươi cũng không tính đến không a… Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng yên lặng mắng mỏ, vẫn luôn nhân cơ hội sờ loạn, có mục tiêu một chút được không.
Bốn phía yên tĩnh vô thanh, Tần Thiếu Vũ vừa chuẩn bị mang y rời đi, đã thấy một gia đinh đi qua hướng nào, ven đường không ngừng nhìn xem phía sau có người hay không, thập phần lén lút.
Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ một cái, dùng khẩu hình nói, “Tặc?”
Tần Thiếu Vũ khẽ lắc đầu, nhìn hắn vào viện bên cạnh.
“Lần trước chúng ta đến từng đi ngang qua, nghe nói là thư phòng của Triệu Càn?” Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng hỏi.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, mang theo y thả người nhảy lên, vô thanh vô tức hạ xuống một nhánh cây khác.
Thẩm Thiên Lăng nhu thuận ngừng thở, Tần Thiếu Vũ cười khẽ, “Không cần, hắn không có võ công, chỉ cần ngươi không ca hát, hắn tuyệt đối sẽ không phát hiện.”
Ngươi mới muốn ca hát! Không cần đem ta nói đến ngốc như vậy a, Thẩm tiểu thụ đưa tay nhéo nhéo hắn.
Khi hai người nói chuyện, chỉ thấy gia đinh kia từ trong ngực lấy ra một phong thư, lén lút nhét vào thư phòng, sau đó vội vàng xoay người rời đi.
“Là cái gì?” Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày.
“Xem thì biết.” Tần Thiếu Vũ phi thân xuống, cầm phong thư trong tay, sau đó lại nhảy về trên cây.
Một nhóm thị vệ cầm đao kiếm tuần tra đi qua, một chút cũng không cảm thấy trong viện còn có hai người.
“Vị Triệu đại nhân này xem ra tốn oan không ít bạc.” Thẩm Thiên Lăng buồn cười.
“Không phải mấy thị vệ đó vô dụng.” Tần Thiếu Vũ mở phong thư, “Nếu ta không muốn bị phát hiện, vậy trong thiên hạ không mấy ai có thể phát hiện được.”
Trong lòng Thẩm Thiên Lăng thầm nghĩ, nếu đi tới hiện đại, nam nhân của y nhất định rất thích hợp làm paparazzi, mỗi ngày mai phục chung quanh nhà mình chờ chụp cảnh nóng, nói không chừng còn có thể cần cù chăm chỉ lục thùng rác, quả thực có lương tâm nghề nghiệp.
“Tiểu trư.” Tần Thiếu Vũ lắc lắc tay trước mặt y, “Cười ngốc cái gì?”
“Hả?” Thẩm Thiên Lăng hoàn hồn, nghiêm túc lắc đầu, “Không có gì.”
“Loại này thời điểm cũng có thể thất thần.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu.
“… Bởi vì có ngươi ở đây.” Thẩm Thiên Lăng già mồm át lẽ phải.
Bất quá một chiêu này hiển nhiên rất hữu dụng với Tần cung chủ, hắn gật đầu nói, “Ân, những lời này ta thích, chỉ cần có ta ở đây, ngươi muốn làm bất cứ chuyện gì cũng được.”
“Trong thư viết cái gì?” Thẩm Thiên Lăng giục.
Tần Thiếu Vũ vội vàng quét mắt vài lần, sau đó nói, “Xem nội dung thì hẳn là người của Chu Giác.”
“Thật vậy?” Thẩm Thiên Lăng giật mình.
“Lúc trước chỉ nghĩ Chu Giác đã triệt để buông tha Triệu Càn, hiện tại xem ra cũng không hẳn.” Tần Thiếu Vũ hướng xa xa vung tay, lập tức có một ám vệ vô thanh đáp xuống trên cây, “Cung chủ.”
Tần Thiếu Vũ ghé vào tai hắn thì thầm vài câu, ám vệ gật đầu, sau khi lĩnh mệnh liền xoay người rời đi.
“Bảo Triệu Càn đừng quên chuyện ngày đó hắn đã làm?” Thẩm Thiên Lăng nhìn lá thư, “Có ý gì?”
“Không biết, bất quá hẳn là không phải chuyện tốt gì.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta đã phái người theo dõi gia đinh lúc nãy, xem hắn có liên hệ với ai hay không. Về phần Triệu Càn, sau khi nhìn thấy lá thư này trong phòng, chắc cũng sẽ tự mình lộ ra vài thứ.”
