Khẽ Chạm Vào Em

Chương 3:




Thấy bác sĩ cứ theo mình tò tò, Tần Minh Hạo quay sang quát lớn: "Kiều Tuấn, cậu theo tôi làm gì?"
Kiều Tuấn là bác sĩ riêng của anh, cũng là bạn của anh, hai người đã học chung với nhau từ hồi đại học, khá thân thiết, tính cách cũng kì lạ giống như nhau.
"Tần Minh Hạo, tôi có chuyện muốn cho cậu biết. Vợ của cậu tự tử là dấu hiệu của bệnh trầm cảm, tôi nghĩ dạo này cô ấy sẽ còn tìm cách để biến mất khỏi thế gian này nên cậu hãy quan tâm đến cô ấy nhiều hơn chút. Ít ra... cũng là vợ chồng."
Tần Minh Hạo nghe Kiều Tuấn nói vậy liền nhếch mếch cười, trong ánh mắt chỉ có chứa luồng ác ý sắt lạnh, ngoài ra thì không hề có một tí thương xót nào: "Cô ta chết đi không phải sẽ tốt hơn sao? Lo gì?"
Nói xong, anh lại quay gót đi khỏi bệnh viện, thật sự... rất tuyệt tình.
...
Vài ngày sau, có lẽ nhà họ Đặng đã biết chuyện này, nhưng bọn họ vẫn rất dửng dưng, không hề đến thăm cô hay quan tâm, hỏi han dù chỉ một lời.
Dần dần cô không hiểu, rốt cuộc sự tồn tại của cô trên thế giới này là gì? Rốt cuộc cô cứ sống như này thì có ý nghĩ gì chứ? Cũng đâu có ai quan tâm, yêu thương cô, không ai cả, không một ai, bọn họ đều xem cô như một vật không hề tồn tại.
Cô thật sự đã rất bất lực, tuyệt vọng và chán ghét cuộc sống này lắm rồi, cô muốn kết thúc.
Nhân lúc không có ai, cô đã lén lút đi lên sân thượng của bệnh viện. Cô chầm chậm ngồi xuống bên mép sân thượng, chỉ cần nhìn xuống thôi đã cảm thấy chóng mặt vì nó rất cao.
"Nếu nhảy xuống... thì sẽ thế nào nhỉ? Đau lắm phải không? Nhưng liệu có đau bằng nổi đau mà trong lòng mình phải chịu đựng?" Đặng Linh Vi mấp máy môi, nước mắt cũng không ngừng trào ra. Cô từ từ nhắm mắt lại, ngẩng đầu và cảm nhận sự tác động của từng cơn gió thoáng qua mặt, vừa lạnh lẽo lại vừa mát mẻ khiến cho người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.
...
Vừa đúng lúc đó, Tần Minh Hạo rảnh rỗi nên đến bệnh viện, không ngờ vừa vào phòng bệnh đã không thấy cô đâu.
Chợt, có vài cô y tá lướt qua anh, nói cái gì mà... có một cô gái đang muốn nhảy lầu, cô ấy đang ở trên sân thượng bệnh viện.
Đột nhiên, Tần Minh Hạo lại nhớ đến những lời Kiều Tuấn nói với anh, anh giật mình tỉnh táo lại, lập tức chạy lên sân thượng bệnh viện.
Cô gái ấy vẫn ngồi đó, nhắm nghiền hai mắt mà thưởng thức từng cơn gió lạnh lướt qua cơ thể. Cô vẫn chưa biết rằng mọi người đang vây xung quanh mình. Đến khi cô mở mắt ra thì... người ở dưới lầu đứng xem rất đông, người ở trên sân thượng nào y tá, bác sĩ, bảo vệ. Mọi người không ngừng ồn ào khiến cho cô sợ hãi.
Bỗng, cô nghe thấy trong gió tiếng của ai đó đang gọi mình: "Đặng Linh Vi, cô điên rồi sao?"
Anh đã đến, đội cứu hộ cũng đã đến, Đặng Linh Vi quay người lại nhìn anh mỉm cười: "Cuối cùng anh cũng đã đến rồi, em tưởng còn không được gặp mặt anh lần cuối."
Tần Minh Hạo tức giận: "Cười cái con khỉ! Mau xuống đi!"
"Anh lo cho em sao?"
Tần Minh Hạo không trả lời, anh chỉ cau mày nhìn cô, rồi chậm rãi bước đến.
"Anh đừng đến đây." Cô dường như đã bị kích động, cơ thể cũng hơi lùi về sau hơn, khiến cho mọi người đều hoảng sợ.
"Cô có chết cũng không liên quan gì đến tôi, nhưng cô biết gì không? Đặng gia sẽ ra sao? Cô không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho họ chứ."
