Khi vào trong rạp chiếu phim, Linh Vi mới biết bộ phim hay mà Tần Minh Hạo nói là một bộ phim hành động về đề tài cảnh sát phòng chống ma túy.
Bình thường cô không thích xem thể loại này, hình như cũng chưa từng xem qua, nhưng vì đây là thể loại mà Minh Hạo thích nên cô cũng cố gắng tìm xem, rốt cuộc là có chi tiết nào hấp dẫn. Nên Linh Vi đã thực sự rất tập trung vào màn ảnh lớn.
Nhưng Tần Minh Hạo chỉ thoáng nhìn một cái đã nhận ra ngay: "Không thích xem thì không cần phải miễn cưỡng, em chỉ cần ngồi kế bên anh, ăn bỏng ngô và uống nước của em là được rồi."
"Đâu có, em thích mà, em nhất định sẽ xem cùng anh."
Linh Vi lại tập trung vào bộ phim thì đột nhiên Tần Minh Hạo lại nắm lấy tay cô, một tay giữ chặt cổ cô tiến lại gần mình, sau đó anh nhoài người đến, vén mái tóc dài của cô sang một bên, cắn mạnh một phát vào cổ.
"Ưm..." Linh Vi bị cắn đau nhưng đã kịp đưa tay lên che miệng, ngăn cho âm thanh phát ra.
Tần Minh Hạo thấy cô sợ hãi, không khỏi phụt cười, anh ngồi ngay ngắn lại rồi kéo đầu cô đặt lên vai mình, cảm giác vô cùng tận hưởng.
"Sao lúc trước em không biết anh lại đáng ghét như vậy chứ." Linh Vi ấm ức, cô dùng nấm đấm nhỏ của mình đấm vào ngực anh vài cái.
Nhưng anh đã nắm chặt cả hai tay của cô lại, không cho cô cựa quậy: "Ngoan, đừng phá, mau xem phim đi!"
...
Linh Vi lúc nãy còn nói là thích xem, nhưng chưa đến phân nửa thì đã tựa vào vai anh ngủ ngon lành, đến khi bộ phim kết thúc, mọi người cũng đã rời đi hết mà cô vẫn còn ngủ, thậm chí còn dang hai tay ra ôm anh. Cô đang xem anh là gấu bông của mình sao?
Nhưng mà anh thật sự không thể tức giận với người phụ nữ này, cũng không nỡ gọi cô dậy.
Anh thì thào vào tai cô: "Trời sáng rồi! Mau nấu đồ ăn sáng cho anh đi!"
Cô đột nhiên ngồi phắt dậy, nhìn ngó đông, tây rồi lại nhìn anh.
"Phim hết rồi sao? Em đã ngủ quên à? Không phải chứ, em còn chưa coi phần kết mà. Sao anh lại không gọi em dậy?" Xem phim mà không xem được khúc cuối đúng là đáng tiếc ngàn vạn lần, cô phồng mang trợn má với anh, không khác gì một con mèo xù lông.
"Được rồi, phim cũng đã hết rồi, chúng ta đi thôi. Nếu muốn xem phần kết thì sau này anh với em lại đi xem, nhưng mà anh thấy em sẽ lại ngủ nữa thôi. Vì vậy, hay là lần sau chúng ta đi xem thể loại mà em thích." Anh nắm tay cô và kéo đi.
Nhưng mà lần sau là khi nào? Có còn cơ hội không? Lời nói này... khó thực hiện quá rồi.
...
Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim thì cũng đã khá khuya, nhưng Linh Vi lẫn Tần Minh Hạo vẫn chưa muốn về, vậy là họ đã đến một tiệm mì ven đường để ăn khuya.
Tuy chỉ là một tiệm mì bình dân nhưng mà họ có bí kíp lưu truyền hơn trăm năm, đời ông, đời cha đến đời con đều theo nghề này mà kiếm tiền mưu sinh. Nên tiệm mì này cũng khá nổi tiếng trong thành phố lẫn ngoài thành phố.
Chỉ là Tần Minh Hạo đã ngồi vào ghế nhưng miệng vẫn lẩm bẩm không tin, chỉ là một tô mì thì có thể ngon đến mức nào?
Cuối cùng, ông chủ cũng bưng hai tô mì ra, ông ấy nhìn hai người họ một lúc rồi mỉm cười nói: "Hai đứa rất xứng đôi nha! Trai xinh gái đẹp. Sau này sinh con ra chắc chắn sẽ rất đáng yêu cho mà coi."
Ông ấy nói xong rồi cười hì hì bước vào trong.
Nhưng Linh Vi vui một phần, phần kia lại chua xót, bọn họ còn có sau này?
"Sao vậy? Sao đột nhiên mặt lại bí xị rồi? Đang suy nghĩ gì à?" Tần Minh Hạo dường như không quan tâm đến lời ông chủ nói, anh chỉ cho rằng ông ấy đang lấy lòng khách hàng mà thôi, bình thường miệng của mấy người buôn bán đều rất ngọt, rất dẻo.
"Không có gì, em chỉ cảm thấy hôm nay... không, là buổi tối hôm nay, buổi tối hôm nay thật sự rất vui. A Hạo! Anh có từng mong rằng, thời gian sẽ dừng lại ở thời điểm này không? Còn em... thì mong muốn, tất cả hạnh phúc của hiện tại sẽ kéo dài mãi mãi." Linh Vi nói vậy không phải là nói vu vơ, cô muốn cho anh biết, cô thật sự rất hạnh phúc, cô mong ước rằng đây không phải là một vở kịch. Còn anh, anh có từng cảm thấy vui giống như cô?