“Vốn là đến xem náo nhiệt, nhưng lại có được manh mối mới.” Thẩm Thiên Lăng bật cười, “Cũng xem như là đánh bậy đánh bạ.”
Tần Thiếu Vũ đem lá thư thả vào thư phòng, bản thân thì mang theo Thẩm Thiên Lăng rời khỏi Triệu phủ, lúc gần đi lưu lại hai ám vệ phân chia theo dõi Triệu Càn và gia đinh kia, còn có một ám vệ khác làm tiếp ứng, xem thử có thể thuận thế tìm ra tung tích Chu Giác hay không.
“Cũng không biết sau khi Triệu Càn nhìn thấy lá thư này sẽ có phản ứng gì.” Không thể chính mắt thấy, Thẩm tiểu thụ thật tiếc nuối.
“Còn có thể là phản ứng gì, không cần đoán cũng biết.” Tần Thiếu Vũ nói, “Triệu Càn hiện tại đã quyết tâm muốn thoát khỏi Chu Giác, mới phải nương theo Mộ Hàn Dạ để kéo gần quan hệ với Hoàng Thượng, hơn nữa trong lòng hắn luôn nghĩ mục đích sắp đạt thành, bây giờ đột nhiên hiện ra một con thiêu thân (bây giờ mình mới hiểu thiêu thân là kẻ phá đám Ọ___Ọ~), tất nhiên sẽ sợ hãi, đồng thời càng thêm chán ghét Chu Giác.”
“Kỳ thật hắn cũng xem như là vô tội.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Dù sao cái gì cũng không có làm, lỗi duy nhất là đã che giấu chuyện Chu Giác muốn mượn sức hắn ngày trước, nay lại sắp trở thành quân cờ bị ba phe sử dụng.”
“Nhiều năm qua hắn đều tận lực ba phải, bây giờ cũng phải làm vài việc ra hồn để không có lỗi với bổng lộc chứ.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Ham vinh hoa lại gió chiều này theo chiều ấy, loại người này ta thích không nổi, may mà Sở Uyên có thể trọng dụng hắn nhiều năm như vậy.”
“Trước giờ trong mắt ngươi ngay cả hạt cát cũng không dung nổi, không thích tính cách của Triệu Càn cũng là bình thường.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nhưng Sở Uyên lại bất đồng, hắn là Hoàng đế, rất nhiều chuyện không thể thao ý hắn.”
“Cũng may mà có Diệp Cẩn.” Tần Thiếu Vũ cùng y tay trong tay trở về, “Không thì mới thật sự gọi là đáng thương.” Ngồi ở ngai vàng Kim Loan điện, đứng trên cả vạn người, nhưng ngay cả một người trò chuyện cũng tìm không thấy.
“Cho nên vẫn là như chúng ta tốt nhất.” Thừa dịp trong ngõ nhỏ bốn bề vắng lặng, Thẩm Thiên Lăng nghiêng qua hôn nhẹ hắn, cười tủm tỉm.
Đây chính là chỗ tốt khi không có máy ảnh và máy thu hình, cực kỳ sảng khoái.
Tần Thiếu Vũ bật cười, ôm lấy thắt lưng y, cúi đầu hôn sâu hơn.
Trời buông xuống tuyết nhỏ, hình ảnh rất tốt đẹp an tĩnh.
Ám vệ ở cách đó không xa lệ nóng doanh tròng, phi thường muốn đem loại hình ảnh cảm động này chia sẻ cho tiểu đồng bọn của Nhật Nguyệt Sơn Trang và Thất Tuyệt quốc.
Tinh thần quả thật không thể vô tư hơn nữa.
Sau khi hồi cung, Diệp Cẩn đang giúp Mao Cầu tắm rửa, thời tiết mùa đông rất lạnh, Mao Cầu ngồi xổm trong nước ấm, thoải mái đến hai mắt đều nheo lại.
“Di, sao chỉ có một mình ngươi trở lại.” Diệp Cẩn vẫy vẫy bọt nước trên tay, “Thiếu Vũ đâu rồi?”
“Đi tìm Hoàng Thượng và đại ca.” Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm bên bồn, “Hôm nay chúng ta đến Triệu phủ lại có phát hiện.”
“Thật vậy?” Diệp Cẩn bất ngờ.