Trong lòng Đặng Linh Vi cảm thấy chua chát, anh đâu biết được bọn họ đều xem cô là rác rưởi chứ đâu phải người thân. Bọn họ muốn cô gả cho anh chỉ vì mục đích cá nhân, từ trước đến nay, họ chưa từng nghĩ cho cô thì tại sao cô phải tiếp tục vì họ?
"Tần Minh Hạo" Từ trước đến giờ cô không hề gọi tên anh vì sợ anh sẽ tức giận, sẽ không vui, sẽ nổi cáu với cô nhưng trong khoảng khắc này, cô đã sắp chết rồi thì còn sợ gì nữa chứ: "Tần Minh Hạo, anh biết không, em thật sự rất yêu anh, vô cùng yêu anh, em yêu anh đã 10 năm rồi, anh thật sự... không cảm nhận được dù chỉ một chút sao?"
Đặng Linh Vi vừa nói, đôi mắt vừa nhoà lệ, còn Tần Minh Hạo vẫn như vậy, mặt không biến sắc trả lời: "Không cảm nhận được."
Ha! Thật ra không cảm nhận được cũng là chuyện bình thường vì anh luôn hận cô, hận cô vì đã xuất hiện trong hôn lễ đó mà đáng lẽ ra người xuất hiện nên là Đặng Tử San, anh hận cô vì đã trao cho anh một cuộc hôn nhân lừa gạt, chỉ có cái gọi là lợi ích. Anh hận cô đến thấu xương và ghét bỏ cô đến vậy thì sao có thể nhìn thấy được tình cảm của cô. Thấy một cô gái ngây thơ luôn ngày đêm mong nhớ, đáp lại câu chân tình.
Nhưng...
"Không sao, không nhận ra cũng không sao cả. Vậy thì em sẽ nói cho anh biết, em yêu anh 10 năm rồi, yêu anh hơn bất kì cô gái nào, thậm chí còn nhiều hơn Đặng Tử San. Anh không đáp lại tình yêu của em, em không trách anh, nhưng bây giờ em mệt rồi, cũng không chờ nổi nữa, đành nói với anh lời tạm biệt. Mong anh sẽ nhớ về em, Đặng Linh Vi, một cô gái đã từng yêu anh như vậy."
Nói xong, Đặng Linh Vi quay đầu lại ngước nhìn lên bầu trời xa xăm và mỉm cười, trong lúc ấy Tần Minh Hạo đã chậm rãi bước đến gần cô. Khi cô vừa nhảy xuống thì anh lao đến, vừa lúc bắt kịp lấy cổ tay phải mỏng manh, yếu ớt của cô. Anh nắm chặt đến mức cho dù cô có vùng vẫy, kêu anh bỏ ra anh cũng không bỏ.
Một lúc sau, mọi người đã nhanh chóng kéo được Đặng Linh Vi lên, nhưng đồng thời cô ấy cũng đã ngất.
Tần Minh Hạo nhìn cô, tặc lưỡi vài cái rồi bế cô trở về phòng bệnh.
...
Một lúc sau, khi mọi thứ đã ổn định hơn thì cũng là lúc Tần Minh Hạo ở trong một phòng bệnh khác, băng bó. Vì trong lúc nãy, khi kéo Đặng Linh Vi lên, Tần Minh Hạo đã không may bị trật khớp tay nên Kiều Tuấn đang giúp anh xử lí.
"Sao vậy? Mềm lòng rồi à? Không phải cậu luôn muốn cô ấy chết sao?" Kiều Tuấn hỏi với giọng đùa cợt.
"Cô ta chết thì cũng đừng chết trước mặt tôi, tôi không ngu mà tự rước hoạ vào thân. Nếu cô ta chết rồi thì tôi biết ăn nói sao với người lớn của gia đình hai bên?"
"Ha! Người ta thích cậu 10 năm, lúc trước lúc nào cũng dõi theo cậu, ở phía sau lén lút nhìn cậu, đâu phải cậu không biết. cậu đừng tưởng bở rằng người ta sẽ luôn ở đó đợi cậu, không có đâu."
"Mặc kệ cô ta, tôi cũng không cần tình yêu đó của cô ta. Tôi vẫn đang chờ Đặng Tử San trở về, người tôi yêu là Tử San."
Tần Minh Hạo đã nói vậy, Kiều Tuấn cũng không biết nên nói gì hơn nên chỉ đành im lặng, nhưng Kiều Tuấn biết, cả hai người đều ngốc như nhau, đều trong chờ vào một tình yêu vốn không thuộc về mình. Nếu năm đó Đặng Tử San thật sự yêu anh đến vậy thì đã không bỏ anh không một lời từ biệt trước ngày diễn ra đám cưới rồi. Âu tất cả cũng chỉ là một trò cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.