"Ừm." Tâm trạng Tần Minh Hạo đột nhiên rối bời, trong lòng anh dâng lên một cảm giác luyến tiếc lạ thường. Lúc trước anh còn nghĩ, bọn họ có thể mãi mãi như này, mãi mãi vui vẻ nắm tay nhau như ngày hôm nay, nhưng bây giờ anh mới chợt nhận ra, thời gian không còn nhiều nữa. Tuy không bị chia cắt bởi âm dương, nhưng... một khi đã không còn dính dáng đến nhau, anh không có lí do chính đáng nào để gặp cô nữa.
Nhưng rồi anh véo mũi cô, chuyển sang đề tài khác: "Đừng suy nghĩ lung tung nữa, em gầy như vậy, tẩm bổ thêm đi, này, anh cho em thịt của anh." Anh vừa nói vừa gắp thịt trong tô của mình qua cho cô.
"Lúc nãy ở rạp chiếu phim, em không biết đâu, có nhiều người cứ nhìn anh chằm chằm luôn, hình như bọn họ trách anh không chăm sóc tốt cho em thì phải. Em đi cạnh anh không khác nào là một học sinh trung học cả." Anh oán trách nói với cô.
"Là do anh to lớn quá nên mới có cảm giác như vậy, chứ em cũng đâu có nhỏ đâu." Cô bĩu môi.
"Vậy em nhìn mấy cô gái xung quanh xem, ai cũng có da có thịt hơn em."
"Em không nhìn, em không thấy gì cả."
"Ha ha ha! Được, được, em ăn thêm đi, cho mau lớn, nha!"
"Anh... Anh mới mau lớn í."
...
Tần Minh Hạo nhớ lại những lời của Linh Vi, anh quả thật muốn thời gian có thể trôi chậm một chút, có thể ở bên cô lâu thêm một chút.
Vì vậy anh không thèm lái xe nữa, cứ nắm tay cô đi dạo trên phố.
"Anh để xe ở đó không sao thật chứ?" Cô lo lắng hỏi.
Anh lại rất bình thản đáp: "Kệ đi, anh đã cho người đến lái rồi. Cho dù có mất thật cũng không sao, anh còn nhiều chiếc giống vậy lắm."
Linh Vi thật sự cạn lời, những người giàu đều xem nhẹ chuyện tiền bạc đến vậy sao?
"Linh Vi, em có lạnh không?"
Linh Vi chưa kịp phản ứng, cũng chưa kịp trở lời thì Tần Minh Hạo đã cởi áo khoác ra khoác lên cho cô.
"Đừng để bị cảm."
Dường như suốt chặn đường bọn họ không còn gì để nói nữa, cứ nắm tay nhau cứ đi cứ đi, cũng không biết là con đường này sẽ dẫn lối họ đến đâu. Là ngỏ cụt hay ngã ba, ngã tư đều không quan trọng, quan trọng là tâm họ hướng đến chỗ nào.
Tâm của Linh Vi hướng đến anh. Còn anh... hướng đến Đặng Tử San, nhỉ?
Chợt, Linh Vi lên tiếng hỏi anh: "Ở bên em ấy anh sẽ cảm thấy rất hạnh phúc đúng không?"
Linh Vi thường ít khi nhắc đến cô ta trước mặt anh nhưng hôm nay lại chủ động nhắc đến khiến anh cảm thấy hơi lạ.
"Em rốt cuộc muốn nói điều gì?" Anh cau mày.
Cô chỉ cúi đầu nhìn xuống mũi chân của mình, không dám ngẩng đầu lên đối diện với anh: "Em chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi, chứ em biết rõ, anh rất yêu em ấy, đương nhiên sẽ cảm thấy hạnh phúc." Cô im lặng một lúc rồi nói tiếp: "Nhưng em cũng tò mò, rốt cuộc anh ở bên em, là loại cảm xúc gì? Ví dụ như, hiện giờ?"
Cơ thể cao lớn của anh chợt khựng lại, câu hỏi này quả thật là một câu hỏi khó trả lời, vì ngay cả anh cũng không rõ bản thân đang nghĩ gì. Rõ ràng đây chỉ là một vở kịch, mà anh chỉ đang diễn cùng cô, nhưng cảm giác lại vô cũng chân thật, nó khác với cảm giác khi anh ở cùng Đặng Tử San. Không gò bó, không phải chịu áp lực, càng không có cảm giác gượng gạo ngược lại còn rất thoải mái, dường như mọi mệt mỏi sẽ được giải toả trong chốc lát, đặc biệt là khi ở bên cô anh luôn rất vui, trong lòng có cảm giác hân hoan, sung sướng.
Đó... là hạnh phúc sao?
Linh Vi không chờ được câu trả lời của anh, nhưng thật ra cô cũng không cần câu trả lời đó, cô tiến đến một bước ôm chặt lấy anh: "Không sao, cho dù là gì cũng được, ghét bỏ hay thương hại đều không phải là vấn đề. Chỉ cần anh ở bên em là em mãn nguyện lắm rồi. Thật đó, từ trước đến nay, em chưa từng có những ngày hạnh phúc đến vậy."
Cô vừa dứt lời thì anh đã dùng hai tay nâng mặt cô lên, anh cúi thấp người xuống, hơi thở ấm nóng của anh phả vào mặt cô. Anh nhẹ nhàng đặt môi lên chóp mũi của cô, tiếp đó anh lại di chuyển xuống đôi môi ửng hồng của cô, anh dùng sự quyến luyến và hơi thở ấm nóng của bản thân bủa vây lấy như muốn trói chặt cô ở bên mình.
Cô có thể cảm nhận được nụ hôn này rất khác, không thô bạo, không chiếm hữu, cũng không biến thái thăm dò, chỉ đơn giản là một nụ hôn ngọt ngào, quyến luyến thắm sâu vào từng thớ thịt, khiến bản thân của cả hai đều không thể dứt ra.