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, đem chuyện gia đinh kia âm thầm truyền tin nói đại khái một lần.
“Chỉ mong câu ‘chuyện ngày đó đã làm’ trong thư nói, chỉ là chuyện Triệu Càn tuy rằng cự tuyệt Chu Giác, lại giấu diếm không báo cho triều đình.” Diệp Cẩn thở dài, “Nếu còn có nội tình khác, chỉ sợ Sở Uyên lại nổi giận.” Cho dù là có là cọng cỏ ba phải gió chiều nào theo chiều ấy, thì Triệu Càn cũng phải có chút năng lực, bằng không cũng không trở thành trọng thần trong triều.
“Hiện tại mọi chuyện còn chưa sáng tỏ, ngươi cũng không cần quá lo lắng.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nếu Triệu Càn thật sự có vấn đề, vậy sớm diệt trừ đối với Hoàng Thượng cũng là chuyện tốt. Thiên hạ lớn như thế, tất nhiên có rất nhiều tài tử bùng đầy kinh luân, hiện tại triều đình đang mở rộng khoa cử, chẳng lẽ còn sợ tìm không được người làm quan.”
“Ta đi xem hắn.” Diệp Cẩn đưa khăn trong tay cho hắn, “Mau ôm ra lau khô đi, bằng không nước lạnh sẽ sinh bệnh.”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, trải cái khăn lớn ra trên bàn, sau đó đem con của mình ôm ra bồn nhỏ.
“Chíp!” Mao Cầu liều mạng giãy dụa, thập phần muốn quay về bồn nước ấm kia.
“Không được.” Thẩm Thiên Lăng dùng khăn bao lấy nó, uy hiếp, “Ngâm nữa ngươi sẽ chín!”
“Chíp! ! !” Mao Cầu hiển nhiên nghe không hiểu nương nó đang nói gì, tiếp tục dùng sức vung hai cánh, giống như đang quạt.
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, tiếp tục lau khô cho nó. Mao Cầu cũng rất không phối hợp ra sức nhảy lên, kết quả cọ rụng mấy cọng lông tơ trên đỉnh đầu.
Thẩm Thiên Lăng: …
Mao Cầu: …
Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng đem cái gương úp trên bàn.
Mao Cầu nghiêm túc nhìn chằm chằm mấy sợi lông một hồi, sau đó lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, nháy mắt đã đứng trước một vũng nước bên cạnh!
Thật là thập phần cơ trí.
Tim Thẩm Thiên Lăng vọt đến cổ họng
Mao Cầu nhìn chằm chằm Phượng Hoàng bị trọc phản chiếu trong nước, hai mắt đậu đen chậm rãi từ khiếp sợ biến thành tuyệt vọng.
“Kỳ thật rất dễ nhìn a.” Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng đem nó ôm vào lòng.
Biểu tình Mao Cầu dại ra, hiển nhiên không thể từ trong sự thật thảm thiết này hoàn hồn.
Nếu chuyện này là người khác làm, vậy còn có thể giận dữ phản kích, hung hăng trút căm phẫn! Nhưng vấn đề là đầu sỏ gây nên là nương nó, vì thế Mao Cầu đành phải tiếp tục bảo trì tư thế thẫn thờ, ngây ngốc nhìn xa xa.
“Người tới a!” Thẩm Thiên Lăng bắt đầu cầu viện binh.
“Công tử.” Ám vệ nghe vậy vào nhà.
Thẩm Thiên Lăng “sưu” một tiếng đem con đưa qua.
Mao Cầu chậm rãi ngẩng đầu, lông tơ uy phong lẫm lẫm xưa kia chỉ còn dư lại hai ba sợi, ướt sũng dính trên đầu.
Ám vệ hít một ngụm khí lạnh, sau đó kinh sợ nói, “Ai làm?” Đây là không muốn sống sao!
Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta.”
Ám vệ: …
“Dỗ nó đi!” Thẩm Thiên Lăng trốn tránh trách nhiệm.
Ám vệ nhanh chóng đứng thành một vòng tròn, đem thiếu cung chủ vây quanh ở giữa.
Mao Cầu thương tâm muốn chết, ỉu xìu ngồi phịch trên bàn, tưởng tượng mình là một tấm thảm —— tuy rằng thật ra vẫn là một quả cầu, nhưng cũng đủ khiến ám vệ tan nát cõi lòng biết không!
