Ngay sau khi mọi chuyện bị bại lộ, Đặng Tử San đã đến thẳng công ty để tìm Tần Minh Hạo, mặc cho nhân viên ngăn cản, cô có khăng khăng muốn xông vào cho bằng được.
"Đặng tiểu thư, Đăng tiểu thư, cô không được vào."
"Cạch!"
Cô ta đứng ở trước mặt anh vô cùng hùng hồn, cứ như là anh đã làm chuyện có lỗi với cô ta: "Em muốn nói chuyện với anh."
Cô nhân viên lúc nãy có cản thế nào cũng không cản được cơn bão này, liền cúi đầu xin lỗi: "Tần tổng, Đặng tiểu thư cứ nhất quyết xông vào, tôi thật sự không ngăn được."
Nhưng Tần Minh Hạo lại không có vẻ gì là tức giận, anh điềm nhiên hất tay: "Không sao, ra ngoài đi."
Cô nhân viên kia cung kính cúi đầu rồi ra ngoài.
"Lạch cạch!"
Sau tiếng mở đóng cửa, bầu không khí trong phòng dường như tĩnh lặng đi rất nhiều, không ai chịu mở miệng nói chuyện trước.
Cuối cùng, cô ta đi đến trước mặt anh, hai tay đặt lên bàn, cất giọng lạnh lùng: "Tần tổng, rốt cuộc là anh muốn làm gì đây? Có phải anh đã điều tra em không? Anh nghi ngờ em?"
"Không phải mối nghi ngờ đã được kiểm chứng rồi sao? Tại sao em phải hãm hại Linh Vi?" Tần Minh Hạo đan hai tay lại với nhau, ánh mắt lạnh băng nhưng lại mang theo một giọng nói đầy nội lực và kiềm chế.
"Hãm hại? Ha! Đó là do nó đáng đời, em chỉ là muốn dạy dỗ nó một chút. Sao? Anh đau lòng à?" Cô ta nhướng mày lên khiêu khích Tần Minh Hạo, dường như cô vẫn cho rằng, anh đối với cô vẫn sẽ như ba năm trước, chắc chắn sẽ không động vào một sợi tóc của cô.
"Nhưng cô ấy là chị gái của em." Tần Minh Hạo lại nói.
"Chị gái? Em chưa từng có một người chị gái như nó, ba cũng không thương nó, ngay cả mẹ nó cũng không cần nó thì tại sao em phải nhận nó là người thân? Em nói cho anh biết, em ghét nó, tại sao nó phải trở về? Tại sao nó lại dám tranh giành anh với em? Hơn nữa... sự việc này xảy ra cũng là do anh ép em thôi, rõ ràng anh nói anh yêu em, anh muốn cưới em nhưng anh lại không chịu ly hôn với con nhỏ đó. Anh thay đổi rồi, anh đang chần chừ, do dự, thậm chí anh còn đẩy em ra..."
Anh lạnh lùng ngắt lời cô ta: "Đó là lí do sao?"
Cô ta nhìn thẳng vào anh, đó không phải là ánh mắt nên dành cho cô ta, rõ ràng trước kia anh đã từng nhìn cô bằng ánh mắt rất thâm tình, cứ như trong tim anh chỉ có một mình cô ta. Vậy mà giờ đây lại xa cách muôn trùng, cứ như muốn phủi sạch đi hết tất cả quan hệ từ trước tới giờ.
Cô ta nheo mắt lại, giọng nói cũng lạc hẳn, hỏi anh một câu mà dường như cô đã biết được kết quả: "Anh yêu Đặng Linh Vi rồi?"
Lần này Tần Minh Hạo không trốn tránh, lập tức khẳng định: "Phải."
Cô ta không nói gì mà chỉ cười phá lên như một kẻ điên. Rõ ràng trên gương mặt xinh đẹp của cô ta không hề hiện lên một nét đau lòng hay thống khổ mà chỉ có nực cười.
"Anh yêu nó? Anh yêu nó mà trong ba năm nay anh luôn ghét bỏ, khiến nó bị tổn thương, còn muốn tự sát? Anh không cảm thấy bản thân anh quá đổi điên rồ sao? Nó có gì tốt hơn em? Nó vốn dĩ chỉ là một con điếm, một người phụ nữ đê tiện, hèn hạ, mẹ của nó là hồ ly tinh quyến rũ ba em, anh nghĩ nó sẽ tốt đẹp được sao? Anh nghĩ một đứa mồ côi không ai dạy dỗ thì có thể nên người?" Đặng Tử San vô cùng căm phẫn, cô ta hận nhất chính là bị người khác cướp mất đồ của mình. Tần Minh Hạo vốn dĩ đã nằm gọn trong lòng bàn tay cô ta vậy mà lại để vụt mất, để Linh Vi dễ dàng cướp đi. Cô ta chính là không cam tâm.