Vì thế mọi người đều thi nhau triển lãm tài nghệ, đầu tiên là ca hát, sau đó lại chuyển qua ương ca, thậm chí còn biểu diễn một đoạn đao pháp, nhưng tất cả đều không có tác dụng!
Đợi đến khi đám người Sở Uyên và Tần Thiếu Vũ đi vào, chỉ thấy bảy tám ám vệ đang chồng người lên nhau, Thẩm Thiên Lăng ôm Tiểu Phượng Hoàng, ở một bên vô cùng 囧囧.
“Các ngươi đang làm gì?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.
Ám vệ thiếu chút nữa té trên mặt đất, cung chủ sao lại vô thanh vô tức xuất hiện như thế, chúng ta vừa định bày ra tư thế đại bàng giương cánh biết không, quả thực hù chết người.
Thẩm Thiên Lăng mang theo năm phần chột dạ năm phần dở khóc dở cười nói, “Con ngươi bị rụng lông.”
“Hả?” Tần Thiếu Vũ rất không phúc hậu bật cười.
“…” Mao Cầu càng thêm tan nát cõi lòng, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn cha nó.
“Phốc.” Diệp Cẩn cũng bật cười, bước lên đem nó ôm vào trong lòng, “Không sao, chỉ lớn thêm một chút mà thôi.”
“Thật vậy?” Mọi người nghe vậy đều kinh hỉ một hồi.
“Trên đầu là lông tơ, về sau sẽ chậm rãi dài thành phượng linh (mấy sợi lông dài dài đẹp đẹp trên đầu phượng hoàng á~).” Diệp Cẩn nói, “Bất quá nó còn nhỏ, chắc còn phải qua hai ba lần rụng lông nữa.”
“Ta đã nói, sao chỉ cọ cọ vài cái đã rụng rồi.” Thẩm Thiên Lăng thở phào một hơi.
“Nhưng bây giờ phải dỗ như thế nào?” Thẩm Thiên Phong đưa tay muốn sờ sờ, Mao Cầu lập tức sinh khí hất đầu, liều mạng chui vào trong lòng, để mông cho những người còn lại.
Diệp Cẩn nhìn Sở Uyên.
Sở Uyên vô tội nói, “Còn muốn long bào của trẫm?”
“Cũng không cần.” Diệp Cẩn sờ sờ cằm, đáy mắt có chút ý cười.
Vì thế sau một lúc lâu, Mao Cầu có được một chuỗi ngọc nhỏ trên mũ miện, đằng trước gắn xen kẽ mấy viên đá quý to bằng hạt gạo.
Sở Uyên cười đến đau bụng.
Tiểu Phượng Hoàng khoác long bào chói lọi, mang chuỗi ngọc lắc lư trên mũ miện, đứng ở trước gương trái nhìn phải nhìn —— tuy rằng thứ trên đầu không tính nhẹ, nhưng rất đẹp a! Cho nên dù có thường xuyên che khuất tầm mắt thì cũng không sao, hoàn toàn có thể chấp nhận.
“Chíp!” Tiểu Phượng Hoàng uy phong lẫm lẫm, đôi mắt đậu đen hơi nheo lại, ngồi ở trên bàn điểu lâm thiên hạ.
Ám vệ ai nấy lệ nóng doanh tròng, quả thực nhịn không được muốn quỳ xuống!
Hoàn toàn không kháng cự được với loại khí phách này a!
Thẩm Thiên Lăng cũng biết là rất buồn cười, đợi đến sau khi mọi người rời đi, mới xoay người nói với Tần Thiếu Vũ, “Hiện tại ta cảm thấy Sở Uyên càng nlúc càng tốt.”
“Chỉ vì hắn đưa long bào cho con?” Tần Thiếu Vũ châm trà.
“Từ xưa đến nay, không nào đế vương sẽ tùy tiện như thế.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Đều là vật tượng trưng vương quyền, sao có thể tùy tùy tiện tiện đưa cho người ngoài chứ.”
“Nó cũng không phải là người.” Tần Thiếu Vũ đùa nghịch, lấy ngón tay chọt chọt Tiểu Phượng Hoàng.
“Nhưng phía sau nó là Truy Ảnh Cung.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Cho dù ngươi không có tâm cùng hắn tranh thiên hạ, nhưng uy hiếp của Truy Ảnh cung đối với triều đình vẫn còn tồn tại, sao có thể tùy tùy tiện tiện đem một góc long bào tặng người chứ.”
“Ngươi đoán xem, là vì cái gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Bởi vì Diệp đại ca?” Thẩm Thiên Lăng thử hỏi.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Hắn đối với Diệp Cẩn rất tốt, Diệp Cẩn đối với hắn cũng không tệ, người với người một khi có tình cảm, thì sẽ không có gì là không thể cho, huống hồ còn là huynh đệ ruột.”
“Như vậy cũng tốt.” Thẩm Thiên Lăng ôm lấy Tiểu Phượng Hoàng, “Con lại trưởng thành một chút rồi, chúc mừng một hồi đi?”
“Được.” Tần Thiếu Vũ sảng khoái gật đầu.
Thẩm Thiên Lăng cảnh giác, “Sao lại sáng khoái đáp ứng như vậy?”
Tần Thiếu Vũ bật cười, “Ngươi ra yêu cầu, có khi nào ta phản bác không?”
Ngươi thường xuyên phản bác biết không, lúc ân ân đó! Thẩm tiểu thụ ở trong lòng cường liệt kháng nghị, sau đó nói, “Ý của ta là, buổi tối xuất cung được không?”
“Trời rất lạnh, ra ngoài làm cái gì?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.
“Sắp tết rồi, nghe ám vệ nói trong Vương Thành rất náo nhiệt.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Muốn ra ngoài xem.”
“Ngươi muốn đi, ta tùy thời đều có thể mang ngươi đi, cũng không tính là chuyện lớn gì.” Tần Thiếu Vũ ôm hắn ngồi ở trên ghế, “Con trưởng thành là một chuyện quan trọng, ngươi xác định muốn dùng phương thức qua loa như vậy để chúc mừng sao?”
Ta chính là vô cùng xác định đó biết không! Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc gật đầu.
“Thực lãng phí cơ hội nga.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo bụng y.
“Lãng phí gì chứ, cứ quyết định như vậy đi!” Thẩm Thiên Lăng vỗ rớt tay hắn, cường điệu nói, “Ta sẽ không làm mấy chuyện kỳ kỳ quái quái để chúc mừng đâu, ngươi hết hy vọng đi.”
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, ôm y hết xoa lại nắn.
Mao Cầu ngồi xổm một bên tiếp tục soi gương, quả thực không thể say mê hơn được nữa.
Trễ một chút, Tần Thiếu Vũ quả nhiên mang theo Thẩm Thiên Lăng ra khỏi Hoàng cung, chậm rãi đi dọc theo bờ sông.
Diệp Cẩn ở trong cung rất không biết nói gì, chúc mừng con trưởng thành, kết quả lại đem con ném cho mình, thật sự có người làm cha mẹ như vậy sao.
Sở Uyên trái lại tâm tình rất tốt, còn giúp tiểu Mao Cầu sửa sang lại áo choàng, gọi họa sư tới vẽ chân dung cho nó, rất là vui vẻ thuận hòa.
Giống như lời của ám vệ, buổi tối trong thành xác thực rất náo nhiệt. Tuy rằng thời tiết rất lạnh, nhưng chung quanh đều là công tượng làm lòng đèn Nguyên tiêu, còn có mấy tiểu hài tử chạy tới chạy lui đòi ăn kẹo, dù sao cũng đã gần cuối năm, so với lúc đến mùa vụ, tâm tình của dân chúng cũng thoải mái hơn không ít, huống chi còn có thể ngắm Thẩm công tử, quả thực chính là phúc lớn trời cho!
Có công tượng nhận ra Thẩm Thiên Lăng, cười ha hả đưa qua một cái đèn lồng hình con thỏ, bộ dáng vừa mập mập lại vừa thơ ngây khả cúc, còn có một củ cà rốt.
“Đa tạ.” Tần Thiếu Vũ nhận vào tay, sau khi xác định không có gì mới giao cho Thẩm Thiên Lăng.
“Sợ có người hạ độc ta?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Người mơ ước ngươi quá nhiều, phải có phòng bị.” Người bên bờ sông dần dần nhiều lên, Tần Thiếu Vũ dẫn y đi vào một cái ngõ nhỏ, “Tránh bị quấy rầy.”
“Thật là vì tránh bị quấy rầy?” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm.
“Hử?” Ngữ điệu Tần Thiếu Vũ hơi cao lên.