"Đủ rồi đó." Tần Minh Hạo để đặt hai tay lên bàn rồi đứng dậy, sát khí xung quanh anh bao trùm lấy căn phòng khiến cho cô ta có chút run sợ mà lùi về sau hai bước.
Anh cố gắng bình tĩnh lại, rút một điếu thuốc lá ra từ trong bao thuốc lá trên bàn, châm lửa rồi lại ngồi xuống ghế rít một hơi.
Làn khói được phả ra, trong phòng ngập tràn mùi quỷ dị. Gương mặt sắc sảo, góc cạnh của Tần Minh Hạo ẩn hiện trong làn khói trắng khiến cho cô ta cảm thấy xa lạ. Cảm thấy đây không phải là người đàn ông của cô ta nữa rồi.
Lúc này, anh mới lên tiếng với giọng khàn đặc và lười biếng: "Chúng ta dừng lại ở đây được rồi đấy." Không đợi cô ta mở miệng lên tiếng, anh lại nói tiếp: "Hình như anh nhận ra một điều, thật ra từ trước đến nay anh cũng không phải là quá yêu em. Anh không yêu em đến chết đi sống lại như anh nghĩ. Chúng ta ngay từ đầu gặp mặt đều đã có mục đích riêng. Chắc em biết rõ, năm đó anh cũng chit muốn thắng vụ cá cược, còn em đồng ý bên anh cũng chỉ vì anh là Tần thiếu gia. Trong khoảng thời gian đó chúng ta chỉ là đang chơi đùa đối phương mà thôi. Em cũng đừng tưởng là anh không biết gì, em có bao nhiêu cái "lốp dự phòng", anh điều biết rõ cả, chỉ là anh không để tâm, cũng không muốn nói. Sau khi lên đại học, anh và em chính thức quen nhau, nhưng em cũng biết mà phải không? Ở giữa chúng ta vốn dĩ đã có một hàng rào, từ đầu đến cuối đều không giống như những cặp đôi khác. Rồi cho đến khi em rời đi, trong lòng anh cũng chỉ có cảm giác mất mặt, không cam tâm và phận nộ, anh cũng chưa từng có ý định tìm em. Thật ra anh đã bị lầm tưởng, tưởng rằng anh thật sự yêu em nhưng vốn dĩ không phải vậy, đối với em, anh chỉ là muốn chiếm hữu, muốn khẳng định bản thân và muốn nói với cả thế giới rằng anh đã chinh phục được người con gái đẹp nhất trường, khiến người khác phải ngưỡng mộ. Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ lúc trẻ, bây giờ ngẫm lại đúng là nực cười. Người ta thường nói, mối tình năm mười bảy tuổi là mối tình sâu sắc nhất, khó quên nhất, nhưng chúng ta ngay từ đầu đã sai công thức thì kết quả có thế nào cũng không thể cho là đúng được."
"Nhưng em yêu anh." Cô ta nói ra câu nói này không có bất kì cảm xúc nào ngoài muốn níu giữ lại quan hệ này, cảm giác rất giả tạo.
Tần Minh Hạo bỏ điếu thuốc vào ly nước, trong chốc lát đã được dập tắt, anh dùng tay sờ vào miệng ly mấy vòng rồi trầm ổn hỏi: "Em nói câu này với bao nhiêu thằng đàn ông rồi? Anh phải công nhận, em diễn rất giỏi, nhưng mà câu nói này... em diễn thật sự rất tệ."
"Anh là có ý gì?"
"Ý gì, không phải trong lòng anh và em điều biết rõ sao? Trong lòng em nghĩ gì, có cần anh nói ra luôn không?" Anh nhếch mép cười, giọng cười đầy chế giễu, sau đó anh lại đứng lên, bỏ hai tay vào túi quần đi đến đứng trước mặt cô ta, rồi lại cúi người xuống, thì thầm vào tai cô ta: "Anh ghét nhất đó chính là bị lừa dối, em một chân đạp hai thuyền, đã moi được bao nhiêu tiền, bao nhiêu lợi ích từ gả tổng giám đốc của em rồi?"
Cô ta nghe đến đây thì bất giác run rẩy, cô ta luôn nghĩ anh sẽ tin tưởng cô ta tuyệt đối, nên có làm gì anh cũng sẽ không mảy may nghi ngờ. Nhưng không ngờ vì muốn trút bỏ hết quan hệ giữa cô ta và anh mà anh đã làm đến nước này, điều tra về đời tư cá nhân của cô ta???
Có lẽ anh đã điều tra ra được cô ta vì muốn trèo cao, muốn có địa vị trong công ty mà đã sử dụng quy tắc ngầm, bất chấp mọi thủ đoạn tiếp cận tổng giám đốc của công ty cô ta đang làm.
"Anh... anh... anh."
Cô ta sợ hãi đến nỗi không thể nào nói chuyện như bình thường được, nhưng còn anh thì lại rất thản nhiên nhìn cô ta từ trên cao và mỉm cười hiền hoà, cứ như bản thân là phật tổ tái sinh.
"Nên kết thúc rồi, Đặng Tử San."