Thẩm Thiên Lăng đặt lồng đèn con thỏ xuống đất, nhón chân hôn qua.
Ám vệ vốn đang chạy qua bên này, thấy thế đành phải dừng bước, hơn nữa còn cảm khái, cung chủ và phu nhân một ngày phải hôn bao nhiêu lần đây, nhìn thấy bốn bề vắng lặng là muốm ôm lấy nhau rồi gì gì đó, quả thực không thể ân ái hơn được nữa.
Chúng ta đều thập phần kiêu ngạo vì điều này.
“Được rồi.” Sau một lát, Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo eo y.
Thẩm Thiên Lăng rất khó hiểu, bởi vì dựa theo thói quen thường ngày của hắn, sẽ không có đạo lý chấm dứt nhanh như vậy!
“Có người đang đợi, còn hôn nữa, chỉ sợ sẽ bỏ qua manh mối .” Tần Thiếu Vũ cười nhẹ, phất tay gọi ám vệ đi vào.
Thẩm Thiên Lăng nhất thời mặt đỏ tai hồng —— tuy rằng trong lòng biết rõ ám vệ đã thấy không ít lần, nhưng bị bắt gặp trực tiếp như vậy, vẫn cảm thấy trứng có chút đau.
Huống hồ lần này còn là mình chủ động!
“Chuyện gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Triệu Càn ra ngoài.” Ám vệ nói, “Người của chúng ta đã đi theo, vừa rồi thấy cung chủ ở gần đây, mới chạy đến bẩm báo một tiếng.”
“Ra ngoài nhà giờ này?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Có phải hơi sớm hay không.”
“Cũng không hẳn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bây giờ ra ngoài bị người thấy được, còn có thể nói là đi dạo xung quanh, nếu khuya khoắt ra ngoài bị người bắt gặp, thì sẽ không thể giải thích.”
“Không sai.” Ám vệ gật đầu, “Hắn là ngồi kiệu ra ngoài. Bây giờ sắp cưới năm, càng gần nửa đêm tuần tra càng nghiêm mật, Triệu Càn tuy là võ tướng nhưng không biết khinh công, thân hình cũng không đủ nhanh nhẹn, nửa đêm ra ngoài rta61 có khả năng bị bắt gặp.”
“Đi hướng nào?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Ám vệ nói, “Đông Bắc.”
“Đi thôi.” Tần Thiếu Vũ kéo Thẩm Thiên Lăng, “Tóm lại cũng đã ra ngoài rồi, đi theo xem náo nhiệt đi.”
Thẩm tiểu thụ một ngụm đáp ứng, như vậy mới có cảm giác người trong giang hồ a!
Cỗ kiệu của Triệu Càn đi vào một ngõ nhỏ ở lưng phố, cuối cùng dừng lại trước cửa sau một tòa nhà.
“Lưu phủ, Lưu Nhất Thủy?” Thẩm Thiên Lăng giật mình.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Cũng tốt, tự mình đánh tới môn .”
“Lá thư này cư nhiên là Lưu Nhất Thủy viết.” Thẩm Thiên Lăng bật cười, “Ngươi xem, chúng ta vẫn luôn rất may mắn a.”
Tần Thiếu Vũ mang theo y lẻn vào Lưu phủ, trốn ở trên cây nhìn Triệu Càn được gia đinh dẫn đường, một đường đi đến tiểu viện phía Nam.
Trong phòng ánh nến hôn ám, một trung niên nam tử đang thưởng thức quả cầu bằng ngọc trong tay, trước mặt bày một bình trà thơm, chính là đương triều Thừa tướng Lưu Nhất Thủy.
Triệu Càn mang theo một thân hàn khí vào nhà, đầu vai có chút nước đọng.
“Triệu đại nhân tới thật nhanh.” Lưu Nhất Thủy hơi nâng mí mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Triệu Càn ngồi đối diện hắn.
“Triệu đại nhân nghĩ sao?” Lưu Nhất Thủy thản nhiên hỏi lại.
“Mấy năm trước ta đã nói, sẽ không cùng ngươi thông đồng làm bậy!” Triệu Càn cắn răng.
“Mấy năm trước là mấy năm trước, hiện tại là hiện tại.” Lưu Nhất Thủy cười lạnh, “Tình thế hiện nay, sợ là không phải do Triệu đại nhân quyết định.”
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.